Trong khi cả hai đồng thời rơi xuống mặt đất, Cale nhìn thẳng vào Adin.
Khuôn mặt của hắn giờ đây rên rỉ đầy đau đớn.
Chợt, trên khuôn mặt ấy xuất hiện một nụ cười. Cale cũng cười lớn, hét lên với Adin.
“Tên khốn chết tiệt, ta biết chắc mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy mà!”
Khói đen chậm rãi rò rỉ từ cơ thể của Adin, như một quả bom sắp nổ.
Tựa như con rắn lớn, làn khói đen tràn ra và cố gắng bay vút lên trời.
Làn khói đen là sự kết hợp giữa aura với hắc thuật.
Sức mạnh đó lao thẳng về phía Cale.
Đoàng!
Ngay khi chiếc khiên bạc và khói đen va chạm vào nhau, Adin bỗng nhìn thấy có hai người đang chạy thẳng đến đây.
Đó là Tasha và Choi Han.
Dường như họ đã lên kế hoạch từ trước. Tasha bay lên không trung.
Giống như một cơn lốc xoáy nhỏ, Tasha lơ lửng giữa trời, được bao quanh bởi tử mana và gió.
Cô có thể nhìn thấy chiếc khiên bạc đang bị làn khói đen phủ lấy.
“Ăn nó đi.”
Bạn của cô – những nguyên tố gió, di chuyển theo ý cô muốn.
Rầm, uỳnh!
Cơn lốc xoáy đen thành công nuốt chửng làn khói. Nhưng Tasha không nhìn cảnh ấy. Cô chuyển ánh mắt, chăm chú nhìn sân thượng – nơi Adin đã rơi xuống.
Có những tên khốn đứng trên tháp chuông của nhà giả kim đang nhìn xuống nơi đây, mỗi tên mang một biểu cảm riêng.
Cô có thể dễ dàng chỉ ra được ai trong số chúng là hắc pháp sư.
‘Theo thông tin mà chúng ta đã thu thập được trong những ngày qua, không phải tất cả các thành viên của Tháp chuông nhà giả kim đều là hắc pháp sư. Tỷ lệ khoảng 50:50.’
Tasha hồi tưởng lại lời Cale nói.
‘Chúng ta cũng đã tìm thấy một số người bị bắt làm nô lệ. Có vẻ họ bị giam giữ trong nhà kho của Tháp chuông, có thể do đây là thời điểm giữa chiến tranh, tồn tại rất nhiều thù ghét về hắc thuật.’
Uỳnhhh!
Cô cúi đầu, thấy rõ lốc xoáy đen đã hoàn toàn nuốt trọn con rắn.
Cô nhìn thấy Cale đang nhàn nhã đáp xuống mặt đất.
‘Tasha, hãy bắt giữ tất cả hắc pháp sư. Còn những người không phải hắc pháp sư, cô có thể bỏ qua.’
Tasha đã quyết định Cale là người rất đáng tin cậy và đồng ý nghe theo lời cậu. Vì sao ư?
‘Chỉ cần giữ chúng còn sống. Ngoài điều đó ra, mọi người có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, miễn là chúng còn thở.’
Vì Cale không phải loại người chơi đẹp.
‘Chúng ta không có quyền quyết định sống chết của chúng. Cần phải đưa chúng lại cho Rex và những người trong khu ổ chuột.’
Nhưng cậu lại trọng tình nghĩa đến ngu ngốc.
Cô ngẩng đầu lên, thấy những hắc pháp sư đang nhìn lại mình.
Tasha mỉm cười.
Tại sao cô phải đến đây?
Rầm!
Cánh cửa của căn phòng bật mở.
Cô trông thấy hắc pháp sư và hiệp sĩ của Đế quốc đang tiến vào.
Bộp.
Tasha đáp xuống sân thượng và dang rộng vòng tay, nhằm ám chỉ những kẻ đang có mặt trong căn phòng với một nụ cười rạng rỡ.
“Xin chào, những Dark Elf sẽ đưa tiễn các ngươi bay thẳng xuống địa ngục đang ở ngay đây.”
Dark Elf lao lên từ phía sau cô. Tất cả các Dark Elf được bao phủ bởi tử mana đồng thời khẽ mỉm cười.
Nhưng, có kẻ khác cũng đang nở nụ cười.
Vẻ mặt thoải mái thường ngày của Adin đã trở lại.
“Tất cả mọi thứ mà ngươi đã làm ra cho đến giờ, thật sự rất thú vị.”
Adin xoay người trên không trung. Nửa phần mặt của hắn đang úp thẳng xuống phía dưới, nếu đáp đất rồi khỏi nói cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng điều đó không quan trọng.
“Có lẽ ta đã quá khinh thường ngươi.”
Adin nhìn xuống cái chân đã bị Choi Han chém mất.
Aura màu đen bắn ra từ tay Adin.
“Hả!?”
Một trong những Dark Elf trở nên nao núng.
Phần chất lỏng của tử mana mà anh ta đang cố gắng hấp thụ đột nhiên di chuyển. Nó hướng về phía Adin, lặng lẽ lấp đầy cái chân đã mất của hắn.
Bộp.
Adin nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Hắn đang tự đứng bằng hai chân. Một cái vừa được làm bởi hắc thuật sử dụng tử mana.
“Chỉ là tạm thời thôi, nhưng cũng không quá tệ.”
Adin mỉm cười.
Ai thèm quan tâm nếu mọi người và công dân của Đế quốc nghĩ rằng hắn là một con quái vật cơ chứ?
Dù sao thì hắn ta cũng định giết hết tất cả bọn chúng.
Adin nhìn về đằng xa kia. Cale Henituse trông vẫn ổn. Tuy nhiên, người sẽ tấn công Adin đến từ một hướng khác.
“Ngươi đang nhìn đi đâu vậy?”
Đó là một giọng nói quen thuộc.
Adin mỉm cười, hắn nhẹ vẩy tay. Một thanh kiếm được làm từ tử mana nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn.
Uỳnhh!
Adin nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Choi Han ngay khi vừa quay đầu. Hắn cất lời chào hỏi tên khốn đã khiến chân phải và tim hắn bị thương.
“Ngươi có biết ta đã phải chịu đựng nhiều như thế nào chỉ vì ngươi không?”
Nụ cười của Adin càng thêm rạng rỡ hơn khi hắn thấy đối thủ của mình không đáp lại.
“Điện hạ!”
“Thưa điện hạ, chúng thần tới rồi!”
Bốn lối đi bí mật đã bị chặn bởi Dark Elf, tuy nhiên, vẫn còn một con đường dẫn xuống từ Tháp chuông của nhà giả kim.
Tasha cùng nửa số Dark Elf đã sử dụng sân thượng để leo lên Tháp chuông.
Cánh cửa lại một lần nữa mở ra và một nhóm người bước vào trong.
“Thưa Điện hạ! Chúng thần đã liên lạc với Cung điện Hoàng gia!”
“Những pháp sư trong Cung điện Hoàng gia và các quý tộc cùng hiệp sĩ của họ sẽ tới để cứu ngài!”
Đó là kỵ sĩ và pháp sư của Đế quốc. Một số hắc pháp sư cũng đi cùng chúng.
Tuy nhiên, chúng đã phải dừng bước trước khi có thể tiếp cận Hoàng tử.
“L- lũ Dark Elf chết tiệt!”
Vẫn còn một nửa Dark Elf còn lại. Họ đã cản đường những kỵ sĩ.
“Hehehe.”
“Hehe, tôi thật muốn biết xem mình đã mạnh tới mức nào.”
Tất cả những Dark Elf đều cười tươi. Đây là lần đầu tiên họ hấp thụ khá nhiều tử mana sau một khoảng thời gian dài, lượng lớn tử mana dày đặc bao quanh họ khi các Dark Elf chào hỏi người của Đế quốc.
“Chà. Cùng xem thử nào.”
Họ có thể biết mình đã mạnh lên bao nhiêu bằng cách chiến đấu.
“L- lũ khốn điên rồ!”
“Các ngươi dám chiến đấu với chúng ta ngay trong sân nhà của Đế quốc!?”
Leng keng!
Kỵ sĩ của Đế quốc rút kiếm ra, và một lượng nhỏ mana đang dao động quanh tay áo của những pháp sư.
Tình hình hiện tại có thể sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Chính lúc ấy.
Vùuuuuuuu-
Một cơn gió thoảng quá họ.
Cơn gió nhẹ nhàng quá đỗi.
“… Hả?”
“Cái quái gì…!?”
Người của Đế quốc đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng nụ cười trên môi các Dark Elf thậm chí còn tươi hơn trước.
“Giờ chúng ta có thể chiến đấu trong thanh thản rồi.”
“Tôi nhẹ nhõm quá.”
Một làn gió nhẹ nhàng thoảng qua như cái chạm của mẹ cùng tập hợp về một điểm.
Nó không đến bên Đế quốc, cũng không tiến đến nơi mà Choi Han và Adin đang đứng.
Nó hướng đến nơi còn xa hơn ở phía sau. Làn gió đang chậm rãi lôi kéo thứ kia tới một nơi không ai có thể đứng vững.
Nó kéo theo những bộ xương.
Những bộ xương trắng nằm rải rác khắp đại sảnh dưới lòng đất dần được gom lại thành một đống xương khổng lồ, chất đủ cao để chạm tới sân thượng. Có ai đó đang đứng ngay phía trên đống xương.
Quân Đế quốc chỉ vào cậu trong cơn giận dữ.
“Cale Henituse!”
“Ta biết ngay mà! Mấy lời đồn ngươi đã chết hoàn toàn là dối trá!”
Dẫu có tức giận, chúng vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
Điều này khiến chúng nhớ lại về ngọn lửa đã hủy diệt những con golem.
Cale có thể biến đại sảnh dưới lòng đất và toàn bộ Tháp chuông của nhà giả kim thành một cái vực thẳm địa ngục nếu cậu sử dụng sức mạnh đó ở đây.
Chúng cảm thấy lo lắng.
Tuy nhiên, ngay khi làn gió ấm áp tan biến.
– Nhân loại, ta đã tập hợp tất cả xương xong rồi này!
Cale đưa hai tay về phía trước.
“Phòng thủ đi!”
“Kích hoạt lá chắn ma thuật!”
Quân của Đế quốc nhanh chóng di chuyển. Chúng đã tỉnh táo lại trước hành động của Cale. Song, những kẻ đang cố gắng vượt qua Dark Elf để tới chỗ Hoàng tử bỗng ngừng di chuyển.
“Hehehe.”
“Haha, hahaha!”
Không phải bởi tiếng cười điên rồ của quân đội Dark Elf.
“Đó là gì vậy?”
Một ánh sáng màu bạc xuất hiện trước mắt bọn kỵ sĩ Đế quốc, mặt của bọn chúng đều đờ ra.
Uỳnhhhh-
Tấm khiên lớn với đôi cánh xuất hiện trong đại sảnh.
Chiến khiên tỏa sáng rực rỡ, dang rộng đôi cánh lớn để bảo vệ đống xương.
Ánh sáng bạc dần trở nên dày đặc hơn.
– Ta đã đặt ba lớp lá chắn xung quanh nó rồi nha! Điều này dễ như ăn súp đối với ta, Raon vĩ đại và hùng mạnh!
Cale có thể nghe thấy giọng nói phấn khích của Raon.
Cậu tiếp tục duy trì tấm khiên bằng một tay, trong khi tay còn lại lấy một miếng bánh mì trong túi.
“Mấy ngày gần đây mình chả làm được cái gì vì quá đói.”
Cậu đói không chịu được mỗi khi sử dụng một sức mạnh cổ đại.
Cale nhai bánh mì, cậu cần giữ cho tấm khiên được kích hoạt trong khoảng thời gian dài.
Phía Đế quốc không ngừng xôn xao, chúng bối rối trước cảnh tượng bình yên này.
‘Rốt cuộc hắn ta định làm gì đây?’
‘Hắn ta không tấn công sao? Tại sao hắn ta lại bảo vệ đống xương thay vì ở cùng Choi Han hay những Dark Elf khác?
Mà sao lại phải xếp đống xương ở đó?’
Chợt, chúng nghe thấy tiếng cười lớn.
“Hahaha! Thiếu gia Khiên của chúng ta thực sự là giỏi nhất!”
“Cậu ấy biết mọi thứ! Hahahaha.”
Đột ngột, tử mana lao thẳng về phía quân đội Đế quốc. Chúng hét lên vì kinh ngạc.
“L- lũ Dark Elf chết tiệt! Tấn công!”
“Vào đội hình phòng thủ!”
Những Dark Elf bắt đầu tấn công phe Đế quốc. Pháp sư và hắc pháp sư nhanh chóng bước vào vị trí, trong khi quân kỵ sĩ lại đang thất thần sợ hãi vì bị tử mana bao quanh.
“Đừng lo lắng gì cả! Chỉ cần không giết chết chúng là được!”
“Đó là lệnh của ngài tư lệnh và Tasha! Quét sạch tất cả bọn chúng!”
Kể từ khi bước vào sảnh ngầm này, những Dark Elf chỉ chăm chăm tấn công vào các thùng chứa tử mana cũng có lý do của nó. Bởi họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Lý do chính là những bộ xương.
Những bộ xương bị bỏ lại tại nơi đây đã cảm thấy ra sao, các Dark Elf biết rõ.
Họ là một chủng tộc mang thuộc tính bóng tối kể từ khi chào đời, luôn luôn phải sống cùng tự nhiên và cái chết. Họ không thể để di vật của người chết lộn xộn khắp nơi được.
Xương trắng – là thứ người đã khuất lưu lại trên trần thế, chúng cần được trả đến tận tay cho gia đình của họ – những người vẫn đang sống trên thế giới này.
Đó là quy luật của tự nhiên.
Những bộ xương cần được trả về cho người dân ở khu ổ chuột, những người đang sơ tán công dân của Đế quốc. Cũng như người dân trên khắp lục địa, họ đang mòn mỏi chờ đợi người thân đã đột ngột biến mất trở về.
Đó là cách duy nhất để người đã khuất không dừng lại ở cái chết, mà được tiếp tục tồn tại đến mai sau.
Đống xương đó là thứ duy nhất trong Tháp chuông của nhà giả kim mà Dark Elf coi là thứ cần được bảo vệ.
Có kẻ đến từ Đế quốc đã hiểu ra mọi thứ.
“Phụt, hahahaha!”
Đó là Adin.
Hắn ta cười nhiều tới mức phải lùi lại khi đang đánh với Choi Han, và gần như cúi gập người về phía trước.
Cale Henituse đang quy củ đứng trên đống xương trong khi ngấu nghiến miếng bánh mì. Tuy nhiên, ánh mắt của Cale rất nghiêm túc, không giống như khi cậu cố đập Adin xuống đất. Đó là ánh nhìn cho thấy bản thân cậu hiểu rõ, rằng trong đại sảnh rác rưởi này, thứ gì là quý giá và đáng trân trọng nhất.
“Hahahaha-!”
Adin ngẩng đầu và nhìn về phía Cale.
Hắn lên tiếng khi nụ cười giờ đã biến mất khỏi khuôn mặt.
“Ngươi quá khác so với ta.”
Hắn nghe thấy một người khác ngoài Cale đáp lời.
“Tất nhiên rồi.”
Đó là Choi Han. Cậu chĩa kiếm về phía Adin với biểu cảm khó nhọc.
Cale và Adin.
Một người luôn bất chấp chọn đi trên con đường đầy gai, làm sao có thể giống với kẻ chỉ dám đặt chân lên con đường đã trải sẵn hoa?
Adin đứng thẳng lưng và nhìn xung quanh.
Mắt hắn quét qua toàn bộ sảnh ngầm dưới lòng đất rộng lớn.
Quân của Đế quốc và các Dark Elf đang đánh nhau ở hướng nam. Thoạt nhìn, có thể thấy các Dark Elf đang bị đẩy lùi vì chênh lệch về số lượng. Nhưng, quân Dark Elf không ngừng chạy loạn như thể đang ở trong trạng thái cuồng nộ hóa, bản thân họ ngày càng trở nên nên mạnh hơn vì một số lý do.
Cale đang ở hướng bắc để bảo vệ đống xương.
Và cuối cùng, ở trung tâm. Khá vắng vẻ. Chỉ có Choi Han và hắn.
Adin mỉm cười.
“Thật không thể tin được.”
Cứ như khu trung tâm này được dành riêng cho hai người bọn họ. Adin cười trong khi lắc đầu.
“Choi Han, ngươi có thể là một bậc thầy kiếm thuật, nhưng…”
Adin đã là một hắc pháp sư sơ cấp, còn là một bậc thầy kiếm thuật cấp cao nhất.
Về phần Choi Han, cậu ta có thể là bậc thầy kiếm thuật đã vượt quá giới hạn của con người, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trận chiến này khác với bình thường.
Adin bình tĩnh giải thích.
“Ngươi không thể đánh bại ta đâu. Một khi ta đã đạt được sự tuyệt vọng tột cùng.”
Adin khác với những hắc pháp sư sơ cấp thông thường chỉ có tử mana.
Nỗi tuyệt vọng đen tối.
Theo quan điểm và những gì hắn có thể thấy sau khi hấp thụ nỗi tuyệt vọng đen tối, hắn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với hắc pháp sư thông thường.
Điều này cũng tương tự đối với kiếm thuật.
Adin lặng lẽ nhìn xuống Choi Han, hắn nói tiếp.
“Thuộc tính của ngươi thấp hơn ta.”
Giờ đây, aura của Choi Han đã hoàn toàn vô dụng với Adin.
“Aura của ngươi rồi sẽ bị ta hấp thụ sạch. Chắc hẳn ngươi đã biết sau cuộc đụng độ vừa rồi. Một cao thủ cao cấp như ta có thể dễ dàng chặn được cuộc tấn công của một bậc thầy kiếm thuật. Đến như vậy rồi mà ngươi vẫn muốn tiếp tục sao? Ngươi nghĩ rằng bản thân có thể đánh bại ta nếu ta nghiêm túc chiến đấu ư?”
Đến đây, Adin hỏi Choi Han với vẻ mặt kinh ngạc.
“Cũng lạ nhỉ. Chủ nhân của ngươi vẫn cho phép sao? Hắn để ngươi đấu với ta ư?”
Choi Han đối mặt với Adin, trông hắn khá thoải mái. Cậu hồi tưởng lại vài ngày trước đó.
Cuộc hội thoại mà cậu đã nói cùng với Cale lướt qua tâm trí.
‘Choi Han, cậu chắc chắn muốn làm như thế?’
‘Vâng, Cale-nim.’
‘Raon đã nói rằng thuộc tính của cậu sẽ bị nuốt chửng đấy.’
Choi Han nhớ lại câu trả lời của mình.
‘Cale-nim.’
Rosalyn, Lock, Mary.
Tất cả đều đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Cậu nghĩ về làng Harris sau khi nhìn thấy Rex rơi nước mắt. Cậu biết bản thân muốn làm gì. Cảm giác ấy dồn dập và mãnh liệt.
‘Tôi muốn chiến đấu trong trận chiến này.’
‘Tôi là…’
Cậu thành thật nói với Cale.
‘Tôi là người đã sống sót bằng cách giết chết những thứ muốn nuốt trọn tôi.’
Dạ Lâm.
Tồn tại những con quái vật mạnh hơn cậu.
Những con quái vật đó nhanh hơn cậu.
Những con quái vật vượt trội hơn cậu về mọi mặt.
Tất cả quái vật đều mạnh hơn Choi Han, và chúng đều nhắm tới mạng sống của cậu.
‘Tôi là người đã đánh bại tất cả chúng để tới được đây.’
‘Cale-nim, để sống sót, không thể chỉ xác định thông qua sức mạnh hay nhược điểm.’
Đây là lần đầu tiên Choi Han nói ra một câu khiến Cale chua chát mặt mày.
‘Cậu nói phải. Đó là ý nghĩa của việc sống.’
Cale đã trở lại vẻ mặt như bình thường, cậu ra lệnh cho Choi Han.
‘Vậy thì cậu sẽ đối phó với Hoàng Tử.’
Choi Han cúi đầu, biểu cảm cứng nhắc.
Hoàng Tử Adin.
Hắn là kẻ thù mà chắc chắn họ phải xử lý, không chỉ trong chiến dịch này mà còn ở trong tương lai.
Bởi thế, Choi Han chỉ có thể cúi đầu. Sự thật rằng Cale vừa giao nhiệm vụ đánh bại một kẻ thù quan trọng đến vậy cho Choi Han – người đang có một điểm yếu đáng kể.
Cale tiếp tục nói.
‘Giết hắn ta ngay lập tức thì chán quá.’
‘Đánh cho hắn tơi tả một chút đi.’
Choi Han ngẩng đầu.
‘Hãy rút lui ngay nếu cậu nghĩ rằng mình không thể làm được. Vẫn sẽ có người có thể đánh bại hắn ta.’
Choi Han cười lặng lẽ, cậu đáp lời.
‘Vâng Cale-nim, tôi sẽ làm như vậy.’
Choi Han nghĩ về cuộc trò chuyện đó, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào Adin.
‘Hắn hỏi liệu bản thân mình có được cho phép để đánh nhau với hắn hay không à?’
“Đúng. Ta đã được cho phép.”
“Ha!”
Adin không thể che giấu được sự hoài nghi. Tuy nhiên, biểu cảm của hắn cứng lại.
Ongggggg-
Bóng tối hung bạo đang trỗi dậy từ thánh kiếm của Choi Han
Bóng tối ấy không trọn vẹn, cũng như một nỗi tuyệt vọng không hoàn mỹ song song với nó.
Số lượng bắt đầu nhân đôi, không chỉ từ thánh kiếm của cậu, mà nó trỗi dậy từ khắp nơi trên cơ thể của Choi Han.
Bình tĩnh và điềm nhiên, cậu đưa ra một lời tuyên bố hùng hồn.
“Hôm nay ta sẽ mạnh hơn.”
Cuộc sống mới của cậu bắt đầu từ Dạ Lâm.
Cậu đã luôn phải chiến đấu để chống lại những kẻ thù mạnh mẽ
“Và ta sẽ sống sót.”
Choi Han chĩa đầu mũi kiếm về phía Adin.
Cale mỉm cười.
Cậu đã cảm thấy như vậy khá thường xuyên trong những ngày gần đây.
“Sự Ra đời của một Anh hùng” – câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết, đã không còn tồn tại nữa.
Tất cả những gì đang hiện hữu trước mắt cậu mới là thực tế.