Nhóm người đi ra từ cung điện hướng thẳng tới Tháp Chuông của Nhà giả kim. Họ trông thật tự tin, uy nghi như thể không gì có thể cản bước họ.

“Trời ơi!”

Thấy có người đang cưỡi ngựa một cách tự tin ngay bên phải Tháp chủ, không ai giấu nổi sửng sốt. Những công dân vẫn cố gắng trốn thoát nãy giờ chợt rùng mình.

“… Thanh kiếm Hộ mệnh!”

Công tước Huten được mệnh danh là thanh kiếm của Đế quốc Mogoru. Mặc dù đã bị đánh bại trong trận chiến tại Vương quốc Whipper và hiện tại đang bị giam giữ ở lâu đài Maple, ngài vẫn là niềm tin và sức mạnh của Đế quốc.

Tuy nhiên, vị hiệp sĩ già đang cưỡi trên thân ngựa kia lại giữ một vị trí khác trong tim mỗi người dân Đế quốc.

Thanh kiếm Hộ mệnh.

Danh hiệu này được vinh dự trao cho người hiệp sĩ đã bảo vệ cả Hoàng Đế trước và Hoàng Đế hiện tại.

Lão luôn niềm nở với người dân nhưng cũng là người có tính cách ngay thẳng, trung thành với hoàng tộc trong nhiều thế hệ.

Lão là bậc thầy thượng cấp nhưng lại cực kỳ yếu khi so với công tước Huten. 

Dẫu vậy, người dân vẫn gọi ngài Bernard là Thanh kiếm Hộ mệnh.

Lòng trung thành và tính cách ngay thẳng mà lão đã xây dựng và duy trì trong suốt nhiều năm, chính điều ấy đã khiến lão trở thành niềm tự hào của Đế quốc.

“Tôi- tôi không biết nữa.”

Một trong những công dân đang trốn thoát chợt dừng chân, đặt chiếc túi của mình xuống đất.

Khi nhìn thấy Thanh kiếm Hộ mệnh hiền lành và ngay thẳng, bởi vì Ngài Bernard đang ở đây, khiến anh không thể phân biệt được đâu là sự thật, đâu là dối trá nữa.

Cùng lúc, Ngài Bernard cất lời.

“Mọi người hãy dừng lại!”

Giọng nói trầm ấm vang vọng khắp khu vực.

Lão hét lên với sự thất vọng khi mặc một bộ giáp toàn thân, dù cho lão đã ngoài bảy mươi tuổi.

“Ta rời đi theo lệnh của bệ hạ để tới đây.”

Tất cả người dân đều tập trung ánh nhìn vào Bernard.

Đó là một câu chuyện nổi tiếng.

Hoàng đế luôn giữ Bernard bên mình. Ngài quý trọng vị hiệp sĩ này nhất, cho dù lão đã quá già. Câu chuyện về việc Hoàng đế ốm yếu không thể ngủ ngon nếu không có Bernard đứng gác bên ngoài cửa phòng đã lưu truyền khắp đất nước.

“Lý do khiến bệ hạ cử ta đến đây đã quá dễ hiểu. Chính vì ngài quan tâm đến thần dân của mình!”

Hoàng đế đã cử đi vị hiệp sĩ thân tín nhất.

“Đừng để bị lừa bởi cảnh quay đó. Hãy suy nghĩ đi.”

Giọng nói của vị hiệp sĩ già trầm ổn, không có bất cứ một cảm xúc rõ ràng nào.

“Đế quốc có chĩa kiếm về phía mọi người không?”

Mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn khi lắng nghe điều ông nói.

Người dân đưa mắt nhìn xung quanh.

Họ nhìn thấy những bức tường bị phá hủy.

Họ cũng nhìn thấy phi thuyền trên bầu trời.

Hơn thế nữa, còn có những người đến từ khu ổ chuột nói với họ rằng hãy trốn đi.

Họ nhìn về phía phi thuyền và suy ngẫm.

‘Cảnh quay đó thực sự là thật ư? Nếu nó là giả thì sao?’

Những suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập tâm trí họ, họ không chắc chắn, họ không biết nên tin vào điều gì.

“Chết tiệt!”

Rex cau mày.

Giống như người dân Đế quốc, anh biết rõ Ngài Bernard là Thanh kiếm Hộ mệnh.

Và anh cũng biết, Bernard chính là một trong số những người tốt hiếm có ở bên trong cung điện.

Trong suốt những năm tháng khi Rex còn là tân binh, Ngài ấy là cựu hiệp sĩ đã để lại cho anh một vài kí ức tốt đẹp, vào cái lúc anh nhất quyết muốn đi trả thù cho bằng được.

Tất cả các tân hiệp sĩ đều nhận được sự chăm sóc và dạy dỗ từ ngài Bernard ít nhất một lần.

‘… Sẽ thật tệ nếu ngài Bernard tham gia vào.’

Nếu có ngài Bernard tham gia vào chuyện này, mọi người rất có thể sẽ hoàn toàn tin tưởng Đế quốc.

Giọng nói nghiêm nghị của Ngài Bernard tiếp tục vang lên.

“Sự thật hiện rõ ngay trước mắt. Ai là người đã phá hủy các bức tường thành trong đêm? Ai là người đã phá hủy giấc ngủ bình yên của mọi người?”

Những công dân vốn đã căng thẳng dần mất đi sức lực.

Chợt, có thứ khiến họ giật mình thêm lần nữa.

Keng- Keng- Keng.

Họ lại nghe thấy tiếng chuông.

Tiếng ngân vang thánh thót kéo dài ngay lúc Ngài Bernard và nhóm của Tháp Chủ tiến vào quảng trường, họ hướng thẳng tới Tháp Chuông của Nhà giả kim.

Bộp. Bộp. Bộp.

Mọi người nhìn lên mái của những ngôi nhà nằm xung quanh Tháp Chuông.

Có những người đang thong dong đứng trên đỉnh mái nhà.

Đám người mặc áo choàng trắng với biểu tượng mặt trời màu vàng nhìn xuống quảng trường.

Hiệp sĩ Mèo – Ngài Rex quay đầu lại khi cảm thấy có ai đó vừa gõ vào áo giáp của mình.

“Này, anh là người trong cảnh quay đó phải không?”

Chính là một trong những công dân đang chạy trốn.

Mọi người vẫn do dự dù Ngài Bernard đáng kính đã xuất hiện, tất cả cũng chỉ vì một lý do duy nhất.

“… Các anh đến từ Giáo đoàn Thần Mặt trời, là những người đã chiến đấu để chống lại lũ golem đúng không?”

Hiệp sĩ Hộ vệ Clopeh. Hắn ta có cảnh quay về mọi thứ đã xảy ra trong trận chiến tại Vương quốc Whipper. Chất lượng của cảnh quay cũng rất rõ ràng.

“Những con chim xương trắng và Ngài Thánh kỵ sĩ. Đó đều là người của anh phải không?”

Người dân không thể nào quên được hình ảnh của ngài Thánh kỵ sĩ trong đoạn phim. Ngài cưỡi trên lưng những con chim xương trắng, vừa chiến đấu chống lại lũ golem, vừa hét lên các giáo điều của Giáo đoàn Thần Mặt trời.

 ‘Chúng ta sẽ hướng tới ánh sáng!’

 ‘Chúng ta sẽ xóa bỏ bóng tối nhân danh vị thần của chúng ta!’

Những câu nói đó vang vọng bên tai họ.

Họ trở nên nhạy cảm với hắc thuật sau khi nghe được cụm từ kia: “bóng tối.”

Ngài Rex nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của người đang giữ chặt lấy mình.

Đó là người đã chạy trốn trong bộ đồ ngủ, chỉ mang theo những món đồ quan trọng và vài bộ quần áo đơn giản.

Ngài Rex định trả lời câu hỏi, lại đột ngột bị buộc phải quay đầu.

“Ngài Rex.”

Ai đó đã gọi tên anh.

Rex nhìn về sau.

“… Ngài Bernard.”

Đôi mắt liêm khiết của vị hiệp sĩ già dõi thẳng vào Rex.

Rex mím môi trước vị hiệp sĩ già vẫn đang gọi anh là “Ngài”, không giống như bao hiệp sĩ còn lại của Đế quốc.

“Cậu là người cầm đầu cuộc nổi loạn này, đúng không?”

Đôi mắt sâu hoắm như cái hồ của Bernard hướng về phía Rex.

“Ta không định chiến đấu. Ta không muốn ai bị thương cả.”

Theo lời Bernard nói, Rex có thể thấy người mặc áo choàng in hoa văn dành riêng cho Tháp Chủ, các nhà giả kim đứng bên cạnh hắn ta, cũng như những người còn lại bên phe của Đế quốc. Bọn họ đều trở nên nao núng. Nhất là các hiệp sĩ đứng phía sau Ngài Bernard.

“Chỉ huy.”

“Ngài Bernard, ngài không thể-”

Hành động tiếp theo của Bernard đã khiến mọi người phải sững sờ.

“Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”

Ngài Bernard lên tiếng hỏi, đồng thời hạ tay xuống.

“Hả?!”

“Chỉ huy!”

Trước khi mọi người có thể nói thêm bất cứ từ nào khác…

Leng keng!

Thanh kiếm đã rơi.

Vị hiệp sĩ già vứt thanh kiếm của mình xuống đất.

Lão xuống ngựa và từ từ tiến về phía trung tâm quảng trường – Tháp Chuông của Nhà giả kim.

Vị hiệp sĩ già nhìn quanh người dân đang đứng gần đó, cũng như những người mặc áo choàng trắng phía trên mái nhà, phi thuyền, và thậm chí cả những người trên đỉnh Tháp Chuông, trước khi đưa mắt nhìn về phía Rex.

“Cậu có phải là người cầm đầu cuộc nổi loạn này không?”

Rex cảm thấy ngột ngạt trước áp lực do Bernard tạo ra.

Là một loại áp lực nhẹ nhàng, nhưng bằng cách nào đó vẫn tỏa ra aura bất khả chiến bại.

Rex nắm chặt tay.

“Kh-”

Không. Tôi không phải người cầm đầu.

Còn có người khác đứng sau.

Nhưng không phải Cale. Nhóm của Cale đã lên kế hoạch để người kia đảm nhận vai trò.

Chính vào thời điểm ấy.

– Rex! Ngươi có thể nghe thấy ta không? Là ta, Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh đây!

Anh nghe thấy giọng nói của Rồng.

– Cale bảo ta nói với ngươi điều này.

Sau khi nghe Raon chuyển lời của Cale, Rex buông lỏng nắm tay.

“… Rex.”

“Đừng đi.”

Bạn bè của anh, những người đã tụ tập xung quanh anh tỏ ra lo lắng.

Họ đang nhìn anh với ánh mắt như muốn hỏi họ nên làm gì, cũng như bảo anh đừng đi vì họ chắc chắn rằng đó là một cạm bẫy.

Ngay lúc ấy.

Keng!

Họ nghe thấy âm thanh khác, một thứ gì đó vừa rơi xuống.

“Hơ.”

Những người đang xem chợt ngỡ ngàng, há hốc.

Tấm khiên bằng sắt rơi xuống đất.

“… Rex!”

Bạn của anh với tay, muốn nắm lấy vai Rex.

Vậy nhưng, anh ta chỉ kịp nắm lấy không khí.

Bộp. Bộp. Bộp.

Rex hướng tới quảng trường phía trước Tháp Chuông, với đôi tay trần không mang theo một tấc vũ khí. 

Anh mặt đối mặt với Ngài Bernard.

“Thưa ngài Bernard, tôi chính là kẻ cầm đầu.”

“A.”

Ai đó thở hắt ra.

Một trong những hiệp sĩ đứng phía sau Bernard bỗng hét lên.

“Một tên tội phạm như ngươi mà cũng dám mặt đối mặt với Ngài Bernard sao​​?! Mau quỳ-”

“Đủ rồi.”

Bernard ngăn tên kỵ sĩ nói thêm bất kì điều gì khác. Sau đó lão quay về phía Rex với nụ cười dịu dàng.

Chàng hiệp sĩ trẻ tóc đỏ và vị hiệp sĩ già tóc trắng.

Vị hiệp sĩ già bình tĩnh nói.

“Ta sẽ cho tiến hành một cuộc điều tra về nội dung của đoạn phim.”

‘Sao cơ?

Một cuộc điều tra?’

Người dân trong quảng trường nhanh chóng thì thầm với nhau.

“Tháp Chủ cũng đã cho phép chúng ta quyền được điều tra toàn diện về Tháp Chuông.”

Cùng lúc, Tháp Chủ bỏ mũ trùm đầu của mình xuống. Nhà giả kim thuật bên trái hắn cũng cởi mũ trùm đầu.

Nhà giả kim là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài bình thường. Tên giả kim trung niên nhìn về phía Tháp Chủ.

Tháp Chủ có một khuôn mặt già nua và ương ngạnh.

Đó thực sự là khuôn mặt của Tháp Chủ mà mọi người biết đến.

“Ta sẽ cho phép điều tra. Cá nhân ta sẽ tham gia vì danh dự của Honte. Ta mong muốn xóa bỏ mọi hiểu lầm.”

Những lời thì thầm dần to hơn.

Tháp Chủ đã nói rằng ông ấy sẽ sẵn sàng giải quyết tất cả hiểu lầm.

Mọi người bắt đầu nhìn về phía Rex với ánh mắt dò hỏi.

“Vậy nên, liệu chúng ta có thể giải quyết việc này trong hoà bình được chứ?”

Giải quyết trong hòa bình.

Cụm từ đó khiến biểu cảm trên khuôn mặt của các công dân Đế quốc được thả lỏng hơn.

Đồng thời, nét mặt của những người đến từ khu ổ chuột tối sầm lại. Họ nhìn về phía đỉnh của Tháp Chuông. Họ chắc chắn rằng Cale đang ở Tháp Chuông.

‘Tại sao ngài ấy không làm gì cả?’

Họ không thể cho phép dòng chảy chuyển qua phe Đế quốc như thế này được.

Đúng lúc ấy.

“Tuyệt. Vậy chúng ta có thể giải quyết việc này một cách hòa bình.”

 ‘Gì cơ?’

Đám bạn Rex mở to mắt.

Rex đã chấp nhận yêu cầu của Bernard.

“Chúng tôi sẽ rút lui, tất nhiên sẽ kéo theo cả phi thuyền trở về.”

Có một giọng nói chợt cất lên trong tâm trí Rex.

Đó là giọng nói của một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng nó chứa đựng ý chí của người đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này.

– Nhưng chỉ một điều nữa thôi.

Rex nói.

“Nhưng chỉ một điều nữa thôi.”

Cale từ từ đi xuống từ đỉnh Tháp Chuông.

– Chúng tôi có một yêu cầu.

“Chúng tôi có một yêu cầu.”

Cale đang ẩn mình trong bóng tối của chiếc chuông lớn, cậu nhìn về phía trước.

Rex cũng nhìn thẳng về phía trước.

– Chúng tôi muốn được bắt tay với Tháp Chủ.

“Chúng tôi muốn được bắt tay với Tháp Chủ.”

Nhưng không giống Rex, ánh mắt của Cale hướng tới một người khác.

Người đó đang đứng trước chiếc chuông. Đó là người đã từng xuất hiện trước dân chúng.

Cậu có thể thấy chiếc áo choàng trắng của người đó.

Cale tiến đến gần và đặt tay lên vai đối phương.

Ngài Rex tiếp tục nói.

“Có được không?”

Một trong những hiệp sĩ của Đế quốc hét lên.

“Tên khốn! Ai có thể tin lời của kẻ đã định ám sát Phó Tháp Chủ cơ chứ?!”

“Đợi đã.”

Tháp Chủ giơ tay.

Khuôn mặt ương ngạnh quan sát xung quanh trước khi nhìn vào nhà giả kim đang đứng bên trái mình. Hắn ta gật đầu.

“Được rồi. Miễn là mọi thứ có thể được giải quyết trong hòa bình, ta sẽ bắt tay với ngươi.”

Đúng lúc ấy, Cale lên tiếng.

 “Đi đi.”

Sau đó Rex lùi lại.

Mọi người đồng thời há hốc mồm.

“Ô!”

“Ở đằng kia!”

Bộp. Bộp. Bộp.

Những người mặc áo choàng trắng đang đứng trên các mái nhà đồng loạt nhảy xuống quảng trường, quỳ một chân trên nền đất.

Nhưng mọi người không kinh ngạc bởi hành động này.

Trên đỉnh của Tháp Chuông.

Họ trông thấy có người đang chậm rãi bay xuống từ nơi đó.

Như thể gió đang nâng niu muốn đặt cậu xuống mặt đất.

Bộp.

Ngay khi đáp đất, mũ trùm đầu của người đó được tháo ra.

“A-!”

“Ôi, ôi chao!”

Những công dân kinh ngạc không thôi. Họ nghe thấy đám người mặc áo choàng trắng hét to.

“Hoan nghênh ngài Thánh tử!”

Bộp. Bộp.

Thánh tử Jack.

Cậu cất bước.

Sức mạnh thần thánh chữa lành độc nhất của Thánh tử Thần Mặt trời bắt đầu tỏa ra từ cơ thể cậu.

“N- Ngài Thánh tử.”

Một số công dân nắm chặt tay mình trong vô thức.

Họ có thể cảm nhận được sức mạnh ấm áp bao quanh mình. Nó giúp họ thả lỏng các cơ vốn đã căng thẳng vì lo lắng và bối rối.

Đó là thứ ánh sáng rực rỡ và thánh thiện nhất, khác với những ngọn đuốc đang thắp sáng trong đêm đen. Nó chính là sức mạnh chữa lành mà họ đã quên mất từ lâu.

Biểu cảm trên mặt các công dân Đế quốc dần thay đổi.

Ngài Rex lại nói.

“Chính Thánh tử sẽ bắt tay với Tháp Chủ.”

Dân chúng vẫn nhìn chăm chăm vào Jack và Tháp Chủ sau khi nghe thấy lời Rex nói.

Tháp Chủ và Jack đã bắt tay vài lần ở những buổi lễ khác nhau trong quá khứ.

Công dân Đế quốc ai nấy cũng mắt tròn mắt dẹt, họ đang nhớ lại những mảnh ký ức đã gần như đóng bụi.

Jack dừng bước.

Thánh tử Jack.

Có một ngọn lửa bùng cháy đang hiện hữu bên trong ánh mắt thơ ngây của cậu.

– Thánh tử bé nhỏ! Ngươi có nhớ những gì Cale đã nói không?

Cậu nghe thấy giọng nói của Raon, nhóc đang chuyển lời của Cale vào tâm trí cậu.

– Ngài Tháp Chủ.

“Ngài Tháp Chủ.”

Jack đưa tay ra.

“Tôi có thể bắt tay ngài không?”

Thánh tử Jack.

Cậu nhìn Ngài Bernard – Thanh kiếm Hộ mệnh của Đế quốc.

“Không phải ngài mới là Tháp Chủ thực sự sao?”

Nụ cười biến mất trên khuôn mặt của vị hiệp sĩ già hiền lành.

Mặt khác, Thánh tử Jack lại nở một nụ cười thuần khiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play