Choi Han cất bước đến chỗ Adin.
“Người thường sao lại có thể di chuyển nhanh đến như vậy?”
Một trong những hiệp sĩ không giấu nổi cú sốc của mình mà thốt lên.
Hắn chỉ thấy một vệt đen mờ vụt qua trước mắt.
Một con người cùng thanh kiếm của cậu ta, cả hai đều được bao phủ bởi aura màu đen, đang tức tốc lao thẳng tới Hoàng Tử Adin như thể một con thú hoang dã.
Aura đen đó không ngừng chạy tán loạn trong khi Choi Han di chuyển.
‘Điện hạ là một hiệp sĩ cấp cao!’
Trông thấy Choi Han dịch chuyển đến trước mặt Adin chỉ trong phút chốc với thanh kiếm trong tay giơ lên, sự sợ hãi bủa vây tên hiệp sĩ. Cấp trên của hắn liền lên tiếng trấn an ngay sau đó.
“Sẽ ổn cả thôi.”
“… Vâng?”
Hai thanh kiếm đồng thời va vào nhau ngay giây phút tên hiệp sĩ đáp lại.
Đoàngggg!
Một tiếng động lớn bao trùm cả khu vực, cứ như thể hai ngọn núi vừa va vào nhau vậy.
“Hự! Mau che lấy mắt của ngươi đi!”
Tên hiệp sĩ nhanh chóng che mắt của mình lại theo sự thúc giục của vị cấp trên.
Bấy giờ, bụi từ bên dưới mặt đất cùng những mảnh đất vỡ nằm rải rác dần dần bay lên sau cuộc đụng độ vừa rồi.
Và một khi bụi đã lắng xuống…
“… Thần linh ơi, điều này cũng khả thi sao?”
Chứng kiến những gì đang xảy ra, tên hiệp sĩ thậm chí đã quên mất rằng hắn đang ở giữa một trận chiến.
Những thứ màu đen kia đang tranh nhau cơ hội để nuốt chửng lấy đối phương.
Choi Han nhìn vào thanh kiếm đen đang cản lại thanh kiếm của mình.
Đó là thanh kiếm được tạo nên từ Tử mana. Hơn thế nữa, nó còn được bao phủ bởi một làn khói aura cũng mang một màu đen.
Đến thanh kiếm được bao phủ bởi aura của một bậc thầy kiếm thuật này của cậu cũng không tài nào bẻ gãy được thanh kiếm đen này.
Hoàng Tử Adin mở miệng cười lớn trước cảnh tượng ấy.
“Ngươi nghĩ gì vậy? Hẳn là ngươi đã lường trước điều này rồi. Khói aura màu đen và aura màu đen của ngươi là hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.”
Kéttttt-
Hai thanh kiếm vẫn đối đầu với nhau trong khi duy trì thế cân bằng.
Adin không kiềm chế được, nụ cười trên miệng hắn ngày càng rộng hơn trong khi tình thế cứ tiếp tục như vậy.
Đấy là bởi vì xuyên suốt cuộc đụng độ trước đó, hay thậm chí là cuộc va chạm của hiện giờ; Choi Han vẫn quyết không để lộ bất kỳ một biểu cảm nào.
Tuy nhiên, không như lần đầu tiên, bây giờ cậu không giấu đi aura của mình nữa mà cứ để mặc cho nó chạy loạn.
Dĩ nhiên Adin nhìn thấy rõ điều đó. Hắn bắt đầu lên tiếng.
“Không phải ngươi muốn ăn nó sao?”
Choi Han đưa ánh mắt u ám đáp trả lại Adin.
Nhưng cái nhìn của Adin thì lại hướng xuống đôi tay của cậu.
Đôi tay ấy đang khẽ run rẩy.
Từ miệng Hoàng Tử thì thầm nên những lời tựa của một con rắn.
“Nỗi tuyệt vọng đen của ta. Ngươi không muốn ăn nó sao? Hửm?”
Adin trông thấy ánh mắt của Choi Han phút chốc trở nên trống rỗng. Mũi kiếm của cậu ngay tức khắc đổi phương hướng.
Keng!
Một lần nữa, hai thanh kiếm va vào nhau.
Thanh kiếm của Choi Han giờ đây nhắm đến nơi chân trái của Adin.
Bàngggg!
Thế nhưng, chân phải của hắn đã đâm sầm vào cây kiếm, cản nó lại kịp thời trước khi có cơ hội chạm được tới chân trái.
Đó là cái chân màu đen được tạo nên bởi tử mana.
“Khư ha ha ha ha!”
Tiếng cười của Adin vang vọng.
“Thấy chưa! Kiếm của ngươi thậm chí không thể cắt được chân của ta lúc này!”
Rắc.
Mặt đất nứt dần và vỡ ra theo cái dậm chân “nhẹ nhàng” của cái chân như-của-quái-vật kia. Cùng lúc đó, Choi Han và Adin tiếp tục lao vào nhau, chẳng ai chịu khuất phục.
Xoẹt!
Keng! Keng!
Ánh sáng màu đen ánh lên mỗi khi họ tung đòn. Adin mỉm cười rạng rỡ trong khi bắt đầu nâng luồng khói đen của mình lên.
“Ngươi thực sự không muốn ăn nó sao?”
Theo đó, hắn đẩy làn khói ấy đi đến chỗ Choi Han.
Xoẹtttt!
Thanh kiếm của Choi Han thành công cắt xuyên qua làn khói đen đó. Ấy vậy mà, làn khói vẫn không hề biến mất. Thay vào đó, nó lại càng ngày càng tiến gần hơn đến cậu.
Keng!
Choi Han nhanh chóng lùi ra xa khỏi làn khói và vung thanh kiếm của mình về phía Adin chỉ để bị cản lại một lần nữa.
Adin nhìn vào đôi tay đang run rẩy của Choi Han và mỉa mai.
“Ngươi không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình bởi vì tay ngươi đang run.”
Làm sao mà một người có thể vung kiếm một cách chuẩn xác trong khi tay họ không vững vàng chứ?
Adin để nỗi tuyệt vọng đen tối tuôn ra nhiều hơn nữa từ trái tim đang đập điên cuồng của hắn. Một tiếng động kỳ lạ bao trùm lấy sảnh ngầm dưới lòng đất khoảnh khắc ấy.
Rítttt- Ríttttttt-
Nỗi tuyệt vọng đen tối. Tiếng thét của những linh hồn đã chết vang vọng ở trong đó.
Bấy giờ, những tiếng rít chói tai ấy lấp đầy đôi tai của Choi Han.
“Hự!”
Cảm xúc lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt vô cảm của Choi Han, cậu cau mày.
Thịch! Thịch! Thịch!
Trái tim của Choi Han đập liên hồi.
Nó hối thúc cậu mau ăn thứ đó.
Nó đang nói với cậu hãy chiếm lấy nỗi tuyệt vọng đen tối đó thành của riêng. Nó đang bảo cậu hãy hoàn thiện chính mình.
Choi Han có thể cảm nhận được sự cám dỗ thầm lặng này châm chích bên trong cơ thể của mình như thể bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.
“Ư, hự!”
Để so sánh, nó thậm chí còn tồi tệ hơn so với lần lũ golem lúc trước.
Không giống như nỗi tuyệt vọng đen ở trong những con golem, nỗi tuyệt vọng đen tối mà Adin gửi đi khi nãy dưới dạng một luồng khói, đã len lỏi vào trong cơ thể của cậu.
Rít- Rít-
Choi Han không còn lựa chọn nào khác, cậu lùi về sau hai bước.
Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Adin bên tai mình cùng lúc đó.
“Ngươi thấy đấy, thứ được gọi là tuyệt vọng này…”
Adin nhìn vào đôi mắt đang ngày càng trở nên u ám hơn của Choi Han mỗi khi hắn truyền ra thêm nhiều Nỗi tuyệt vọng vọng đen tối hơn và tiếp tục nói.
Thứ được gọi là tuyệt vọng này.
“… Nó có tính lây nhiễm. Ngươi nghĩ xem có đúng như vậy không. Liệu có ai ở trần gian này lại muốn là người duy nhất chìm sâu trong tuyệt vọng?”
Choi Han nghe được tiếng Adin đang nói cũng như nhịp đập đang dần điên loạn hơn của con tim cậu lúc này.
‘Hắn ta nói đúng.’
Trái tim Choi Han đang gầm lên với cậu, bảo rằng Adin nói đúng.
Nó đang buộc cậu phải nhớ lại những gì bản thân đã hét lên khi một mình chạy trốn khỏi kẻ thù trong Dạ Lâm.
‘Tại sao mình là người duy nhất phải ở trong tình cảnh như thế này? Thật không công bằng.’
Nó gợi lại quá khứ, nhắc nhở cậu về những thứ mà chính mình từng nói trước đây.
“Đấy là lý do vì sao nó luôn ham muốn sự tuyệt vọng của những người khác.”
‘Hắn ta nói đúng đấy.’
Trái tim cậu tiếp tục đồng tình với lời nói của Adin.
Nó cho rằng đó chính là nguyên nhân dẫn đến việc toàn bộ cơ thể cậu lúc nào cũng khao khát sự tuyệt vọng của người ta.
Giọng nói của Adin cùng trái tim cậu dần hòa quyện với nhau nên một giọng nói thống nhất trong tai của Choi Han.
“Chỉ cần chấp nhận nỗi tuyệt vọng đen tối này thì sức mạnh của ngươi sẽ được củng cố.”
‘Đúng vậy. Đón nhận nó đi.
Và trở nên mạnh mẽ hơn.
Giống như cách mà ngươi trở nên mạnh mẽ hơn trong Dạ Lâm vậy.
Rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi.’
“Lựa chọn duy nhất còn lại chính là được sinh ra tại một vị trí giống của ta, nơi bất cứ điều gì cũng có thể dễ dàng đạt được… Ngươi đang làm gì thế?”
Ánh nhìn của Adin hướng về phía Choi Han.
“Phụtt!”
Vai của Choi Han rung rung, rồi cậu ngã người ra sau, để lộ khuôn mặt của mình.
“Khục, ha ha ha ha!”
Choi Han cười phá lên.
– Nhân loại, đây lần đầu tiên ta thấy Choi Han cười như vậy đấy!
Tiếng cười khiến cho ngay cả Cale, người bấy giờ đang tập trung quan sát chiến trường, cũng bị sốc. Cậu gật đầu trước lời nhận xét của Raon.
“Ta cũng vậy.”
‘Mình chưa bao giờ thấy tên ranh đó cười như thế trước đây.’
Đôi mày của Cale dần chau lại trong khi tiếng cười của Choi Han tiếp diễn thêm một lúc.
“Ha ha ha ha- Ha ha! Khục, ha ha ha!”
Choi Han gần như không thể thở đúng cách nữa bởi vì cậu đã cười quá nhiều.
Vẻ mặt của Adin nhanh chóng thay đổi một khi tiếng cười kia dứt hẳn.
Nó không có ở đó.
Aura màu đen đã biến mất.
Choi Han đã thu hồi lại tất cả aura màu đen của mình. Những hành động tiếp theo của cậu khiến Adin phải kinh ngạc.
Cậu đang nhằm thẳng vào Adin mà lao đến.
Cậu tấn công mà không có bất cứ aura nào.
Choi Han chỉ sử dụng mỗi cơ thể cùng thanh kiếm của mình khi lao về phía hắn.
“Ngươi điên rồi sao?”
Tất nhiên là Choi Han nghe được câu hỏi của Adin.
Nhưng đồng thời, cậu cũng có thể nghe thấy trái tim mình.
‘Ngươi phải tiếp nhận nỗi tuyệt vọng đen tối đó và trở nên mạnh mẽ hơn’
Choi Han lên tiếng vào lúc đó.
“Ném nó đi.”
“… Gì cơ?”
Câu hỏi của Adin không hề chạm tới tai cậu.
Thịch! Thịch! Thịch!
Cậu cũng không còn nghe thấy trái tim mình nói gì. Cậu chỉ đang tập trung thính giác vào nhịp đập loạn xạ của nó. Đó là bằng chứng cho việc máu trong huyết quản đang chảy khắp cơ thể cậu.
Là minh chứng rõ ràng rằng cậu vẫn sống.
Choi Han nhớ lại hồi bản thân mới bước vào trong Dạ Lâm.
Cậu đã phải vứt bỏ rất nhiều thứ để sinh tồn.
Từ việc ăn ngấu nghiến các thứ trái cây và thịt mà những con quái vật vứt đi trên mặt đất.
Hay lẩn trốn giữa những cái xác thối rữa của chúng để ẩn mình, mặc cho lũ bọ gớm ghiếc có bò lên người mình đi nữa.
Cậu thậm chí đã phải bôi phân của bọn quái vật khắp người trước khi cuộn tròn lại trong một cái lỗ để chúng không thể đánh hơi ra mùi của mình.
Lòng tự trọng. Sự sạch sẽ. Lương thực ấm nóng. Một chốn yên bình để nghỉ ngơi.
Từng cái một, Choi Han đã vứt chúng đi hoàn toàn.
Nhưng có điều gì đó đã lấp đầy những khoảng không ấy.
Cậu không nhớ nó bắt đầu vào ngày nào.
Cũng không nhớ nó xảy ra khi nào.
Từ thanh kiếm của cậu bắt đầu phát ra một thứ màu đen.
Dẫu vậy, duy chỉ có một thứ mà cậu đã không buông bỏ.
Xuyên suốt các đêm nằm phủ mình trong phân của dã thú để tránh đánh động những kẻ săn mồi khác.
Giữa màn đêm khi mà sẽ thật tệ nếu như cậu ngủ quên.
Cậu luôn âm thầm tự nhủ với bản thân vào những đêm đó.
‘… Mình là-!’
Thật ra, không chỉ có mỗi khi đêm xuống.
Cậu luôn lẩm bẩm điều này với chính mình bất cứ khi nào có cơ hội.
‘Mình là- Choi Han.’
‘Mình là Choi Han.’
‘Choi Han.’
Cậu nhắc đi nhắc lại tên của mình.
Cậu đã lặp lại tên của mình hơn hàng nghìn lần. Và cậu cứ tiếp tục như thế, nhẩm đi nhẩm lại lại tên của mình bất cứ khi nào có thể.
Không có con người trong Dạ Lâm.
Choi Han cố gắng ngăn không cho bản thân đánh mất ngôn ngữ, nhất là ở trong không gian nơi cậu không cần phải mở miệng này.
Cậu đang dồn hết sức để không quên mình là ai.
Thứ duy nhất mà cậu đã không vứt đi là tên của mình.
Bởi vì đó chính là “cậu”.
Cậu không thể để đánh mất bản thân dẫu cho cậu đã vứt bỏ tất cả những thứ khác.
Cậu chưa bao giờ ném đi cái tên của mình trong suốt hàng chục, không phải, có lẽ còn nhiều hơn thế nữa, những năm mà cậu phải chống cự.
Nếu như cậu có thể tồn tại với tư cách là Choi Han….
Cậu có thể vứt bỏ bất kỳ thứ gì và rồi thay thế nó bằng một thứ khác.
Thanh kiếm của Choi Han giờ đây đang chỉa thẳng vào mặt Adin. Và nó chỉ là một thanh kiếm thông thường không có aura.
Adin nói ngay khi trông thấy ánh nhìn đầy tập trung của Choi Han.
“Vứt đi những những thứ mà mình không cần đến.”
Không còn run rẩy nữa.
Tay của Choi Han đã trở nên vững vàng.
Cậu nghĩ về những thứ cần được lắp đầy trở lại.
Cậu suy ngẫm về cuộc sống của mình kể từ khi rời khỏi Dạ Lâm.
Nó cực kì ngắn so với quãng thời gian mà cậu đã dành ở trong Dạ Lâm.
Tuy nhiên, những ký ức đó không phải là nguyên nhân khiến tay cậu run lên.
Cậu nhớ lại điều mà Raon và Cale từng nói trong quãng thời gian cậu ở tại dinh thự Henituse.
‘Choi Han! Ta đã nghĩ về điều này một lúc rồi, nhưng cách phát âm tên của ngươi là độc nhất!’
‘Tôi thích nó.’
‘Tất nhiên, ta cũng thích tên của ngươi như nhân loại vừa nói! Nhưng tên của ta mới là tuyệt nhất!’
Choi Han dẫm chân xuống đất.
Cậu nhìn Adin cũng dẫm chân xuống đất theo mình rồi từ từ hạ kiếm chém xuống.
Raon và Cale vẫn trò chuyện với nhau trong khi nhìn vào cậu.
‘Chà, tên của cậu ta là độc nhất, vậy nên nó rất dễ nhớ. Còn nữa…’
Cale cười khẽ trước khi tiếp lời.
‘… Và Choi Han, ta không thể nghĩ ra một cái tên nào khác cho cậu.’
‘Ngươi nói đúng! Choi Han là cái tên phù hợp nhất cho Choi Han!’
Choi Han mỉm cười.
Cậu thản nhiên mở lời với Adin, người đang gia tăng nỗi tuyệt vọng đen tối của mình tới mức tối đa, trong khi bật lên phía sau lưng cậu.
“Thật ngu ngốc.”
Adin quả thật ngốc nghếch.
Một bậc thầy kiếm thuật không đơn giản chỉ là người có thể tạo ra aura.
Mà họ là người đã giao phó toàn bộ cuộc sống của mình vào thanh kiếm bằng cách vung nó lấy hàng trăm, hàng nghìn lần.
Hắc Vô Kiếm Kĩ.
Đấy là tên thuật kiếm của cậu.
Cuộc sống của cậu giai đoạn đó đầy tối tăm và bế tắc.
Điều đó dẫn đến việc cậu lựa chọn cái tên Hắc Vô. Cậu đã tiêu diệt mọi thứ, ngoại trừ cái tên của mình, trong cuộc sống tối tăm ấy.
Nhưng giờ đây, đã là lúc phù hợp để ném cái tên đó đi.
Vì sao ư?
Đúng là nó vẫn còn tăm tối, nhưng giờ đã đầy đủ.
Có rất nhiều thứ đang diễn ra trong cuộc sống của cậu lúc này.
Thịch! Thịch! Thịch!
Choi Han nở nụ cười rạng rỡ.
Giọng nói từ trái tim của cậu biến mất hẳn. Choi Han siết chặt nắm tay hơn quanh thanh kiếm. Tất cả máu nóng trong người cậu đang sôi lên.
‘Mình sẽ mạnh mẽ hơn và sống sót cho đến cùng.’
Làn khói bắt đầu lộ diện từ thanh kiếm khi cậu vung nó xuống.
Những sự thay đổi dần xuất hiện trong thanh kiếm của Choi Han.
Nó đang dâng lên.
Aura bóng tối bốc lên từ thanh kiếm của cậu.
Vậy nhưng, nó khác so với trước đây.
– N, Nhân loại! N, Nhìn bên kia kìa! T, Thứ đó!
‘Ta thấy rồi.’
Cale ngạc nhiên mở to mắt.
Nó đang tỏa sáng.
Aura đó vẫn mang màu đen, nhưng nó lại đang tỏa sáng một cách đẹp đẽ.
Dù vẫn còn là thứ aura đen thô kệch và hung dữ, ấy vậy mà, nó đang phát sáng.
Nó không giống với Tử mana và tuyệt vọng đen thông thường.
Nó mang màu sắc khác biệt so với bất cứ ai, bao gồm cả hắc pháp sư, chiêu hồn sư, các Dark Elf, và kể cả Adin.
“T, thứ này-“
Adin trợn tròn mắt. Hình ảnh ánh sáng màu đen chói lọi hiện rõ trước mắt này đang bao vây lấy thanh kiếm được làm bởi Tử mana và khói đen của hắn.
Dẫu Choi Han đang cười, nhưng tiếng cười cứ như thể đang gào khóc.
Cậu đã không ném tất cả sự tuyệt vọng đi.
Nhưng cậu đã rũ bỏ một nửa nỗi tuyệt vọng ấy và lấp đầy nó bằng hạnh phúc.
Bằng cách dung hòa quá khứ và hiện tại của mình với nhau.
“Đây chính là tôi.”
Ánh sáng đến chói lòa rời khỏi mũi kiếm của Choi Han và bao trùm lấy Adin.
“Đ, điều này là bất khả thi!”
Làn khói đen của hắn đang từng bước bị xâm chiếm bởi luồng ánh sáng đen.
‘Hắn ta vừa thay đổi thuộc tính của mình à?’
Kíttttttt- kéttttttt–
Những tiếng thét khủng khiếp dần dần tan biến.
Aura mới của Choi Han không hề có ý định nuốt chửng tuyệt vọng đen. Mà là cắt xuyên qua nó.
Nó cắt xuyên qua mọi chướng ngại trước mặt như một thanh kiếm sắc bén.
‘Điều như này cũng có thể thực hiện sao?
Một tên khốn với thuộc tính ban đầu còn thấp kém hơn cả ta thế mà lại có được một thuộc tính mới?’
Adin cau mày.
Lợi thế từ việc sở hữu thuộc tính cao hơn đã biến mất.
Điều đó đồng nghĩa rằng tất cả những gì còn sót lại cho hắn chỉ là những kĩ năng chúng đã tự trau dồi qua năm tháng.
Khói aura của một chuyên gia cấp cao không đánh bại được aura từ thanh kiếm của một bậc thầy kiếm thuật.
“K, không-!”
Adin không kìm được tiếng thét khi chứng kiến thứ ánh sáng đen tuyệt đẹp đó lao về phía mình sau khi phá hủy thanh kiếm làm từ Tử mana của mình.
Chính vào khoảnh khắc ấy.
Bànggggggggg!
Ánh sáng đen đẹp đẽ kết hợp với vụ nổ đã chặn mất thị giác và thính giác của mọi người.
Và một khi tia sáng chói lóa chấm dứt…
Phịch!
Adin lại ngã xuống lần nữa.
“Khụ, khụ!”
Cả tay lẫn cánh tay của Adin hiện đã thành một mớ hỗn độn, còn hắn thì ho không ngừng. Thanh kiếm Tử mana đã tan biến từ lâu.
“Điều, này, t, thật, vô, khụ!”
Một bóng đen đã xuất hiện sau lưng Adin.
Đó là Choi Han.
Cậu tra kiếm vào vỏ và cầm nó như một cái gậy. Theo đó cậu nhấc một chân lên.
“Ưuuuu, hự!”
Máu đen tuôn ra từ miệng Adin khi Choi Han dẫm chân lên ngực hắn.
“Khụ! Ư, hự!”
Choi Han ngoái đầu ra sau trong khi Adin tiếp tục ho ra máu bởi vì áp lực trên ngực mình.
Cậu có thể thấy Cale giơ ngón tay cái lên với mình.
Cale đang vừa cười vừa nói gì đó.
‘Cho hắn nếm đòn thêm một chút đi.’
Choi Han cũng nghe thấy giọng của Raon xen vào.
– Choi Han! Thật tuyệt vời! Ta thích thuộc tính mới của ngươi! Nó giống y như ngươi vậy!
Choi Han giơ bao kiếm lên.
Để rồi hạ nó xuống.
Bốp!
Hành động ấy lặp đi lặp lại.
Bộp!
Cuộc hành hạ chính thức bắt đầu.
Choi Han nghĩ đến thuộc tính mới của mình.
Nó không phải bóng tối.
Cũng chẳng phải tuyệt vọng.
Nó không thuộc bất cứ phạm trù nào. Cũng như không có từ ngữ nào thích hợp để miêu tả thuộc tính này.
Nó độc nhất như Choi Han. Là một thuộc tính giống như cậu.
Và cậu thích điều đó.
Nó khiến cậu vui mừng.
“Ha, ha ha-!”
Choi Han phì cười, cảm giác như thể cậu vừa tìm lại được bản thân vậy.
Tiếng cười rõ ràng thuộc về người trưởng thành, vậy mà hiện hữu trên khuôn mặt cậu lại xen lẫn vẻ gì đó không kém phần trẻ thơ.
Bốp, bốp, bốp!
Cậu vừa thực hiện lệnh của Cale, liên tiếp hạ đòn với Adin vừa tươi cười vui vẻ.
Vậy nên Choi Han đã không để ý thấy vẻ mặt nhăn nhó của Cale khi quan sát cậu đang cười khanh khách trong lúc hành hạ người khác.