Khu chợ sầm uất thứ hai tại thủ đô nằm ngay cạnh Tháp Chuông của Nhà giả kim.

“Xảy ra chuyện gì mà nhộn nhịp vậy?”

Một thương nhân mở cửa hàng muộn hơn thường ngày, ông vừa bày biện trái cây lên quầy, vừa nhìn về phía lái buôn bên cạnh và hỏi.

“Tôi cũng không biết nữa.”

Người lái buôn lắc đầu đáp lại. Ánh mắt ông hướng về lối vào đông đúc hơn bình thường nằm ngay trong Tháp Chuông.

Đúng lúc đó, có kẻ xen ngang vào cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

“Chà, hai ông biết đấy, phố mình mà nhộn nhịp được thế này thì chỉ có thể là vì chuyện kia.”

“Chuyện gì?”

“Cái chuyện đó đó!”

Cậu thanh niên với thân hình vạm vỡ nom có vẻ ngây thơ bắt đầu nói.

“Ông còn nhớ không? Mười lăm năm trước, Tháp Chuông của Nhà giả kim đã nhận nuôi những đứa trẻ từ khu ổ chuột. Họ còn mạnh dạn công bố rằng sẽ cho chúng việc làm và nuôi dạy chúng thành những nhà giả kim nữa đấy thôi.”

“À à. Tôi nhớ ra rồi.”

Lái buôn nhớ lại việc đã xảy ra từ rất lâu về trước.

Mười lăm năm.

Đó là một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Ít nhất là đối với những người hiện đang đứng bên ngoài Tháp Chuông kia.

“Gia đình của những đứa trẻ đó chắc đang cầu xin lính canh cho phép họ được gặp mặt con mình.”

“Ra vậy. Họ đã không được nhìn thấy con mình trong suốt khoảng thời gian qua sao?”

Lái buôn mở to mắt đáp lại, điều ông nói hoàn toàn là sự thật, dù ông chẳng hay biết đến.

Cậu thanh niên trẻ, chính xác là Phó Đội trưởng Hilsman. Anh ta liếm môi và tiếp tục trò chuyện bằng cái chất thân thiện không lẫn vào đâu được, khiến anh ta trở thành một nhà quảng giao chính hiệu.

“Đúng đó, hình như là vậy đấy. Ông có biết cái ngài Honte không? Đệ tử của Tháp chủ ấy!”

“Tất nhiên là tôi biết rồi. Ai lại không biết đến người đó cơ chứ?! Ngài Honte xuất thân từ khu ổ chuột. Tháp Chuông của Nhà giả kim vốn đã rất tuyệt vời rồi, nhưng ngài Honte còn tuyệt vời hơn thế nữa. Mục đích cao đẹp đã tạo nên thành quả thật sự rất đáng khâm phục!”

“Công nhận.”

Phó Đội trưởng Hilsman bắt đầu từ từ vào việc chính.

“Nhưng ông biết không…”

Vẻ mặt người thanh niên chợt trở nên nghiêm túc, khiến lái buôn và những người qua đường bất giác đổ dồn sự chú ý vào anh nhiều hơn.

“Ngay cả gia đình của ngài Honte cũng chỉ có thể nhìn thấy ngài ấy từ xa mà thôi. Họ cũng như bao phụ huynh khác, chưa bao giờ được phép gặp mặt ngài ấy luôn đấy.”

“… Thật á? Nhưng tại sao họ lại làm vậy?”

Vẻ mặt của thương nhân và người lái buôn trở nên kỳ quặc.

“… Tôi không hề biết vụ đó. Nói thật, nếu không có cậu thì tôi cũng chả biết tí gì. Thậm chí tôi còn không biết việc bao phụ huynh phải năn nỉ lính canh để được thấy con mình.”

Hilsman gật đầu lia lịa trước lời thổ lộ của người lái buôn.

“Tôi cũng vậy mà! Tôi cũng đâu hề biết đến vụ đó cho đến tận bây giờ! Nhưng tôi lại thấu được một việc, giờ bọn họ mới đến Tháp Chuông của Nhà giả kim để tìm người nhà cũng có lý do cả.”

“Vì gì thế?”

Hilsman xua tay trong khi nói, anh ta chẳng ngần ngại cường điệu mọi thứ lên.

“Ông biết có tận bao nhiêu nhà giả kim đã phải tham chiến để chống lại Vương quốc Whipper không? Nghe tin thế nên bọn họ mới lo lắng, mò thẳng tới đây để gặp người nhà mình.”

“Ra vậy.”

Người lái buôn gật đầu.

Ông đã tự hỏi tại sao sau bao lâu như thế mà họ mới dồn một lượt đến đây, nhưng với lý do như trên thì cũng đủ hiểu rồi.

“Nếu người nhà của mình bị đưa ra chiến trường thì việc lo lắng là điều hiển nhiên rồi. Chắc chắn họ đã lo đến nỗi khó có được một giấc ngủ ngon.”

‘Ối chết.’

Người lái buôn vừa nói mà không suy nghĩ, ông bối rối quay đầu lại. Thương nhân đang bày biện trái cây bỗng trầm mặt thấy rõ.

Em trai của ông ta hiện đang tham gia vào cuộc chiến ở Vương quốc Whipper, dưới vai trò là một người lính.

“E hèm, hừm. Nhưng dù sao thì chúng ta cũng không cần lo lắng quá nhiều đâu! Đế quốc của chúng ta rồi sẽ giành chiến thắng thôi!”

Lái buôn nhìn người bạn của mình và nhanh chóng bổ sung, tạo cơ hội cho Hilsman, người đã chờ đợi sơ hở để tấn công nãy giờ.


“Tất nhiên rồi. Chẳng lẽ Hoàng tử của chúng ta mà lại để mặc cho thần dân của mình bị tàn sát vô cớ chắc?”

“Dĩ nhiên là không rồi! Việc đó sẽ không bao giờ xảy ra!”

Và thế là lái buôn đã vô tình có một màn tung hứng xuất sắc cùng Hilsman. Anh rời tầm mắt khỏi lái buôn sau khi đã hoàn thành mục đích, quay đầu nhìn xung quanh.

Hilsman không phải là người duy nhất đang hành động.

Nhóm người dưới trướng Cale và Rex cũng đang có những cuộc trò chuyện tương tự như vậy khắp thủ đô. Họ pha trò và moi móc thông tin, đồng thời quan sát hết thảy sự việc diễn ra xung quanh.

‘Mình thấy rõ nỗi quan ngại và băn khoăn của người dân Đế quốc.’

Quân lính mà Hoàng tử mang theo bên mình.

Phần lớn trong số đó là người dân thủ đô.

Dù cho thủ đô trông có vẻ yên bình đến đâu, thì Đế quốc vẫn đang trong thời gian chiến tranh.

Phó Đội trưởng Hilsman dõi mắt quan sát bầu không khí hỗn loạn xung quanh, rồi lén lút biến mất.

Những người khác cũng làm việc tương tự.

Nhóm người đã nhận được mệnh lệnh giống như Hilsman vừa di chuyển quanh thủ đô vừa tránh ánh mắt của lính canh. Những lời của Cale vang vọng trong tâm trí họ.

‘Tôi định phát hai đoạn phim ở ngay giữa lòng thủ đô.’

Bộp. Bộp.

Tiếng bước chân vội vã của một chú Mèo đỏ vang vọng, chú nhanh nhẹn nhảy qua các mái nhà.

‘Đoạn phim đầu tiên là về những việc làm kinh khủng của Nhà giả kim ở Tháp chuông kể từ mười lăm năm trước.’

Hầu hết mọi người sẽ kinh ngạc và lên án nó. Còn những người sống tại khu ổ chuột, cũng như các thành viên trong những hộ gia đình nô lệ đến từ các quốc gia khác nhau, họ sẽ phẫn nộ không sao kể xiết.

‘Thứ hai.’

Ngài Rex nhìn trừng trừng vào Tháp Chuông của Nhà giả kim.

“Đoạn phim thứ hai sẽ là cảnh Hoàng tử và Tháp chuông của Nhà giả kim sử dụng quả bom ‘Honte’ để cố giết người của mình.”

Tất cả các công dân của Đế quốc sẽ phẫn nộ đến tột cùng một khi đoạn phim được phát.

‘Ngài Rex, tôi muốn anh và những người ở khu ổ chuột giúp người dân sơ tán ra khỏi thủ đô sau khi chiếu phim.

Lần này sẽ đến lượt anh bảo vệ và che chở cho bọn họ.’

Giọng của Cale vang vọng bên tai Rex.

Đôi mắt đỏ ngầu của anh đang quan sát mọi ngõ hẻm, đường đi trong thủ đô.

‘Tôi chắc chắn sẽ sơ tán toàn bộ mọi người.’

Anh quyết định rồi.

***

“Sáng sớm hôm nay có một số người từ khu ổ chuột đã đến đây ư?”

Nhà giả kim cực kỳ lo lắng, nhưng vẫn báo cáo trót lọt những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay cho Adin.

“Vâng, thưa điện hạ. Vì lần này đã có khá nhiều nhà giả kim nhập cuộc trong trận chiến với Vương quốc Whipper. Chắc họ lo rằng người thân của mình cũng sẽ phải tiến ra chiến trường, vậy nên họ đã không ngừng dò hỏi bất cứ thông tin nào liên quan đến người thân, hoặc ngỏ lời hỏi thăm xem liệu người nhà mình còn ở trong Tháp chuông của Nhà giả kim hay không.”

“Tại sao đột nhiên lại như vậy?”

Nhà giả kim lắc đầu.

“Vốn việc này cũng không mới mẻ gì. Có những gương mặt luôn xuất hiện khá thường xuyên để cầu xin được gặp mặt gia đình. Nhưng lần này em trai của Honte cũng xuất hiện, tôi nghĩ đó hẳn là lý do khiến những người khác kích động đi theo đến đây. Nhưng, số lượng cũng chỉ loanh quanh khoảng mười người thôi.”

“Ta biết rồi. Hãy để mắt đến các khu ổ chuột.”

Nhà giả kim nhanh chóng cúi đầu sau khi nghe lệnh từ Adin.

“Chúng ta cần loại bỏ mọi biến cố có thể xảy ra ngay lúc này.”

Đó là bởi vì giọng của Hoàng tử khá sắc lạnh.

“Tôi đã rõ, thưa điện hạ. Tôi sẽ cho tăng cường tuần tra quanh thủ đô, với tần suất gấp ba lần so với hiện tại.”

Nhà giả kim định dùng những cuộc tuần tra này như một bình phong giả, mục đích sau cùng là để theo dõi sát sao mọi thứ.

Adin gật đầu và nhà giả kim nhanh chóng lui ra khỏi căn phòng.

Căn phòng mà Adin đang ở nằm ngay trên sân thượng.

“Thưa điện hạ, ngài nghĩ rằng trong khu ổ chuột liệu có khả năng đã xảy ra việc gì không?”

Adin lắc đầu trước câu hỏi của bác sĩ hoàng gia.

“Ngươi nghĩ việc gì có thể xảy ra trong khu ổ chuột? Bọn họ thì có thể làm được gì cơ chứ? Cũng giống như ngày này mười lăm năm về trước. Chỉ cần đừng để những tin đồn thất thiệt lan truyền khắp thủ đô là được rồi.”

Adin nghĩ rằng hắn ta cần tăng cường quyền kiểm soát lên thủ đô.

Hắn nhẹ nhấp một ngụm tử mana.

“Nó vẫn thật nhạt nhẽo.”

Nếu đem so với vị mặn mà đặc trưng của thứ chất lỏng đen sì chứa đầy sự tuyệt vọng kia, thì tử mana thật sự rất nhạt nhẽo.

Adin nghĩ về hương vị thơm ngon đó trong khi uống thêm một ngụm.

Cùng lúc, Cale đang ở trong một khu rừng nhỏ phía nam, cách thủ đô của Đế quốc một đoạn.

“Công tác giám sát quanh các khu ổ chuột đã tăng lên ư?”

“Vâng, thưa thiếu gia. Cấp dưới đã báo cáo lại với tôi như vậy.”

Cale gật đầu trước câu trả lời của Freesia.

Cậu vừa nghịch món đồ trên tay vừa hỏi.

“Việc chuẩn bị đã hoàn tất chưa?”

Ánh mắt cậu hướng về góc tối của khu rừng.

Từ trong góc tối ấy, có hai người tiến về phía cậu.

Cặp song sinh Thần Mặt trời.

Thánh tử Jack và Bậc thầy kiếm thuật Hannah.

“Tôi đã sẵn sàng chiến đấu từ lâu lắm rồi.”

Hannah càu nhàu, cô đưa tay vuốt ve bề mặt thanh kiếm của mình. Đôi mắt cô lóe sáng với ý nghĩ đỏ tươi màu máu, cô muốn giết chết kẻ thù.

“Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là sử dụng thanh kiếm mà anh trai đưa cho để chiến đấu, đúng không?”

Dòng chữ được viết bên trong cuốn hắc thuật. Cặp song sinh đã nghe về điều đó từ Cale.

Ánh mắt của Cale hướng về phía Thánh tử Jack.

“Thánh tử, cậu đã sẵn sàng chưa?”

Thánh tử Jack đang nâng niu một quả cầu nhỏ với vẻ mặt cứng đờ. Đây là một trong những quả cầu lưu giữ đoạn phim sẽ được phát khắp thủ đô vào ngày mai.

Thánh tử Jack ngẩng đầu lên và nhìn quanh khu rừng đen.

Cậu có thể trông thấy Cage – nữ tu sĩ của Thần chết, chiêu hồn sư Mary, và Dark Elf Tasha.

‘Mình thực sự có thể sử dụng được vật phẩm thần thánh ư? Thật sự có thể rút ra được thanh kiếm ư? Liệu bản thân mình có đủ tư cách để làm việc này không?’

Cậu nhớ về những cái cây đã hoá sắc trắng trong Khu vực 7 của Đại Ngàn.

Cảnh tượng đó thực sự là ‘ánh sáng’.

Thánh tử Jack đưa tay ra.

“Thiếu gia, làm ơn hãy đưa nó cho tôi.”

Cale mỉm cười trước giọng nói kiên quyết của Jack.

“Tôi chỉ đợi cậu nói những lời đó thôi.”

Cale lấy chiếc gương cũ nhỏ gọn trong tay giao cho Jack.

Tay Jack run lên khi nhận lấy nó. Cậu mở ra và nhìn thấy rõ ràng tấm gương bên trong.

Phán xử.

Dòng chữ đó vẫn được khắc y nguyên trên tấm gương.

Chợt, Jack đóng gương lại.

Sự kết tội của mặt trời.

Người ta nói vật phẩm thần thánh này có thể thanh tẩy cả bầu trời đêm.

Jack cầm thánh vật trong tay, cậu mở lời.

“Tôi chắc chắn sẽ khiến đêm nay trở thành một đêm đáng nhớ.”

Nghe vậy, Cale ngẩng đầu lên, định đáp lại lời Jack.

Vùuuuuuuu-

Gió chợt thổi qua.

Hiện giờ, tất cả những gì đôi mắt cậu nhìn thấy chỉ là một bầu trời đêm yên ả thanh bình.

Nhưng, cậu có thể khẳng định.

Có cái gì đó vô hình trên bầu trời.

– Nhân loại! Rosalyn đang ở đây!

Chiếc phi thuyền tàng hình đang bay lơ lửng ngay phía trên khu rừng. Nhờ ơn hai con Rồng khiến nó như hoà lẫn cùng không khí, chẳng thể bị nhìn thấy.

Cale trông thấy những đốm đen đột nhiên rơi từ trên trời xuống.

Bốp! Bộp! Bùm!

Những đốm đen đáp xuống mặt đất tạo ra những tiếng động khác nhau từ từ đứng dậy.

Đó là những chiến binh Dark Elf đã chiến đấu trong Đại ngàn.

Họ cúi đầu trước Cale, các Nguyên tố đang bay lượn xung quanh họ.

Cale cất tiếng.

“Một ngày.”

Chỉ còn một ngày nữa thôi.

Rạng sáng ngày hôm sau.

Adin nhận được báo cáo rằng khu ổ chuột vẫn yên tĩnh như thường lệ. Trong báo cáo viết rõ, thực tế rất ít người qua lại, thậm chí những người lính đã trộm lắng nghe từng cuộc trò chuyện của người dân.

“Không có gì đáng ngờ, thưa điện hạ.”

Nhưng, họ không nhận ra rằng mọi người chỉ đơn giản là im lặng chờ đợi cho ngày dài trôi qua mà thôi.

***

“Con đóng cửa sổ chưa đấy?”

“Đợi con chút!”

Đứa trẻ nhanh chóng vươn tay về phía cửa sổ sau câu hỏi của mẹ.

Nhóc có thể nhìn thấy những người lính và hiệp sĩ đang tuần tra bên ngoài.

‘Họ làm việc rất chăm chỉ, ngay cả khi màn đêm đã buông xuống cũng không màng ngủ, tất cả chỉ vì để bảo vệ chúng ta khỏi chiến tranh.’

Đứa trẻ nhớ lại những lời mẹ nói, nó lặng lẽ quan sát những người lính và hiệp sĩ bên ngoài.

Quảng cáo

“Không khí lạnh đang tràn dần vào nhà rồi đấy!”

“A, con đang làm rồi đây!”

Đứa trẻ nhanh chóng đóng cửa sổ sau khi nghe thấy tiếng mẹ nó nhắc nhở.

Kéttttt.

Cái cửa sổ cũ kỹ từ từ đóng lại.

Đêm khuya, khi mặt trời đã lặn từ lâu và chỉ có thể trông thấy bầu trời đêm.

Keng.

Bàn tay đang cố gắng khóa cửa sổ chợt khựng lại.

“M, mẹ!”

Đứa trẻ gọi mẹ, nhưng giọng nói của nó lại chẳng được ai nghe thấy.

Bíppppppp- Bíppppppp-

Một tiếng ồn inh tai xé toạc màn đêm vang lên khắp thủ đô.

Người mẹ bế đứa trẻ bị kinh hãi vào lòng, cô nhanh tay khóa cửa sổ lại.

Tròng mắt cô giãn to.

‘Kẻ thù đang tấn công ư? Có nên chạy trốn không? Rốt cuộc âm thanh đó là gì?’

Vì bản thân đang sống giữa chiến tranh, tâm trí cô không lúc nào thôi lo lắng. Tất cả các giác quan của cô trở nên nhạy bén trong phút chốc, cùng cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Chính lúc đó.

– Đứng trên này và nhìn xuống phía dưới kia giải trí thật đấy.

Ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Đó là điện hạ! Mẹ, điện hạ đấy!”

Đứa trẻ đã đúng.

Đó là giọng của Hoàng Tử Adin.

Kétttttt.

Cửa sổ lại mở ra.

Cô nhìn lên bầu trời.

Một phi thuyền lớn đang bay lơ lửng giữa không trung.

Có đoạn phim đang được chiếu trên chính phi thuyền đó.

“Ơ? Mẹ ơi, đó là gương mặt của điện hạ!”

Cô có thể nhìn thấy một không gian với những bộ xương chồng chất như núi. Hoàng Tử đang đứng trên sân thượng, người uống một thứ chất lỏng màu đen dị thường.

Những đoạn phim đầu tiên đã lan truyền khắp nơi trên bầu trời thủ đô.

Ngài Rex đã hoá trở lại hình người tự bao giờ, anh cầm trên tay thiết bị liên lạc hình ảnh.

– Bắt đầu thôi.

Đó là giọng của Cale.

Ngài Rex nhìn về phía trước. Đi cùng Ngài Rex là những người đến từ khu ổ chuột, họ đang cầm trên tay nhiều thứ. Bao gồm những quả cầu, khiên và các vật dụng khác nhau. Ánh mặt họ dõi chặt theo anh.

Anh mở miệng hô lên.

“Di chuyển đi! Mau phân tán ra. Hãy cùng làm nào.”

Đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Trong khu ổ chuột, mọi người bắt đầu di chuyển trong bóng tối.

Chính vào thời khắc đó.

– Bắt đầu đi.

Rosalyn quay đầu lại.

Cô nhìn thấy một trận pháp tỏa sáng ngay giữa trung tâm của phi thuyền, và con Rồng cổ đại đang bay lơ lửng trên không trung.

Cô hô lên.

“Kích hoạt trận pháp! Đến lúc phá hủy các bức tường rồi!”

Giọng nói của cô vang vọng trong bầu trời đêm. Người người nhanh chóng nhận lệnh, toàn bộ phi thuyền bắt đầu rung chuyển vì tiếng gầm rú của mana.

Cuối cùng cũng đến.

“Đi nào.”

Cale bước vào lối đi bí mật phía bắc. Cậu tiến thẳng vào Tháp Chuông của Nhà giả kim, nơi Adin đang trú ngụ.

Raon và Choi Han đi theo sau cậu.

Cale nghe thấy giọng nói của một người qua thiết bị liên lạc hình ảnh.

– Bắt đầu xâm nhập vào các lối đi bí mật phía Đông, Tây, Nam và Bắc.

Đó là giọng của Tasha.

Bắc, Nam, Đông, Tây. Những lối đi ngầm dẫn thẳng đến Tháp chuông của Nhà giả kim.

Tasha chính là người dẫn lối cho các chiến binh Dark Elf xâm nhập vào những lối đi bí mật này.

Thời gian đã điểm.

Đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play