Bàn tay đang thả lỏng của Cale siết thành nắm đấm.

Rắc!
Ngay khi cậu làm vậy, một thân cây đen ngòm lập tức đâm sâu xuống đáy chiếc tàu bay.

“Không, không thể thế này được!”

Hai tay của nhà giả kim phụ trách run lẩy bẩy. Hắn cắn môi mạnh đến mức bật máu.

Tóc.

Thế nhưng, hắn chẳng có đủ thì giờ để chú ý đến điều đó nữa.

“Ngài chỉ huy, tàu bay đang nghiêng!”

Ríiiiiit.
Và thế là con tàu bắt đầu nghiêng sang một bên, kèm theo đó là tiếng kêu rít chói tai đến rùng rợn. Tên giả kim thuật sư chộp lấy rào chắn để giữ thăng bằng trong khi hắn liếc nhìn Cale.

Cộp. Cộp.
Cale chậm rãi bước.
Những kỵ sĩ lao về phía cậu như lũ bọ lao vào nguồn sáng, thế nhưng chẳng ai trong số chúng chạm được đến Cale.

Xùyyyyyy-
Cale bước một bước lên không trung. Những thân cây đen lần lượt bay lên và tạo thành một chiếc cầu thang cho cậu.
Cale bước lên con đường gỗ chằng chịt như tấm mạng nhện mà cậu vừa tạo ra.

– Nhân loại, ngươi đi à?

Và rồi, cậu bắt đầu chạy.
Vùuuuu, âm thanh của Gió tạo một luồng gió mạnh trên mũi của cậu. Cale nhanh chóng theo gió đến chỗ con tàu bay.

Nhà giả kim quan sát với đôi mắt đỏ ngầu tức tốc hét lên.

“Kích hoạt ma pháp trận!”

Ùnggggggg.
Ma pháp trận đã được chuẩn bị từ trước bắt đầu sáng lên.
Một luồng aura đỏ đang tập hợp lại bên trên ma pháp trận lớn ấy.

Sau đó, nhà giả kim vẫy tay. Mana đen tức khắc bao phủ lấy cổ hắn, khiến giọng của hắn được khuếch đại bởi hắc thuật và vang tới tận lực lượng của Đế quốc.

“Tất cả binh lính băng qua đám thân cây! Nhắm vào kẻ thù! Bắn tên!”

Hắn mau chóng ra thêm mệnh lệnh.

“Vào nhà tìm mồi lửa! Thiêu trụi bằng sạch đám cây đó!”

Những binh lính nãy giờ ngây ra nhìn cuối cùng cũng bắt đầu hành động. Bởi vì nếu tình hình cứ tiếp diễn như vậy, chúng thật sự sẽ bại trận mất. Đặc biệt là với đám lính thường, chúng không được biết nhiều về những quả bom tử mana. Những gì kẻ địch đang làm trước mắt chúng thật kinh hoàng và đáng sợ.

Dù thế, chúng vẫn phải tìm ra một con đường sống.
Tụi lính lác vội vã rút vũ khí ra.

“Ph, phải chiến đấu!”
“Chúng ta phải đi! Chúng ta phải lên tàu bay trước khi kẻ thù đến đây!”

Đám lính lao qua những thân cây, không ngừng phóng tên vào các chiến binh đang vượt qua con đường được đống cây tạo thành.

Nhà giả kim ngưng dùng ma thuật khuếch đại và ra lệnh cho cấp dưới của hắn.

“Triệu tập các kỵ sĩ. Cho toàn bộ pháp sư không kiểm soát ma pháp trận chuẩn bị tấn công!”

‘Triệu tập kỵ sĩ?’

Nhà giả kim thì thầm với tên thuộc hạ đang bối rối ra mặt.

“Vứt đống bom tử mana và bom ma thuật còn lại bên dưới tàu bay. Ta chắc chắn làm vậy ít nhất sẽ ngăn được đám cây và giữ chân kẻ địch. Hơn nữa-”

Đôi mắt của hắn ánh lên tia lạnh lẽo.

“Chúng ta sẽ cất cánh ngay lập tức.”
Vẻ hoang mang trong ánh mắt của tên thuộc hạ biến mất. Hắn đã nhận ra lý do vì sao chúng triệu tập kỵ sĩ và bỏ binh lính lại. Họ sắp trốn chạy, còn đám lính sẽ cầm chân kẻ thù.
Nhà giả kim lại dùng thuật khuếch đại và gào toáng lên.

“Chống đỡ! Cầm chân chúng đến phút cuối cùng!”

Ngay khi hắn ta dứt lời, ba pháp sư giỏi nhất đang điều khiển ma pháp trận đưa cả hai tay lên.
Họ điều khiển cho những ngọn lửa bắn lên cao, giây phút đó cả trời và đất đều ầm ầm rung chuyển.

Lách tách.
Hình ảnh ngọn lửa lao vùn vụt lên bầu trời ấy thật không khác gì một con rắn đang vặn mình với cái miệng há to.
Con rắn tỏa ra một thứ áp lực nặng nề, tựa như đang cảnh báo rằng sẽ đốt cháy mọi thứ ngăn cản đường đi của nó vậy.

Lúc quan sát ngọn lửa, nhà giả kim cảm thấy sự hào hứng xen lẫn phấn khích đang sục sôi trong lồng ngực, và hắn đảo mắt.
Hắn nhìn thấy một cô gái đang mỉm cười. Nhà giả kim chỉ vào cô và hét lên lần nữa.
Rốt cuộc mục đích hắn lệnh cho pháp sư chuẩn bị tấn công cũng chỉ vì điều này.

“Tấn công vào Chỉ huy Rosalyn!”

Đó là tín hiệu.
Con rắn lửa bay lên từ tay của ba pháp sư Đế quốc quay đầu và bắt đầu lao xuống.
Cùng lúc đó, những giả kim thuật sư nhận được lệnh bắt đầu ném những trái bom ra khỏi các cửa dưới của tàu bay.

Chúng ném cả những trái bom tử mana và bom ma thuật thường.
Đám giả kim thuật sư cũng nhắm về các thân cây đen đang bám lấy tàu bay và kẻ địch đang chạy trên đám thân về phía chúng.

“Bắn tên!”

Mũi tên của đám binh lính cũng hướng về những chiến binh Đại Ngàn.

Ùngggggg-
Những pháp sư còn lại của Đế quốc cũng dùng thần chú tấn công về phía Chỉ huy Rosalyn.
Khi nhìn các cuộc tấn công nổ ra, đôi mắt của giả kim thuật sư phụ trách sáng lên.

“Đúng vậy! Ta sẽ phá hủy tất cả!”

Mệnh lệnh ban đầu của hắn là hủy diệt mọi thứ. Miễn kết quả như dự tính là sẽ ổn, đúng không?
Tiếng động mà hắn đang chờ đợi cuối cùng cũng vang lên.

Baaaang! Bang! Bang!

Nó phát ra từ bên dưới tàu bay.
Những trái bom đang nổ tung.

“Chúng ta cất cánh thôi!”

Ùngggggg-
Chiếc tàu bay từ từ được kích hoạt. Các giả kim thuật sư trong buồng lái đang giữ những viên ma thạch thượng cấp để chuẩn bị cho việc cất cánh.

‘Tốt rồi, chỉ cần tiếp tục giữ thế này thêm một chút nữa là được.’

Nhà giả kim xoay đầu và chạm mắt với Rosalyn. Hắn cười hềnh hệch khi thấy cô bị bao vây bởi những đòn công kích của Đế quốc.

“Khư ha ha ha! Dù ngươi có là pháp sư thượng cấp cũng không thể cản lại tất cả các đòn tấn công! Đây sẽ là ngày tàn của ngươi!”

Hắn thấy con rắn lửa chệch khỏi Rosalyn và lao xuống đất.
Thứ đó có thể thiêu rụi toàn bộ cây cối.

“Khư ha ha ha ha!”

Tên giả kim thuật sư không thể giấu nổi tiếng cười.
Đúng vào khoảnh khắc đó.

Khóe môi của Rosalyn cong lên.

“… Sao ngươi lại cười hả?”

Hắn lập tức im bặt và đột nhiên cau mày. Hàng tá những câu thần chú của Đế quốc chạm đến Rosalyn vào đúng lúc đó.

Baaaaaang! Baaaaaang! Baaaaaang!
Ánh sáng chói lọi tung tóe hệt như những chùm pháo hoa dữ dội đang nở bung trên nền trời đêm.
Ngay khi vụ nổ kết thúc và khói dần lan ra, nhà giả kim thấy Rosalyn khom người sau một lá chắn bao quanh cô.

‘… Quả nhiên.’

Không ngoài dự đoán, một người ở trình độ của Rosalyn có dư sức phản lại đòn tấn công của những pháp sư khác.

‘Nhưng cô ta sẽ không thể dừng con rắn lửa sau khi phải cản lại số đòn đánh đó!’

Nhà giả kim đã ảo tưởng như vậy, song khung cảnh tiếp theo lại khiến mặt hắn trở nên tái mét.

“… Hả?”

Con rắn lửa đang hướng về phía những thân cây đột nhiên ngừng lại.

“Cái quái…? Sao ngươi không tấn công đi?”

Đám pháp sư đứng phía sau trả lời hắn.

“Hự!”
“Hự! Cái quỷ-”
“Hức!”

À thì, đó không hẳn là câu trả lời.
Mà chúng là tiếng thét và rên rỉ.
Ba pháp sư ở trên ma pháp trận đang gào lên.
Hắn muốn xoay đầu để nhìn họ nhưng kết cục lại không thể.

“… Không thể tin nổi.”

Lách tách.
Con rắn đang bốc cháy. Nó khựng lại giữa không trung trong giây lát rồi bất chợt đổi hướng.

Cái miệng rắn đang nhắm về những thân cây bên dưới đổi hướng ngay tức thì.
Hiện tại, nó đang lao về con tàu bay.

Mục tiêu tấn công của nó đã thay đổi.

‘Có thần chú như vậy nữa à?’

Lúc ấy, có ai đó vỗ lên đầu của con rắn lửa.

“… Ng, người đó là-?”

Trước mắt tên giả kim thuật sư là một người đàn ông với mái tóc vàng kim.
Aura vàng kim vây lấy cơ thể ông ta, khiến ông tỏa sáng giống hệt một vì sao. Người đó đã chiếm quyền kiểm soát đòn tấn công của Đế quốc và biến nó thành của mình.

“Rosalyn, cô ổn chứ?”

Rosalyn xoá bỏ lá chắn đi. Cô đứng thẳng lại và gật đầu.
Sau đó cô đi đến và đứng sau Eruhaben, người đàn ông với mái tóc vàng kim ấy. Vai trò của cô hôm nay chỉ là hỗ trợ mà thôi.
Chẳng còn lựa chọn nào khác cả.
Một sinh vật ở đỉnh cao của ma thuật như Rồng sẽ nắm quyền kiểm soát.
Hơn nữa, đây còn là con Rồng lớn tuổi nhất trên toàn đại lục.

Eruhaben búng tay.

Tách.

Con rắn lửa khổng lồ liền tiêu tan sau âm thanh khẽ khàng đó.
Sinh vật tựa như hung thần ấy, vậy mà đã trong thoáng chốc đã hóa bụi vàng.

“S, sao lại-”

Nhà giả kim rùng mình sau khi trông thấy đòn tấn công yên tĩnh kia. Đó không phải là ma thuật thông thường.
Bây giờ hắn không biết nên làm gì ngoài sợ hãi nữa.

Đúng lúc đó.

Baaaaaaaaaaaaang!

Một vụ nổ cắt ngang màn đêm.

“Aaaaaaaa!”
“Bám chắc vào!”

Con tàu bay bắt đầu rung lắc dữ dội.
Tên giả kim thuật sư hướng mắt về gã thuộc hạ đang gấp gáp hét lớn.

“Vô dụng rồi!”
“Cái gì?
Cái gì vô dụng?”

Gã thuộc hạ thét lại với vẻ tuyệt vọng.

“Mọi đòn tấn công đều vô dụng!”

Ríiiiiiiit-
Đáy con tàu bay lại rung lên.

“Bọn Dark Elf, bọn Dark Elf đang phá hủy mọi thứ và leo lên!”

Gã thuộc hạ nhanh chóng thuật lại thông tin mà hắn nhận được.

Các Dark Elf đang chặn mọi quả bom tử mana mà đám nhà giả kim đang vứt xuống. Họ vừa hấp thụ tử mana vừa chạy điên cuồng.
Tasha hiện đang bị bao phủ bởi chất lỏng màu đen và tử mana. Cô hét lên từ trung tâm nhóm.

“Hấp thụ tất cả chúng đi! Cho chúng thấy sức mạnh của những người sử dụng tử mana!”

Sau đó, Litina và báo đen Ten dùng con đường mà những Dark Elf tạo ra để tấn công chiếc tàu bay.
Các thân cây đen cũng không ngừng được đợt tấn công của cô hay các Dark Elf.

Tên thuộc hạ bàn giao thiết bị liên lạc hình ảnh đang nhận báo cáo từ những kẻ khác và tiếp tục hét lớn.

“Những chiến binh Đại Ngàn cũng sắp đến gần hết!”
“Các binh lính thì sao? Ít ra chúng cũng phải ngăn được vài kẻ trong đám chiến binh ấy chứ?!”

Gã thuộc hạ lắc đầu trước câu hỏi của nhà giả kim.

“Rõ ràng là đám cây đang che chắn cho chúng!”
“Gì cơ?”

Đám lính của Đế quốc đang bắn tên và cật lực vung kiếm, có điều chúng đều không thể chạm đến số chiến binh đang leo lên đống thân cây để tiếp cận con tàu.

“Chặn chúng lại. Đừng để các chiến binh phải dừng chân.”

Mệnh lệnh của Cale truyền đến toàn bộ thân cây ở Khu vực 7.
Những thân cây và Khiên Bất hoại bắt đầu di chuyển.
Tấm khiên đang bảo vệ những binh lính đồng minh.

“Lại bị chặn rồi!”
“Khốn kiếp! Đống thân cây chết tiệt!”

Vô số thanh gươm và mũi tên của Đế quốc không thể xuyên thủng những thân cây đang bện vào nhau thành hình một lá chắn.

Đấy là lý do các chiến binh Đại Ngàn có thể thoải mái chạy.
Họ nhận ra sự tồn tại của những tấm khiên đang bảo vệ họ.

Cũng bởi vì vậy mà kẻ thù đang khiếp sợ.
Chúng chẳng có cách nào để xuyên thủng những tấm khiên.
Mọi đòn tấn công đều không có tác dụng.
Đây chính là sức mạnh thực sự của phòng thủ.

Một kẻ địch chợt nhận ra và lên tiếng với thủ lĩnh của hắn.

“Ngài chỉ huy, đáy tàu bay bị kẹt, không cất cánh được!”

‘Khốn kiếp!’

Gương mặt của nhà giả kim trắng bệch ra.
Rồi bất chợt quả cầu xám hắn nhận từ thuộc hạ lóe lên.

“… Điện hạ.”

Hoàng Tử Adin đang yêu cầu liên lạc. Lệnh kết nối liên lạc với Hoàng Tử mà hắn yêu cầu từ sớm cuối cùng đã được thông qua.
Hắn kết nối thiết bị liên lạc hình ảnh với bàn tay run run. Con chuột núp hũ này đang cần một nơi để tựa vào.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

– Tình hình thế nào rồi? Sao ngươi lại gọi khẩn cấp?

Giọng của Hoàng Tử Adin vang lên bên tai hắn.

“Đ, điện-”

– … Bình tĩnh lại nào. Trước hết hãy nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra.

Adin trấn an nhà giả kim với chất giọng dịu dàng, giục hắn bớt căng thẳng và miêu tả tình hình đang diễn ra.

“Đ, điện hạ-”

Dù vậy, nhà giả kim ấy vẫn không thể thốt nên lời.
Hắn chẳng tài nào lên tiếng.

Khung cảnh đang xảy ra trước mắt khiến hắn chẳng thể phát ra được bất cứ điều gì.

Ríiiit- Ríiiit-
Tiếng rít là âm thanh duy nhất nghe được trên con tàu tĩnh lặng này.
Â

Âm thanh đó phát ra từ một thứ đang bay vút lên cao từ đáy tàu bay.

Sinh vật được phủ một màu đen như màn đêm.
Nó là một con chim xương đen đồ sộ.

Trong lúc nhìn đống người ở trên boong tàu, đôi mắt đen láy của con chim chợt lóe lên.

Có một kẻ đang đứng sừng sững trên con chim xương đen đó.

Thanh kiếm được phủ aura đen của Choi Han lóe sáng vào khoảnh khắc cậu chĩa nó về đám kẻ địch phía trên con tàu.

Rắc.
Rầm.

Con vật màu đen đó nhảy lên boong, và rồi rào chắn dần gãy tan.
Những Dark Elf bị tử mana bao phủ đang leo lên một bên tàu bay để lên boong tàu cùng những Nguyên tố của họ.
Con báo đen to lớn và Litana, cùng những người dân Đại Ngàn, cũng nhanh chóng leo lên.

Những sinh vật màu đen đã bò lên từ phía dưới ấy chẳng nói một lời nào. Họ chỉ đứng đó, với vũ khí đang chĩa thẳng về phía quân thù.

– … Sao im ắng vậy?

Vang khắp khu vực đó là tiếng nói phát ra từ thiết bị liên lạc hình ảnh của Adin.
Tất cả những gì hắn có thể thấy là gương mặt của tên giả kim thuật sư, bởi gã ta đã không đặt thiết bị liên lạc ngay ngắn ở một nơi mà giữ trong tay và gấp gáp kết nối.
Adin không thể trông được chiến trường hay thậm chí bất cứ thứ gì xung quanh nhà giả kim ấy.

– Xoay màn hình về phía chiến trường ngay.

Giọng của Adin trầm hẳn xuống. Hắn lạnh nhạt ra lệnh.
Thế nhưng, hai tay của nhà giả kim vẫn đang run rẩy, và hắn không thể nào nhúc nhích dù chỉ một li.

“Đ, điện hạ-”

Hiện tại những gì hắn làm được chỉ có gọi tên của Adin mà thôi.

Đôi mắt của nhà giả kim hướng về phía thiết bị liên lạc hình ảnh.
Dù hắn có thể nghe thấy giọng của Adin, nhưng thứ duy nhất trên màn hình là một mảng tối như mực.
Adin che thiết bị liên lạc bằng một tấm vải đen vì hắn không thể để lộ rằng bản thân đang bị thương, cũng như vì hắn không thể để lộ mình đang làm gì vào lúc này.

Song, giờ đây Adin chắc chắn đang nhìn hắn qua màn ảnh.
Với tâm thế biết rõ Adin đang nhìn mình như vậy, nhà giả kim chậm chạp di chuyển đôi đồng tử đang run lên của mình đến cạnh thiết bị liên lạc.

Tất cả xảy ra chỉ trong chốc lát.
Một người đàn ông đang đứng cạnh hắn.

Chính là vị pháp sư với mái tóc vàng kim.
Cơ thể của giả kim thuật sư cứng đờ lại ngay khi mana vàng kim của người đàn ông đó vây quanh hắn.
Chỉ có gương mặt của hắn có thể tự do cử động.

Hắn có thể thấy vị pháp sư đó đang mỉm cười. Nhà giả kim thở dốc.
Rõ ràng cặp mắt của người đó y hệt như mắt của nhân loại thông thường.
Nhưng bỗng nhiên, đôi mắt ấy ngay lập tức chuyển thành cặp đồng tử của một sinh vật khác.

‘Ô, ông ta không phải con người!’

Nỗi sợ bắt đầu bao trùm lấy hắn.
Giọng Adin lại một lần nữa vang vọng.

– … Ngươi không nghe lệnh của ta sao?

Biểu cảm cứng đờ của nhà giả kim khiến Adin nổi cơn tam bành, hắn đã định ngắt cuộc gọi trong cơn giận dữ.
Nhưng ngay vào giây phút đó.

“Nghe rất rõ là đằng khác ấy chứ.”

Hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Chưa đầy một giây sau, thiết bị liên lạc hình ảnh chợt rung lắc và Adin bỗng thấy gương mặt của một người.

– … Cale Henituse.

Cậu ta là người cuối cùng leo lên tàu bay.
Thấy Adin gọi tên của mình, Cale vui sướng cất tiếng chào.

“Nghe bảo ngài đã mất chân phải và đang bị thương ở ngực, đúng không? Thật mừng là ngài đã xoay sở được để sống sót.”

Miệng thì nói vậy, thế nhưng ánh mắt của cậu lại lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Cale nói tiếp với thiết bị liên lạc chỉ chiếu một màn hình đen kịt.

“Adin à, cho tôi nhìn mặt ngài một chút đi. Ngài thật sự ổn chứ? Cứ nghĩ ngài có thể đã chết làm tôi lo cháy gan cháy ruột luôn đấy, tên khốn.”

Giọng điệu của Cale nghe như thể cậu đang thật sự lo lắng.
Tuy nhiên, nụ cười rạng rỡ đó ngay tức khắc biến thành gương mặt của một kẻ khốn nạn.

‘Ta chắc chắn sẽ tự tay giết chết ngươi.’

Cale nhớ lại những gì cậu đã nói với Adin lần trước.
Không đời nào cậu quên đi những gì mà lũ Hoàng tộc và đám hắc pháp sư đã làm.
Cale gần như thì thầm với thiết bị liên lạc hình ảnh.

“Ngài chết lãng xẹt như vậy thì đáng tiếc lắm, bởi vì ngài phải chết dưới tay tôi.”

Khuôn mặt tươi cười của Cale đúng chuẩn thái độ của một tên rác rưởi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play