Sự tĩnh lặng bao trùm khắp không gian.
Biểu cảm trên gương mặt Cale lúc cậu nói rằng sẽ tự tay giết chết Adin trông quá hung ác, đến nỗi ai nấy tại nơi đó đều nín thin thít.
Tuy nhiên, sự yên ắng đó đã nhanh chóng bị phá vỡ.
– Ha, ha ha ha-
Một tràng cười khanh khách phát ra từ thiết bị liên lạc bằng hình ảnh.
Tiếng cười sảng khoái vang lên không ngừng, rất hợp với bầu không khí tươi mát êm dịu của đêm xuân.
– Ha ha ha!
Nhưng người đang phá lên cười lại chính là Hoàng Tử Adin.
– Haaa, Cale Henituse. Cậu đúng thật là…
Hắn ta hít thở sâu vài lần rồi mới nhẹ nhàng gọi tên Cale, điệu bộ trông như thể đang rất cố gắng để nén lại tiếng cười muốn chực chờ thoát ra.
– Cậu đúng thật là một người thú vị đấy.
Một tông giọng thân thiện và ôn hòa hết mức.
Cứ như hắn chẳng mảy may quan tâm đến cách cư xử bất lịch sự và lời đe dọa đáng sợ mà Cale vừa tuyên bố.
Một số người cau có trước lời nói dịu dàng phát ra từ thiết bị liên lạc hình ảnh. Lắng nghe thứ ngữ điệu hiền lành đó khiến cho người khác nghĩ rằng hắn đang coi Cale chẳng khác gì một cậu em trai thân thiết.
Thêm vào đó, hắn ta còn đang rất thư giãn.
Việc ấy khiến những cái cau mày càng khó thả lỏng hơn.
Cụ thể là Rosalyn và Choi Han. Họ đều đeo lên thứ biểu cảm không mấy dễ chịu trên mặt. Sở dĩ hai người tỏ thái độ gay gắt đến vậy là bởi vì trước đây Hoàng Tử đã một vài lần đâm sau lưng họ rồi.
‘Không không, mình đúng là thần hồn nát thần tính mà.’
Rosalyn lắc đầu.
Một kẻ đang yên vị tại Đế quốc như Hoàng Tử có thể làm nên trò trống gì ở đây cơ chứ?
Cô thấp thỏm một cách thừa thãi, nhưng rồi cũng đã tự rũ bỏ những bồn chồn không đáng có của bản thân.
Giọng của Adin vang lên ngay lúc ấy.
– Cale Henituse, giờ cậu đang muốn điều gì vậy?
Nghe đến đây, cả Rosalyn, Litana và Choi Han đều giật mình. Đặc biệt là Nữ vương Đại Ngàn Litana, cô ngay lập tức biết Adin đang định làm điều gì.
Thỏa hiệp.
Hoàng Tử đang cố thỏa hiệp với người lãnh đạo của kẻ địch. Hắn không thể làm gì khác nữa, vì bây giờ quân đội Đế quốc và binh lính của hắn đều đang bị bắt giữ.
– Ta muốn biết thứ cậu muốn là gì. Cậu biết không, ta đã trăn trở về vấn đề này rất lâu. Thứ mà Cale Henituse muốn là gì đây? Của cải? Địa vị? Danh tiếng? Hay phải chăng là quyền lực?
Adin nói bằng cái giọng dễ chịu, giọng điệu đặc trưng của hắn.
– Không, cậu chẳng màng những điều đấy. Mặc dù vậy, ta dám chắc rằng cậu vẫn khao khát một thứ nào đó.
Litana lẳng lặng quan sát Cale, người đang nhìn chòng chọc vào cái thiết bị liên lạc bằng hình ảnh. Trong khi đó, Adin nói tiếp.
– Cậu tha thiết một “thứ”. Giống như ta vậy.
Hắn bật ra một tiếng cười nho nhỏ, và rồi lại nhanh chóng nói với vẻ thích thú, à không, có lẽ là vẻ phấn khích.
– Ta biết sự thật. Thế giới có thể tung hô cậu là “anh hùng”, nhưng đối với ta cậu lại chẳng giống một “anh hùng” chút nào cả. Cậu thậm chí còn không phải là một người tốt.
‘Hắn đang phun ra cái thứ vớ vẩn gì thế!’
Litana dần trở nên tức giận mà bất giác sải bước trước những lời nhăng cuội của Adin. Đúng vào khoảnh khắc đó, miệng của Cale mở ra.
“Quả thật thế. Điều mà ngài đang nói rất chính xác đấy.”
Ánh nhìn đang dừng ở thiết bị liên lạc bằng hình ảnh của Litana lập tức hướng đến Cale. Lúc đó, cô thấy Cale đang nở một nụ cười kỳ lạ về phía cái thiết bị hình tròn.
– Đúng chứ? Quả nhiên phán đoán của ta rất chính xác mà. Lần này ta đã nghiêm túc suy nghĩ về cậu.
Sột soạt.
Tấm vải đen hiện lên ở trên màn hình chậm rãi được kéo ra.
Và rồi khuôn mặt với nước da khá tốt của Adin tiến vào trong tầm nhìn. Ngoại trừ khuôn mặt của Adin và bức tường màu đen đằng sau hắn thì không còn gì khác xuất hiện nữa.
Đôi mắt màu nâu pha lẫn chút sắc vàng của Adin đối diện với đôi mắt màu nâu sẫm của Cale.
– Cale Henituse.
Adin và Cale.
Khóe miệng của cả hai người đều nhếch lên.
– Cậu là một người giống ta.
‘Giống Adin sao?!’
Litana tiến thêm một, rồi hai bước nữa.
Thiếu gia Cale tuyệt đối không có một điểm nào tương tự với Adin. Cale mà cô biết từ lần gặp đầu tiên ở khu rừng bị bao phủ bởi sương mù, người đã tự tay dập lửa ở Khu 1 đã và luôn là một người ngay thẳng, đứng đắn.
Mặc dù không thể khẳng định chắc chắn rằng cậu ấy là một người tốt, nhưng cậu ấy hoàn toàn không giống với Adin.
“Ngài nói đúng. Chúng ta giống nhau.”
Litana đột ngột sững lại.
Cale vậy mà lại thừa nhận những điều Adin nói một lần nữa.
Cậu đồng ý với việc hai người họ giống nhau.
Chính miệng cậu tuyên bố rằng cậu giống với Adin.
Sau đó, Litana dáo dác nhìn quanh.
Có vài người bao gồm cả Dark Elf Tasha cũng bối rối như cô ngay lúc này. Ngay cả mấy kẻ bên địch cũng ngạc nhiên không kém là bao. Dường như việc chứng kiến bầu không khí hòa hảo giữa hai vị lãnh đạo đã khiến cho bọn họ không biết nên hành xử thế nào cho phải.
Tuy nhiên, Litana đã siết chặt cây giáo trong tay hơn vào khoảnh khắc cô nhìn thấy biểu cảm của những người trong nhóm Cale.
– Ha ha ha ha!
Adin lại cười rộ lên và tiếp tục hỏi Cale.
– Vậy thì, điều mà cậu muốn là gì thế? Có thể nói cho ta được không?
“Đương nhiên rồi. Cũng chẳng phải là điều mà tôi không thể chia sẻ được.”
Cale gật đầu đồng ý, rồi hướng mắt đến vị Hoàng Tử đang phì cười thích thú. Cười hớn hở như vậy, xem ra là đang vui mừng vì gặp được người giống hắn rồi nhỉ. Một hồi sau, cậu thẳng thừng đáp.
“Tôi muốn trở thành một kẻ lười biếng.”
Dĩ nhiên những lời cậu đang nói đây đều là sự thật.
– Sao cơ?
“Tôi nói là tôi muốn thành một kẻ lười biếng.”
‘Ta muốn xóa sổ lũ người như ngươi và thoải mái tận hưởng thế giới yên bình như một kẻ lười nhác.
Hơn tất cả, ta mong mỏi được sống buông thả như một kẻ nhàn rỗi mà không làm tổn hại đến bất kỳ ai.’
Bây giờ Cale đang vô cùng nghiêm túc. Đây là một giấc mơ mà cậu có thể tự tin công khai trước mặt mọi người.
– … Cậu đang gián tiếp nhạo báng lời của ta đấy à?
“Nào có.”
Đó là một câu trả lời rất mực nghiêm chỉnh, chẳng dính dáng chút nào đến việc móc mỉa.
“Này, ngài không biết việc đạt được khao khát trở thành một kẻ lười biếng khó khăn đến nhường nào sao? Giờ ngài đang gạt bỏ ước mơ của tôi đấy hả?”
Litana á khẩu trước bộ dáng du côn ất ơ của Cale. Đây là lần đầu tiên cô thấy Cale phủi sạch hết thần thái và cung cách thanh lịch của một quý tộc mà hành xử như vậy.
Cô cũng có thể thấy pháp sư Rosalyn đang lắc đầu liên tục.
Thêm nữa là Choi Han và Eruhaben đều đang lặng lẽ gật đầu.
“Này nhé! Trở thành một kẻ lười biếng còn tuyệt hơn nhiều là trở thành một Hoàng Tử! Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp được một người giống mình đến thế nên đã trải lòng với ngài về ao ước của bản thân, vậy mà ngài lại dám gạt phăng nó đi như vậy đó hả? Hả?”
– … Ha!
Adin há hốc mồm vì kinh ngạc.
– Có vẻ như cậu không định trò chuyện nghiêm túc với ta nhỉ.
“Ài, thật tình. Tôi đang trung thực với ngài bằng cả trái tim mình đấy.”
Cale bực mình vỗ vỗ vào ngực, lên giọng. Còn đáy mắt của Adin thì mỗi lúc một lạnh lẽo hơn.
– Vậy ý của cậu là, người đứng đằng sau điều khiển mọi thứ như cậu không muốn một cái gì đó sao?
“Đâu có, tôi đã bảo là tôi muốn trở thành một kẻ lười biếng mà!”
‘Sao cái tên này cứ éo chịu hiểu thế!’
Cale thực sự đang sôi cả máu lên, nhưng ngoại trừ nhóm của cậu thì những người khác chỉ đơn thuần cho rằng Cale đang phỉ báng Hoàng Tử.
– Rồi, rồi. Ta hiểu rồi.
Dẫu thế, nụ cười trên môi Adin vẫn không hề tắt đi.
“Tốt, cảm ơn vì đã hiểu.”
Cale gật đầu và dứt khoát thêm vào.
“Nên hãy ngồi yên ở đấy và đợi tôi đến.”
Nụ cười của cậu biến mất. Cậu thu hình ảnh của Adin từ thiết bị liên lạc bằng hình ảnh vào trong mắt và tiếp lời.
“Tôi sẽ sớm đến đó thôi.”
Adin vẫn giữ nguyên nụ cười.
– Chắc chắn rồi. Chiến tranh vốn là cuộc chạy đua với thời gian mà, nên cậu phải nhanh lên nhé. Hãy cho ta biết nếu như cậu quyết định được điều mà cậu muốn là gì.
Không ngoài dự đoán, Adin vẫn nói một cách vui vẻ.
– Giờ thì ta sẽ tặng cho cậu một món quà.
‘Một món quà?’
Một bên mày của Cale hơi nhướn lên.
Khoảnh khắc đó, lòng bàn tay của Hoàng Tử Adin xuất hiện trên màn hình của thiết bị liên lạc bằng hình ảnh. Quả cầu nhỏ nằm trong tay hắn phát ra một tiếng “rắc” và dần vỡ tan.
Chính vào thời điểm ấy.
Ùngggggggg-
Cale chợt sững lại, và quay đầu sang một bên.
Cậu nhìn về nơi bắt nguồn của cơn chấn động. Một trong những Dark Elf đứng gần đấy trợn mắt gào to.
“Những viên ma thạch, những viên ma thạch ở trong buồng lái gặp vấn đề rồi!”
Ở trong khoang, các Dark Elf đang trói dở mấy tên phi công hướng ánh mắt lo lắng về cái buồng lái.
Ùngggg-
Nguồn cung cấp năng lượng của con tàu bay.
Những viên ma thạch đột nhiên rung lắc dữ dội và bắt đầu tỏa nhiệt. Đúng lúc đó, Cale cau mày khi nghe thấy giọng của Adin cất lên.
– Cậu biết đấy, ta cảm thấy thoải mái khi mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay ta. Chẳng phải là ta đã nói với cậu như thế sao?
Rồi Adin bật cười.
– Mệnh lệnh của ta là “phá hủy” Đại Ngàn.
‘Có lẽ nào?’
– Ta luôn chuẩn bị cho mọi thể loại trường hợp có thể phát sinh. Lúc nào ta cũng suy xét đến khả năng đội quân đáng tự hào của ta sẽ thất bại trong việc hoàn thành mệnh lệnh đó.
Kétttt, kéttt.
Ùngggg, ùnggg.
Những viên ma thạch vẫn liên tục phun thêm nhiệt. Không chỉ thế, thân của con tàu bay cũng đang không ngừng rung lắc.
Rắc. Rắccc.
Âm thanh nứt gãy từ những thân cây mà Cale đã thắt lại đột ngột truyền đến tai cậu. Sự rung chuyển quá lớn khiến những cành cây đang quấn lấy bộ phận cung cấp nhiên liệu cho con tàu không tránh khỏi gãy vụn.
Toàn bộ con tàu bay từ từ nóng lên, như thể nó không mấy quan tâm liệu bản thân có bị tan tành thành từng mảnh hay không.
Nguyên nhân gây ra nhiệt và cơn chấn động chính là đống ma thạch ở trong khoang lái.
Trong số ma thạch này, mỗi viên đều có chức năng riêng của nó: có viên là bảng điều khiển trung tâm và thiết bị lái, viên khác lại đóng vai trò là công tắc để kích hoạt tất cả các thiết bị còn lại trên tàu bay.
Lúc đó, Cale đối mắt với Adin.
– Hãy đoán thử xem liệu con tàu ấy có thiết bị tự hủy hay không nào?
‘A!’
Rosalyn và Choi Han bắt đầu nhăn mặt.
Họ sực nhớ đến cuộc chiến tại Vương quốc Whipper.
Sở dĩ tên Adin đó thuộc kiểu người chẳng hề bận tâm đến sống chết của lực lượng quân đội dưới trướng hắn.
Chỉ cần đạt được kết quả đẹp đẽ như mình mong muốn, thì hắn sẽ không từ thủ đoạn để thực hiện mục đích mà bản thân đã đề ra.
Chính Adin là kẻ đã mang Honte đến nhằm biến hắn thành một quả bom cảm tử trong cuộc chiến với Vương quốc Whipper. Thậm chí hắn còn giả vờ giả vịt thiết tha xem trọng Honte.
Vậy lần này, liệu thứ mà hắn ta coi trọng nhất là cái gì đây?
‘Con tàu bay!’
Rosalyn khẩn trương hét lên.
“Chúng ta phải ngừng mấy viên ma thạch lại!”
Ùnggggg-
Ngay khi Rosalyn dứt lời, luồng mana đỏ rực lập tức nổi lên, bao phủ quanh thân cô ấy. Cô vội vã tiếp cận buồng lái. Thế nhưng khung cảnh bên trong lại khiến cô nhăn nhó.
“… Chết tiệt.”
Sau khi thiết bị tự hủy kích hoạt, những viên ma thạch cứ xoay vòng, rung lên lịch kịch và không ngừng tỏa nhiệt. Chúng rung lắc điên cuồng, tưởng chừng như không bao giờ có thể ngừng lại được nữa.
“… Xem ra đống này sẽ phát nổ ngay nếu chúng ta không xử lý chúng đúng cách.”
Với khả năng ma thuật hiện tại của bản thân, Rosalyn không dám chắc liệu cô có thể dễ dàng duy trì sự cân bằng cho đống ma thạch đang trong trạng thái bất ổn này hay không.
Giờ đây buồng lái chẳng khác gì một hầm chứa đầy những quả bom ma thuật đang đếm ngược. Giả như có ai đó xử lý đống ma thạch sai sót dù chỉ một li thôi, chúng cũng sẽ phát nổ ngay tắp lự.
– Ha ha ha ha!
Tiếng cười hả hê đột nhiên vang lên vào lúc ấy. Cale quay đầu về phía người đã bật ra tiếng cười đó – Hoàng Tử Adin.
“Đ, điện hạ- ”
Khuôn mặt của nhà giả kim nắm quyền chỉ huy con tàu bay trở nên trắng bệch vì kinh hãi. Tay chân hắn rã rời, cơ thể run lẩy bẩy đến độ không thể nhúc nhích về phía trước.
“Đ, điện hạ, thần muốn được số- ”
– Ha ha ha ha ha!
Nhưng những lời van xin của nhà giả kim lại bị tràng cười lớn của Adin choán sạch.
Tuy nhiên, sau đó tiếng hét của Litana đã đè lên giọng của Adin.
“Mọi người mau xuống khỏi tàu bay! Rút mau!”
Tasha cũng nhanh chóng tiếp nối bằng một mệnh lệnh khác.
“Hãy làm theo chỉ thị của bệ hạ! Tất cả các Dark Elf, ngay lập tức triệu hồi Nguyên tố của bản thân và di chuyển mọi người!”
Cale chậm rãi dịch chuyển tầm nhìn sang nơi khác với một biểu hiện hết sức khó coi.
– Quả là một món quà tuyệt vời, phải không?
Phía bên kia màn hình, Adin thấy cái cau mày của Cale thậm chí còn sâu hơn trước.
“… Tên cặn bã.”
– Lần nào ngắm nhìn khuôn mặt giận dữ này ta cũng rất vui đấy. Sau cùng thì, cậu luôn luôn là người phải chịu đau đớn nhỉ.
Hành động hiện tại của Cale thật giống như thời khắc cậu lao đến để chặn lại vụ nổ của Honte – đệ tử của Tháp Chủ.
Adin tin rằng kết cục phía thua cuộc sẽ luôn là Cale.
– Ta sẽ đợi cậu.
“… Thằng chó đẻ!”
Adin ung dung quan sát cơ thể của Cale run lên liên hồi, cứ như cậu ta chẳng thể kiềm lại cơn phẫn nộ lên đến đỉnh điểm nữa. Đến cả màn hình của thiết bị liên lạc bằng hình ảnh cũng đang rung lắc theo cậu.
“Thiếu gia Cale! Bọn tôi phải làm gì đây?”
“Ngài Tư lệnh, xin hãy để cho bọn tôi rút lui ngay!”
Hoàng Tử có thể nghe thấy giọng hét khẩn thiết gọi Cale của hai người Rosalyn và Litana. Đến đây, hắn lại trưng ra thứ biểu cảm còn thân mật hơn và ngạo mạn cất lời.
– Cứ việc cố gắng cứu lấy người khác như cái cách mà cậu đã làm lần trước ấy. À cơ mà, lần này việc kích hoạt một tấm khiên có đôi chút khó khăn đó nhỉ? Chúc may mắn nhé.
Sau đó hắn cười rộ lên trước những hành động tiếp theo của Cale.
– Ha ha ha ha-!
Rắc!
Chỉ trong nháy mắt, thiết bị liên lạc đã bị hất mạnh xuống dưới sàn, nứt ra.
Tuy vậy, cơn rung chấn khủng khiếp của con tàu và âm thanh phát ra từ những viên ma thạch đã lấn át đi tiếng nứt vỡ nhỏ bé đó.
– Ha ha ha ha!
Chỉ còn lại duy nhất tiếng cười của Adin là vẫn tiếp tục.
Hắn ta không thể nén được tiếng cười phấn khích vào lúc trông thấy Cale tức điên lên mà quẳng cái thiết bị liên lạc bằng hình ảnh.
Rắc! Rắccc!
Như thể còn chưa đủ, Cale lấy sức dẫm mạnh lên cái thiết bị hình tròn. Hình ảnh trên đó liền mất đi, nhưng tiếng cười của Adin vẫn cứ văng vẳng.
Hắn nói tiếp, ngữ điệu pha lẫn chút hạnh phúc.
– Khuôn mặt giận dữ của cậu khá là khôi hài đó, vô cùng vui nhộn! Ha ha ha ha!
Rắccccc!
Thiết bị liên lạc bằng hình ảnh bị vỡ làm đôi, kết nối cũng hoàn toàn bị cắt đứt sau khi Cale thô bạo dẫm vào nó một lần cuối.
– Hahaha- ha.
Tiếng cười của Hoàng Tử đột ngột ngắt quãng.
Bây giờ, mọi kết nối với Adin đều đã kết thúc. Không còn thiết bị liên lạc hình ảnh nào khác có thể liên lạc được với Adin nữa.
“… Thiếu gia Cale.”
Rosalyn bối rối nhìn Cale. Một lát sau, cô quyết định dùng vẻ mặt nghiêm nghị để tiến đến gần rồi đặt một tay lên vai cậu.
Ùnggggggg-
Con tàu bay ngày càng nóng lên, hiện nó đã trở thành một quả bom trên bờ vực chuẩn bị phát nổ.
“Thiếu gia Cale! Tôi biết rằng cậu đang tức giận, nhưng bây giờ chúng ta phải cho mọi người sơ tán thôi! Tôi cũng sẽ kích hoạt một lá chắn vậy nên- ”
“Không sao đâu.”
Cale lên tiếng cắt ngang những lời nói gấp gáp của Rosalyn. Đầu cậu cúi gằm, ánh mắt vẫn dán chặt vào thiết bị liên lạc bằng hình ảnh.
Vẻ mặt khẩn trương của Roslayn thay đổi theo một cách kỳ lạ.
“Thiếu gia Cale?”
Vào khoảnh khắc đó, cô trông thấy Cale chậm rãi ngẩng đầu lên.
Rồi đột nhiên, cậu ấy cười to. Một trận cười sảng khoái.
Cười vui sướng như thể người mới nổi giận phút trước đây không phải là cậu ấy, và toàn bộ cảnh vừa rồi chỉ là một màn kịch.
‘… Một màn kịch ư?’
Nghĩ vậy, Rosalyn chầm chậm rút đi bàn tay đang đặt trên vai Cale. Ngay lúc đó, cậu thẳng thừng nói.
“Hắn là một tên khốn nạn không hiểu được giá trị của đồ vật. Bởi thế nên những kẻ như Adin luôn mắc sai lầm.”
“… Sao cơ?”
Rosalyn tỏ ra hoang mang trước lời nhận xét đột ngột của Cale. Nhưng hai mắt của cô mở to khi nhận thấy ánh nhìn của Cale đang hướng về nơi nào.
Cale cất lời, ánh mắt vẫn khóa chặt vào nơi đó.
“Chẳng phải sẽ cực kỳ tuyệt vời nếu chúng ta có thể tận dụng được con tàu này sao? Thật lãng phí khi vứt bỏ nó.”
Ánh nhìn của Cale vượt qua tên giả kim sư đang quỳ bất động.
Kể cả trong lúc tên giả kim sư luôn mồm kêu gào tên của Hoàng Tử Adin, Cale vẫn không buồn liếc mắt sang hắn mà chỉ tập trung về nơi có một sự tồn tại khác.
Người đó không khác gì cậu, vẫn luôn cười thầm trong bụng từ nãy đến giờ. Lúc này, cậu lên tiếng hỏi ông ấy.
“Đúng chứ, ngài Eruhaben?”
Rồng cổ đại, Eruhaben.
Khóe miệng ông ấy dần nhếch lên trước những lời tiếp theo của Cale.
“Ngài Eruhaben, hẳn bây giờ tên Hoàng Tử đó đang chắc mẩm con tàu bay đã tan tành rồi đấy.”
Cale có thể thấy Eruhaben chậm rãi nâng tay lên. Giây phút đấy, cậu nhớ lại cuộc đối thoại giữa cậu và Eruhaben ngay trước thời điểm chiến dịch này bắt đầu.
‘Cale Henituse, ta sẽ chăm sóc vùng trung tâm nơi có con tàu bay. Tất nhiên con người các cậu sẽ được hưởng hết công lao sau vụ này.’
‘À! Ngài Eruhaben.’
‘Sao vậy?’
‘Nếu có thể thì tôi muốn tái sử dụng lại nó.’
‘Thật là một tên khốn tham lam mà.’
Dù cho cậu ta không buồn nói ra thứ bản thân muốn tái sử dụng, thì ngụ ý trong lời nói cũng rõ rành rành ra đó rồi.
Con tàu bay. Chính là nó.
Rồng cổ đại nhàn nhạt nói thêm.
“Những thứ còn sót lại ngươi cứ lấy hết đi.”
“Được thôi, vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Nghĩ tới cảnh sở hữu con tàu trong tay là Cale lại phấn khích đến run cả người, lập tức chuẩn bị để mở khiên ngay, dáng vẻ trông như đã sẵn sàng lao vào thực hiện mọi thứ.
Rosalyn lúc này đã nắm rõ toàn bộ tình hình. Cô sững sờ nhìn Cale, thầm thán phục cái con người đang vô cùng thèm thuồng con tàu bay kia một hồi rồi mới tiến đến gần Eruhaben, ngỏ ý muốn giúp đỡ ông.
Chính vào giây phút ấy, Cale thấy Rồng cổ đại thư thái đáp lại với một vẻ mặt kiêu ngạo.
“Không, tự ta xử lý được.”
“… Vâng?”
Nói xong, Rồng cổ đại khẽ búng tay.
Tách!
Luồng mana vàng kim dâng lên với tốc độ chóng mặt, chúng tức tốc bao lấy cơ thể Eruhaben.
“Hự!”
Cale vô thức đưa tay lên che mắt.
Nó quá chói.
Một ánh sáng vàng kim cực kỳ chói lóa phát ra từ Eruhaben.
Giả như có một tiếng ồn đinh tai nhức óc vang lên kèm theo ánh sáng này, bất cứ ai cũng sẽ nhầm lẫn nó với một vụ nổ kinh khủng mất.
Thời khắc đó, một tiếng ồn vô cùng nhỏ vang lên, khiến Cale bất giác rùng mình mà lui bước dù cho bản thân không muốn như vậy.
Xìiiiiiii-
Có thứ gì đó đang vỡ tan.
Nơi đó vang vọng tiếng một thứ rắn chắc nào đó đang dần vụn vỡ thành cát bụi.
– Nhân loại… Quả đúng như mong đợi, Ông Rồng vàng thật tuyệt vời mà!
‘Cái gì cơ?’
Giọng nói của Raon tràn ngập niềm ngưỡng mộ chân thành.
Thế rồi, Cale chậm rãi mở mắt ra.
Cậu quan sát xung quanh.
Mọi người đều lùi lại một hai bước giống cậu, cũng có từng tốp nhắm chặt mắt mà hốt hoảng cúi rạp xuống. Và bây giờ mắt họ đang từ từ hé mở.
– Chà! Nhân loại! Nhìn bầu trời kìa! Ôi chao!
Raon cảm thán kêu lên.
Thứ đầu tiên mà Cale trông thấy sau khi mở mắt là một cái buồng lái bay vút lên trên cao.
Con tàu bay và khoang lái vốn chất đầy những viên ma thạch và một vài thiết bị khác.
Phần khoang lái được ốp bằng kim loại đang dần tan thành từng hạt bụi, trong khi đó những viên ma thạch chứa bên trong bắt đầu bay lên không trung.
“Nếu ngài can thiệp vào đống ma thạch đó, sự cân bằng trong chúng sẽ bị phá vỡ và một vụ nổ sẽ xảy ra đấy!”
Trước khung cảnh này, Rosalyn chỉ biết gào lên trong kinh ngạc.
Thế nhưng, trái ngược với những e ngại của cô, Eruhaben đã mau chóng duy trì sự cân bằng bên trong đống ma thạch và phóng chúng lên cao hơn nữa.
Và rồi, ngay sau thời điểm đó.
Bùmmmm! Bùmmm!
Một tiếng nổ chói tai vang lên trên không.
Vô số những hạt bụi vàng kim lấp lánh tô điểm nền trời đen, nhưng chẳng mấy chốc sau đã từ từ rơi xuống dưới.
Cale nghe thấy giọng nói hoàn toàn sửng sốt của Rosalyn vào lúc đấy.
“Đó, đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng đâu. C- chúng đều là những viên ma thạch thiếu ổn định vậy mà.”
Cậu không thể đáp lại lời của Rosalyn.
Mà thay vào đó, cậu hướng mắt đến Eurhaben. Trước mặt ông ấy là nhà giả kim đã ngất đi vào lúc đang gắng sức đứng dậy.
Rồng cổ đại nhìn nhà giả kim đang nằm vật một chỗ với vẻ cáu kỉnh, nhưng khi chạm mắt với Cale thì ông lại nhăn nhở cười.
“Chuyện đó dễ như trở bàn tay thôi.”
‘Dễ như trở bàn tay ấy hả?’
“Chắc hẳn là vì rất lâu trước đây ta đã từng thử làm như vậy rồi?”
‘… Lần đó cách hiện tại bao lâu không biết nữa? Năm trăm năm trước? Hay là một ngàn năm trước?’
Ngay lúc đó, trong đầu Cale vang vọng giọng nói của hai con Rồng.
– Nhân loại! Ngươi kỳ thực là một nhân loại yếu đuối mà! Còn Ông Rồng vàng thì siêu mạnh! Mặc dù ta nghĩ ông ấy làm hơi quá tay chút xíu! Cơ mà, đúng như mong đợi, ông ấy quả nhiên là một con Rồng! Ông Rồng vàng quá tuyệt! Ông ấy là người vĩ đại nhất chỉ sau có ta thôi đó!
Lời nói của vị Rồng kia thì lại trầm thấp và đơn giản, không ầm ĩ như đứa nhóc sáu tuổi đang trong cơn hào hứng.
– Ta là một con Rồng.
‘… Đúng như những gì mình mong đợi từ một con Rồng.’
Cale gắng hết sức để kéo bên khóe miệng đang co giật của mình hạ xuống.
– Nè nhân loại yếu đuối! Cho ta lái con tàu bay này nha? Đi tiêu diệt tên Hoàng Tử thôi nào!
Thế rồi ngay sau giây phút đó, có một giọng nói khác đã phát ra trong tâm trí cậu. Rốt cuộc khóe môi Cale cũng đã không thể kìm nổi mà nhếch lên.
– Ta no rồi.
Đó chính là giọng của háu ăn.
– Ta sẽ giao việc thanh tẩy tử mana lại cho ngươi. Ngươi phải nhanh lên đấy.
Tiếp đó, Cale quay đầu lại.
Những thân cây đen sì mọc lên đầy rẫy khắp Khu vực 7.
Còn ở đằng kia, là Mary đang leo lên con tàu với tấm áo choàng đang buông thõng ở phía sau.
Cale phá lên cười sau khi nhìn thấy hai cảnh tượng đó.
“Ha ha ha ha!”
– Nhân loại, việc tiêu diệt Hoàng Tử khiến ngươi hào hứng vậy sao? Ta cũng hào hứng lắm!
Cale khom người xuống và cười sảng khoái ở giữa trung tâm của Khu 7 ngay giữa đêm hôm khuya khoắt.