Ánh mắt chăm chú vào cuốn sách đen từ nãy đến giờ của Cale bỗng chuyển sang Mary và Obante.
Mary lên tiếng.
“… Tôi đói, không, tôi muốn trở nên mạnh hơn nữa.”
Đối mặt với câu nói ấy, Cale chỉ có thể đưa ra một lời đáp duy nhất.
“Bắt đầu thôi.”
Đến lúc thanh tẩy mọi thứ rồi.
Bất chợt, một giọng nói đột ngột cất lên đã ngăn cậu lại.
– Một ngày.
Cale quay lại.
Thiết bị liên lạc bằng hình ảnh trên tay Rồng cổ đại Eruhaben. Vương Thái tử nói nốt lời cuối trước khi hoàn toàn kết thúc cuộc gọi.
– Một ngày sau, hãy tiến đến Đế quốc.
Cale vốn định sẽ lập tức tiến đến Đế quốc ngay sau khi Mary xong việc, nhưng nghe Vương Thái tử bảo vậy, cậu nghĩ ngợi trong phút chốc rồi gật đầu.
“Được.”
Cuộc gọi kết thúc.
Cale nhìn quanh.
Dưới ánh nắng chói chang, những thân cây đang quấn lấy nhau như mạng nhện đen tuyền.
* * *
Trong lều của Cale, Obante – thị trưởng Dark Elf, vuốt ve một thân cây đen.
‘Chúng to thật.’
Những thân cây đen đan vào nhau, nối tiếp như vô tận. Ông cảm nhận được tử mana bên trong chúng đang cố thoát ra ngoài.
Rất nhiều, nhiều đến mức ông không thể biết được chính xác có bao nhiêu tử mana đang nằm sâu dưới những lớp vỏ của tất cả số cây này.
‘Mary sẽ mạnh hơn đáng kể nếu có thể hấp thụ hết chỗ này.’
Tất nhiên, hấp thụ tất cả là điều phi lý, vì số lượng quá lớn.
Obante thất vọng, nhưng ông cũng chẳng thể làm gì.
Sức mạnh không phải thứ muốn đoạt lấy bao nhiêu thì đoạt. Muốn là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác.
Giống như các cấp bậc trong kiếm thuật và ma thuật.
Một tân kiếm sư sẽ vẫn vô dụng dù có sở hữu aura đi chăng nữa.
Mọi thứ cần đến sự cân bằng, theo lẽ thường, bạn phải có đủ sức mạnh tương ứng với cấp bậc của chính mình.
Cố chấp nuốt trọn tất cả sức mạnh chỉ trong một lần duy nhất chắc chắn sẽ khiến bạn phải nhận lấy đau đớn.
Bởi vậy, khi thấy Mary đứng đó do dự, ông vừa hài lòng, vừa không khỏi lo lắng cho cô.
Cale bảo Mary cứ việc hấp thụ hết toàn bộ tử mana đó.
Chính vì thế, Mary trở nên ngần ngại.
‘Tối qua khi Dark Elf bàn việc cùng con bé, nó hẳn đã lo nghĩ, phân vân mãi xem có nên tự mình ăn hết tử mana hay không.’
Nghĩ bụng hồi lâu, Obanto chắc mẩm rằng Mary hẳn đang rối ren về vấn đề này lắm. Ông bèn chủ động tiến tới gần cô.
“Mary.”
Cô quay sang nhìn ông.
“Chúng ta hoàn toàn ổn, nên cứ ăn tùy ý, không, ăn vừa đủ để con thấy no là được.”
Mary trông thấy Tasha và các Dark Elf khác đang gật đầu sau lưng Obante. Từ lúc nào, tất cả bọn họ đã tập trung bên ngoài căn lều của Cale.
“Đúng, chúng ta cũng có các Nguyên tố mà!”
“Chúng ta đã hấp thụ được một lượng lớn tử mana trong khi thanh tẩy tuyệt vọng đen vào tối hôm qua rồi.”
Mọi người nhiệt tình gật đầu, thậm chí còn nói chêm vào.
“Mary, nhóc cứ lấy hết chỗ đó đi! Nhóc đã chịu khổ nhiều trong những cuộc chiến vừa qua rồi.”
“Đúng thế.”
“Cô bé là người nổi tiếng nhất trong thành phố của chúng ta, cũng là người vất vả nhất đấy! Nhóc xứng đáng nhận được ít nhất một phần thưởng như thế!”
“Đúng đó!”
Các Dark Elf chen chúc lên xuống, họ thi nhau hối thúc Mary mau nhanh chóng hấp thụ hết tử mana.
Những chiến binh Dark Elf ít nhiều đều đã trăm năm tuổi. Thế nên một chiêu hồn sư trẻ trung hai mươi bảy tuổi xuân đang rối ren kia hoàn toàn không khác gì em út trong nhà, hay thậm chí là cháu gái của họ.
Ánh mắt của Mary lần lượt lướt qua các Dark Elf, rồi hướng về phía Cale.
Cậu chỉ đơn giản gật đầu, ra hiệu để cô có thể làm mọi điều cô muốn.
Mary chậm rãi cất bước sau khi nhìn thấy biểu cảm nhàn nhạt đó.
Trông thấy Mary bắt đầu di chuyển, Tasha ngay lập tức hét lên.
“Tất cả chiến binh, giải tán!”
“Tuân lệnh!”
“Tuân lệnh!”
Các Dark Elf nhanh chóng leo lên những thân cây đen. Tasha tiếp tục ra lệnh cho họ.
“Đi đến Khu vực 7, bảo mọi người hãy tránh xa vùng lân cận chứa những thân cây đen ra!”
Rồi cô nói thêm.
“Báo với họ là cuộc thanh tẩy đang bắt đầu!”
Soạt-
Các Dark Elf bắt đầu di chuyển, để lại tiếng lá cây sột soạt thay lời đáp.
Giọng nói của họ vang lên từ khắp phía.
“Cuộc thanh tẩy sắp bắt đầu rồi!”
“Hãy tránh xa những thân cây đen!”
Những giọng nói trở nên nhỏ dần khi họ đi xa khỏi căn lều. Điều đó có nghĩa là họ đang tiếp cận mọi nơi trong phạm vi của Khu vực 7.
Lắng nghe từng lời cảnh báo quanh quẩn bên tai, Mary lấy hơi, hít thở thật sâu.
“Hàaaaa.”
Trong lúc đó, Cale giơ tay lên, chỉ thẳng vào một nơi.
“Dấu vết cô để lại vẫn còn nguyên si tại đằng kia kìa.”
Dấu vết cô để lại. Mary bước nhanh về phía ấy.
Đó là nơi cô vô tình hấp thụ tử mana lúc trước. Khi đã đặt chân đến đúng chỗ, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Những thân cây to lớn đang che kín bầu trời.
Bầu trời mùa xuân thật đẹp. Dẫu vậy, thân cây đen xì đan chặt chẽ vào nhau đã phủ lấp cả khoảng xuân, khiến cô chẳng còn cơ hội thưởng thức.
Lúc này, tay cô đang chạm vào chính thân cây ấy.
Một bên cây từng bị cô thanh tẩy thành mảng. Và một lần nữa, Mary đặt bàn tay của mình lên chính chỗ đã bị thanh tẩy lúc trước.
Rồi cô nhắm mắt lại.
Cô đói.
Cô muốn mạnh hơn.
Sống với tử mana thật đau đớn và khó khăn.
Và đó là lý do khiến Mary chọn đi theo con đường này.
Thế nhưng, một giọng nói cứ vang vọng trong đầu cô.
‘Đừng vì điều này mà làm hại bản thân.’
Cô nhớ nét nghiêm trọng hiện hữu trong đôi ngươi nâu đỏ của Cale, nhớ rõ bàn tay yếu ớt của cậu từng nắm lấy cô, cũng như tấm khiên bạc của Rồng nhỏ đang bảo vệ cô. Tất cả những kỉ niệm ấy đã khiến cô quyết định bước ra ngoài để ngắm nhìn và khám phá thế giới.
Thịch! Thịch! Thịch!
Mary cảm nhận thấy trái tim đang đập loạn bên trong mình. Cô đang run lên vì vui sướng và sợ hãi.
Thịch! Thịch!
Cô vui mừng trước lượng lớn tử mana.
Thịch! Thịch!
Đồng thời, cô e sợ cuộc sống đầy đau khổ của chiêu hồn sư có thể vẫn sẽ tiếp diễn, ngay cả sau khi đã hấp thụ hết tất cả.
Những xúc cảm đó lẫn lộn trong tâm, khiến cô rối loạn.
Dẫu vậy, Mary cũng biết rõ một điều, rằng trên đời không thể chỉ có mỗi chuyện tốt.
Oooooooo-
Cale ngẩng đầu.
Những thân cây đen bất chợt rung, không, chúng bắt đầu kêu gào.
Cậu lại cúi đầu xuống.
Khói đen lởn vởn xuất hiện quanh Mary. Làn khói như thể một chiếc khiên lớn bao bọc Mary tại chính giữa.
Khung cảnh đó thật đáng kinh ngạc, thế nhưng, những người xung quanh Cale không thể dành sự tập trung vào nó.
Oooooo-
Ooooo-
Oooooo-
Tiếng khóc chấn động của những cái cây bộc phát, lớn dần.
Những tiếng rên khóc ban đầu chỉ quanh quẩn bên Mary đã vươn ra khắp Khu vực 7.
“… Chuyện gì vậy?”
“Cái quái…?”
Người người khắp Khu vực 7 đều ngừng lại mọi hoạt động đang làm.
Những Dark Elf đang thông báo cho mọi người di tản khỏi những thân cây đen cũng ngừng bước. Sau đó, họ nhìn xuống phía dưới chân mình.
Xìiiii.
Một thân cây đen đang rung lên.
Có Dark Elf nọ kinh ngạc hỏi.
“… Đã lan đến tận đây rồi cơ à?”
Anh nhìn quanh.
Anh đang ở cực bắc của Khu vực 7.
Thân cây lớn mà anh đang bước lên, cũng như những nhánh cây nhỏ quanh anh, đều đang rên khóc.
“… Mary đang làm gì vậy chứ?”
Anh quay đầu, nhìn về phía khu vực nằm xung quanh cung điện, nơi có Cale và Mary đang đứng.
Đúng lúc đó.
Oooooo-
Những cái cây đột nhiên ngưng gào khóc.
Ràoooooooooooo-
Lá cây bắt đầu xào xạc trong gió xuân.
Trong sự tĩnh lặng chẳng còn gì ngoài tiếng lá, Cale nhìn Mary.
Cụ thể hơn, thì cậu đang nhìn thân cây mà cô đang chạm vào.
Thân cây đen đang đổi màu bởi cô đã hấp thụ tử mana từ nó.
Nó đang chuyển màu trắng.
Một vùng nhỏ bằng kích thước bàn tay của Mary dần chuyển trắng.
Khiên Bất hoại.
Cái cây đen đã thay đổi khi Cale nhận lấy năng lực cổ đại.
Nó hóa trắng.
Nó hóa xanh.
Và nó hóa xinh đẹp.
Vẻ ngoài của nó đã thay đổi.
Cale đang chờ.
Cậu đang chờ Mary cho cậu xem vài sự thay đổi.
Khi sự chờ đợi đó đi đến hồi kết…
Soạt-
Đó là lúc cơn gió xuân dừng lại và những chiếc lá thôi rào rạc.
Cale cảm nhận một cơn ớn lạnh tràn khắp cơ thể mình.
‘Nó đang thay đổi.’
Những thân cây đen chuyển sang sắc trắng, bắt đầu từ nơi có tay của Mary chạm vào.
“… A!”
Litana thở hắt ra.
Thế nhưng, Cale vẫn đang nhìn Mary.
Từng chiếc lá xanh chợt nhú trên những thân cây trắng muốt.
Rồi chúng bắt đầu lan dần ra.
“… Cái gì vậy chứ?…”
Cạch.
Một người thuộc Đại Ngàn làm rơi chiếc xẻng trong tay.
Những thân cây đen là tàn tích của trận chiến trước đang hoá trắng tinh khôi, thậm chí được bao phủ bởi lá xanh mơn mởn.
Thật đẹp.
Cư dân Đại Ngàn và những chiến binh vẫn đang cố tiếp thu mọi thứ xảy ra trước mắt, họ ngẩng đầu với biểu cảm trống rỗng.
Những sợi chỉ đen từng phủ khắp bầu trời đã biến mất, chúng hoá thành chỉ trắng thậm chí còn sáng trong hơn cả trời cao.
Tốc độ thay đổi cứ thế tăng lên.
Bắc, Nam, Đông, Tây.
Thân cây không ngừng chuyển sắc, bất kể chúng ở cạnh cung điện, khu kinh doanh hay khu dân cư.
Một người vẫn đang ngắm nhìn mọi thứ bỗng lên tiếng.
“Nhanh quá!”
Giọng nói lo lắng này đến từ chỗ của Dark Elf Tasha. Obante hét lên ngay sau đó.
“L, lượng lớn này! Thật nguy hiểm!”
Obante đưa mắt nhìn quanh mình.
Mary đang hấp thụ tử mana quá nhanh.
Hơn nữa, cô đang hấp thụ một lượng quá lớn.
Điều này quả thật nguy hiểm cho Mary.
Sự phát triển sức mạnh nhất định phải có mức độ rõ ràng, không nên quá tham lam vơ vét hết tất thảy.
Tasha có thể hiểu được tình hình hiện tại sau khi trông thấy biểu cảm nghiêm nghị của Obante. Cô nhìn Mary và tiến một bước về phía cô ấy.
Tiến càng gần, cô càng thấy rõ. Mary đang bị bao vây trong màn sương đen.
Bàn tay đang áp lên thân cây của cô rung lên liên hồi.
Những sợi gân đen chằng chịt trên cổ tay tựa như mạng nhện, trông như đã sẵn sàng để phát nổ.
Cả cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Phía sau chiếc mũ áo, Tasha thấy rõ giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt của Mary. Mary đang đổ rất nhiều mồ hôi.
‘Cô ấy cố quá rồi.’
Tasha nhanh chóng với lấy Mary và lên tiếng.
Cô không thể để Mary bị thương. Mary đã trải qua sinh tử khá nhiều lần ngay từ khi còn nhỏ. Cô không muốn thấy Mary bị thương thêm nữa.
Thế nhưng, bàn tay cô chợt dừng lại trước khi nó chạm đến vai của Mary.
“… T… c-”
Giọng của Mary vọng ra từ áo choàng đen.
“… Tôi, tôi có thể làm được.”
Đó không phải là tông giọng máy móc thường ngày.
Đó là một giọng nói cực kì run rẩy, nhưng đầy ý chí.
Tasha rụt tay lại.
Đúng lúc, cô nghe thấy một giọng nói khác.
“Cô nhớ tôi đã nói gì, đúng không?”
Đó là giọng của Cale.
Mary nhắm chặt mắt lại sau khi nghe thấy tiếng Cale.
‘Đừng vì việc này mà hại bản thân.’
Cô nhớ rõ cậu đã nói gì.
Mary cảm nhận được tử mana đang chảy ngược về phía cô như nước.
Những thứ bị cột chặt bên trong cây, tràn đầy tuyệt vọng và bi thương.
Cô cảm nhận thấy linh hồn của những người đã phải đối mặt với sinh tử bất công, cho dù thứ này còn chẳng phải tuyệt vọng đen.
‘… Mình đến giới hạn rồi.’
Mary biết rõ mạch máu của mình đang căng trướng đến thế nào, tử mana chảy qua chúng, và chúng dường như có thể nổ tung trong giây lát.
Cả cơ thể cô run rẩy đến mất khống chế.
Ngay khi hạ quyết tâm ngừng nghĩ ngợi, Mary chợt nghe thấy một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc.
‘Mary, cứ chạy đi! Cứ chạy đi, đừng quay đầu!’
Đó là giọng của mẹ cô.
Trong khi chết dần chết mòn vì trúng tử mana, mẹ cô luôn miệng bảo cô mau chạy.
Mary chẳng nhớ gì trước khi cô được mười tuổi.
Ký ức duy nhất cô có là giọng nói của mẹ không ngừng bảo cô chạy đi, và nền cát mềm mịn đẩy bước chân cô.
Cô nghĩ cô đã hiểu ra, lý do vì sao hồi ức ấy là điều duy nhất lưu giữ trong tuổi thơ cô.
Vì khi đó là lúc bị bóng tối bao phủ.
Họ đang ở trên sa mạc trong đêm, khi cát ngả màu đen. Cô cũng trông rõ khói tử mana đen sì đằng xa.
Trong mảng ký ức lúc trước, mọi thứ chỉ độc một màu đen kịt.
Bởi vậy, thứ duy nhất cô có thể nhớ là giọng nói của mẹ và cảm giác mịn màng của cát dưới chân. Cho dù cô đã rất cố gắng để hồi tưởng quá khứ, nhưng tất cả những kỉ niệm lưu giấu về cái ngày định mệnh ấy cũng chỉ vỏn vẹn có thế.
Mary cắn môi.
Có những lúc, cô nghĩ rằng bản thân chẳng tài nào tận hưởng được bầu trời xinh đẹp, bởi những thân cây đen sẫm sẽ mãi mãi phủ lấp.
Thế nhưng, giờ đã khác.
‘Mary nhỏ bé tốt bụng! Ta sẽ cho ngươi xem bầu trời đêm! Nhân loại cũng sẽ đi với chúng ta!’
‘Hầy.’
‘Nhân loại, đừng thở dài! Cười lên! Hôm nay là một ngày đẹp trời!’
Cô có thể cảm nhận, có thể học hỏi được nhiều thứ cũng nhờ vào quyết định của chính bản thân.
‘… Những thân cây đen…
… Mạng nhện đen…
… Những mạch máu đang phủ khắp cơ thể mình…’
Chúng không thể cản bước cô tiếp nhận thế giới.
Mary nhận lấy tất cả tử mana bị đẩy về phía cô.
Âm thanh của gió xung quanh cô.
Ánh nắng chói chang xuyên qua những vết nứt trên thân cây.
Hương rừng thoáng qua mũi cô…
Cô tiếp nhận tất thảy.
Mary mở mắt.
Cô có thể nhìn thấy thân cây.
Thân cây đen đã chuyển màu trắng.
Sắc trắng trên thân cây của hiện tại, cũng là một trong hàng vạn điều tồn tại trên thế giới, và cô sẽ đón nhận nó như bao thứ khác.
‘Mình còn sống.
Dù gân máu trên thân đã đen lại, nhưng mình vẫn còn cơ hội, mình vẫn có thể đón nhận lấy mọi thứ.’
Ooooooong-
Khói đen quanh Mary bắt đầu rung chuyển dập dờn.
Những người khác lùi xuống vài bước để họ không cản đường cô.
Đúng lúc đó.
Xàooooooo-
Những chiếc lá xanh trên thân cây trắng bắt đầu rào rạc.
Không có gió.
Thế nhưng, lá đang lao xao.
Và một khi tiếng xào xạc đó im bặt…
Oooooo-
Tất cả làn khói đen được hấp thụ vào trong cơ thể Mary.
Chúng biến mất sạch sẽ mà không để lại dấu vết gì.
Sự tĩnh lặng tràn ngập không gian.
Litana ngẩng đầu.
Giữa bầu không khí yên ả, cô nhìn thấy từng thân cây trắng tinh khôi và xinh đẹp.
Sắc trắng thuần khiết phát sáng lung linh, như thể đây là một cảnh đẹp tuyệt mỹ được tạo ra cho họ nhờ sự ban phước của thiên nhiên.
“… Không!”
Litana gấp gáp xoay đầu trước tiếng hét của Cale.
Cale ôm lấy Mary đang loạng choạng.
Cơ thể của cô run lên lẩy bẩy dưới lớp áo choàng đen. Cale có thể thấy Mary đang ngẩng đầu về phía cậu.
Phía sau chiếc mặt nạ cô dùng để che đi khuôn mặt, cậu trông thấy rõ một đôi ngươi kiên định. Khóe mắt cong như vầng trăng khuyết lộng lẫy, chẳng giống như mạch máu đen đang chằng chịt quanh viền mắt.
Giọng nói y hệt hệ thống định vị toàn cầu của cô vang lên.
“Tôi no rồi.”
Cale không kiềm được tiếng cười.
Sau đó, cậu nghe thấy những giọng nói phát ra từ đằng xa.
“Thanh tẩy đã xong!”
“Hoàn thành thanh tẩy!”
“Khu vực 7 đã hoàn toàn được thanh tẩy!”
Các Dark Elf không kiềm được vui sướng, họ hét lên khi chạy về phía Cale lẫn Mary.
Những người thuộc Đại Ngàn đã ghé ngang đến trước đó cũng vui mừng khôn xiết!
Cale nghe thấy giọng của Raon.
– Nhân loại! Mary là một cô gái tốt! Cô ấy thật vĩ đại, hùng mạnh, và xinh đẹp!
Như bao lần, cậu phớt lờ Raon đang nói một thứ quá hiển nhiên trong khi cố đỡ lấy Mary. Thế nhưng, Raon vẫn chưa nói xong.
– Ồ.
Con Rồng buông ra một tiếng đầy ngưỡng mộ.
– Giờ đây Mary mạnh ghê hồn luôn.
‘Đúng, đúng.
Tất nhiên, cô ấy phải mạnh hơn sau khi ăn ngần ấy tử mana.’
– Choi Han sẽ thua mất.
‘Hả?’
Cale nao núng.
– Mary chắc chắn sẽ đánh bại Choi Han sáu trên mười lần nếu họ đánh nhau. Mary của chúng ta thật tuyệt!
‘Chà.’
Cale bật ngón cái với Mary đang nhìn cậu.
* * *
Ngày tiếp theo.
Theo lời Vương Thái Tử, sau khi đã chuẩn bị chu đáo để tiến đến Đế quốc vào ngày mai, mặt Cale giờ đây trông chả khác gì cái bánh xèo mỏng dính.
“Rốt cuộc tên Vương Thái Tử chết bầm đó định làm cái quái gì trong một ngày vậy chứ?”
Cale thét lên giận dữ.
Bípppppp- Bíppppppp-
Những cuộc gọi khẩn cấp vang lên liên hồi bên trong lều.
“Nhân loại! Chúng ta có một cuộc gọi khác!”
Raon bắt đầu đọc tin nhắn để lại trên thiết bị liên lạc hình ảnh.
“Cale! Là Toonka đây! Ngươi chết rồi à? Vẫn sống nguyên răng đúng không? Chưa chết đúng không? Nhấc máy đi chứ!”
Rồng đen không ngừng đọc tin nhắn.
“Thiếu gia, là Billos đây. Tôi nghe thấy một tin đồn kỳ lạ này… Cậu còn sống đúng chứ? Tôi thật sự rất lo lắng vì mãi vẫn không thể liên lạc được với cậu.”
Nguyên soái của Vương quốc Whipper – Toonka và rồi Billos của Thương đoàn Flynn, người đúng ra đang ở Đế quốc.
“Thiếu gia! Trời đất ơi! Tôi đã đe dọa Thần Chết và nói rằng tốt nhất là đừng có gì xảy ra với cậu! Cậu ổn, đúng không, thiếu gia Cale? Hãy gọi cho tôi nếu cậu ổn. Việc cậu chết hẳn là nói dối rồi!”
Và ngay cả nữ thần quan điên Cage.
Cậu còn nhận được thêm vài ba cuộc gọi nữa. Điều duy nhất mà Cale không thể tin nổi, là tin nhắn từ chính cha mình, Bá tước Deruth Henituse.
“Giả vờ chết, hở? Thôi được rồi. Để chiều đứa con trai cả một lần, ta cũng sẽ giúp con.”
Cale lấy hai tay lau mặt.
‘Sao mình lại chết?!’
“Nhân loại! Chúng ta cứ nhận được những cuộc gọi thế này hoài!”
‘Mình điên mất.’
Cale có thể thấy Raon đang nghiêng đầu bối rối.
“Nhân loại của chúng ta hãy còn sống sờ sờ đây mà! Sao mọi người nói mấy thứ kì lạ vậy?!”
Và rồi, Raon khúc khích như thể điều này vui lắm. Rồng cổ đại cũng đang khúc khích cười bên cạnh nhóc ấy.
Cale nhăn nhó mãi, để rồi cuối cùng cậu cũng hiểu ra.
“… tên Vương Thái tử đó.”
‘Chỉ trong một ngày mà hắn đã làm ra cái nỗi gì đây chứ?’
Thay vì bị thương, cái tin đồn rằng Cale đã chết đó khiến cậu muốn điên lên.