“… Ta còn không thể liên lạc được với ngài ấy.”
Hiện tại cậu không thể liên lạc được với Vương Thái tử Alberu.
Không phải điện hạ đang cố tình tránh những cuộc gọi của Cale. Nó cứ báo rằng đường dây liên lạc đang bận.
‘Ngài ta đang làm cái quái gì mà thiết bị liên lạc hình ảnh bận suốt vậy?’
Cale đẩy vấn đề này lại bằng một lời nhắn duy nhất.
Dù gì thì, sẽ dễ bề hành động hơn khi mọi người nghĩ rằng cậu đã chết.
“Raon, giả thành ta và gửi thông báo với những người đã để lại tin nhắn.”
“Được thôi, nhân loại!”
Raon gật đầu cười ranh mãnh, còn Cale đứng dậy nhìn nhóm người ở bên trong căn lều.
Eruhaben, Mary, Choi Han, Thánh tử Jack, Phó Đội trưởng Hilsman, và Dark Elf Tasha.
Rosalyn và Litana không có ở đây. Hai người họ sẽ ở lại Đại Ngàn để khôi phục nó và giúp lời đồn trở nên đáng tin hơn.
Tất nhiên, thị trưởng của Dark Elf, Obante sẽ ở lại và giúp đỡ họ cùng với các chiến binh Dark Elf.
“Thiếu gia Cale, chẳng phải nhìn kiểu gì cũng thấy điện hạ đã gây ra cảnh này sao?”
Tasha bước cạnh Cale và cười chế nhạo. Mary theo sau cô.
Thấy Tasha cười nhiều hơn mỗi khi cậu nói điều gì đó tiêu cực về Vương Thái tử, Cale chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
‘Cô ấy đang giễu cợt chúng ta đấy à.’
Tasha chắc chắn rất thích chế giễu Cale và cháu trai của cô ấy, Alberu.
Cale gạt điều này đi trước khi hướng mắt đến Eruhaben.
“Gì thế?”
Eruhaben hỏi thẳng khi trông thấy ánh mắt của Cale, khiến Cale đáp lại một cách tử tế.
“Hãy ngụy trang cho tôi.”
“Haaaaaaa.”
Eruhaben thở dài thườn thượt rồi lấy tay chống trán. Sau đó ông lầm bầm: ‘Thật là một năm cuối xui xẻo’, trước khi truyền aura vàng kim của mình.
“Ta nên thay đổi thứ gì và như thế nào? Nói đi.”
‘Ồ?’
Cale cảm giác như thể cậu đang đối diện với bản chất hùng vĩ thực sự của một con Rồng và quyết định giao việc cho con Rồng cổ đại này.
Cậu chỉ vào Hilsman, Choi Han, và chính mình.
“Hãy cho chúng tôi mắt nâu và tóc nâu.”
“… Cho cả ba người?”
Cale gật đầu không chút ngần ngại trước câu hỏi của Eruhaben. Tốt nhất là mờ nhạt hết mức có thể vì họ sẽ phải đi qua các khu ổ chuột cùng các địa điểm khác nhau trong thủ đô.
Ở Đế quốc, số người với mái tóc nâu nhiều không kể xiết mà.
“Vâng thưa ngài. Điều đó sẽ ít thu hút sự chú ý nhất, ngài có nghĩ vậy không?”
“Phải.”
Tách. Tách. Tách.
Rồng cổ đại búng tay ba lần. Đôi mắt và mái tóc của Cale đổi màu ngay lập tức. Tốc độ thi triển còn nhanh hơn nhiều so với Raon. Khi đã hài lòng với thành quả được Eruhaben tạo ra, cậu nghe thấy giọng nói của Rồng con.
“Các ngươi trông giống anh em ruột thật đấy?”
‘Gì cơ?’
Cale quay đầu lại. Hilsman liên tục gào thét và phấn khích một cách kỳ lạ.
“Thiếu gia ơi, để cùng màu tóc như thế này làm chúng ta trông y đúc anh em ruột luôn! Ha ha ha ha! Tôi là Tấm khiên vĩ đại và hùng mạnh- ”
“Đủ rồi.”
Cale muốn Hilsman ngậm miệng lại.
Cậu không biết tên đáng ghét này đã làm gì, nhưng những người của Đại Ngàn từng ở cùng Hilsman giờ đều đang nhìn cậu với ánh mắt kỳ quặc.
Cale quay lưng lại với Hilsman và nhìn về phía Choi Han. Cậu ta đang lặng lẽ soi gương và sờ vào mái tóc mình.
‘Chắc hẳn cậu ta chưa từng nhuộm tóc trong quãng thời gian ở học trung học cho tới khi đến đây.’
Cale đứng dậy.
“Ngài Eruhaben.”
“Gì vậy?”
“Hãy dịch chuyển chúng tôi.”
“Haaaa.”
Eruhaben thở dài rồi cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó, ông bắt đầu tạo pháp trận dịch chuyển.
“Thiếu gia.”
Cale đang nhìn Eruhaben liền quay đầu phản ứng với tiếng gọi.
Đó là Thánh tử Jack.
“Tôi đi như thế này có ổn không?”
“Ừ. Ổn mà.”
“Tôi hiểu rồi.”
Jack từ từ lùi lại sau khi nghe câu trả lời của Cale. Cậu ấy đã ít nói hơn kể từ trận chiến ở Đại Ngàn.
Dường như cậu ấy đang có rất nhiều thứ để suy ngẫm trong đầu. Jack lại càng trầm lặng hơn sau khi nghe Cale nói về trang đầu tiên của cuốn sách hắc thuật.
Cale quan sát cậu ta một lúc trước khi chạm vào túi trong.
‘Giờ phải làm gì với cuốn sách này đây?’
Cuốn sách ma thuật đen.
Thị trưởng Obante đã nói rằng sau khi đọc trang đầu tiên, chủ sở hữu sẽ tự khắc biết rằng cuốn sách thuộc về họ.
‘Liên quan gì đến mình chứ.’
Mặc dù Cale không nghĩ mình là chủ sở hữu, nhưng cậu vẫn giữ lấy cuốn sách. Lý do đằng sau việc đó rất đơn giản.
‘Hiện tại nó có thông tin mình cần. Với lại mình chuyển nó cho người khác lúc nào chả được.’
Ngoài trang đầu tiên, phần còn lại là một hướng dẫn nhàm chán về cách trở thành một hắc pháp sư tập sự.
“Thiếu gia.”
Cale quay lại sau khi nghe thấy ai đó gọi mình.
Lần này là Mary.
Cale nhìn áo choàng đen lúng túng như thể cô đang do dự, giống như Hilsman và Choi Han.
“Cô không cần phải ngụy trang. Hãy thay đổi màu áo choàng của mình sau.”
Không thể sử dụng ma thuật ngụy trang hay ma thuật nhuộm lên các chiêu hồn sư.
Đó là lý do tại sao họ phải sống suốt đời mà không thể che giấu các tĩnh mạch trông hệt như mạng nhện của mình.
“Không phải điều đó-”
Mary lắc đầu.
Cale nghiêng đầu và quan sát kỹ lưỡng chiếc áo choàng màu đen.
‘Không phải điều đó? Vậy thì là gì?’
Cậu do dự trong một khoảnh khắc rồi cất tiếng hỏi.
Trong những ngày qua, Mary đã ít khi nói một cách máy móc hơn hẳn lúc trước.
“Cậu nghĩ rằng Tử linh Nữ vương, cậu có nghĩ rằng tôi sẽ quan trọng trong Đế quốc lần này chứ?”
‘Là vậy à?’
Cale nhẹ nhàng gật đầu. Mary hơi siết chặt tay sau khi thấy cái gật đầu của cậu.
Tử linh Thánh nhân. Tử linh Nữ vương. Thành phố Ngầm dưới lòng đất.
Cô đã nghe quá nhiều thông tin từ thị trưởng Obante, nhưng rốt cuộc chỉ vì bận hấp thụ tử mana nên ngày hôm qua cô không thể tập trung nghĩ về chúng được. Tuy nhiên, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện đi đến Đế quốc và đánh bại hắc thuật.
Mary chú ý đến những gì Cale nói khi cậu gật đầu.
“Đã bao giờ cô không quan trọng chưa?”
Mary nới lỏng nắm tay.
Cho đến lúc này, Cale vẫn nghĩ rằng bất kì ai cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng trong các cuộc chiến.
‘Tại sao cô ấy lại hỏi một điều hiển nhiên nhiên như vậy? Không phải tất cả chúng ta ở đây vì mỗi người đều có vai trò riêng của mình ư?’
Cậu không thể tin nổi rằng một người thậm chí bây giờ có thể đánh bại Choi Han lại nói điều như thế.
“Và việc đến Đế quốc có liên quan gì đến Tử linh Nữ vương không?”
Một số thông tin trong cuốn sách ma thuật đen của Tử linh Nữ vương đã giúp chuẩn bị cho kế hoạch mới, thế nhưng đó cũng chỉ là một sự hỗ trợ ít ỏi.
Cale nhìn vào người mặc áo choàng đen vẫn đang im lặng và nghĩ về ngày hôm qua. Những câu chuyện mà thị trưởng Obante đã chia sẻ với họ lướt qua trong tâm trí cậu. Cậu thờ ơ nói thêm.
“Cô có muốn trở thành Tử linh Nữ vương không?”
Lúc ấy, Mary nghĩ đến người gần như có thể gọi là thầy của cô.
Người mà cô biết đến với cái tên Tử linh Thánh nhân cũng chính là Tử linh Nữ vương.
Đó là người cần tinh thông mọi thứ về thuộc tính bóng tối, trấn áp hắc thuật và vươn tới đỉnh cao nhất của những người mang thuộc tính bóng tối. Một người như vậy chính là tác giả của cuốn sách mà cô đã được học.
Mary hoàn toàn không biết gì về điều đó.
‘Liệu mình có muốn trở thành người như vậy không?’
“… Không.”
‘Dù vậy, mình vẫn muốn sở hữu sức mạnh vô song.’
Mary lắc đầu.
“Tốt lắm.”
Mary nhìn Cale gật đầu.
“… Liệu điều đó có ổn không?”
“Tất nhiên là ổn rồi.”
Đúng là Mary đã có thể trở thành một chiêu hồn sư nhờ vào Tử linh Thánh nhân, nhưng chẳng phải cô ấy đã làm đủ để làm hài lòng giáo viên của mình rồi sao?
Hơn nữa, còn cần gì hơn sinh mạng để có thể sống trong khi cứu những người khác nữa cơ chứ?
Cale thản nhiên vẫy tay.
“Chỉ cần nghe những câu chuyện của thị trưởng và nghĩ: ‘Ồ, một điều như vậy đã từng xảy ra trong quá khứ à’. “
Câu chuyện đến từ Dark Elf, một tộc thậm chí còn phóng đại gấp mấy lần Elf thường khi nhắc đến Rồng với truyền thuyết. Bởi vậy nên cách sáng suốt nhất là im lặng lắng nghe và nắm bắt những gì bản thân thấy cần.
Những ngón tay ẩn bên dưới lớp áo choàng chợt co giật.
Tasha, người đang đứng cạnh Mary, vỗ vai cô và nói.
“Cậu ấy nói đúng. Đây cũng là lần đầu tiên ta nghe những câu chuyện đó từ ông nội. Đó là một câu chuyện cổ, một câu chuyện từ thời xa xưa rồi. Đây cũng là một câu chuyện chỉ những Dark Elf trở thành thị trưởng mới có thể biết được.”
Tasha nhớ lại truyền thuyết về chiêu hồn sư đã chết trong trận chiến cuối cùng ở Vùng đất Chết.
Rồi, cô nghĩ về lúc mà ông nội đã nói rằng Mary đã mang trong mình sức mạnh của người đó.
Trong đầu cô lúc này chỉ có một điều duy nhất..
‘Mình rất biết ơn những điều mà Tử linh Nữ vương đã làm cho chúng ta, nhưng mình không thể để Mary bị tất cả mọi người tấn công tới chết như vậy.’
Đó là điều duy nhất hiện hữu trong tâm trí cô. Cứ cho điều đó thật ích kỷ và để cô ấy biến thành một kẻ tệ hại khi chọn Mary thay vì cứu thế giới đi, nhưng cô không thể làm khác được.
Tại sao cô lại phá hủy văn phòng thị trưởng để bắt ông nội mình giúp cháu trai của cô là Alberu, người bị bỏ lại một mình trong cung điện? Và tại sao bây giờ cô lại giúp Mary?
Cô không biết những kẻ khác nghĩ gì, nhưng cô chỉ muốn sống hạnh phúc với họ.
Cô cười rạng rỡ rồi phẩy phẩy tay, tương tự như những gì Cale vừa làm lúc nãy.
“Giờ ai hơi đâu mà quan tâm về mấy thứ đó chứ. Cứ bỏ ngoài tai thôi”.
Chẳng có lý do gì để tạo gánh nặng cho một đứa trẻ chăm chỉ bằng cách nói về Nữ vương hay điều gì khác.
Đó là điều Tasha tin tưởng.
Mary im lặng một lúc rồi gật đầu. Giọng nói lạnh lẽo của cô lại phát ra.
“Tôi thích thành phố của chúng ta. Tôi cũng thích những người hàng xóm của mình.”
Cale gật đầu đồng ý.
Cậu nghĩ rằng Thành phố Ngầm rất tốt. Thậm chí là một nơi rất tốt.
Ngay lúc ấy, có người khác xen vào cuộc trò chuyện của họ.
“Đúng vậy! Thành phố Ngầm rất tuyệt vời!”
Đó là Rồng.
Raon bay đến và vỗ cánh bên cạnh Mary.
“Ngôi nhà của chúng ta cũng rất tuyệt! Mary à, ngươi không thể trở thành Nữ vương được!”
Raon nói với giọng điệu nghiêm trọng.
“Cứ nhìn Vương Thái tử mà xem! Mấy ông vua luôn bận tối mắt tối mũi! Mary tốt bụng vẫn còn nhiều điều để ngắm nhìn cùng ta! Ngươi đã hứa sẽ xem chúng cùng ta kia mà!”
“Ngài nói đúng, ngài Raon. Mặc dù Nữ vương này và Vua kia khác nhau, nhưng tôi vẫn còn nhiều điều muốn thấy và nhiều thứ tôi muốn làm cùng với mọi người.”
Mary liên tục gật đầu, khiến chiếc áo choàng đen di chuyển lên xuống mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Mary có những điều mà cô muốn làm, cũng như tương lai của chính bản thân mà cô hằng mong đợi.
“Tôi muốn ngăn chúng sử dụng hắc thuật để tạo ra sự tuyệt vọng bằng toàn bộ khả năng của mình.”
“Chính nó! Ta đồng ý với ngươi, Mary!”
Raon thích thú lấy một miếng bánh táo ra và đưa cho Mary.
“Chúng ta sẽ phá hủy Tháp Chuông.”
“Đúng thế! Mary, ngươi thật thông minh!”
‘Ôi trời.’
Cale lắc đầu trước Raon đang phấn khích và trút một hơi thở dài. Rồi cậu chạm mắt với Eruhaben.
‘Cậu thực sự bắt ta phải đợi à?’
Ánh mắt của Rồng cổ đại đã hoàn thành việc kích hoạt ma thuật trông thật kinh ngạc, như thể đang nói rằng ông đang cảm thấy không được tôn trọng.
Đến đây, Cale vội vã lên tiếng.
“E hèm, đến Đế quốc thôi.”
Cale từ từ đi lên pháp trận dịch chuyển và thì thầm với Mary, hiện đang đứng ở bên cạnh mình.
“Cô có muốn cuốn sách hắc thuật không?”
“Tôi không cần nó, Cale-nim. Tôi đã đủ vĩ đại và hùng mạnh rồi.”
Cale có thể thấy Mary đột ngột gồng vai lên khi mọi thứ trở nên mờ ảo bởi dịch chuyển tức thời.
“Đúng vậy! Ta, Raon Miru, cũng vĩ đại và hùng mạnh nữa!”
Cale cười lặng lẽ khi họ dịch chuyển đến Đế quốc.
Và lúc cậu đến nơi…
“C, cậu Cale.”
‘Có chuyện gì với hắn thế này?’
Cale có vẻ sửng sốt khi liếc xuống đôi tay đang run rẩy đang nắm lấy cánh tay của mình.
“Th, thiếu gia Cale ơi.”
Tuy nhiên, cậu hiểu tại sao người này lại hành động như vậy.
“Billos, lâu rồi không gặp.”
Đó là Billos, đứa con hoang của Hiệp hội Thương nhân Flynn. Hắn ta vẫn như ngày nào, trông y hệt một con heo đất.
Nhóm của Cale đã không dịch chuyển đến khu ổ chuột của Đế quốc hay dinh thự của Valentino, mà đến nơi ở bí mật của Billos.
Lúc đó, Cale chợt nhớ đến việc Billos đã để lại cho cậu một tin nhắn hỏi liệu cậu thực sự đã chết hay chưa. Nghĩ đến đây, cậu giúp hắn bình tĩnh lại.
“Ta ổn. Ngươi không thấy tin nhắn của ta trước đó sao?”
Tất nhiên Raon mới là người thực sự gửi tin nhắn đi.
“Ta không bị thương. Tất cả những điều đó là tin đ-”
“Không phải như vậy!”
‘Hửm?’
Cale nhìn Billos, người cắt ngang cậu với vẻ bối rối.
Billos giải thích với một biểu hiện cực kỳ lo lắng.
“… Chả là, trong tin nhắn cuối cùng, tôi nghe nói rằng ngài đang đến để bắt Hoàng Tử. Ngài đã nói rằng ngài sẽ p, ừm, phá hủy Tháp Chuông.”
‘À, Raon Miru.’
Bây giờ cậu đã biết rõ những gì Raon đã nhắn với Billos.
Ngay khi Cale sắp cau mày.
“Nhưng có gì đó thật kỳ lạ!”
‘… Kỳ lạ?’
Cái nhìn của Cale đang thúc giục hắn mau mau giải thích.
Hắn là người ở phe Cale có nhiều thông tin nhất về Đế quốc.
Billos gấp gáp nói thêm.
“Hắn ta không ở thủ đô!”
‘Gì cơ?’
“Thiếu gia, Hoàng Tử, à không, sao chỉ có Hoàng Tử là không thể tìm thấy được ở thủ đô?”
‘Cái quái gì vậy?’
Cale cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng trong giây lát.