Đòn tấn công của cô tạo ra một cái hố lớn.

“Aaaa! Tiếng nổ- !”

Quảng trường vỡ nát, những mảnh vụn văng khắp nơi.
Mọi người che mặt bằng cả hai tay, cố gắng để bảo vệ bản thân khỏi gió bụi và các mảnh vỡ.

Bộp.

“… Ngài linh mục?”

Nhưng, họ không cần phải tự gồng mình để tránh né nữa.

Các linh mục mặc áo choàng trắng đột ngột xuất hiện trước mặt người dân, giang tay ra để chặn các mảnh vụn.
Một công dân đang đứng ngây ra đó với chiếc túi trên tay, chạm mắt với nữ tu sĩ vừa mới quay đầu lại.

Một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài hiền lành.

“Mong ánh sáng luôn bên anh.”
“A.”

Công dân cau mày sau khi nghe những gì nữ tu sĩ nói. Anh có thể thấy vụ nổ dần lụi tàn sau vai nữ tu sĩ.

Hiện giờ, đã có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.

“… Thánh nữ.”

Người con gái từng được coi là tương lai của Giáo đoàn Thần Mặt trời cùng với Thánh tử Jack.
Thánh nữ – Hannah.

Cô được một luồng ánh sáng hòa quyện giữa sắc vàng và đen bao quanh. Trên tay cầm một thanh kiếm dài như ngọn giáo.

“… Bậc thầy kiếm thuật.”

Người công dân chuyển tầm nhìn lên gương mặt Hannah, rồi rời mắt xuống tay cô. Đôi bàn tay ấy nổi đầy những đường gân đen như mạng nhện.

‘… Chiêu hồn sư ư.’

Bất cứ ai cũng biết rõ, rằng đây là đặc điểm của một chiêu hồn sư.
Làm sao mà một chiêu hồn sư lại có thể sử dụng aura xen lẫn ánh vàng chứ?

“Trời ạ…”

Dẫu có nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy một luồng aura mạnh mẽ đến thế, anh ta chỉ có thể lùi bước về sau.

Rắc, xìii-

Aura của Hannah bùng lên như dòng điện cường độ lớn, cô cố gắng nuốt trọn kẻ thù của mình.
Song, vẫn có kẻ có thể phòng thủ trước luồng aura hung bạo của cô.

Sau khi thấy rõ người đó là ai, người công dân vẫn đang lùi về sau kia bất giác ngã phịch xuống nền đất.

“Ngài Bernard- T, tay của ngài-“

Một bàn tay được bao phủ bởi mana đen đang chống lại aura của Hannah.

“He he.”

Hannah nhìn người trước mặt và bật cười.

“Chà, ngài Bernard. Ngài không dùng kiếm của mình nữa sao?”
“… Thánh nữ.”

Ngài Bernard đứng đó với vẻ mặt không cảm xúc, khi mana đen vẫn đang bao quanh tay lão.
Biểu cảm hiền lành trước đó đã biến mất, thay thế bằng sự lạnh lùng. Tay lão hiệp sĩ già đụng độ với thanh kiếm của Hannah.

“Thú vị thật đấy. Ta biết các ngươi đang theo đuôi Cale Henituse, nhưng… ”

Bernard nhếch mép cười.

“Ta không nghĩ rằng Thánh nữ lại có tử mana-“

Chính lúc đó.
Một giọng nói hô vang khắp quảng trường.

“Hãy hỗ trợ Thánh nữ chống lại tên khốn đã đầu độc cô ấy!”

Keng, keng, keng!
Nhiều đòn tấn công liên tiếp hướng về phía Ngài Bernard.

Rex hét thật to, rằng Bernard đã đầu độc Thánh Nữ.
Những linh mục mặc áo choàng trắng cùng lúc tung ra các đòn tấn công.

Hannah bắt đầu cười.

“Hỗ trợ? Ai cần hỗ trợ chứ?”

Rắccccccc.
Aura màu vàng của cô bắt đầu rung chuyển.
Ngài Bernard có thể thấy sự điên cuồng dưới đáy mắt Hannah.

“Tự tay ta sẽ chôn vùi tất cả các ngươi.”
“Chết tiệt.”

Ngài Bernard chửi rủa, lập tức buông thanh kiếm trên tay và lùi lại.

Bang! Bang! Bang!

Các đòn tấn công lao vào chỗ lão vừa đứng.
Bậc thầy kiếm thuật Hannah đồng thời cũng lùi về sau một bước.

“Lùi lại đi.”

Hannah nhìn về phía anh mình. Cô bảo Jack lùi bước, nhưng lại không kìm được mà bật cười khúc khích sau khi thấy Jack đi đến bên cạnh cô.

“Hẳn Cale Henituse đã bỏ thứ gì đó vào nước rồi.”
“… Hannah.”

Rắc. Rắc.
Hình như Hannah không nghe thấy anh trai mình nói gì. Cô chỉ chăm chăm bẻ khớp cổ, giãn cơ chuẩn bị lâm trận.

“Đừng sử dụng sức mạnh thần thánh của anh lên em, hãy dùng nó để giúp những người khác. Muốn hỗ trợ em thì đó là cách tốt nhất.”

Thánh tử Jack mỉm cười, một nụ cười trông thật buồn. Sức mạnh thần thánh của Jack lại là thuốc độc đối với Hannah. Cậu đáp.

“Anh sẽ sử dụng sức mạnh này để chống lại kẻ thù. Sức mạnh này cũng là chất độc đối với chúng mà.”

Nụ cười của Hannah trở nên tươi tắn hơn.
Cô hiểu rất rõ người thân duy nhất của mình.

Hannah và Jack.
Jack và Hannah.

Hai người họ thực sự giống nhau.
Chỉ là mọi người không để ý đến mà thôi.

Uỳnhhhh-

Tay áo của Thánh tử Jack bay phấp phới. Sức mạnh mặt trời với khả năng chữa lành toàn năng dần bao lấy cơ thể cậu.
Thánh nữ Hannah cũng đồng thời chĩa kiếm về phía trước.

“Lúc này hẳn là tất cả mọi người phải nhìn thấy rồi chứ? Thứ đang bao phủ bàn tay của Ngài Bernard chính là tử mana.”

Sự tĩnh lặng bao trùm toàn khu vực.
Bất cứ hành động nhỏ nào cũng có thể phá vỡ tình hình căng thẳng này.

Bầu không khí áp lực khiến quảng trường trong giây lát như nín thở.
Nhưng, sự lo lắng và sợ hãi sớm đã lan đến toàn bộ người dân đế quốc.

Ngài Bernard được biết đến như một kiếm sĩ lão luyện, lại đang sử dụng tử mana.
Tay lão ta đã biến thành màu đen ngay sau khi chạm trán với Thánh tử Jack, không còn gì để chối cãi.

‘Chuyện quái gì vậy?’

Người dân Đế quốc hoang mang và bối rối không ngừng, nhưng dần đã tìm ra câu trả lời. Họ không thể tự lừa mình dối người thêm nữa.

“Ha, ha ha ha-“

Ngài Bernard cười phá lên.
Các hiệp sĩ lẫn nhà giả kim của Đế quốc vây quanh ông ta và giương vũ khí của chúng về phía Thánh tử Jack. Đồng thời, kẻ được mệnh danh là Tháp Chủ bước đến gần Ngài Bernard, cất tiếng.

“Chuyện vớ vẩn gì đang diễn ra thế này?! Ta mới chính là Tháp Chủ!”

Vẻ giận dữ hiện rõ trên gương mặt khó ở của ông ta.
Kẻ mặc áo choàng Tháp Chủ chỉ vào cặp song sinh Thần Mặt trời và Rex.

“Ai lại tin lời của ba tên tội phạm như các ngươi, những kẻ dám cầm đầu đi phá hủy điện thờ Thần Mặt trời, thậm chí còn âm mưu phá hủy cả cung điện chứ?!”

Khuôn mặt nhăn nheo nổi đầy gân xanh, như thể ông ta đang thực sự tức giận lắm.

“Sao các người dám phun ra những lời buộc tội dối trá như vậy đối với Thanh kiếm Hộ mệnh của Đế quốc và Tháp Chuông của Nhà giả kim-”

Bộp.
Một bàn tay vỗ nhẹ vào vai của Tháp Chủ.
Ông già khoác lên mình chiếc áo choàng của Tháp Chủ quay đầu lại.

“Thế là đủ rồi.”

Đó là Ngài Bernard.

“Nhìn xung quanh đi.”

Tháp Chủ đảo tầm mắt nhìn ra xung quanh.
Ông ta thấy mọi người lùi lại khi họ bắt gặp ánh nhìn của ông. Ông cũng thấy rõ bàn tay đang siết thật chặt vũ khí của những người lính, ngay cả khi họ những muốn cuộn tròn vì sợ hãi.

Giọng của Thánh tử Jack vang lên.

“Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy bàn tay được bao bọc bởi tử mana của Ngài Bernard. Không còn ai tin ông nữa đâu.”

Lão Tháp Chủ giả cau mày. Đồng tử của ông ta rung lên.

Ông ta cảm nhận được bầu không khí xung quanh mình.
Ông biết rằng mọi người đang dần tin vào những gì Thánh tử nói trước đó hơn.

Ông ta chậm rãi quay đầu lại. Lão hạ nhỏ giọng lầm bầm, âm thanh chỉ đủ để Ngài Bernard nghe thấy.

“… Sư phụ.”

Ông là đệ tử của Bernard.
Ngài Bernard mỉm cười.
Lão ta cất bước một cách chậm rãi.

“Ngài Bernard-”
“Đội trưởng-”

Các hiệp sĩ và nhà giả kim đã đứng trước mặt Ngài Bernard để ngăn ông, song, lão ta lại xua tay.

“Tránh ra.”

Sau đó, lão chậm rãi rảo bước về phía trước. Đối diện lão ta, một người khác cũng đang tiến thẳng đến.

Bộp. Bộp.
Bộp. Bộp.

Bernard và Hannah.
Hai người họ cùng tiến về phía đối thủ.
Hannah nhếch mép cười và hỏi.

“Ông định đánh nhau thật đấy à?”

Bernard dừng bước khi nghe cô hỏi vậy.

Ngài Bernard.

Lão ta hơi nghiêng đầu về phía Tháp Chuông của Nhà giả kim phía sau Hannah, rồi từ từ giơ hai tay lên cao.

Ùngggggg-

Mana đen bao phủ cả hai tay ông.
Hannah sớm đã cảnh giác, cô phát động một luồng aura lạnh lẽo bao phủ mũi kiếm.

Đúng lúc đó, Bernard bỗng nhiên nói.

“Tôi đã hiểu rồi. Thưa bệ hạ.”
‘… Cái gì?’

Hannah cau mày, và một giọng nói chợt vang lên trong đầu Bernard.

– Ta giao việc này lại cho ngươi, Bernard.

Đó là một giọng nói nhẹ nhàng mà lãnh đạm.

Một nghìn năm.
Bệ hạ là ánh sáng đã soi đường cho Bernard trong suốt khoảng thời gian rất dài.

Sao Trắng.

Bernard mỉm cười.

“Cái quái gì-“

Hannah đang định lao về phía lão thì bỗng phải dừng lại do bị chen ngang. Cô cũng nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu.

Cô ấy không phải là người duy nhất nghe thấy giọng nói đó.
Tất cả mọi người trong nhóm của Cale đều nghe thấy.

– Một khí tức mạnh mẽ đang đến gần.

Đó là giọng nói của Rồng cổ đại Eruhaben.
Choi Han – người đang nhanh chóng di chuyển qua Tháp Chuông của Nhà giả kim cùng Tasha, dừng chân.

‘Một khí tức mạnh mẽ ư?
Rốt cuộc phải mạnh đến thế nào mới khiến ngay cả một con rồng cũng phải khẳng định như vậy?

– Ta không rõ khí tức này là gì. Ta phải điều tra về nó.

Cậu tiếp tục nghe thấy giọng nói của Eruhaben.
Choi Han di chuyển sang hướng khác.

Kéttttttt.
Cậu mở một cánh cửa sổ trên toà Tháp Chuông.

Cậu có thể quan sát những gì đang diễn ra dưới quảng trường sau khi mở ra cái cửa sổ đã nát vụn trong trận chiến. Choi Han nghe thấy rõ ràng giọng nói của Bernard.

Giọng lão ta đủ lớn để khắp thủ đô có thể nghe được.

“Vứt bỏ những thứ vô dụng đi.”

Choi Han nao núng.

Vứt bỏ những thứ vô dụng.
Những lời đó như đang nói đến chính bản thân cậu. Về việc cậu đã vứt bỏ một nửa nỗi tuyệt vọng của mình và lấp đầy nó bằng tia hy vọng như thế nào.

Choi Han xoay người lại.

– Nhanh lên! Choi Han. Nhân loại nói hãy nhanh chóng di chuyển! Cậu ta có dự cảm xấu về điều này.

Nghe Raon truyền lời của Cale, Choi Han nhanh chóng chạy về phía tầng trệt của Tháp Chuông.
Giọng của Ngài Bernard tiếp tục vang vọng khắp khu vực.

“Ta đã không thể vứt bỏ nó, nhưng người đáng kính ấy đã có thể làm như vậy, giờ đây trước mắt ngài chỉ tồn tại độc sự hoàn hảo.”

Bernard quay đầu sang một bên.

“… Ngài Bernard?”
“Đội trưởng?”

Một số binh lính và hiệp sĩ đang nhìn lão với đôi mắt run rẩy.

‘Chuyện gì đang diễn ra vậy?’

Đó là cái nhìn của những người không hề biết sự thật.
Phần còn lại của Đế quốc, họ trông về phía lão ta với vẻ mong đợi.

‘Ngài ấy sẽ làm gì đó thôi, phải không?’

Xuyên qua bóng hình thuộc hạ dưới trướng, Bernard có thể nhìn thấy bệ hạ của mình.

– Vứt bỏ nó đi.

Vứt những thứ vô dụng đi.
Chỉ khi đó ngươi mới có thể tiến lên và khôi phục lại tất cả.

Bệ hạ đã nói điều đó với lão rất nhiều lần.
Đã đến lúc phải vứt bỏ mọi thứ.

“Ông đang nói cái quái gì vậy?”

Bậc thầy kiếm thuật Hannah hùng hổ lao về phía Bernard, nhưng lão ta chỉ mỉm cười và đáp lại câu hỏi của cô.

“Vứt bỏ Đế quốc thôi nào.”

‘Vứt bỏ?
Vứt bỏ Đế quốc?’

Khoảnh khắc mà những lời nói gây chấn động ấy lan truyền khắp thủ đô, nó khiến ngay cả Hannah phải ngừng lại. Bernard giơ tay chỉ vào mặt đất.

Ùnggggg-

Mặt đất rung chuyển.
Khí tức màu đen dị hoặc tuôn chảy từ cơ thể Ngài Bernard. Hannah nao núng trước khí tức ấy.

Cô đã quá quen thuộc với khí tức này. Nó giống hệt người kia.
Cùng lúc, cô nghe thấy một giọng nói hệt như đang hét.

“Không! K- Khí tức này- Thật khủng khiếp!”

Đó là Jack, anh trai cô. Hannah quay đầu lại.
Thánh tử Jack lộ rõ vẻ sợ hãi và tức giận trên khuôn mặt khi cậu liên tục lắc đầu. Cậu thôi thúc khả năng chữa lành của mình.

“… Anh?”
“Hannah! Chúng ta cần ngăn ông ta lại! Anh không biết nó là gì, nhưng anh biết rõ rằng nó rất khủng khiếp!”

Bùm!

Hannah quay đầu lại sau khi nghe thấy tiếng ồn.
Cánh cửa dẫn đến cung điện phía sau các hiệp sĩ Đế quốc đã mở ra.

“… Hở?”

Mana đen mà Ngài Bernard truyền xuống mặt đất đã biến mất tự lúc nào.

“Ha ha, ha ha ha- Sau bao nhiêu lâu, đây chính là thành quả!”

Đi kèm với tràng cười của Ngài Bernard, Hannah cảm nhận thấy một loại cảm giác kỳ dị lan khắp người.

“Ư!”
“Hự!”

Các hiệp sĩ và nhà giả kim xung quanh Ngài Bernard rên rỉ, lần lượt ngã gục về phía trước.

“N, ngài Bernard?”
“Tại sao, tại sao ngài lại làm vậy với tôi?”

Hannah dễ dàng trông thấy đôi mắt của những người dưới trướng Bernard dần nhuộm đen. Ngay cả ông già khoác áo Tháp Chủ cũng chịu chung số phận.

“… Sư phụ-“

Bernard vỗ đầu đệ tử của mình.
Một Tháp Chủ bù nhìn.

“Con rối sẽ luôn luôn là con rối mà thôi. Ngươi sẽ được sử dụng thật tốt vì lợi ích dành cho thế giới của bệ hạ ta.”

Tiếng la hét bao trùm quảng trường.

“Hộc!”
“Aaaaaaa!”

Tất cả các hiệp sĩ đứng xung quanh thủ đô – những người mặc áo giáp với huy hiệu hoàng gia lần lượt rên rỉ khi đôi mắt của họ nhuốm đen.

Sau đó, họ bắt đầu di chuyển với vẻ mặt vô hồn.

Quân hiệp sĩ với con ngươi đen kịt tập trung phía sau Bernard. Họ di chuyển như những con rối, ngoan ngoãn dàn quân ngay sau lưng Bernard.

“C, cung điện-!”

Người dân chỉ về phía cửa cung điện.
Họ nhìn thấy những người lính thông qua cánh cửa đang hé mở.

Sóng người đông nghịt với đôi mắt nhuộm đen đang tiến thẳng về phía quảng trường, nắm chặt vũ khí trên tay.

Những hiệp sĩ của Đế quốc.
Quý tộc của Đế quốc và các hiệp sĩ của họ.
Nhà giả kim và pháp sư.

Họ là những lãnh đạo đã chạy trốn khỏi trận chiến với Vương quốc Whipper, thuộc hạ của họ, cũng như quân đội hoàng gia. Tất cả bọn họ đều mang đôi mắt đen ngòm khi lao về phía người dân.

“Chi phối, họ đang bị chi phối. Đây là hắc thuật.”

Linh tính mách bảo Thánh tử Jack chuyện gì đang diễn ra, cậu bắt đầu run rẩy.
Đôi mắt bị nhuộm đen.

Đôi mắt của Bernard cũng bị nhuộm đen. Đây chính là cảm giác khó chịu mạnh mẽ mà cậu đã cảm nhận được, là những gì mà con rồng đã nhắc đến. Chúng đã hiện ra ngay trước mắt Jack.

“… Hắc thuật chi phối người sống!”

Jack cau mày.
Tước đoạt sinh mạng và chi phối người sống.

Bàn tay của Thánh tử run rẩy sau khi nhận ra khả năng đáng sợ của hắc thuật.

Tại sao ư?
Vì họ sẽ phải chiến đấu chống lại chúng.
Không chỉ chiến đấu, họ còn phải bảo vệ những người bị chi phối.
Sẽ có những người vô tội lẫn trong đó.
Trái tim của Jack đập liên hồi.

Đúng lúc ấy.

“Cal- thiếu gia!”

Cậu nghe thấy giọng của Ngài Rex.
Jack ngẩng đầu lên.

Có người khoác trên mình một chiếc áo choàng bình thường xuất hiện, không giống chiếc áo cậu mặc. Người nọ chậm rãi đi xuống từ đỉnh Tháp Chuông.

Đó là Cale.

Jack gắng bước tới trước khi dừng lại.

Cale không đến một mình.
Cậu đặt người trên tay xuống đất.

Người có chiều cao khiêm tốn nhất trong số họ.
Chiếc áo choàng trắng quá khổ đang quét đất, bao trùm toàn bộ từ đầu đến chân người kia. Chiếc áo quá lớn đến nỗi không thể nhìn thấy người mặc nó.

“… Cô Mary.”

Chiêu hồn sư – Mary.
Jack không nói nên lời khi nhìn thấy cô. Cậu nhìn thấy Mary lướt qua mình.

“Chúng ta chỉ cần thanh tẩy nó thôi.”

Mary tự tin và nói không chút do dự.

“Và anh hoàn toàn có thể làm điều đó, thưa ngài Jack.”

Jack đứng hình.

Thanh tẩy.

‘Thanh tẩy ai cơ?’

Ánh mắt cậu hướng về những người với đôi mắt đen.
Khi Jack quay đầu lại, cậu thấy Mary bắt đầu bước đi. Cô lên tiếng.

“Bây giờ đến lượt tôi rồi nhỉ?”

Một giọng nói điềm tĩnh vang lên sau lưng cô.

“Làm đi.”

Đó là giọng của Cale.

“Làm bất cứ điều gì cô muốn.”

Mary mỉm cười rồi dừng bước. Cô đứng trước mặt Hannah và vươn cả hai tay ra khỏi áo choàng.
Đôi bàn tay ấy nổi đầy gân đen, không giống như đôi bàn tay chẳng tì vết của Ngài Bernard.

Đôi tay đó hướng về phía trước.
Quân đội Đế quốc, quý tộc, lũ thuộc hạ của quý tộc, và các nhà giả kim. Tất cả đều đang dàn quân, tạo ra một đội quân hỗn loạn.

Ngài Bernard đang đứng trước đội quân đó.
Ngài Bernard và Mary nhìn thẳng vào mắt nhau.

Ngài Bernard cất lời.

“Xem ra ngươi đã tự vật lộn để có thể sống sót đến tận bây giờ nhỉ, chiêu hồn sư cuối cùng.”
Mary đáp lại.

“Ta sẽ phá hủy nó.”
“Gì?”

Câu hỏi của Bernard bị át đi.

Phật.

Tay áo choàng trắng tung bay.
Một khí tức còn đen tối hơn cả màn đêm hiện ra từ cơ thể của Mary.

“… Mạnh quá.”

Đôi mắt của Jack mờ đi khi cậu tự lẩm bẩm với chính mình.
Sức mạnh bóng tối mạnh mẽ không hơn kém gì so với thứ sức mạnh của Ngài Bernard, nó dần bao quanh cậu.

‘Chúng ta chỉ cần thanh tẩy nó thôi.’

Jack ngẩng đầu lên khi nghĩ về những gì Mary vừa nói.

Kíttttt- Kíttttttttttt

Những con chim xương trắng đáp xuống sát mặt đất. Các Thánh kỵ sĩ đang lơ lửng trên bầu trời mở túi không gian của họ.

Xoẹtttttt-

Không, họ đã xé nát chúng.
Những thứ màu trắng bắt đầu rơi ra khỏi những cái túi.
Chính là những mảnh xương.

Ngay lúc khí tức màu đen của Mary chạm vào chúng, chúng bèn sống dậy, di chuyển.
Mary cất tiếng. Ánh mắt của cô chỉ tập trung vào Ngài Bernard.

“Ta sẽ phá hủy nó.”

Cùng lúc, một con Rồng Xương Trắng to lớn xuất hiện ngay phía trên thủ đô của Đế quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play