Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. 

Bộp! Bộp! Bộp! 

‘Cậu ta ra tay triệt để thật.

Đánh hắn không trượt phát nào.’ 

Bụp! 

Bao kiếm khéo léo, liên tục nhắm thẳng vào chỗ mà nó đã đâm trước đây.

“Ực!” 

Cơ thể hắn co rúm lại sau khi bị đánh tới tấp, nhưng bao kiếm không buông tha, nó giơ cao, lần nữa hạ xuống một đường đánh mượt mà, tấn công vào đúng một điểm trong vòng hai giây. 

Bộp! Bộp! 

Thậm chí là hai đòn trong một lượt. 

Đòn đánh đôi mạnh mẽ đã khiến mọi người sực tỉnh. 

Cùng lúc xuất hiện thật nhiều tiếng ồn.

– N- Nhân loại! Choi Han đánh giỏi thật đấy! Sảng khoái ghê á! Choi Han tuyệt quá!

Chú rồng con sáu tuổi liên tục thốt lên kinh ngạc trước luồng kiến thức mới mẻ.

“Đ- Đ- Điện hạ!” 

“Há há há! Đánh hắn đi! Đánh mạnh vào!” 

Nghe tiếng các Dark Elf thi nhau cổ vũ cho Choi Han, người dân của Đế quốc tái mét mặt mày.

“Ực, khụ! N- ngươi-!” 

Adin lần nữa tích tụ tuyệt vọng đen, hắn vung nắm đấm được làn khói đen kịt vây quanh về phía Choi Han.

Bộp.

Tay của Choi Han đã nhanh hơn, cậu dễ dàng đỡ lấy nắm đấm của Adin. 

Choi Han siết chặt tay. 

“Ư- Aaaaaa!” 

Adin thét lên đau đớn. 

Choi Han không thể hiện dù chỉ một chút thương xót khi bóp nát xương tay Adin. Cậu tiếp tục tung những đòn đánh tới tấp dù khuôn mặt lại hoàn toàn tươi tỉnh, trái ngược với hành động của cậu ấy. 

“… Đúng như mình nghĩ- ” 

‘Cả Choi Han cũng không bình thường.’ 

Nhìn cách Choi Han đánh người với vẻ mặt vô tội, Cale lắc đầu. Dẫu vậy, Cale vẫn cho Choi Han một like khi họ chạm mắt nhau.

Việc mà Choi Han đang làm là một trong những việc mà Cale thích nhất tính đến thời điểm hiện tại. Choi Han dường như hiểu được lời khen ngợi của Cale, bèn gật gật đầu. 

‘Hửm?’ 

Cale nghiêng đầu trước cái gật của Choi Han. Cậu giương mắt nhìn Choi Han chĩa bao kiếm sang hướng khác.

Ongggg.

Aura đen tích tụ trên bao kiếm, chạy dọc một đường, chém thẳng. 

Xoẹtt. 

Chân trái được tạo bằng tử mana của Hoàng tử bị chặt gọn ghẽ. 

Nứt. 

Không, nó vỡ ra thành từng mảnh ngay khi ánh sáng đen chạm vào. Adin ngỡ ngàng, dường như hắn không thể tin được những gì hắn vừa chứng kiến. Cùng lúc, Choi Han bắt đầu thì thầm với Adin bằng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe, với nụ cười nở trên môi khi mắt họ chạm nhau. 

“Ta không chỉ có mỗi tuyệt vọng.”

‘Ta còn có cả hạnh phúc. So với trước kia, ta cảm thấy như được giải phóng.’

Tuy nhiên, Choi Han không nói tiếp vế sau. 

“Chúng ta phải giải cứu điện hạ!” 

“Tất cả, mau xông lên! Tấn công và phá vỡ vòng vây!” 

Các kỵ sĩ và pháp sư hoàng gia cố gắng chen lấn qua bức tường do hội Dark Elf tạo nên bằng những loại vũ khí và sức mạnh khác với trước đây. Khuôn mặt chúng tràn đầy nỗi tuyệt vọng, chúng cố gắng để cứu lấy Hoàng tử Adin bằng mọi giá. 

“Ồ, muốn cứu hắn hả? Nghĩ cũng đừng nghĩ.” 

“Chuẩn rồi đấy.” 

Đối nghịch trước sự hỗn loạn của Đế quốc, các Dark Elf nhẹ nhàng đáp trả. Đế quốc không dễ gì phá vỡ được vòng vây của Dark Elf ngay cả khi chúng có quân số vô cùng áp đảo. 

Trên thực tế, dù gặp bất lợi về số binh, nhưng lợi thế của các Dark Elf vẫn vượt trội hơn, nếu không muốn nói rằng họ mạnh hơn hẳn lực lượng của Đế quốc. 

Đế quốc không tài nào tránh nổi thế bất cân ấy, khi mỗi lần bị tấn công bằng kiếm và hắc thuật, các Dark Elf đều sẽ hét lớn. 

“Hoàng tử của Đế quốc sẽ bị đánh nhiều hơn nữa nếu tao bị thương đấy nhá!” 

“Số lượng xương gãy của Hoàng tử đế quốc sẽ được tính tương đương với số vết thương mà chúng mày gây ra trên cánh tay của tao! Lũ thối tha!” 

‘Quái gì thế?’

Cale cảm thấy bối rối, đột nhiên không biết phải làm sao với lực lượng của Đế quốc trong khi nhìn hành động của các Dark Elf. 

Cale không thể hiểu nổi cách hành xử của hội Dark Elf, họ nổi loạn và hành động rác rưởi y hệt cậu.

Dù sao thì, người thỏa mãn nhất vẫn là cậu. 

Làm cho kẻ khác phải cảm thấy khó chịu cay đắng như bị chơi xỏ, thế mới đúng là phong cách của Cale.

Hội Dark Elf vốn đã chứa đầy một bụng tức giận sau khi hấp thụ tử mana. Thậm chí họ còn nghe thấy tiếng khóc thét ai oán của những oan hồn bị giết chết một cách vô cớ. 

Vì vậy, khi Choi Han ra tay đánh cho kẻ chịu trách nhiệm cho toàn bộ tội lỗi này phải kêu la, đã khiến họ cảm thấy vô cùng phấn kích. 

Ngoài ra, họ được coi là những chiến binh cũng có lý do của nó.

Chính bởi vì họ mang tính hiếu chiến cao, nên họ mới là chiến binh.

Cale đứng một bên, cậu theo dõi sự bùng nổ của họ, cũng nhìn thấu hết những chiêu trò rẻ tiền được họ dùng để chống lại lực lượng của Đế quốc.
Chợt, cậu nghe thấy tiếng động, bèn quay đầu lại. 

Choi Han đang tiến đến gần. 

Loạt soạt.

Bước chân cậu ta tiến thẳng đến nơi đây, trong tay còn đang tóm lấy cổ áo Adin, kéo hắn lê lết.

‘Tên khốn đáng sợ này!’ 

Cale nhìn Choi Han. Lần đầu tiên trong suốt một khoảng thời gian dài, cậu ta đã để lộ ra vẻ mặt khát máu ấy. Cale không còn cách nào khác, chỉ đành ra vẻ tươi tỉnh hơn khi chào đón Choi Han, vì cậu ta đang tiến đến gần với khuôn mặt sảng khoái vô cùng. 

“Cậu đã đạt được những gì mình muốn chưa?” 

“Tôi đạt được rồi, Cale-nim.” 

Choi Han dừng lại cách 2 bước trước tấm khiên của Cale và tấm chắn của Raon – thứ đang ở ngay trước mặt Cale. Cale nhàn nhã gật đầu với vẻ mặt vô cảm. 

“Thế thì chúc mừng.” 

“Vâng, cảm ơn cậu.” 

Chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhưng Choi Han cảm thấy vô cùng thoải mái. Cale ngơ ngác nhìn biểu cảm của Choi Han trước khi quay đi. 

Vùuuu-

Tấm khiên bạc dần mờ. Lúc đó tấm chắn của Raon mới chậm rãi biến mất. 

– Ta sẽ để nó trong trạng thái vô hình!

Raon đặt ra một tấm chắn dày 3 lớp thay cho tấm khiên bạc.

‘Thông minh thật.’ 

Cale bước ra khỏi tấm chắn, cậu cúi xuống. Đó là lúc ánh mắt cậu ngang tầm với Adin. 

“Haa- haa, ự-” 

Adin thở một cách nặng nhọc. 

Hắn liên tục cố gắng phát tán ra aura khói đen, nhưng aura của pháp sư thượng cấp đã mau chóng tan thành mây khói trước cái phẩy tay của bậc thầy kiếm thuật Choi Han. 

Cale hỏi Adin – kẻ đang vùng vẫy.  

“Ta đang hơi vội, nên hãy để ta hỏi thẳng. Ngươi cảm thấy thế nào?” 

‘Ta cảm thấy thế nào ấy hả?’ 

Đôi mắt co rúm của Adin nhìn thẳng vào Cale. Choi Han đã tấn công vào mọi bộ phận trên cơ thể hắn ngoại trừ khuôn mặt, nên khuôn mặt của Adin vẫn còn nguyên vẹn. 

Cale bật cười trước tình trạng của Adin, rồi nói. 

“Không cảm thấy đau đớn khi chết, hắc pháp sư khá tuyệt đấy nhỉ?” 

Hắc pháp sư không thể cảm nhận được bất kì nỗi đau nào, chỉ riêng sự đau đớn trong lần đầu tiên họ hấp  thụ tử mana là ngoại lệ. Không giống như Chiêu hồn sư, họ có thể tiếp nhận tử mana một cách dễ dàng sau khi trải qua cơn đau ban đầu. 

Hơn nữa, họ càng không thể cảm nhận được nỗi đau nào ngay cả khi đối mặt với cái chết. 

Cũng bởi vậy, cách duy nhất để khiến các hắc pháp sư đau đớn là giữ cho họ sống và tra tấn đến thập tử nhất sinh. 

Adin lên tiếng, hắn nói với Cale mặc cho máu từ miệng vẫn chảy. 

“Ngươi thật sự rất khác với ta. Ta không thể hiểu nổi.” 

Biểu cảm của Adin như chứng thực rằng hắn hoàn toàn không thể hiểu được. 

“Cale Henituse? Ngươi nhận lại được gì sau khi loại bỏ hắc thuật? Không phải ngươi sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn khi hợp tác với Đế quốc và đẩy mạnh sự phát triển của hắc thuật à?” 

Cale mỉm cười và lắc đầu. 

‘Đúng như mình nghĩ, chẳng còn gì để thảo luận với tên mất trí này nữa.’ 

Cậu đứng dậy, quay người lại. 

“Tại sao ngươi phải sống một cuộc sống đầy rẫy khó khăn và ngu ngốc đến thế? Ta thật sự không thể hiểu nổi.” 

Adin đặt câu hỏi, nhưng Cale không đáp, thay vào đó người khác đã trả lời thay cậu.

“Ngươi, một kẻ chỉ nhàn nhã nhìn xuống tử mana hòa lẫn với xương máu của những người vô tội, một kẻ chỉ mặc cho oan hồn chất thành đống dọc quanh hành lang dưới lòng đất này, sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được. Kẻ khốn nạn chỉ biết cướp bóc của người khác như ngươi làm sao mà hiểu được?” 

Đó là Choi Han. 

Vẻ mặt sảng khoái khi nãy đã biến thành bộ mặt nghiêm nghị khi nhìn xuống Adin. Chợt, Choi Han nghe thấy giọng nói của Cale. 

“Choi Han.” 

“Vâng, Cale-nim.” 

“Lần thứ hai- ” 

Tuy nhiên, Cale đã phải ngừng lại. 

“Ha ha ha ha ha.” 

Adin đang cười. 

Điều đó chẳng phải vấn đề. Nhưng trong khoảnh khắc Cale quay đầu lại nhìn, cậu nghe thấy rõ lời Adin nói.

“Ngươi nghĩ tất cả chỗ tử mana này thuộc về ta?” 

Biểu cảm trên khuôn mặt Cale dần trở nên hoang mang trước cái cách Adin nhìn thẳng vào cậu. 

Như bao lần, Adin lại đeo lên vẻ mặt ôn hòa đến mức không để ai biết được ý định thật sự của hắn. Hắn ta cười mặc cho lượng máu hộc ra không thể kiểm soát, và cử động tay mặc cho những khớp xương đã gãy thành mảnh vụn. 

Cale lại quỳ xuống và chạm mắt với Adin. 

“Vậy nó có thuộc quyền sở hữu của các hắc pháp sư không? Tháp chủ có sử hữu nó không?”

“Ha!” 

Adin buông tiếng chế giễu, hắn ta bắt đầu nói. 

“Không, chúng là cống vật. Đó là thứ mà gia đình hoàng gia và Tháp chủ phải cung cấp.” 

Cống vật. 

Cale hỏi. 

“Dành cho Sao Trắng?” 

Tử mana. 

Nó là cống vật dành cho Sao Trắng. 

‘Có nghĩa là Sao Trắng cũng mang trong mình thuộc tính bóng tối sao? 

Nhưng hắn đã khẳng định Sao Trắng là một ‘con người’. 

Hay một dạng vật sống đang cố gắng bắt chước làm con người?’ 

“… Chả lẽ tên đó là Lich?” 

(Chú thích: Giống như Wyvern, Lich là chủng loài, không phải tên riêng.)

Cale hỏi Adin trong khi nghĩ về tên Tháp chủ. 

“Ngươi nghĩ ngài là Lich? Ha ha, ha ha ha!”

Adin cười một tiếng ngặt nghẽo nhưng ngay sau đó lại nói với Cale bằng vẻ mặt dịu dàng.

“Không, ngài ấy là con người.” 

Adin thêm vào sự khẳng định của mình. 

“Giống như ta.” 

Mọi thứ dần trở nên phức tạp đối với Cale. 

‘Sao Trắng là con người giống như Adin?’ 

Con Rồng lai cũng từng nói rằng Sao Trắng là con người. Nhưng thật sự rất khó tin. Sao Trắng đã giam giữ con Rồng lai gần cả thiên niên kỷ, thi thoảng hắn còn tự mình tìm tới cho nó một quả tim rồng để ăn và hấp thụ.

‘Chả lẽ hắn ta thật sự là con người? Sao có thể như thế được?’ 

Cale hồi tưởng lại lời con Rồng lai từng nói. Nó nói tóc của Sao Trắng có màu đỏ giống như tóc của Cale. Càng nghĩ về nó thì tâm trí Cale lại càng trở nên phức tạp hơn. 

Giọng nói của Adin lại vang lên lần nữa. 

“Không thấy thú vị hay sao? Người đã đặt cả Arm lẫn Tháp chuông của nhà giả kim dưới chân lại chỉ là con người giống như bọn ta.” 

“Haa…” 

Adin thở dài thườn thượt và nói thẳng. 

“Các ngươi không thể đánh bại ngài ấy.” 

‘Gì?’ 

“Không một dạng sống nào, không một ai, có thể đánh bại ngài ấy.” 

Adin ngẩng đầu lên. 

Đôi mắt chỉ có độc một màu nâu sâu thẳm lặng lẽ nhìn lên trần của tầng hầm. 

“Ta- ” 

Khuôn mặt của cả Choi Han lẫn Cale đều trở nên kì quái. 

Lần đầu tiên. 

Lần đầu tiên họ nhìn thấy loại cảm xúc không phải mỉm cười hay tức giận trong mắt Adin.

“Ta chẳng việc gì phải sợ ngươi, hay những con rồng của ngươi.” 

Đó là sự sợ hãi. 

“Tuy vậy, ta lại sợ Sao Trắng.” 

Adin đã khiếp sợ. 

“Ngài ấy chính là cõi sống.” 

Đến thời khắc này, Cale đã chắc chắn một điều.

‘Hoàng tử thậm chí biết rõ giống loài của Sao Trắng. Hắn biết Sao Trắng là ai.’

“Adin, Sao Trắng là ai?” 

Câu hỏi vừa dứt, sự việc đã xảy đến không báo trước. Cale vội vã ra hiệu cho Choi Han. 

“Choi Han!” 

“Vâng, Cale-nim!” 

Choi Han vội vàng nắm lấy vai Adin. 

Cơ thể Adin bắt đầu run lên dữ dội và mặt hắn tái đi. Trạng thái của hắn ta không bình thường chút nào, có vẻ như hắn ta không thể kiểm soát chính mình. Trông Adin không giống như đang diễn.

Tuy vậy, đôi mắt của hắn vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh, bất chấp sự run rẩy trên cơ thể. Hắn nhìn xung quanh. 

Hắn có thể thấy từng thuộc hạ dưới trướng đang ngã xuống trước các Dark Elf. Thủ đô ngoài kia thì hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, và Tháp chuông của nhà giả kim có lẽ cũng không khác gì nơi đây.

‘Điều gì sẽ có lợi cho ta?’ 

Đôi mắt của Adin nhìn xung quanh, cuối cùng hướng tới một nơi. 

“Đừng nhìn vu vơ nữa.” 

Theo tiếng nói, Adin xoay đầu, ngây người nhìn Cale và bắt đầu cất tiếng. Y hệt cơ thể hắn, giọng của hắn run rẩy không ngừng. 

“Ha ha, ta chỉ cảm thấy thỏa mãn khi ta nắm quyền kiểm soát mọi thứ. Mọi thứ chỉ trở nên thú vị khi nó nằm gọn trong tay ta, ngươi biết tại sao không?” 

‘Bởi vì ngươi là một tên khốn điên rồ.’ 

Cale ngăn mình nói ra những lời trong đầu. Sau đó cậu lại nghe thấy một điều không thuộc sự mong đợi. 

“Đôi mắt vàng kim của chúng ta chính là biểu tượng cho thấy chúng ta nhận được sự bảo hộ của Thần Mặt Trời.” 

Không rõ việc đã định tự bao giờ, đôi mắt vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời đã luôn là biểu tượng cho Hoàng tộc Đế quốc Mogoru.

“Ục.” 

Máu chảy ra từ miệng Adin. 

Adin được sinh ra với một cơ thể khỏe mạnh đến bất ngờ và có tài năng rõ ràng về kiếm thuật, mặc dù gia đình hoàng gia lúc bấy giờ luôn được sinh ra với một cơ thể yếu ớt. Vậy nên hắn đã nghĩ rằng hắn có thể nắm lấy mọi thứ trong tay. 

Tuy nhiên, hắn đã nhận ra sự thật khi hắn bước vào Tháp chuông của nhà giả kim mười lăm năm trước, và chấp nhận đối mặt với thực tế. 

‘Ta không thể làm gì để thay đổi cơ thể mình. Nó nằm ngoài tầm kiểm soát của ta.’

Đó là lý do tại sao hắn đã quyết định sẽ kiểm soát mọi thứ, ngoại trừ cơ thể mình. Hắn đã là Hoàng tử của Đế quốc – kẻ đã nắm trong tay mọi thứ. Hắn còn có đôi mắt vàng kim, là biểu tượng điển hình cho vị trí đó. 

“Thế nhưng, nó lại là biểu tượng của sự phục tùng, ự-” 

Máu tiếp tục chảy ra từ miệng Adin. 

Mắt hắn vẫn nhìn xung quanh. Sau đó hắn nghe thấy giọng nói của Cale.

“Ngươi đang nói rằng Hoàng gia đã bị Sao Trắng thu phục?” 

Sau đó cậu nghe thấy giọng nói cực kỳ nghiêm túc của Choi Han. 

“Cale-nim, tôi có cảm giác mỗi lần nhắc đến Sao Trắng thì cơ thể hắn lại càng run rẩy mãnh liệt hơn.” 

Choi Han ráng hết sức để cố định lại cơ thể của Adin, đồng thời cố gắng để không khiến hắn lìa đời. Dường như cậu ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ thông tin quan trọng nào liên quan đến Sao Trắng. 

Chính vào lúc đó, cậu nghe được giọng điệu thờ ơ của Cale. 

“Ừm. Cũng đúng đấy.”

Cũng có thể ‘đúng’ đấy. 

Đôi mắt đang nhìn ngó xung quanh của Adin bất chợt nao núng sau khi nghe thấy lời Cale nói. Mắt của hắn hướng về phía Cale, cậu đang mỉm cười. 

Phản ứng bất thường đến từ cơ thể đang run rẩy của Adin. 

Trên thực tế, việc đôi mắt vàng là biểu tượng cho sự phục tùng cũng có thể là sự thật, nhưng có điều mà Cale đã học được trong suốt cuộc đời của mình. 

Không cần biết kẻ thù nói gì, luôn phải hướng sự nghi ngờ vào nó, và rồi lại tiếp tục nghi ngờ để tìm ra chân tướng.

Đó là lý do Cale nhẹ nhàng hỏi Adin, hắn ta vẫn đang không ngừng liếc mắt. 

“Ngươi đang cố câu kéo thời gian cho tới khi Tháp chủ có thể quay về kịp lúc, đúng chứ? Ngươi nghĩ rằng mình có thể lật kèo và giành chiến thắng, rồi cứ thế sống tiếp, có phải không nào?” 

Ánh mắt bình tĩnh của Adin khác xa với tình trạng hỗn loạn của cơ thể hắn. 

‘Tên này phát hiện ra rồi.’ 

Vừa nghĩ thế, hắn bỗng nghe thấy tiếng thì thầm của Cale vọng vào tai mình. 

“Nhưng ngươi biết sao không? Ta vốn đang đợi cả Tháp chủ lẫn Sao Trắng tới đây.”

‘Cái gì?’ 

Cale đứng dậy và ra lệnh cho Choi Han, biểu cảm trên khuôn mặt Adin xuất hiện một vết nứt.

“Lôi hắn đi.” 

“Ư!”

Choi Han túm lấy tóc Adin và bắt đầu lôi hắn đi, dùng lực còn mạnh bạo hơn hẳn vừa nãy. Nụ cười của Cale đã in sâu vào đôi mắt Adin. 

“Đừng lo, Adin. Ta sẽ tận dụng ngươi triệt để, sẽ moi móc mọi điều cần phải biết từ ngươi, dù bằng bất cứ cách thức nào.”

‘A.’

Lần nữa, Adin lại nhận ra.

‘Tên khốn này cũng chả khác ta là mấy.’

“Ta nói với ngươi rồi, đúng chứ? Ta và ngươi đều cùng một loại mà thôi.” 

Cale không ngừng tiến bước khi cậu cười khoái chí, sau đó cậu hô to. 

“Chúng ta sẽ tiến công!” 

Nghe tiếng hô của Cale, các Dark Elf vẩy máu dính trên vũ khí của họ xuống nền đất. Người từ phe Đế quốc đã thảm bại la liệt, không còn ai trụ vững.

Chính vì thế, khi Cale Henituse sải bước, không một ai có thể cản trở. 

*** 

Tại thủ đô, mọi thứ vẫn đang rất hỗn loạn. 

“Chạy đi! Ở đây nguy hiểm lắm!” 

“Hãy chạy ra khỏi thành đô! Chúng tôi sẽ hướng dẫn mọi người!” 

Những người từ trong khu ổ chuột hô hào, kéo theo sau là người dân của Đế quốc đang tìm cách thoát khỏi thủ đô.

Bức tường thành mà người dân luôn gọi là rào cản an toàn giờ đây chỉ còn là thứ chướng ngại vật trong mắt họ. Số lượng lớn người dân đã thoát ra khỏi bức tường thủ đô. 

“Tất cả những ai dám rời khỏi đây đều sẽ bị coi là đồng phạm với những kẻ khủng bố!” 

Nhiều binh lính và kỵ sĩ bước ra từ những cánh cổng khác nhau, chúng ngăn chặn những người cố trèo qua bức tường. 

“… Rex! Ngươi lại định chắn đường bọn ta nữa sao!?” 

Tuy nhiên, có những người dân đã sẵn sàng chiến đấu để chống lại các binh lính và kỵ sĩ. Rex giơ khiên của mình lên, anh ngăn cản các kỵ sĩ đang tiến tới gần, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh. 

Lượng lớn người dân đã vượt qua được bức tường thành. 

Nhưng chưa phải tất cả. 

Bởi tình huống trong thủ đô đã hỗn loạn tới mức ảnh hưởng đến cả Rex và các pháp sư trên phi thuyền đang đưa tay ra giúp đỡ người dân. Một phần cũng vì bọn kỵ sĩ của Đế quốc đã thủ sẵn ở vị trí để ngăn chặn họ. 

“Tôi vẫn tin vào điện hạ!” 

“Cậu muốn tôi rời bỏ mái ấm của mình? Tại sao tôi phải tin cậu chứ?”

Cũng có những người không tin vào lời Rex nói và kiên quyết không rời khỏi nhà. Rex hiểu cảm giác của họ. 

Có ai lại muốn rời bỏ ngôi nhà yên bình êm ấp của mình và sống bên ngoài bức tường thủ đô đâu? 

Hơn thế nữa, vì cớ gì mà họ phải lập tức tin tưởng lời Rex? Trong khi xung quanh họ không hề tồn tại hắc pháp sư hay bất cứ một con Golem nào?

Rex hiểu rõ nỗi lòng và suy nghĩ của người dân, chính bởi thế nên anh không còn cách nào khác, chỉ biết cố gắng hô hào thêm lần nữa. Giọng nói lớn vang khắp không gian.

“Các hắc pháp sư cũng sẽ sớm tấn công đến đây thôi! Hãy mau chạy đi!” 

“Rex! Ngươi nói thế với tư cách là một khủng bố mà không biết nhục à!?” 

“Một tên tội phạm như ngươi nên câm miệng lại đi!” 

Tiếng hô của Rex bị tiếng hét của các kỵ sĩ lấn át. 

“Chết tiệt!” 

Rex cắn môi. 

Ngay tại thời điểm đó. 

Kẹttttt.

Cổng chính của bức tường thủ đô đã mở ra. 

Đó là cánh cổng chỉ được phép mở ra với lệnh của Hoàng tộc hoặc các quan lại cấp cao, hoặc trong những sự kiện đặc biệt.

Bùmm!  

Khi cánh cổng đã hoàn toàn dang rộng, một đoàn người đi vào từ lối ấy.

“… Mẹ kiếp.” 

Đôi đồng tử của Rex bắt đầu rung lên. 

Vừa chú ý tới người dẫn đầu đoàn, trong phút chốc Rex sượng cả người. Ngược lại, Lực lượng của Đế quốc trở nên mừng rỡ và cất giọng hô vang. 

“Tháp chủ đã quay trở lại, đem theo ý muốn của Hoàng đế uy nghiêm!” 

Có một người mặc áo choàng thuộc Tháp chuông của nhà giả kim và mang theo con dấu của Hoàng đế. Khuôn mặt ông ta được trùm kín lại bằng mũ áo choàng. Nhưng người ta vẫn dễ dàng nhận ra ông, bởi hoa văn trên áo choàng chỉ dành riêng cho Tháp chủ. 

Rex nghe thấy giọng nói khẩn cấp từ bạn của mình. 

“Rex! Tại sao Tháp chủ lại xuất hiện ở đây?! Việc này nằm ngoài dự tính của chúng ta!” 

Rex bắt đầu cau mày. 

Anh cũng không biết vì sao.

Rex chỉ biết rằng Tháp chủ có thể sẽ quay trở lại sớm hơn từ lục địa phía đông, nhưng anh ta không nghĩ rằng ông ta sẽ bước ra từ cung điện hoàng gia.

Ba người họ dẫn đầu đoàn kỵ sĩ và pháp sư trong bộ áo giáp mang biểu tượng của Đế quốc, họ tiến vào quảng trường. 

Họ trông trang nghiêm và không có chút nào ác độc. 

“… Không phải hơi lạ sao?” 

Một trong những người dân của Đế quốc đã ngừng chạy trốn. 

‘Mình có thật sự cần phải chạy nữa không?’ 

Biểu cảm của anh ta mang vẻ nghi ngờ. Những người khác cũng mang dáng vẻ y hệt. Nhìn thấy điều ấy, Rex bắt đầu cau mày. 

“Không!” 

‘Bầu không khí này không tốt chút nào!’ 

Anh ta có thể thấy rõ ràng, dòng chảy đang rục rịch vòng ngược lại.

Anh không thể để chuyện đó xảy ra. 

Sẽ rất tồi tệ nếu người dân do dự trong lúc sơ tán, khiến tốc độ di dời đã chậm càng thêm chậm, khiến chính họ bị thương, bị bắt làm con tin, hoặc thậm chí phải bỏ mạng.

Rex nắm chặt chiếc khiên của mình. Anh biết rằng đó chỉ là trường hợp bất trắc. Nhưng đôi mắt của anh ta vẫn rung lên. Anh hướng mắt tới chiếc phi thuyền. 

‘Mình có nên tìm Eruhaben hoặc Roslalyn không? Mình nên làm gì trong tình huống này?’

“Rex, chúng ta nên làm gì bây giờ?” 

Rex có thể nghe thấy giọng nói khẩn thiết của bạn anh. 

Anh trông thấy Tháp chủ và các kỵ sĩ đang tiến đến từ xa. 

‘Mình phải lội ngược dòng chảy như thế nào đây?’ 

Ngay lúc đó. 

Ring- Ring- Ring.

Đó là tiếng rung chuông. 

Tiếng chuông reo giữa đêm khuya. 

Ánh mắt của toàn thủ đô cùng hướng tới một chỗ.

Những binh lính và kỵ sĩ. 

Những người dân đang chạy trốn khỏi Đế quốc. 

Những người vẫn đang ở yên trong nhà. 

Tháp chủ và các kỵ binh của ông ta. 

Ngay cả Ngài Rex.

Ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn thẳng đến một hướng duy nhất. 

Chỉ có một nơi trong Đế quốc mà tiếng chuông có thể kêu vang đến thế. Tiếng chuông phát ra từ tòa nhà cao nhất của lục địa này. 

Ring- Ring- Ring.

Tháp chuông nhà giả kim. 

Tiếng chuông vang lên từ đỉnh tòa tháp. 

Trên đỉnh tòa tháp – nơi tiếng chuông ngân vang, người đàn ông dưới lớp áo choàng trắng mang dấu ấn của mặt trời vàng kim đang đứng tại nơi ấy. Tạo nên một cảnh tượng đẹp.

Người đàn ông toát lên hơi thở của thần thánh, dù khuôn mặt đã bị che đi bởi lớp áo choàng. 

Hơn thế nữa, dấu ấn mặt trời trên chiếc áo choàng mới là thứ thu hút sự chú ý của mọi người.

“Hở? Hả?” 

Toàn bộ người dân Đế quốc đồng loạt giương mắt nhìn. 

Bộp. Bộp. 

Những người mặc áo choàng trắng bắt đầu xuất hiện ở khắp mọi nơi khi nhảy qua các mái nhà thủ đô. Đó là Freesia và thủ hạ của cô. 

Mạng lưới thông tin của Cale đều có dấu ấn mặt trời vàng trên lưng áo choàng. Họ chạy về phía tháp chuông. Khi sự chú ý của mọi người dồn hết vào những người mặc áo choàng trắng đang nhảy qua các mái nhà, một việc khác âm thầm diễn ra.

Ring- Ring- Ring.

Cale đứng trên đỉnh tháp chuông trong khi nhìn xuống, cậu nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông vang lên trong màn đêm. Cale thấy rõ người đang mặc áo choàng được in hoa văn riêng dành cho Tháp Chủ, cũng như những người đang đứng bên cạnh ông ta. 

– Nhân loại! Không phải hắn! 

‘Ta biết.’ 

Dưới chiếc mũ trùm đầu, không một ai có thể trông thấy nụ cười khoái chí đang nở trên môi Cale.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play