“Điện hạ, khi nào ngài mới thực hiện kế hoạch tấn công Vương Quốc Roan? Chúng ta sẽ bắt đầu từ lãnh địa Gyerre hay gì ạ?”
‘Ây da.’
Cale lắc đầu nguầy nguậy khi nghe được những gì tên kỵ sĩ nói với Adin.
– Nhân loại! Tên kỵ sĩ và tên Hoàng Tử đó có những suy nghĩ thật khó tin!
‘Chính xác những gì ta đang nghĩ đấy.’
Cale tiến đến gần Adin thêm một chút nữa.
– Nhân loại! Nhân loại! Ta đã quan sát kĩ càng tất cả những thứ bên trong sân thượng đó rồi. Ngươi cứ việc tin ở ta.
Không giống những sân thượng bình thường, loại sân thượng này được chia đôi và ngăn cách với nhau bởi lớp kính.
Cale quan sát Adin, hắn ta đang ở bên kia tấm kính.
Có gì đó thật kì lạ.
Da của Adin, nó hoàn hảo một cách kì lạ.
“Điện hạ.”
Vị y sĩ hoàng gia cất giọng hỏi khi ông ta rót đầy ly rỗng với tử mana.
“Ngài định sẽ cử ai đến lục địa phía đông?”
‘Lục địa phía đông? Sao đột nhiên hắn lại nhắc tới lục địa phía đông?’
“Ta chưa chắc.”
Một nụ cười cổ quái xuất hiện trên khuôn mặt Adin. Một trong những kỵ sĩ của hắn lo lắng hỏi:
“Điện hạ, ngài đang tính đến việc tự mình tới đó phải không? Nhưng những vết thương tên bậc thầy kiếm thuật đó gây ra vẫn chưa lành mà?”
Vết thương do Bậc thầy kiếm thuật kia để lại.
Ông ta đang nói về thương tổn mà Choi Han đã để lại cho Adin.
“A, cái này?”
Adin chỉ vào ngực mình.
Làn da của hắn trông cực kỳ láng mịn như chưa hề có vết sẹo nào trước đây.
“Vâng, thưa điện hạ. Thần nghe nói rằng thuộc tính aura của tên đó khá mạnh mẽ và rất khó để hồi phục. Mặc dù thần chắc rằng ngài sẽ sớm vượt qua nó thôi, nhưng kẻ hèn ngu ngốc này vẫn không thể ngừng lo lắng.”
Đột nhiên, tên kỵ sĩ ngừng nói.
Bởi vì Adin đang nhếch miệng cười. Nụ cười khác hẳn thường ngày, khiến hắn trông càng giống một chàng trai tốt bụng.
Cái nhếch mép này chắc chắn là một lời chế nhạo.
“Choi Han, cái tên kiếm sư đó, thuộc tính của hắn đúng là khá mạnh.”
Adin nhấp thêm một ngụm tử mana.
Hắn không cảm nhận được gì.
Hắn không thấy chút đau đớn nào.
Hắn trông vẫn như thường, bình tĩnh đánh giá về sức mạnh của Choi Han.
“Nhưng tên đó mới chỉ đạt được phần nửa”
‘Đạt được phần nửa?’
Biểu cảm của Cale trở nên kì quái.
Thành thật mà nói, Choi Han là người phải chật vật nhiều nhất để cải thiện bản thân.
Song, dù có chật vật để cải thiện, nhưng vì nhiều kẻ mạnh dần xuất hiện, cũng có một số người trở nên mạnh hơn khiến Choi Han không còn nổi bật nữa.
Tuy vậy, Choi Han đã đủ mạnh để gây sát thương lên con rồng lai.
‘Nhưng cậu ta chỉ mới làm được phân nửa?’
– Nhân loại, ta đã phát hiện ra.
Cậu có thể nghe được giọng nói của Raon.
– Ta đã phát hiện ra điều kì lạ về tên Hoàng Tử đó.
Cale bối rối trước sự nghiêm túc của Raon và nhìn vào tay Hoàng Tử Adin.
Khói bốc lên từ bàn tay hắn.
Aura khói.
Aura khói dày đặc chỉ có thể đến từ những kiếm sư thượng cấp với cấp độ được xếp dưới bậc thầy kiếm thuật.
Cale nhớ lại rằng Adin là một kiếm sư thượng cấp chứ không phải một kiếm sư cấp cao như đã được công bố.
‘Aura của hắn… có màu đen?’
Làn khói dày đặc bốc lên từ bàn tay Adin.
Màu đen, giống như aura của Choi Han.
‘Sắc tố mà chỉ riêng aura của Choi Han mới có, không phải đó là cách ‘Sự ra đời của một Anh hùng’ vận hành à?’
Sau đó, Cale nghe thấy giọng của Adin và Raon vang lên cùng một lúc.
“Choi Han không thắng được ta, hắn không thể đối phó với ta của hiện tại.”
– Tên Hoàng Tử đó khác với trước đây, hiện tại thuộc tính của hắn là tuyệt vọng!
‘Tuyệt vọng? Choi Han…’
Tâm trí của Cale nhanh chóng xoay chuyển, có quá nhiều thông tin mới để tiếp nhận.
– Ta biết tại sao tên Hoàng Tử đó kì lạ rồi! Đây chính là lý do tại sao sự tuyệt vọng của Choi Han lại bị ăn mòn! Choi Han không có được sự hoàn hảo từ cả bóng tối và tuyệt vọng! Ta, Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh đã phát hiện ra nó!
‘Ha’
Cale không thể kìm lại sự chế giễu.
‘Hoàng Tử và tuyệt vọng à?’
– Ta cá chắc rằng hắn đã uống tuyệt vọng đen! Hắn ăn tươi nuốt sống thứ mà Choi Han đã cự tuyệt! Hắn nuốt chửng sự tuyệt vọng của người khác và lấy chúng để làm aura!
– Tên này còn tồi tệ hơn rác rưởi nữa!
‘Hắn ta ăn tuyệt vọng của người khác à?’
Tuyệt vọng đen.
Những tiếng kêu thảm thiết bên trong tuyệt vọng đen vẫn còn văng vẳng bên tai Cale.
Choi Han đã dao động, nhưng cuối cùng lại từ chối tiếp nhận tuyệt vọng đen sau khi được Raon và Clopeh kéo ra khỏi sự dụ dỗ.
‘Nhưng Hoàng Tử đã hấp thụ nó mà? Hắc thuật có thể hấp thụ cả tuyệt vọng đen à?’
Rất nhiều suy nghĩ phức tạp lướt qua tâm trí Cale.
Cuối cùng, tất cả tập hợp lại dẫn đến một kết luận duy nhất.
“… Quá nhiều.”
Giọng nói của Cale nghe không quá rõ ràng, một phần vì rào cản âm thanh và tấm kính cách âm từ chỗ của Adin.
Sự tức giận của Cale đã biến thành cơn sốc.
“Ha ha, ngài thật sự rất tuyệt vời, điện hạ! Đúng thế, tên nửa vời nào đó sẽ không thể đánh bại ngài!”
Tên kỵ sĩ đã đặt câu hỏi kia cùng với những thuộc hạ khác, chúng đều tán thành điều đó và bắt đầu cười nói.
Rex đã rất tức giận.
Cùng lúc, một trong những thuộc hạ của Adin lên tiếng hỏi với một vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Thưa điện hạ, thần nghĩ rằng ngài vẫn nên cử người đến lục địa phía đông. Sẽ không ổn cho lắm nếu đích thân ngài tự tay xử lý Vua lính đánh thuê.”
‘Vua lính đánh thuê? Người đứng đầu Hiệp hội lính đánh thuê thuộc lục địa phía đông?
Tại sao chúng lại nhắc tới cái tên đó?’
“Xin hãy cử thần đi, thưa điện hạ. Thần sẽ tiến đến lục địa phía đông và tước đi sức mạnh của Vua lính đánh thuê để dâng tới cho ngài một cuộc sống mới.”
‘Một cuộc sống mới?’
Biểu cảm của Cale lại trở nên kì quái.
‘Vậy là, Vua lính đánh thuê nắm trong tay thứ gì đó có thể cho Adin một cuộc sống mới?’
Adin lắc đầu với kỵ sĩ.
“Không cần. Rồi Arm sẽ sớm chiếm lấy Hiệp hội lính đánh thuê thôi.”
Dựa trên những gì mà Cale biết, chi nhánh của Arm tại lục địa phía đông đã bỏ qua Hiệp hội lính đánh thuê để thâu tóm thế giới ngầm. Đó là vì tầm ảnh hưởng của Hiệp hội tại lục địa phía đông.
‘Nhưng bây giờ chúng lại nhắm tới Hiệp hội lính đánh thuê?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với lục địa phía đông vậy?’
Cale bắt đầu nghĩ tới quản gia của mình – Ron. Ông hiện phải trú tại nhà trọ trong lục địa phía đông. Có vẻ như cậu cần xác nhận lại cùng với Ron.
“Liệu Arm có làm được không?”
Thấy pháp sư hoàng gia đặt câu hỏi, Adin gật đầu với hắn ta.
“Ngài Sao Trắng đã dừng chân tại lục địa phía đông để xử lý việc đấy rồi. Chính vì vậy nên Tháp chủ cũng lưu trú tại lục địa để báo cáo lại về tình hình chiến sự, cũng như để giải quyết những vấn đề khác.”
“Khi nào thì Tháp chủ quay trở lại ạ?”
“Bốn ngày.”
“A.”
Cale thở gấp.
‘Chúng ta tìm thấy rồi.
Cuối cùng cũng tìm thấy dấu vết của Sao Trắng.’
Khóe miệng Cale nhếch lên.
– Nhân loại! Thật thông minh khi không vội vã giết tên Adin đó! Hắn đang tự mình tiết lộ mọi thứ.
‘Ta cũng nghĩ thế.’
“Ta có thể nhận được sức mạnh khi ngài Sao Trắng chiếm trọn lấy Hiệp hội lính đánh thuê. Sau đó ta sẽ có một cơ thể hoàn chỉnh.”
Y sĩ hoàng gia nhanh chóng cúi đầu trước Adin.
“Thần mong chờ được nhìn thấy ngày ngài tỏa sáng trong tương lai, thưa điện hạ.”
“Thần sẽ cầu nguyện và mong rằng ngày đó sẽ sớm tới với ngài.”
Những tên thuộc hạ khác gần như sắp đánh nhau để nịnh hót. Chúng tranh nhau nói về tương lai tươi sáng của Adin.
“Mọi thứ sẽ nằm dưới quyền kiểm soát của ngài, thưa điện hạ.”
Cale đã đưa ra quyết định sau khi nghe được tất cả.
Sức mạnh mà Vua lính đánh thuê đang sở hữu.
Loại sức mạnh có khả năng hồi phục và trao cho ai đó một cuộc sống mới.
“Ta cần phải đưa cái này cho con rồng nào đó.”
Cale có thể cảm nhận được một bàn chân nhỏ bé vỗ vào lưng mình sau khi cậu nói vậy.
– Đúng thế! Chúng ta sẽ tóm lấy Vua lính đánh thuê và giao hắn cho ông Rồng Vàng! Nhân loại, ngươi thông minh thật đấy!
Đứa trẻ sáu tuổi vỗ vào vai Cale, trông nó như một bậc phụ huynh thực thụ đang tự hào về con cái của mình vậy.
‘Ây dà, mình rơi vào hoàn cảnh kiểu gì thế này?’
Cale thở dài. Chính lúc đó, cậu nghe thấy giọng của Adin.
“Chúng ta sẽ tấn công vào biên giới phía nam của vương quốc Roan trong năm ngày nữa. Ta sẽ tập trung vào việc hồi phục cho tới lúc đó, nhưng hãy thông báo cho các đơn vị để họ chuẩn bị trước.”
Đám thuộc hạ đồng loạt cúi đầu và cất giọng to.
“Chúng thần tuân lệnh!”
Cale thản nhiên bình luận khi nhìn chúng.
“Những tên ngu xuẩn đang làm ra những hành động ngu xuẩn.”
Cơ hội để chúng bị tiêu diệt trước khi chúng có thể chạm tới Vương quốc Roan đã tăng lên rất cao.
Cale nhìn Adin đang đưa lại ly rượu cho y sĩ hoàng gia.
“Vào trong thôi.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Kẹtt.
Adin hướng tới căn phòng bên trong sân thượng cùng với tiếng cọt kẹt của xe lăn.
Cale có thể nhìn thấy một căn phòng sang trọng bên trong.
Soạt.
Cảnh tượng đó đã biến mất khi y sĩ hoàng gia đóng rèm lại.
Cale nhìn vào sân thượng trống và tấm rèm được đóng trước khi từ từ quay ra.
“Raon.”
“Gì thế, nhân loại?”
“Hãy nói với những người khác.”
Những thông tin quá giá trị hiện đang nằm gọn trong tay Cale.
“Hãy điều tra kỹ lưỡng Tháp chuông của Nhà giả kim trong vòng hai ngày. Gom lại nhiều bằng chứng nhất có thể. Đồng thời nói với họ hãy tìm kiếm toàn bộ những lối thoát hiểm có trong đó.”
Kế hoạch là để chúng tấn công vào biên giới phía nam của Vương quốc Roan trong năm ngày nữa, và để Tháp chủ quay trở lại sau bốn ngày.
“Ba đêm nữa kể từ hôm nay…”
Chính xác hơn là đêm giữa ngày thứ ba và thứ tư.
“Chúng ta sẽ phát động cuộc tấn công.”
Kế hoạch đã hiện rõ trong đầu cậu.
Trận đầu tiên sẽ giải quyết Tháp chuông Nhà giả kim và xử lý Hoàng tử.
Trận thứ hai sẽ giải quyết Hắc thuật và xử lý Tháp chủ – kẻ đã trở lại quá muộn.
Sẽ thật tuyệt nếu Sao Trắng cũng xuất hiện tại nơi đó.
“Mục tiêu của chúng ta ở trận chiến đầu tiên sẽ là tháp chuông của nhà giả kim và phá hủy bức tường thành trong khi bịt kín các lối vào của Tháp chuông, ngoại trừ lối vào khu vực dưới lòng đất này.”
Một con chuột trong lồng.
Không, một con chuột chỉ có thể chạy trốn xuống địa ngục dưới lòng đất.
“Méooooo.”
Rex khẽ kêu lên.
Một kẻ săn mồi âm thầm chờ đợi những con chuột trốn thoát.
“Ngài Rex.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
“Anh đã tập hợp những người mà tôi đã dặn anh từ lần trước chưa? Tôi có thể gặp họ không?”
Đó là những người phải chịu chung nỗi đau cùng với Rex và đã từng làm việc với anh ta.
Rex nhớ lại cách mà Cale nói khi yêu cầu anh tập hợp họ lại với nhau, bèn gật đầu.
“Chúng tôi cần phải làm gì?”
Sức mạnh của Đế quốc và hắc thuật đều nằm ngoài sức tưởng tượng của Rex.
Anh lo về những gì mà nhóm bạn đã tách nhau ra trong mọi ngóc ngách của Đế quốc có thể làm, bởi vì anh là người duy nhất có sức mạnh chống trả.
Sau đó anh nghe được lời phản hồi từ Cale.
Còn hai ngày nữa kể từ hôm nay.
“Tất nhiên, mấy người các anh sẽ phải làm mọi thứ.”
Anh ta nhanh chóng bắt đầu di chuyển.
***
Sau đêm hôm đó.
Đã có những người lén lút di chuyển chung quanh những khu ổ chuột trong thủ đô của Đế quốc.
Trong tay họ nắm chặt những quả cầu nhỏ.
Chúng chính là những quả cầu ghi hình.
Những quả cầu này là toàn bộ công sức mà nhóm của Cale đã thu hoạch cả ngày.
‘Mình đang đặt cược cả tính mạng của mình vào việc này.’
Họ nghĩ về cách mà Rex – người đang bị thương ở trán nhưng vẫn nói với họ về những thứ mà họ phải làm đến mức quên cả việc phải lau máu trên đầu.
Đôi mắt của Rex đỏ ngầu.
Đôi mắt của những người đứng rải rác xung quanh khu ổ chuột cũng giống vậy, họ đang nắm chặt những quả cầu trên tay.
Họ bị thúc ép phải gửi anh chị em, gia đình, bạn bè và hàng xóm của mình cho tháp chuông nhà giả kim.
‘Không được có bất kỳ sai sót nào xảy ra. Tôi tuyệt đối không cho phép điều đó.’
Giọng nói nặng nhọc của Rex dường như đã in sâu vào tâm trí họ.
Có nhiều binh lính và kỵ sĩ đi lại trong đêm.
Dù vậy, không có nhiều binh lính và kỵ sĩ tuần tra trong và xung quanh khu ổ chuột. Khu ổ chuột không có bất kỳ ánh sáng hay ngọn đèn nào, do đó họ không có lý do gì để tuần tra nơi này.
Cộc cộc cộc.
Có người đang cầm một quả cầu trên tay, gõ lên cửa.
Những người khác di chuyển qua những cái hang và đường ống được bí mật xây dựng trong khu ổ chuột.
Còn có một vài người quay lại căn nhà và gia đình của họ.
Không có tia sáng nào trong khu ổ chuột tối tăm.
Dù thế, trong đêm nay… Khu ổ chuột bị nhấn chìm trong sự tức giận và tiếng khóc ai oán thê lương.
Ngày hôm sau.
“Xin chào.”
Lính canh đứng ngoài Tháp chuông Nhà giả kim nhìn qua người đang đứng trước cửa với một biểu hiện kì quái.
“Cái gì vậy?”
Tên lính canh có thể thấy người đàn ông mặc bộ quần áo tồi tàn nhưng sạch sẽ đang mỉm cười nhìn hắn.
Lính canh lo ngại về đôi mắt đỏ ngầu hơn là nụ cười tôn trọng, nhưng hắn vẫn hất cằm ra hiệu cho người đàn ông trình báo.
Người đàn ông cung kính cúi đầu và nói.
“Tôi tới đây để gặp anh trai của mình.”
“Anh trai? Một nhà giả kim à?”
‘Trang phục của tên này quá tồi tàn và rách rưới để làm em trai của một nhà giả kim.’
Người đàn ông mỉm cười và đáp lại trước vẻ nghi ngờ của tên lính canh.
“Vâng thưa ngài. Anh trai tôi, Honte đã tới tháp chuông nhà giả kim mười lăm năm trước.”
Honte.
Cái tên khiến đồng tử của tên lính canh bắt đầu run lên.
Đệ tử của Tháp chủ Tháp chuông Nhà giả kim – Honte.
‘Nhưng hắn ta chết rồi mà…?’
Tên lính canh đưa mắt dõi sang tên lính khác đang vội vã chạy vào bên trong tòa tháp trước khi quay lại nhìn người đàn ông.
Có rất nhiều người mặc trang phục sạch sẽ nhưng tồi tàn, họ đang đồng loạt tiến tới tháp chuông nhà giả kim. Ít nhất phải hơn mười người.
Họ khác nhau về độ tuổi.
Đồng loạt mỉm cười và bắt đầu nói.
“Tôi muốn được gặp em mình.”
“Tôi rất mong được gặp lại chị gái mình.”
“Tôi muốn gặp lại con trai và con gái của tôi, có được không ạ?”
Mười lăm năm năm trước. Đã có rất nhiều người tới đây để gặp người thân bị bỏ lại tại Tháp chuông Nhà giả kim. Nhưng bọn chúng luôn đuổi họ về cùng với lời bào chữa.
Chúng đuổi họ đi và nói những thứ như ‘Các người định làm dây xích đeo bám trên cổ chân của con cái và anh chị em mình mãi đấy à? Khi họ cuối cùng cũng đã có được một cuộc sống tốt đẹp hơn?’
Tuy nhiên, chưa bao giờ họ xuất hiện cùng một lúc và đông đúc như thế này trước đây.
‘Chà, mình đoán mười người cũng không nhiều lắm.’
Những tên lính canh nhìn qua đám người đang tiến đến gần tòa tháp.
Có rất nhiều người dân đang vây quanh tòa tháp, họ tò mò xem chuyện gì đang diễn ra.
Đó là lý do tên lính canh không nhìn thấy điều ấy.
Hắn không nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu hay những khuôn mặt sưng vù của nhóm người muốn gặp lại người thân, cũng như những nắm đấm trái ngược với nụ cười tươi rói.
Cale đã quan sát tất thảy những điều này từ đằng xa.
– Nhân loại! Rosalyn nói rằng cô ấy sẽ sớm tới đây! Tất cả Dark Elf cũng sẽ có mặt nữa! Clopeh nói rằng các Thánh kỵ sĩ cũng sẽ đến nhanh thôi!
Cale nhìn về phía Tháp chuông – tòa tháp cao nhất của lục địa phía Tây, cậu mở miệng.
“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.”
Còn một ngày rưỡi nữa trước khi trận chiến bắt đầu.