‘Gì mà không thể tìm thấy Hoàng Tử ở trong thủ đô chứ?’

Cale hất cằm với Billos.

“Giải thích đi.”

Trước đó cậu đã không có đủ thời gian để xem qua thông tin về Đế quốc, vậy đây chính là thời điểm thích hợp để lắng nghe kỹ càng.

***

“… Vậy ý của ngươi là…”

Sau khi yên vị trên chiếc trường kỷ trong căn phòng được Billos dẫn vào, lắng nghe hết những gì hắn ta cần nói, cuối cùng Cale cũng đã nắm được toàn cảnh tình hình hiện tại của Đế quốc. Cậu gói gọn tất cả bằng một câu.

“Hiện tại thông tin ở bên trong thủ đô đang bị kiểm soát vô cùng chặt chẽ.”

Cậu đưa tay lên, vuốt ngược mái tóc đã được nhuộm nâu bởi ma thuật.

“Đúng vậy, thưa thiếu gia. Đó là lý do tại sao binh lính Đế quốc lại bí mật giám sát tôi cùng các thương nhân khác của Đế quốc.”

Lúc đó, Billos chợt nghĩ về tòa nhà Hiệp hội Thương nhân Flynn, cũng như tòa dinh thự, nhà chính của hắn hiện giờ.
Chung quanh hai địa điểm đó hiện đang có cả tá người mà hắn ta tin là binh lính và kỵ sĩ Đế quốc đang lén lút đóng quân nhằm canh chừng mọi nhất cử nhất động của hắn.

Cale tập trung phân tích những điều mà Billos vừa mới trình bày cho cậu.

‘Hơn nữa, số lượng binh lính ở mỗi cổng vào thủ đô đều tăng lên đáng kể.’

Lý do thật sự đằng sau việc gia tăng số lượng binh lính là để kiểm soát những thông tin bị rò rỉ, thế nhưng dân thường sẽ chỉ nghĩ chúng làm vậy là để chuẩn bị cho chiến tranh.

“Coi bộ bọn chúng đã bắt giữ kha khá thương nhân đến từ các vương quốc khác rồi nhỉ.”

Billos nuốt nước bọt trước vẻ mặt lãnh đạm của Cale và nói.

“Toàn bộ những thiết bị liên lạc hình ảnh không thuộc về hoàng tộc hay tầng lớp quý tộc đều bị tịch thu sạch sẽ. Ngay cả thiết bị liên lạc chính của Hiệp hội Thương nhân Flynn cũng đã bị cưỡng chế tước đoạt.”
“… Nhưng hẳn sẽ có những kẻ giấu một cái thiết bị liên lạc bên mình giống như ngươi, đúng chứ?”
“Chắc chắn rồi thưa ngài. Tôi dám cam đoan rằng có một số người bao gồm cả tôi biết về tình trạng bên ngoài thủ đô ngay lúc này.”

Sau đó, Cale chỉ ra điều quan trọng nhất trong số những lời nói của Billos.

Kiểm soát những cổng thành.
Bắt giam các thương nhân.
Thu giữ thiết bị liên lạc hình ảnh.

Và cuối cùng là kết quả của việc thực hiện tất cả những điều đó.

“Hoàn cảnh hiện giờ và diễn biến của chiến tranh, xem ra cư dân thủ đô chẳng biết chút gì.”

Billos nghiêm mặt gật đầu.

“Đúng là thế.”

Hắn nhanh chóng chêm vào.

“Và những người biết thì lại không thể dễ dàng mở miệng nói ra được.”
“Bởi vì họ có thể sẽ bị bắt chăng?”
“Thật vậy.”

Cale bực bội nói, trong đầu cứ quẩn quanh hình ảnh Hoàng Tử Adin.

“Rốt cuộc thì rác rưởi vẫn hoàn rác rưởi mà.”

Billos rùng mình trước giọng điệu tức tối khó chịu của Cale. Tasha lúc này đang đứng ở bên cạnh đó cũng xen vào.

“Vậy thì đúng là bây giờ dân chúng thủ đô chẳng nắm chút thông tin nào rồi.”

Billos hướng mắt về phía Tasha và gật đầu.

“Chính xác, điều duy nhất mà phía hoàng tộc tuyên bố là cuộc chiến đã diễn ra lâu hơn so với dự kiến trước đấy.”

Rồi hắn ta nghĩ về tình cảnh hiện tại trong thủ đô.

Chiến tranh kéo dài.
Việc đó đã khiến cho người dân tụ tập lại ở nhiều nơi trong thủ đô, thầm cầu nguyện cho một ngày vinh quang chiến thắng và hy vọng Hoàng Tử sẽ sớm cứu lấy đất nước.

“… Phần lớn người dân không biết rằng Đế quốc đã thất bại thảm hại như thế nào, hay Hoàng Tử và lũ quý tộc đã vội vã tháo chạy ra sao. Dĩ nhiên là họ cũng chẳng hề hay biết hắc thuật đã lần nữa xuất đầu lộ diện.”

Billos lén liếc sang Cale trước khi tiếp lời.

“Bởi vậy nên Ngài Rex, Quý bà Freesia và tôi mới chú trọng vào việc tìm hiểu hiện trạng hơn là phát tán sự thật.”

Nếu một trong số họ bị bắt trong quá trình đính chính thì mọi chuyện sẽ trở nên hết sức phiền toái.
Nhất là khi Cale đang không có mặt ở đây.

“Vậy tóm lại ý của ngươi là gì khi nói rằng Hoàng Tử không ở nơi này?”

Billos quay đầu về phía phát ra giọng nói.
Choi Han tóc nâu đang nhìn chằm chằm vào hắn.

E hèm.
Billos hắng giọng.

“Có lẽ mọi người đều biết rằng tôi sở hữu những đường dây liên lạc với việc thu mua hàng hóa cho các binh sĩ.”

Cả nhóm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đó chính xác là cách để họ nhận ra được thời điểm nào Hoàng Tử sẽ di chuyển đến Vương quốc Whipper, và quy mô lực lượng của hắn lớn tới đâu.

“Bằng việc sử dụng những mối quan hệ đó tôi đã khám phá ra vài chuyện.”

Billos giơ một ngón tay lên.

“Thứ nhất, kể từ khi nhóm của Hoàng Tử bỏ trốn khỏi trận đánh ở Vương quốc Whipper, lượng hàng hóa nhập vào Hoàng Cung đã tăng lên đáng kể.”

Choi Han nêu ý kiến về việc này.

“Số lượng ‘miệng’ ăn trong cung điện đã nhiều lên nhanh chóng.”
“Chính xác là như vậy.”

Billos thấy Choi Han đưa ra những suy luận của bản thân trước những thông tin mà hắn cung cấp.

“Chứng tỏ lũ quý tộc, các pháp sư, các kỵ sĩ cùng những kẻ đã bỏ chạy với Hoàng Tử có khả năng đều đang lẩn trốn tại Hoàng Cung.”

‘… Cậu ta thông minh thật.’

Billos biểu hiện sự đồng thuận với giả thiết của Choi Han, rồi nói thêm.

“Thứ hai là, kể từ khi Hoàng Tử ra trận đến giờ, lượng hàng hóa đổ vào cung điện của Hoàng Tử và Hoàng tộc vẫn giữ nguyên như vậy.” 

Số lượng hàng tiến vào Hoàng Cung đã tăng lên, trong khi ấy vật dụng dành cho Hoàng Tử và Hoàng tộc thì vẫn y như cũ.
Choi Han nhướn mày.

“Chỉ nhiêu vậy vẫn chưa đủ để lập tức kết luận rằng Hoàng Tử không có mặt tại thủ đô.”

Cậu bổ sung thêm.

“Mà thực tế, rất có thể Hoàng Tử đang ẩn náu trong Hoàng Cung cùng với những kẻ khác.”

Billos gật đầu.

“Đó chính là những điều mà tôi đã nghĩ tới trước tiên. Nhưng mà ngài Choi Han này.”
“Gì vậy?”
“Trước đó ngài có nói rằng ngài đã đả thương Hoàng Tử rồi, đúng chứ?”
“… Đúng là tôi đã đả thương hắn, sao thế?”

Billos nói ra mảnh thông tin cuối cùng.

“Thứ ba, tay y sĩ Hoàng gia đã bặt vô âm tín từ lúc hắn rời khỏi Hoàng Cung.”

Y sĩ Hoàng gia.
Cụm từ này khiến nét mặt Choi Han thay đổi.
Billos tiếp lời ngay tức khắc.

“Khi nghe được tình báo rằng y sĩ Hoàng gia và toàn bộ học trò của hắn đã rời cung điện, Ngài Rex, Quý bà Fressia và tôi đã nỗ lực tìm ra địa điểm hắn sẽ đặt chân tới.”

Đó là đêm sau khi Thánh tử Jack đến chiến trường ở Vương quốc Whipper.
Billos đã lén lút theo sau y sĩ, người đang rời khỏi cung điện.

“Đương nhiên là do bọn tôi không có nhiều người nên lúc di chuyển phải giữ khoảng cách thật xa với họ, cũng bởi vậy nên khó có thể nhìn thấy tất cả, có điều…”

Billos nhớ lại thứ mà hắn đã trông thấy ở bên ngoài cung điện thủ đô.

“Thứ cuối cùng chúng tôi thấy là những dấu chân và vết xe ngựa ở ngoài cổng thành phía bắc. Chúng tôi tin rằng đó là dấu vết mà y sĩ và học trò của hắn đã để lại.”

Choi Han và Tasha nhíu mày.

Hoàng Tử đã bị trọng thương.
Và trị liệu sư hàng đầu Đế quốc lại rời thủ đô và tiến về phía Bắc.

“Đó là lý do tại sao hai thuộc hạ của Fressia hiện đang lần theo dấu vết của xe ngựa để đến phía Bắc, một trong số các pháp sư của tôi cũng đi cùng họ để có thể đánh dấu vị trí thường xuyên.”

Tasha đột ngột lên tiếng.

“… Mặc dù có rất nhiều hạn chế trong thủ đô, nhưng ngươi đã làm rất tốt.”

Với vô số những hạn chế được đặt xung quanh như vậy thì Billos quả thực đã làm mọi thứ trong khả năng của mình.
Tasha khen ngợi Billos một câu rồi cắn chặt môi.

“Vậy cô có nghĩ rằng Hoàng Tử đã đến phía Bắc không?”

Dựa vào lượng thông tin vừa rồi thì khả năng cao Hoàng Tử đã đi đến phía Bắc, thế nhưng cô phải chần chừ trong giây lát rồi mới đáp lại.

“… Tôi lại không nghĩ vậy.”

Trực giác được trui rèn hàng trăm năm của cô đang nói với cô rằng đó không phải là sự thật.
Vào lúc chú tâm suy nghĩ về điều trực giác đang mách bảo, Tasha ngẩng đầu lên và chạm mắt với Choi Han. Nhận ra cậu ta cũng có suy đoán giống mình, cô lên tiếng.

“Tôi tin rằng Hoàng Tử vẫn ở đây.”

Thủ đô.
Hoàng Tử vẫn còn ở trong thủ đô.

Trực giác của cô đã nói như vậy.
Người giữ im lặng suốt cuộc trò chuyện cuối cùng cũng mở miệng.

“Billos.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”

Cale nhếch môi.

“Ngươi biết không?”
“Sao ạ?”

Bầu không khí nặng nề bỗng chốc thay đổi vì Cale, khiến Billos thoáng chần chừ khi hắn đảo mắt sang nhìn cậu. Hiển nhiên là Cale chẳng hề quan tâm tới việc đó mà chỉ nói những điều cậu cần nói mà thôi.

“Thực ra có điều này khiến ta tò mò lâu rồi. Ngươi biết là gì không?”
“… Tôi không biết?”

Cale thực sự rất tò mò về một thứ.
Nỗi tò mò ấy thậm chí còn trở nên lớn hơn sau khi cậu nhìn thấy đám golem và đống bom tử mana ở Đại Ngàn.

‘Rốt cuộc bao nhiêu người đã chết trong tay Tháp Chuông để bọn chúng sở hữu nhiều tử mana đến vậy?’

Dấu chấm hỏi đó cùng thứ cảm xúc vượt lên trên cả giận dữ hiện đang sục sôi trong tâm trí cậu.

“Không chỉ đem người từ khu ổ chuột đến, Tháp Chuông còn cưỡng bức người dân của các vương quốc khác thành nô lệ và đem họ tới nơi này, đúng chứ?”
“Chính xác, thưa thiếu gia?”

Ngay cả công dân thuộc lãnh địa Gyerre của Vương quốc Roan cũng bị biến thành nô lệ, suýt chút nữa thì bị hiệp hội thương nhân của chúng gửi tới Đế quốc để làm lương thực cho vật thí nghiệm.
Nếu vậy thì những người bị bắt làm nô lệ…

“Những người đó tiến vào thủ đô bằng cách nào?”

‘Chúng công khai mang bọn họ qua cổng thành và giao họ cho Tháp Chuông sao?
Hay là họ được đưa vào bằng phép dịch chuyển?
Với số lượng lớn như vậy?
Đặc biệt là khi chuyện này đã diễn ra hơn mười năm rồi?
Thêm vào đó,
Kỳ thực mình không muốn nói điều này đâu, nhưng…’

“Làm sao chúng có thể giấu xác của họ?”

Choi Han và Tasha bật dậy. Thánh tử Jack đan chặt hai bàn tay đang run rẩy lại với nhau.

“… Thiếu gia, có phải cậu đang nghĩ-…”

Billos chẳng thể thốt nổi nửa lời.
Giả thiết bỗng nảy lên trong tâm trí họ đang được thoát ra khỏi miệng Cale.

“Ngươi nghĩ liệu có một đường hầm bí mật dẫn ra bên ngoài thủ đô không?”

Cale nhớ lại cuộc gọi trước giữa cậu và Adin.
Tất cả những gì cậu thấy là đám tường đen sì và bản mặt của Adin, có điều lúc đó nước da của hắn trông rất tốt.

Tên đó vẫn khỏe khoắn lành lặn đến thế, dù vị trí bên phải trái tim hắn đã bị thanh kiếm của Choi Han cắt phăng.

“Có lẽ Hoàng Tử đang được chữa trị ở nơi hắn tự cho là an toàn nhất với bản thân. Vậy nơi đó sẽ là chỗ nào nhỉ?”

Người chưa hề lên tiếng bỗng đột ngột xen vào.

“Tháp Chuông của Nhà giả kim.”

Đó chính là Mary.
Cale gật đầu và bổ sung thêm.

“Đó cũng chính là nơi Tháp Chủ sẽ có mặt.”

Cale đứng lên và ra một chỉ thị cho Billos.

“Cổng thành phía Bắc. Dẫn ta đến nơi dấu vết biến mất.”

Billos nhìn ánh mắt vô cảm của Cale và đứng dậy. Cùng lúc đó, hắn ta nghe thấy giọng cậu.

“Còn nữa, bảo Freesia cho thuộc hạ của bà ấy tiếp tục lần theo dấu vết của chiếc xe ngựa một cách thận trọng.”

Cale nghĩ về Adin, kẻ trân quý mạng sống của bản thân hơn tất thảy.

‘Một kẻ đốn mạt như vậy sẽ rời bỏ nơi hắn có sức ảnh hưởng lớn nhất sao?
Cái tên muốn kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay đó mà nỡ từ giã sân chơi của hắn sao?
Ngộ nhỡ có kẻ chiếm quyền kiểm soát thì mọi chuyện sẽ như nào?
Còn Tháp Chuông, không lẽ hắn cũng sẽ bỏ nó lại phía sau?’

“Khả năng cao chiếc xe ngựa đó trống không.”

Chiếc xe rất có thể là một cú lừa.
Đó là mồi nhử mà hắn giăng ra để tóm những kẻ như Billos cùng các gián điệp của nước khác trong thủ đô.

Đương nhiên cũng có thể là Cale đã lầm.

“Nói với họ rằng hãy quan sát nó càng xa càng tốt.”
“T, tôi thực hiện ngay luôn nhé?”

Vào khoảnh khắc Billos lúng túng cất lời.

Bíiiiiiip- Bíiiiiiiip-

Thiết bị liên lạc hình ảnh của hắn réo lên inh ỏi.
Hắn nhanh chóng trở ra để gọi tên pháp sư đang đứng đợi ở bên ngoài.
Thế nhưng, trước lúc hắn có thể rời khỏi căn phòng đó…

Tách!
Luồng mana vàng kim bất chợt bao lấy cái thiết bị liên lạc và cuộc gọi được kết nối.
Khuôn mặt của Freesia lập tức xuất hiện trên màn ảnh.

– Thiếu gia! Ngài đây rồi!

Freesia.
Sát thủ đã tạc nên tượng chú thỏ trông y hệt con chó quỷ gác cổng, hiện tại bà cũng chính là chỉ huy mạng lưới thông tin của Cale dưới trướng Ron.
Bà ta khẩn trương thông báo.

– Tôi không rõ là ngài đã nghe về chuyện này hay chưa, nhưng thuộc hạ của tôi đã tìm thấy chiếc xe ngựa.
“Còn gì nữa?”
-… Ở trong đó chỉ có đám lính bình thường mặc trang phục trị liệu sư, y sĩ Hoàng gia cũng không ngồi trên chiếc xe ngựa đó.

Bà vội vã nói thêm.

– Thêm nữa, thuộc hạ của tôi đã bị đám lính canh và các kỵ sĩ phát hiện ra. Giờ họ hiện đang chạy trốn.

Billos lẩm bẩm.

“… Nó thực sự là một mồi nhử, một cái bẫy sao?”

Cale đáp lại Fressia.

“Bà nghĩ liệu họ có thể an toàn trốn thoát không? Nếu không thể, ta sẽ gửi người đến giúp.”
– Họ sẽ không bị tóm đâu ạ. Cả pháp sư của Ngài Billos cũng đi cùng với họ mà. Lỡ như họ gặp nguy hiểm, chúng tôi sẽ gửi thêm tiếp viện ngay.

Cạch. Cạch. Cạch.
Cale bắt đầu gõ vào mặt bàn đang đặt chiếc thiết bị liên lạc bằng hình ảnh, sau đó cậu hỏi.

“Bà hiện đang ở trong khu ổ chuột?”
– Đúng vậy, thưa thiếu gia.
“Ta sẽ cử Phó Đội trưởng Hilsman và Thánh tử Jack qua, vậy nên hãy ở đó cùng với Hannah. Với cả-”

Cale đưa mắt đến Choi Han, Tasha và Mary đang đứng nghiêm và nói tiếp.

“Bảo với Ngài Rex đến đây hỗ trợ cho bọn ta. Hãy nói anh ấy mang theo nhiều quả cầu thu hình nhất có thể.”
– Vâng thưa ngài

Và rồi cuộc gọi kết thúc.
Ngay khi sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng, bỗng nhiên có người lên tiếng.
Là Choi Han.

Cậu nói trong lúc nhìn Cale.

“Tháp Chuông của Nhà giả kim-”

Hiệp sĩ Mèo, Ngài Rex.
Những quả cầu thu hình.

Ngài Rex vẫn còn nhớ mang máng cách bố trí bên trong của Tháp Chuông sau khi trốn thoát khỏi nơi đó lúc còn nhỏ.
Và những quả cầu thu hình có thể ghi lại tất cả những gì mà người ta muốn.
Không chỉ một, mà là lượng lớn cầu.

Choi Han đã ngờ ngợ ra những gì Cale đang suy tính, và cậu thắc mắc với Cale về nó.

“Chúng ta sẽ xâm nhập vào Tháp Chuông sao?”

Cale gật đầu.
Choi Han lại hỏi.

“Thế cậu định làm gì với đống cầu thu hình đó?”

Cale bình thản đáp.

“Còn làm gì được nữa? Chúng ta sẽ lén rải chúng khắp thủ đô.”

Cale nhớ lại bọn golem và Honte trong trận chiến tại Vương quốc Whipper.

Dư chấn vẫn mạnh vô cùng, dù vụ nổ xảy ra ở trên một bãi đất rộng lớn.
Hơn cả thế, nó có đủ khả năng thổi bay toàn bộ Khu 7 của Đại Ngàn.

Thủ đô của Đế quốc.
Nếu như có một trận chiến nổ ra ở thủ đô – một nơi với cổng ra vào đang bị kiểm soát chặt chẽ, liệu điều gì sẽ xảy ra?
Điều gì sẽ xảy ra nếu một trận chiến bất ngờ ập tới tại nơi có vô số golem và bom tử mana được tập hợp lại với nhau?

Liệu trận chiến sẽ chỉ diễn ra ở Tháp Chuông của Nhà giả kim thôi không?

Cale lên tiếng với nhóm người đang nhìn cậu.

“Bọn họ phải chạy ngay.”

Cậu phải cho người dân tại thủ đô biết về mối nguy hiểm sắp ập đến và để họ chạy trốn.

“… Đây có thể là trận chiến khủng khiếp nhất từ trước đến nay.”

Chắc hẳn sẽ xuất hiện thứ còn kinh khủng hơn cả golem.
Bất cứ lúc nào họ cũng phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.

“Do đó, trước khi tấn công Tháp Chuông, chúng ta cần làm việc này trước đã.”

Cậu tuyệt đối không để cho một kẻ thờ ơ với mạng người như Hoàng Tử có cơ hội bắt người khác làm con tin nữa.

“Phá hủy những bức tường và cổng thành bao quanh thủ đô. Rồi sau đó hãy hỗ trợ việc sơ tán.”

Làm vậy thì mọi người sẽ dễ dàng trốn khỏi đó.
Không chỉ thế, họ sẽ được chứng kiến trận chiến giữa phe của Cale và Hoàng Tử xuyên qua đám tường và cổng đã bị phá tan.
Bằng mọi giá họ phải làm được.

‘Cơ mà trước hết cũng có kha khá thứ phải chuẩn bị.’

Cale bắt đầu nghĩ về những thứ mà cậu cần phải sắp xếp trước.
Đó là phương pháp để áp đảo kẻ thù với ít thương vong nhất. Vì vấn đề này mà não bộ của Cale đang chạy hết công suất.

Choi Han ngây người nhìn Cale một lát, rồi cậu chớp mắt và gật đầu.
Việc Cale toàn tâm toàn ý lo cho mạng sống của công dân Đế quốc quả thật rất giống tính cách của cậu ấy.

“Tôi hiểu rồi.”

Thời điểm đó, Billos thận trọng lên tiếng.

“Thiếu gia, ngài nghĩ chúng ta sẽ tìm được ra lối đi bí mật đó bằng cách nào?”

Cale chậm rãi nhìn sang một bên. Người nhận được ánh mắt của cậu buông một tiếng thở dài và lắc đầu than vãn.

“Haaa, bản thân quá vĩ đại và hùng mạnh cũng rắc rối quá trời quá đất.”

Eruhaben từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

– Nhân loại! Ta cũng ở đây đó nha!

Raon hét lên đầy phấn khích trong đầu Cale.
Cậu hờ hững ra lệnh cho Billos đang nhìn chằm chằm mình.

“Trước tiên hãy dẫn ta đến nơi chúng biến mất.”

Hoàng Tử Adin.
Bây giờ hắn ta đang chui lủi ở xó nào đây?

Ngay khi Cale tìm ra được nơi hắn trốn, tên đó sẽ dần mất đi tất cả mọi thứ.

Cale – người đã trở thành người đi tìm trong trò trốn tìm này – bắt đầu nhếch môi.

– Nhân loại! Lâu lắm rồi ngươi mới cười như vậy đấy!
“Hầy, thật là một tên khốn xui xẻo.”

Cậu phớt lờ lời nói của mấy con Rồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play