Cale đặt Hiệp sĩ Mèo – Ngài Rex ở trên tay cậu xuống đất và rảo bước.
Bộp.
Cale đi dọc theo lối đi đen ngòm dẫn vào trong đất, tiếng vang duy nhất là tiếng bước chân của cậu ấy.
***
Tóc. Tóc. Tóc.
Trên vách tường có rất nhiều những ngọn đuốc được treo cách đều nhau. Từng giọt nước rơi tí tách từ phía mái trần – một nơi trông lồi lõm hệt như một hang động.
Chỉ có duy nhất tiếng nước chảy vang lên tại nơi này.
Ngay khi bọn họ đi đến cuối cầu thang, một con đường dài thẳng tắp xuất hiện. Nó đủ rộng để cho một chiếc xe ngựa có thể đi qua.
‘Quả thật là một lối đi bí mật sao.’
Choi Han đứng ở phía trước đội ngũ nhìn xung quanh.
Rồi cậu nhăn mặt.
Cậu có thể ngửi được mùi của cái chết.
Xác chết.
Đó là thứ mùi khủng khiếp mà cậu ước rằng bản thân chưa từng bao giờ biết đến nó. Thứ mùi cậu đã ngửi thấy quá nhiều ở Dạ Lâm và làng Harris.
Ánh mắt của cậu trở nên lạnh lùng.
– … Nhân loại, mùi này-
Raon khựng lại trong một khoảnh khắc rồi mới nói cho Cale biết cái thứ mùi đó là gì. Nhóc ấy siết cái chân trước mũm mĩm, khuôn mặt bầu bĩnh liền nhăn lại.
Đôi chân đi dọc theo con đường của chú Mèo cũng đang run rẩy.
Mùi này quá quen thuộc với anh.
Đây chính là loại mùi mà anh đã ngửi thấy rất lâu trước đây, vào lúc anh rời đi mà không chào tạm biệt với anh chị em của mình, bởi anh sợ làm như vậy sẽ có thể bị bắt, và mười lăm năm sau, thứ mùi đó đang đổ ào đến nhấn chìm anh.
Gần như anh chẳng lê nổi một bước.
– Nhân loại! Phía trước có người!
Cale ngừng đi lại trước lời cảnh báo của Raon.
Hai tên kỵ sĩ và một nhà giả kim.
Có hai tên kỵ sĩ đứng gác ở con đường rộng lớn bên kia. Nhà giả kim đang đọc một cái tài liệu cạnh tên kỵ sĩ.
Bộp.
Cale vỗ lên vai của Choi Han.
Choi Han di chuyển mà không đáp lời.
‘Tóm mấy tên thợ săn thì không sao, nhưng chúng ta sẽ bị phát hiện nếu đụng tới kẻ nào đó ở trong Tháp Chuông của Nhà giả kim.
Bởi vậy, chúng ta sẽ không đụng tới ai cả và thay vào đó là lẳng lặng tiến vào và rời đi.
Đó là cách duy nhất để thành công lưu lại đoạn phim và để chúng ta có thời gian lan truyền nó đến với mọi người dân của Đế quốc.’
Choi Han nghĩ và cũng nhớ lại những gì mà Cale đã từng nói với cậu.
‘Cậu đã chọn đi trên một con đường thật khó khăn.’
Ai đó sẽ phát hiện ra họ đã xâm nhập vào tháp, nhưng nếu mọi người đều bị đánh ngất thì họ sẽ hành động nhanh hơn và hiệu quả hơn, không phải sao?
Tuy nhiên, Choi Han chỉ có thể hành động nghiêm túc khi cậu không đánh bất tỉnh mọi người.
Xào xạcccccccc-
Một làn gió thổi ngang qua.
“Chà, không khí bên ngoài ấm đã hơn, đúng thật là mùa xuân rồi.”
Tên kỵ sĩ cầm thương cảm thán trong khi nhà giả kim đang đọc tài liệu thì càu nhàu.
“Tạ ơn trời vì giờ là đã là mùa Xuân. Ngươi có biết ta đã khó khăn thế nào khi là mùa Đông không? Tất cả không khí lạnh đều từ bên ngoài thổi vào, hầyy.”
Cale ung dung đi ngang qua những tên kỵ sĩ và nhà giả kim, cùng lúc đảm bảo nhớ kỹ gương mặt của bọn chúng.
– Nhân loại! Ta sẽ ghi nhớ gương mặt của mấy tên khốn khiếp này! Ta sẽ không để bọn chúng sống sót đâu! Ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào ở trong Tháp Chuông! Ta đã hứa với Mary rằng bọn ta sẽ cùng nhau phá hủy nó rồi!
Đứa nhóc sáu tuổi liên tục lớn tiếng, thế nhưng Cale lại nhìn xung quanh với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Họ nhanh chóng đi đến cuối con đường.
Một khu vực rộng lớn hiện ra ngay trước mặt họ.
Cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói của nhà giả kim vang lên ở phía đằng sau.
“Nếu chúng ta mà đóng lối ra vào lại thì sẽ không thể thông gió và cái mùi thối rữa này sẽ tràn ngập hết cái chỗ này. Như thế còn tệ hơn cái lạnh của mùa đông nữa.”
‘… Cái tên chó má này.’
Cale nhăn mày.
Đây là một khu sảnh cực kỳ rộng lớn dưới lòng đất.
Ngoài lối đi phía bắc mà họ đã đi qua thì cũng có những lối đi từ phía đông, tây, nam dẫn vào trong nơi này.
Cale nhắm mắt lại.
– Nhân loại! Ta không nghĩ rằng ta có thể nhìn được cái cảnh này.
Cale có thể cảm thấy được những cái chân trước tròn trĩnh bám vào lưng của mình.
Raon đang bám chặt lấy lưng của Cale.
Với một thanh kiếm trong tay, Choi Han đang run rẩy.
Ngay khi mà họ tiến vào sảnh thì họ thấy có một cái cầu thang dẫn xuống phía dưới.
Cậu không thể kiềm được việc nhìn xuống những bậc cầu thang.
Những bộ xương.
“Ô-!”
‘Ư!’
Billos che miệng mình lại.
Hắn ta nhìn xuống dưới cái mỏm đá mà họ đã đi đến sau khi tiến vào sảnh vài mét.
Có một ngọn núi toàn là những bộ xương.
Hắn có thể thấy được quần áo của những bộ hài cốt đó vẫn chưa bị mục nát.
‘… Mấy thằng khốn điên khùng chết tiệt!’
Cơ thể của Choi Han dần run lên.
‘Làm thế nào mà chúng, làm thế nào mà chúng lại có thể làm ra những chuyện như thế này được?’
Đó là một đống xác chết lớn.
Bên trong đống xác đó có lẫn những thùng chứa hình trụ.
Những cái thùng chứa đó chứa đầy một loại chất lỏng đen ngòm.
Đó chính là tử mana.
– Nhân loại, đây hẳn là nơi bọn chúng chế tạo ra tử mana.
Cale chớp mắt sau nghe giọng nói yếu ớt của Raon.
Cậu dùng tay phải của mình tự nắm lấy tay trái.
Tay cậu có hơi run.
Cậu run lên là vì cậu sắp sửa nổi điên lên trong cơn giận dữ.
Cậu cũng không phải là người duy nhất.
Hai tay của Billos đang run rẩy.
Hai tay của Choi Han cũng đang run lên.
Một người thì run rẩy vì sự kinh tởm trong khi người còn lại thì đang run lên vì cơn giận không thể nào kiểm soát được.
Đầu óc của họ dần trở nên trống rỗng.
Ngay vào khoảnh khắc đó.
“Hức hức.”
Họ nghe thấy tiếng khóc bị kiềm nén lại của ai đó.
Choi Han và Billos giật mình.
Lập tức mana bao phủ lên cả nhóm.
“Ta đã thiết lập một hàng rào cách âm xung quanh chúng ta.”
Eruhaben thông báo cho nhóm trước khi những tên kỵ sĩ bên trong lối đi nhìn ra đằng sau chúng.
“Cái quái…? Mày có vừa nghe thấy gì không?”
“Tao nghĩ là mày nghe nhầm rồi. Chúng ta đã nghe tiếng của những kẻ đang hấp hối nhiều đến mức mà bây giờ lúc nào cũng nghe thấy tiếng rên rỉ. He he.”
Ngay khi mà cả Billos cũng bắt đầu nhăn mày, bỗng có người thốt lên.
“Mấy tên khốn chết tiệt này xứng đáng xuống địa ngục.”
Billos giật mình và quay đầu lại, cơ thể hắn run rẩy.
Dù cho hắn không thể nhìn thấy cậu ấy.
Nhưng hắn vẫn có thể hình dung ra một Cale đang nổi giận.
Billos không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu.
Tiếng khóc phát ra từ chỗ nào đó ở phía dưới hắn.
“Hức- hức, hu hu.”
Hắn có thể nghe thấy tiếng khóc của ai đó.
Nhưng tiếng thút thít ấy bé nhỏ vô cùng.
Đó là âm thanh phát ra từ người không thể kiềm nước mắt sau khi đã cố gắng kiềm chế bản thân nhiều tới mức phải quằn quại đau đớn.
Người thú thuộc tộc Mèo – Rex. Anh ta chính là người đang khóc.
‘Mình đã chật vật để có thể sống sót, nhưng mà…!’
Rex cảm thấy như là toàn bộ thế giới của anh ấy lung lay sau khi anh nhìn thấy khu vực dưới lòng đất mà anh chưa từng được nhìn thấy này.
‘Đống xương này là của ai vậy?
Chúng là xương của anh chị mình ư? Hay là của những người hàng xóm của mình? Hoặc là chúng thuộc về những người bạn của mình sao?’
Bụp, bụp!
Chú Mèo đập đầu bản thân anh xuống đất. Trán anh rướm máu do xây xát với sàn nhà thô ráp, nhưng mà Rex không quan tâm đến chuyện đó.
“Hu hu, hức!”
Máu và những giọt nước mắt trộn lẫn lại với nhau.
Chất lỏng màu đỏ thấm vào mặt đất mà không hề trở nên vô hình.
Rex từ từ ép đôi chân run rẩy của bản thân đứng thẳng lên. Anh bước đi chậm rãi và nói.
“Tôi, tôi sẽ đi xuống dưới.”
Giọng nói anh ấy run lên và máu nhỏ xuống từ trán của anh ấy với mỗi bước đi của anh.
Choi Han chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm vào những giọt máu đang chảy xuống.
Ma thuật tạo hàng rào cách âm ngăn không cho kẻ địch đứng ở lối vào của sảnh nhìn bọn họ.
Ở khu vực này không có nhiều ánh sáng.
Không hề có một tên nào chú ý đến những giọt máu đang chảy xuống..
Không, mà có lẽ là chúng thậm chí còn không thể nhìn thấy những giọt máu ấy.
Choi Han không biết phải nói gì về cái cảnh tượng ngay trước mắt này.
Cậu ấy có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Nỗi buồn và sự tuyệt vọng của Ngài Rex khiến cho Choi Han nhớ lại về quá khứ của cậu.
Ngay vào lúc ấy Choi Han nghe thấy giọng của Cale.
“Tôi sẽ đi cùng với anh.”
Choi Han cũng đi theo khi cậu nghe thấy câu trả lời của Cale. Cậu chậm rãi theo sau những bước chân nhỏ bé của Mèo.
Người của tộc Mèo, Rex, đi xuống những bậc thang.
Anh cuối cùng cũng đến được lòng đất, nơi thấp nhất trong Đế quốc.
Anh có thể thấy những bộ xương bị chất đống thành những ngọn núi.
Có vẻ họ đã chết được một thời gian, vì thứ còn lại chỉ là những bộ xương.
Rex chậm rãi thu hết tất cả những thứ đó vào trong mắt. Máu từ trán của anh ấy đã chảy xuống mắt, nó khiến anh trông như đang khóc ra máu.
‘Biến thành một con Mèo và mau chạy đi!’
‘Phải. Em út, em có thể làm được mà.’
Anh vẫn còn có thể nghe thấy được giọng anh chị của mình văng vẳng bên tai.
Rex lên tiếng.
“… Tôi sẽ giết chết bọn chúng.”
‘Tôi sẽ giết chết tất cả bọn chúng.’
Anh ấy không biết kẻ nào, khi nào, hay là anh ấy sẽ làm điều đó bằng cách nào. Hiện tại anh không thể nghĩ được gì cả.
Song, anh không thể im lặng lại được.
“… Tên Hoàng Tử… Gã Tháp Chủ.”
Anh bắt đầu liệt kê ra những người mà anh cần phải giết chết.
Nước mắt của anh khô lại tự bao giờ.
“Không.”
Rex giật mình trước giọng nói vang lên từ phía sau anh. Không phải, mà là anh giật mình bởi tấm khăn mềm phủ trên trán anh.
Cale ấn vào vết máu đọng lại, nơi mà cậu cho rằng là trán của Rex, bằng khăn tay của cậu ấy.
Sau đó cậu giải thích thẳng thắn với Rex.
“Mạng của tên hoàng tử là của tôi.”
Rex dần tỉnh táo lại sau khi nghe thấy giọng nói thẳng thừng và lạnh lùng khác hẳn với bàn tay ấm áp đang chạm vào vết thương của anh.
Và rồi anh nghe thấy giọng của ai đó vang lên từ phía sau Cale.
“Cale-nim.”
Choi Han gọi tên Cale và cậu chậm rãi trả lời lại.
“Tôi biết rồi.”
‘Cậu ấy biết cái gì cơ?’
Đôi mắt của Rex tràn ngập sự bối rối.
Cale cúi người xuống bên cạnh Ngài Rex. Cậu thì thầm vào tai Rex.
“Ngài Rex, nhìn nơi cao nhất đi.”
‘Nơi cao nhất sao?’
Đôi mắt nãy giờ chỉ tập trung vào những bộ xương của Rex chậm rãi hướng lên phía trên.
Sảnh đường dưới lòng đất này dường như hướng lên tận thinh không. Thật là khó tin khi ở dưới thủ đô lại có một nơi như vậy.
Nhưng anh cũng nghĩ rằng bọn chúng đã không bị phát hiện là bởi vì nơi này nằm rất sâu dưới lòng đất.
“… Hử?”
Khi mắt anh hướng lên thì dừng lại ở một nơi nào đó.
Đó chính là nơi cao nhất của nơi này.
Mắt của anh dừng ngay dưới trần nhà.
Đó là phần nhô ra như một cái ban công để xem các vở kịch.
Đó là một cái ban công được bao bọc bởi kính.
Trông như thể cái ban công này được xây chỉ để nhìn xuống ngọn núi xương người.
Ngay vào lúc mắt Ngài Rex dừng ở cái ban công đó thì anh nghe thấy giọng của Cale.
Đó là một giọng nói đáng sợ, giọng nói ấy là một sự pha trộn giữa cả niềm vui sướng và sự tức giận.
“… Tìm thấy ngươi rồi.”
Cale có thể nhìn thấy rõ ràng có người ở bên trong cái ban công.
Có những tên kỵ sĩ được trang bị hạng nặng và những pháp sư, cũng như là những nhà giả kim.
“Tên đó yếu hơn ta.”
Cale nhìn vào người ở giữa đội hình kia trong khi đó Rồng cổ đại, Eruhaben, điềm tĩnh đánh giá sức mạnh của người đó.
Billos lập tức kêu lên.
“Đó chính là Y sĩ Hoàng gia!”
Tên bác sĩ Hoàng gia mà Billos chỉ ra đang đưa cho người ở trung tâm một ly rượu. Eruhaben nhìn cảnh này, bổ sung thêm.
“Là tử mana.”
Ly rượu chứa đầy thứ chất lỏng màu đen.
Có một người đang thưởng thức nó và ung dung nhìn xuống cái sảnh dưới lòng đất.
“… Tên Hoàng Tử.”
Đồng tử của Rex lay động.
Hoàng Tử Adin.
Hắn ta cởi trần thân trên và ngồi trên một cái xe lăn, lộ rõ vết thương mà Choi Han đã để lại trên trái tim hắn.
‘Hắn ta đang uống tử mana ư?’
Một nụ cười lớn xuất hiện trên khuôn mặt Cale.
“Nhân loại!”
Raon hét lên trong sự bàng hoàng vào thời điểm ấy.
“Cái thứ đó, cái tên khốn khiếp đó!”
Raon lắp bắp nói tiếp sau khi thấy Eruhaben yên lặng.
“Tên khốn khiếp đó đã trở thành một hắc pháp sư!”
Billos và Choi Han há hốc kinh ngạc.
Im lặng bao trùm mọi người.
“He he.”
Họ đều giật mình sau khi thấy tiếng ai đó cười.
Cale chính là người đang bật cười.
Nhưng mà, cái tiếng cười này khác với điệu cười mọi khi của cậu ấy.
Cale không quan tâm nhóm của cậu nghĩ gì về bản thân khi cậu lặng lẽ quan sát tên Hoàng Tử và những tên thuộc hạ của hắn.
Adin đang nhìn xuống phía dưới từ cái ban công đó.
“Nhìn xuống thứ này đúng là thú vị.”
Mặt cậu giãn ra.
Cale chậm rãi vuốt ve bộ lông của Ngài Rex rồi từ từ lên tiếng.
“Ngài Rex.”
“Sao vậy?”
“Tóm lấy cổ tên đó và kéo hắn xuống nơi thấp nhất của Đế quốc hẳn là sẽ vui lắm nhỉ? Anh có nghĩ giống tôi không?”
Rex ngẩng đầu lên và chẳng thốt nên lời.
Hiện cậu đang ở nơi thấp nhất Đế quốc. Cậu có thể thấy Rex đang nhìn xuống phía dưới nơi anh đang đứng.
Rồi Rex cảm thấy bàn tay vuốt ve trước đó rời khởi lưng của mình.
Cale đứng dậy hỏi một câu.
“Mọi người ghi hình lại rồi chứ?”
Tất cả bọn họ đều đáp lại.
“Rồi thưa ngài.”
“Tôi đã ghi hình lại rồi.”
“Hầy, chưa bao giờ trong đời Rồng của ta mà ta lại… hầyyy.”
Nụ cười của Cale càng tươi hơn nữa.
Cậu nói thêm.
“Chúng ta sẽ chia thành những nhóm nhỏ và quan sát xung quanh phần còn lại của Tháp Chuông. Nếu có thể định vị được gã Tháp Chủ thì tốt, nhưng hãy rút lui nếu mọi người xác định điều đó nguy hiểm.”
Và cậu nhấn mạnh phần tiếp theo.
“Và hãy ghi hình lại tất cả mọi thứ mà mọi người nhìn thấy. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây.”
Cale chạm vào thiết bị liên lạc hình ảnh trong túi áo trước ngực rồi nói tiếp.
“Tản đi.”
Choi Han, Mary, Billos, và Eruhaben đều bắt đầu di chuyển.
Cale, Raon, và Ngài Rex chung một nhóm.
Cale điềm tĩnh nói chuyện với Raon.
“Raon.”
“Có chuyện gì vậy, nhân loại.”
“Thông báo cho Chỉ huy Rosalyn đi.”
Ngài Rex giật mình.
Đó là bởi vì thái độ của Cale cực kỳ lạnh lùng.
“Bảo cô ấy hãy kích hoạt tàu bay.”
Cale đang triệu tập cái tàu bay đến Đế quốc.
“Còn nhóm chúng ta…”
Cale chậm rãi bước đi.
“… Chúng ta sẽ đi đến cái ban công.”
Adin. Cậu cần phải xác nhận tình trạng của cái tên khốn kiếp sa đọa kia.
Hắn ta là cái thứ gì vậy?
Làm thế nào mà hắn lại trở thành một hắc pháp sư?
Hắn ta chữa trị cơ thể hắn bằng cách nào?
– Ta hiểu rồi, nhân loại.
Cơ thể Cale dần nổi lên. Raon sử dụng ma pháp bay lên người cậu.
Cậu nhanh chóng ôm lấy Ngài Rex vào lòng và chậm rãi chạm đến trần của khu sảnh dưới lòng đất.
Hiện giờ Cale đang ở cùng vị trí với tên Adin. Cậu có thể nhìn thấy vết thương ở chỗ trái tim hắn đã hồi phục, nhưng hắn vẫn thiếu một cái chân. Trông hắn khá là ổn đấy.
– Nhân loại, hắn ta trông giống một hắc pháp sư! Nhưng có thứ gì đó lạ lắm. Hắn ta tràn trề sinh lực! Làm sao mà hắn ta hồi phục được? Nhất định có chuyện gì quái lạ ở đây!
Vào lúc thông tin Raon nói ra nhanh chóng băng qua trong tâm trí của Cale thì Adin cất lời.
“Có tin đồn Cale Henituse đã chết sao?”
Khóe môi của Cale đang co giật.
‘Đúng vậy.
Có tin đồn về việc mình đã chết rồi, phải không?’
“Đúng vậy, thưa điện hạ. Thật sự có một tin đồn như vậy. Nó được cho là khởi nguồn từ phương bắc.”
Tên kỵ sĩ đáp lại trong khi mà Adin nhấp một ngụm tử mana như nhấp rượu trước khi điềm nhiên tiếp lời.
“Chắc chắn là một lời nói dối.”
Adin nhìn về phía trước mặt hắn.
Mặc dù là hắn không thể nhìn thấy nhưng mà hiện giờ Cale đang chạm mắt với hắn.
“Tên Cale Henituse đó không lý nào lại chết một cách dễ dàng như vậy được.”
Adin tự tin lắc đầu cứ như không cần suy nghĩ về điều đó. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại như đang cảm nhận tử mana dào dạt trong cơ thể mình và mở mắt ra.
Hắn ta hoàn toàn thoải mái, tự tin nói tiếp.
“Ta chắc rằng ít nhất cậu ta cũng bị thương vì cái tàu bay đã phát nổ. Đó hẳn là lý do tại sao Alberu Crossman lại sử dụng quân bài quyết liệt nói rằng Cale Henituse đã chết để có thể kéo dài thêm thời gian cho cậu ta hồi phục.”
Cale suýt nữa thì không thể kiềm chế mà cười phá lên.
‘Ta không bị thương.
Ta hoàn toàn khỏe mạnh.’
“Chúng ta cần phải tấn công Vương quốc Roan trước khi cậu ta hồi phục lại. Chúng ta cần phải đảo lộn nó lên. Chúng ta cần phải hoàn toàn khuấy động nó. Và rồi ta chắc rằng họ sẽ lãng quên sự cố về hắc thuật. Mặc dù là sẽ có rất nhiều người phải đổ máu.”
Khuôn mặt Adin nở nụ cười dịu dàng, hắn nhún vai với tên thuộc hạ đáng tin cậy của mình để tỏ ra dù điều đó rất đáng buồn nhưng hắn ta chẳng thể làm được gì khác cả.
Cale mỉm cười ngay trước mặt của Adin.
‘Này tên khốn khiếp, ngươi sẽ chết sớm thôi.
Bây giờ ngươi chẳng còn thời gian để quan tâm đến mấy cái chuyện khác đâu.’