Không một ai dám mở miệng. Họ chỉ có thể tròn mắt nhìn nhau.
‘Tôi vừa nghe thấy cái gì cơ?
Không, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?’
Những ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh lại đổ dồn về phía trước.
Họ thấy Ngài Bernard cất tiếng.
“Ngài Thánh tử, cũng đã lâu rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, nhưng tôi không thể hiểu nổi ý của ngài.”
Lão ta không hề tỏ ra bối rối.
Vẻ mặt lão chỉ nhăn lại, như đang vô cùng băn khoăn trước điều mà Jack vừa thốt lên.
“Ngài nghĩ tôi là Tháp Chủ sao? Thật phi lý. Tôi chỉ là một kỵ sĩ bình thường luôn mong mỏi hòa bình cho Đế quốc.”
Bernard lắc đầu trước Thánh tử Jack, mặc cho cậu vẫn đang chìa tay ra.
“Và chúng tôi vẫn đang chờ đợi ngài, thưa Thánh tử. Ngài và Thánh nữ-“
Ngón tay của Ngài Bernard chỉ vào bóng tối.
“-Đã gây ra việc đó.”
Địa điểm từng được ca ngợi là nơi tỏa sáng rực rỡ nhất.
Chính là Giáo đoàn Thần Mặt trời lâu đời nhất ở lục địa phía Tây.
Giờ đây nhà thờ ấy chẳng khác gì một chốn hoang tàn, chỉ thấp thoáng lờ mờ dưới màn đêm đen kịt.
Ngay lúc đó, một kẻ khoác áo choàng của Tháp Chủ bước đến.
“Ngài Thánh tử, ngài có thể bắt tay với tôi.”
Đó là một người có vẻ ngoài ương ngạnh, kẻ được biết đến là Tháp Chủ hiện giờ. Hắn buông một tiếng thở dài rồi nhìn Thánh tử Jack với vẻ thất vọng.
Thấy phản ứng của hắn ta, Hiệp sĩ Mèo từ từ di chuyển đến đứng phía sau Jack.
Ngài Bernard, gã Tháp Chủ, Thánh tử Jack và Ngài Rex. Cả bốn người họ đối mắt với nhau.
– Này nhân loại! Cứ để họ như vậy liệu có ổn không?
Raon đột nhiên nói vào đầu Cale trong lúc cậu đang quan sát mọi chuyện từ đỉnh Tháp Chuông.
– Nhân loại! Thánh tử có thể gặp nguy hiểm! Tuy rằng Thánh tử rất tốt bụng, nhưng hắn ta chỉ là một kẻ ngốc thôi! Ngươi cũng biết điều này mà. Sao ngươi không để bậc thầy kiếm thuật dở hơi-
Raon đang hét lên đột ngột dừng lại.
“Ai là kẻ ngốc cơ?”
-… Hả?
“Ai là kẻ ngốc?”
-… Ừm, thì Thánh tử đó! Ta nói sai à?
Cale nhoẻn miệng cười.
“Cale-nim.”
Choi Han tiến tới gần với khuôn mặt bất an. Dark Elf Tasha cũng đứng ở phía sau cậu.
Cale không nhìn hai người họ mà thản nhiên lên tiếng.
“Đây là nhà của cậu ấy.”
– Hả?
“Vâng?”
Jack và Hannah, cặp song sinh của Thần Mặt trời.
Hai người họ dường như hoàn toàn đối lập nhau.
Jack ngây thơ sở hữu khả năng chữa lành.
Cùng Hannah bạo lực sở hữu khả năng chiến đấu.
Tuy nhiên.
“Mọi người nghĩ Giáo đoàn thần Mặt trời của Đế quốc đã tổ chức bao nhiêu nghi lễ cho tới sự cố xảy ra hai năm trước?”
“Cale-nim, cậu định nói gì-“
Cale vẫn tiếp tục, thậm chí chẳng ngoái nhìn Choi Han.
“Tôi cam đoan chúng đã tổ chức rất nhiều.”
Giáo đoàn Thần Mặt trời của Đế quốc Mogoru là nhà thờ lớn nhất ở lục địa phía Tây.
Vậy nên cả Giáo hoàng, Thánh tử và Thánh nữ hẳn đã tham dự một lượng nghi thức và nghi lễ rất lớn.
“Hẳn cậu ấy đã phải đối mặt với dân chúng còn nhiều hơn cả Hoàng đế hay Hoàng Tử.”
So với kẻ chỉ lộ mặt trong những dịp đặc biệt như Hoàng đế, cậu ấy chính là người tiếp cận với dân chúng nhiều hơn cả.
“Tại Đế quốc, Jack rất mạnh.”
‘Họ nghĩ cậu ta là một kẻ đần sao?’
Thực sự thì trông có vẻ như vậy thật.
“Thánh tử Jack vô cùng tốt bụng và thuần khiết.”
Ngay cả khi bị Giáo hoàng đàn áp và lợi dụng từ nhỏ, cậu vẫn lớn lên thành một con người lương thiện, chín chắn.
Phải chăng là do cậu ta không biết bất kỳ thứ gì cả?
Không hề.
“Anh ta không phải một người bình thường đâu.”
Giọng nói của Dark Elf Tasha truyền đến tai cậu.
“Hannah không có thần lực, dù vậy Thánh tử Jack lại sở hữu nó ngay cả khi anh ta chỉ là bán Thánh.”
Choi Han đảo mắt từ Cale sang Tasha.
Tasha khoanh tay, rồi dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn về phía Jack.
“Một người với sức mạnh của Thần Mặt trời phải tiêu diệt bất kỳ chủng tộc hoặc nhân loại nào mang thuộc tính bóng tối.”
“Ồ.”
Choi Han thốt lên một hơi đầy bất ngờ. Nhưng Tasha lại nở nụ cười.
“Nếu không giết họ, anh ta sẽ không thể sống sót.”
Dứt lời, nụ cười trên môi cô liền vụt tắt.
“Bởi vì đó là mệnh lệnh từ vị thần của họ. Cũng gần giống với bản năng vậy.”
Tại sao Vương Thái tử Alberu lại yêu cầu Cale đến thành phố của Dark Elf lấy chiếc vòng tay bảo vệ anh ta trong chuyến đi tới Đế quốc?
Mục đích là để anh ta tránh được Thánh tử và Thánh nữ, nhưng chính xác hơn, là nhằm tránh được nguy hiểm khi anh ta nhìn thấy Thánh tử Jack.
Vẻ mặt của Choi Han trở nên kỳ quặc.
Vì cậu chợt nhận ra một điều.
Kể từ khi Thánh tử Jack đến Biệt thự Đá tảng Vĩ đại, đã bao giờ cậu ta cố gắng làm hại Mary hoặc Dark Elf chưa?
Chưa bao giờ.
Ít nhất thì Choi Han chưa bao giờ cảm thấy điều đó.
Chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào về nó cả.
Với cậu ta, việc ấy liệu có dễ dàng chút nào không?
Khi Cale mở miệng lên tiếng, Choi Han cuối cùng cũng hiểu.
“Bản năng của Thánh tử Jack, mệnh lệnh từ vị thần của cậu ta, có lẽ đã và đang xuất hiện trong tâm trí cậu ấy hàng trăm, hàng nghìn lần.”
Hãy loại bỏ Dark Elf đó.
Hãy thanh tẩy Mary.
Giết em gái của ngươi đi.
“Kể cả thế, cậu ta đã không sát hại bất cứ ai và chỉ sử dụng sức mạnh của bản thân để chữa lành cho những người bị thương.”
‘Cậu ta là người biết kìm nén bản năng của mình.
Một kẻ ngốc ư?
Trở thành người tốt khác hẳn việc trở thành kẻ ngốc.
Ngay thẳng khác với thiếu quyết đoán.’
“Mặc dù thiếu hụt năng lực về mặt thể chất, song bù lại, sức mạnh tinh thần của cậu ta lại mạnh hơn bất kỳ ai.”
Cale hướng mắt về Thánh tử Jack, người đang nhìn Ngài Bernard và gã mặc áo choàng Tháp Chủ, trước khi tiếp lời.
“Choi Han, Raon. Thánh tử Jack cũng đã ở cùng chúng ta trong suốt trận chiến này đấy.”
Ánh mắt của Raon và Choi Han hướng theo Cale và Tasha nhìn xuống dưới. Họ trông thấy Thánh tử Jack nhắm mắt lại. Ngay vào khoảnh khắc đó, Cale ra lệnh.
“Xuống đi.”
Bóng dáng Tasha và Choi Han âm thầm biến mất trong Tháp Chuông.
Cale ngẩng đầu và nhìn lên bầu trời đêm, quan sát con tàu bay cùng nền trời cao tối mịt.
Lúc này, Thánh tử Jack cũng đang đối mặt với bóng tối.
“Ngài Thánh tử?”
Cậu nghe rất rõ giọng nói của Ngài Bernard vang lên bên tai.
Thế nhưng, đôi mắt của Thánh tử Jack vẫn nhắm nghiền.
Vô vàn hình ảnh bỗng lướt qua tâm trí cậu.
Đám cây cối ở Khu vực 7 của Đại Ngàn hóa đen.
Cả hai tay của cậu đều run lẩy bẩy khi thấy những thứ đó phủ đầy mặt đất.
Run đến nỗi cậu ấy phải đan chặt chúng vào nhau, dứt khoát không rời.
Bản năng của cậu liên tục gào thét rằng.
Thanh lọc chúng đi.
Xóa sổ chúng.
Phá hủy nó.
Chính bản năng sâu thẳm bên trong ra lệnh cho cậu, một kẻ yếu đuối chẳng có gì ngoài khả năng chữa bệnh, sử dụng cơ thể của mình xô vào đám cây hòng tiêu diệt chúng.
‘… Thật giống với lúc-’
Giống với lúc Hannah được chiêu hồn sư Mary chữa lành. Cái bản năng trong cậu, ý chí của Thần Mặt trời, muốn cậu ta loại bỏ họ.
Nhưng Jack đã trông thấy khung cảnh đó.
Cậu đã trông thấy cây cối chuyển sang sắc trắng, cũng như Mary, những Dark Elf, và muôn vàn tia sáng mặt trời chiếu xuống họ qua những tán cây.
Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy một giọng nói.
Không phải là giọng nói của Thần Mặt trời.
Mà là giọng nói của chính cậu.
‘Thì ra ánh sáng trông như thế này.’
Từ trước đến giờ, không biết bao nhiêu lần cậu đã nghĩ rằng những việc làm của Cale quả thật vô cùng tốt bụng. Không chỉ hành động của Cale, mà cả lòng tốt ở những người khác cũng đã giúp cậu nảy sinh được nhận thức ấy.
Tuy vậy, ý nghĩa trong lời nói của cậu khác hoàn toàn so với nhận thức đó.
“Mình làm được.”
Cậu cũng có khả năng tạo ra loại ánh sáng kia.
“Thánh tử, rốt cuộc ngài đang nói về cái gì vậy? Trong lúc chúng ta trò chuyện mà ngài-”
Là giọng nói của Ngài Bernard.
Hai mắt của thánh tử Jack từ từ mở ra.
Cậu nhớ lại những gì mà Rồng cổ đại Eruhaben đã nói với mình.
‘Nếu tên đó thực sự là Lich, ngươi sẽ rất khó tìm ra gã ta. Cứ nghĩ là ta thật thô lỗ khi nói điều này đi, nhưng nếu chỉ đứng gần, ngươi vẫn sẽ không thể tìm ra bộ mặt thật của gã. Vì kỹ năng của ngươi vẫn chưa đạt đến cấp độ đấy.’
Ngài Bernard.
Lúc còn ở thủ đô, Thánh tử Jack không có nhiều lý do để gặp các Nhà giả kim từ Tháp Chuông. Chỉ những người đứng đầu Đế quốc mới được phép gặp mặt Thánh tử.
Tuy nhiên, trước đây cậu đã từng gặp Ngài Bernard rồi.
Bởi vì lão luôn kè kè bên cạnh Hoàng đế.
‘Nhưng có một phương pháp để phơi bày danh tính thật của gã.’
Eruhaben nói rằng vẫn có một cách để vạch mặt lão ta.
Trong trường hợp ấy, cậu chỉ việc tiết lộ sự thật.
Cậu cần thắp sáng nó lên.
Cậu chỉ cần đưa nó ra ánh sáng.
‘Mình hoàn toàn có thể làm được.’
“Ngài Thánh tử.”
Jack tiến thêm một bước, và khuôn mặt của Ngài Bernard lập tức lọt vào tầm nhìn khi cậu mở mắt.
‘Jack, khả năng chữa lành của ngươi tới từ Thần Mặt trời.’
‘Mình yếu.
Nhưng đồng thời cũng không yếu ớt một chút nào cả.’
Lời của Rồng cổ đại lại một lần nữa vang vọng.
‘Hãy chạm vào gã.’
Cậu tiến thêm một bước khác.
Rồi Jack bất ngờ lao về phía trước, không hề dừng chân.
‘Chạm vào gã Lich đó.’
Trông thấy Jack đột ngột lao đi như tên bắn, mọi người xung quanh hốt hoảng la lên.
“Ngài Thánh tử!”
“Đột nhiên ngài làm cái gì vậy?!”
Ngài Rex vội vã với tay về phía Jack.
Thế nhưng vì quá bất ngờ nên anh đã chậm một khắc để ngăn Thánh tử.
Rầm!
Thánh tử Jack đâm sầm vào Ngài Bernard.
Từng thước da trên người cậu như cảm nhận được lớp giáp kiên cố dưới mảnh áo choàng của lão ta.
Đúng là đau chết đi được.
“… Thánh tử-”
Bernard nhăn nhó và cố gắng đẩy Jack ra, khiến cậu không kìm nổi mà nhếch môi.
Jack của trước đây sẽ không đời nào lao vào Bernard như thế này.
Vì cậu là một vị Thánh mẫu mực, luôn phải duy trì dáng vẻ tao nhã và thánh thiện của bản thân.
Tuy nhiên, cậu đã học hỏi được rất nhiều điều từ những người bạn của mình.
Ở đời thì có những lúc phải trả tiền cơm chứ.
Cậu há miệng và hét đến lủng phổi.
“Mở những cánh cửa ra!”
Vào khoảnh khắc cậu ra lệnh, một thứ sắc vàng chợt lóe lên trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, một tiếng ồn khác vang lên bên tai họ.
Kétttttt-
Kéttttt-
Đó là tiếng mở cửa.
Ồn ã là vậy, nhưng điều duy nhất trong mắt mọi người là vụ nổ ánh sáng đột ngột lóe lên.
Một làn sóng chói lọi lập tức bao trùm những kẻ ở bên ngoài.
“A, a-“
Có kẻ đã quỳ xuống.
Thánh tử Jack.
Từ người cậu không ngừng tuôn ra một thứ nguồn sáng rực rỡ chứa đầy sức mạnh chữa lành. Thậm chí, dải sáng không phải mang chút ánh sáng bé nhỏ, mà nó chói lóa như thể mặt trời đã xuất hiện trước mặt cậu ấy vậy.
Dẫu chỉ là bán Thánh, nhưng sức mạnh chữa lành của cậu là vô song.
Eruhaben đã nói những việc tiếp theo Jack cần phải làm.
Là việc bắt buộc phải thực hiện một khi đã chạm vào Lich.
‘Rồi dùng đến khả năng chữa lành của ngươi. Nó chứa đựng sức mạnh của mặt trời.’
Đối với thuộc tính bóng tối, mặt trời chính là thuộc tính mang sức hủy diệt cao nhất.
Chợt, Jack thấy một bàn tay vươn về phía mình.
“Hự!”
Miệng cậu vuột ra một tiếng rên rỉ.
Một bàn tay đang siết chặt cổ cậu.
“T, thần linh ơi!”
“Làm sao lại có chuyện như thế này được?!”
Ánh sáng vàng chậm chạp tan biến, và thị giác của những người xung quanh dần trở lại bình thường.
Trước mắt họ là một Thánh tử Jack đang lơ lửng trên không trung.
Cậu đang bị kẻ khác bóp cổ.
“T, tại sao Ngài Bernard lại?!”
“Nhìn kìa! Nhìn vào tay của ngài ấy!”
Hai tay Bernard dần chuyển sang sắc đen tuyền. Đúng lúc ấy, Jack nhanh chóng chụp lấy tay lão.
Tiếng xì xèo vang vọng khắp nơi ngay lúc tay của Jack – thứ được bao phủ bởi ánh sáng vàng – chụp mạnh vào lão ta.
Xèoooo-
Da của Bernard dần cháy rụi.
Sau đó nó chuyển thành màu đen.
Đối diện với Thánh tử là một gương mặt hết sức cau có.
“… Thằng khốn-”
Khóe miệng Thánh tử cong lên trước lời chửi thề khẽ đến nỗi chỉ một mình cậu nghe thấy.
Đó giờ chưa có kẻ nào dám chửi cậu như vậy, nhưng khi nhìn cặp đồng tử của lão ta dần hóa đen, vẻ bình thản trên mặt gã Thanh kiếm Hộ mệnh chuyển sang nhăn nhúm khiến cậu không kìm nổi mà phì cười.
“… Một tên nửa vời như ngươi mà dám cả gan làm vậy sao!”
Bàn tay bị bỏng của Bernard đã lành hoàn toàn. Hiệu quả mà năng lực chữa lành gây ra cho lão đang giảm bớt.
Dù vậy, Jack vẫn cười khúc khích.
“Nhanh lên nào.”
“Cái quái gì?”
Ngay lúc Bernard hỏi vặn lại, những cánh cửa đã mở toang.
Là những cánh cửa được mở ra theo lệnh của Thánh tử.
Kétttt-
Kéttt-
Ánh mắt những công dân trong quảng trường đều đổ dồn về hai điểm.
Một số ngước lên bầu trời, trong khi những người khác cúi xuống mặt đất.
Cánh cửa của phi thuyền trên bầu trời đã mở tung.
Và vô số những con chim được tạo nên từ xương trắng từ trong đó lao ra.
Hàng chục con chim đồ sộ sải cánh chao liệng trên bầu trời thủ đô. Các công dân liên tục chỉ trỏ.
“… Chúng là đám chim trong đoạn phim!”
“Hiệp sĩ Thánh! Là Hiệp sĩ Thánh kìa!”
Trên lưng đàn chim, các hiệp sĩ dưới lớp giáp trắng tinh mạnh mẽ giương cao thanh kiếm.
Những người đó đang tập hợp lại trên đỉnh của ngọn Tháp Chuông sừng sững.
Còn dưới mặt đất…
Kítt- Rầm!
Tất cả xoay phắt lại.
Cánh cửa chính của Tháp Chuông từng bị đóng chặt nay đã được mở ra, làm họ trông thấy bóng tối ở bên trong ngọn tháp.
Nhưng đột nhiên, có ai đó lao ra từ bóng tối.
“N, người đó là…!”
Tất nhiên có nhiều người không hề biết cô ta, nhưng một số ít đã phải trố mắt nhìn khi đã nhận ra kẻ đó là ai.
Ngài Bernard thấy Jack nở nụ cười.
“Em tới rồi.”
Lão ta chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc buông Thánh tử Jack.
“Chết tiệt!”
Luồng aura được kết hợp giữa ánh vàng và sắc đen phóng vụt tới Ngài Bernard.
Bậc thầy kiếm thuật Hannah.
Cô gái với khuôn mặt phủ đầy gân đen tươi cười rạng rỡ.
“Chào nhá. Ngươi không biết ta đã mong ngóng ngày này lâu thế nào đâu.”
Cặp song sinh của Thần Mặt trời đã lộ diện trước Đế quốc.
Giây phút ấy, aura vàng đen xen lẫn ầm ầm chém xuống.
Bàaaaaaaaaang!
Vào khoảnh khắc thanh kiếm của Hannah chém xuống trung tâm của quảng trường với toàn bộ sức mạnh chữa lành, một tiếng nổ ầm ĩ vang lên.
Cả khu vực lập tức bị phá hủy.