Được cười vui vẻ như vậy thật tốt.

Cale tiếp tục cười sau khi nhìn thấy Rosalyn cũng cười phá lên như cậu. Eruhaben thì khúc khích, và những người còn lại trông có vẻ khá bối rối.

“Hahahaha- ha!”

Cậu cất giọng cười lớn cho thoả thích, trước khi đột nhiên ngừng cười.
Sau đó cơ thể cậu cúi gập hẳn về phía trước.

“… Hự!”

Cale vô thức hít sâu một hơi.
May thay, không có máu hay tiếng rên rỉ nào thoát ra từ miệng của cậu.

– Nhân loại! Sao thế? Ngươi ổn không?

Giọng nói lo lắng của Raon vang lên. Rosalyn ngay lập tức đỡ lấy Cale.

“Thiếu gia Cale! Cậu-”

Rosalyn chợt dứt lời, ánh mắt đang chăm chú quan sát nước da của Cale bỗng dời đi nơi khác. Cô chuyển tầm nhìn đến quang cảnh sau vai Cale.

Bầu trời dần sáng hơn và màn đêm lặng lẽ lui đi; đủ sáng để lộ rõ những cái cây đen sì trải khắp Khu vực 7.

Rosalyn cắn lấy môi.

‘Trên đời này quả thật không có gì là miễn phí cả.’

Trong Khu 7 toàn là cây to, chúng được kết nối lại với nhau. Tuy nhiên, không có tòa nhà nào bị gỡ bỏ bởi những cái cây đen sì đó.

Chúng chỉ yên vị chiếm lấy những khoảng trống không giữa các tòa nhà, con người, và các cây khác.

Sau khi mất vài giây quan sát xung quanh, Rosalyn đã quay lại nhìn vào Cale và một lần nữa tập trung vào việc đỡ lấy cậu.

“… Thiếu gia Cale.”

Cô ấy có thể trông thấy tay của Cale.
Những đầu ngón tay nhợt nhạt và trắng bệch ấy đang run rẩy.
Khóe môi của Rosalyn cũng run lên.

‘Đúng vậy, thiếu gia Cale đã luôn phải trả giá như thế này.’

Cô giữ chặt lấy cơ thể vô lực và gần như muốn ngã khuỵu của Cale. Song, cô không đủ khỏe để có thể tự mình đỡ cậu. Hai người họ chạm mắt với nhau và cô thấy đôi đồng tử của Cale đang lay động.
Cậu ấy mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt nổi bất cứ điều gì. Có lẽ bởi cậu chẳng còn sức để nói.

Thiếu gia trông thật tệ, như thể cái người vừa mới vui vẻ cười rộ lên vài giây trước chưa từng tồn tại vậy.
Trước đây, chưa bao giờ thấy cậu ấy xuống sắc đến vậy.

“Rosalyn, để tôi đỡ cậu ấy cho.”

Choi Han đã đến gần bọn họ tự lúc nào, cậu vươn tay ra trong khi nói rằng sẽ đỡ lấy Cale.
Roslayn thở dài và chuẩn bị đưa Cale cho Choi Han. Nhưng đúng vào lúc ấy họ chợt bị gián đoạn bởi một người.

“… Ngài Eruhaben.”

Rồng cổ đại Eruhaben dễ dàng đỡ lấy Cale.
Mà không, những gì ông ấy làm là nhấc Cale lên và vác cậu ấy trên vai mình.

“Ngài Eruhaben! Hiện giờ Cale-nim đang trong tình trạng nguy hiểm!”

Tiếng hét ngỡ ngàng của Choi Han vang đến bên tai của cả kẻ địch và những đồng minh.
Litana tiến đến gần Cale ốm yếu.

“Hãy để tôi đỡ cậu ấy. Tôi là người bảo vệ của cậu ấy, đó là nhiệm vụ của tôi.”

Cũng trong thời khắc ấy, sau khi nhìn thấy vẻ quan tâm và lo lắng trên gương mặt Choi Han, Dark Elf Tasha nhắm chặt mắt và rồi mở ra với biểu cảm cay đắng.

‘Ông ấy bị điên à? Tại sao ông ấy lại vác mình?
Mình đâu có gặp nguy hiểm!’

Cale cố gắng lắc đầu trong khi đang bị vác trên vai của Eruhaben. Tuy nhiên, cơ thể cậu ấy chỉ có thể cử động chút ít rồi lại yếu ớt gục đầu xuống.

‘Ài, phiền quá đi.’

Cale đang cực kỳ khó chịu.
Cậu xoay sở rất khó khăn để mở miệng, nhưng lại không thể nói cho hẳn hoi. Cậu ấy chỉ có thể yếu ớt thốt ra một vài từ.

“Tôi… đó…”

Rồng cổ đại có thể nghe rõ giọng nói nhỏ nhẹ đó.

“Chậc, tên khốn đáng thương nhà cậu. Giờ bản chứa ổn rồi thì lại đến phiên một con ma chết đói nhập vào cậu rồi nhỉ.”

‘Hoan hô Rồng!’

Cale cực kỳ hạnh phúc. Eruhaben đã hiểu rõ tình trạng của cậu ngay lập tức.
Đúng là cậu đang có cảm giác như bị một con ma đói chiếm lấy thật.

– Ta đói. Bởi vì đã sử dụng đến sức mạnh của bản thân nên hiện giờ ta đang rất đói.

Háu ăn liên tục cằn nhằn trong tâm trí của cậu.

– Chúng ta đã sử dụng sức mạnh để khiến đống thân cây đó mọc lên. Ta không còn chút sức lực nào nữa rồi.

Thật vậy.
Cậu cũng thực sự rất đói. Cậu cảm thấy như thể cần phải ăn thứ gì đó thì mới có thể hoạt động lại bình thường.

– Nhân loại! Ta có nhiều bánh táo lắm!

Cale phớt lờ lời của Raon. Cậu sẽ ăn bởi đứa nhóc vừa đưa nó cho cậu, nhưng hiện giờ giờ cậu muốn một thứ gì đó béo ngậy hơn chút cơ.

“… B…”
“Ừ, sẽ có thịt bò cho cậu.”
“… L- ”
“Được rồi, bọn ta sẽ cũng sẽ đem thịt lợn đến nữa.”

‘A, đây đúng thực sự là điều kỳ diệu của người từng trải mà.’

Cale an tâm cúi đầu xuống sau khi thán phục cách Eruhaben có thể hiểu được những điều mà cậu muốn nói.

Rosalyn và Choi Han đều nhìn về phía Eruhaben. Dường như họ đang yêu cầu Eruhaben giải thích. Rồng cổ đại gật đầu và nói chuyện.

“Kết thúc công việc thôi nào.”
“Sao cơ?”

Khi thấy Rosalyn bối rối hỏi ngược lại mình, một nụ cười nở trên khuôn mặt tinh xảo của Eruhaben.

“Tất cả chúng ta sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ, vì màn đêm đang dần biến mất rồi.”

Cale không khỏi tự nhủ với bản thân trong khi gục xuống trên vai Eruhaben.

‘Ôi chao, sự thông minh và khéo léo của người lớn tuổi.’

Eruhaben nói rất đúng, họ cần phải hoàn thành nốt mọi việc.

Bộp. Bộp.

Cale cảm nhận thấy có ai đó đang vỗ lên lưng cậu.

“Nghỉ ngơi chút đi. Tên khốn xui xẻo.”
– Ông ấy đúng đó! Nhân loại, nghỉ ngơi như Ông Rồng vàng đã nói đi.

‘… Không.’

Cale toan lắc đầu.

‘Không… đưa tôi đồ ăn trước đi đã.
Tôi đói lắm rồi.
Chết tiệt.’

Không còn cách nào khác, Cale đành nhắm mắt lại, có lẽ cậu nên ngủ một chút.
Đã có những người tài giỏi và Rồng ở đây rồi, họ có thể xử lý được nốt những thứ còn lại.
Cale ngay lập tức thiếp đi.

Và cũng bởi đã ngủ, Cale không thể nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của các chiến binh; từng người trong số họ đang yên lặng suy nghĩ về chiến thắng hơn là reo hò thành tiếng.

Họ đã luôn phải sống một cuộc sống khó khăn trong tự nhiên ngoài kia, bản thân họ chẳng khác gì chiến binh.

Và ánh mắt của tất cả chiến binh đều lướt qua Cale ít nhất một lần, khi cậu đang bất tỉnh.

* * *

Litana, Nữ Vương của Đại Ngàn.

Vừa nhanh chóng bước đi, cô vừa cất tiếng hỏi một trong những Dark Elf bất kỳ.

“Thiếu gia Cale đã thức dậy rồi sao?”
“Đúng vậy, thưa bệ hạ!”

Một tiếng đồng hồ.
Cale đã thức dậy chỉ sau có một tiếng đồng hồ.

‘… Sau khi mệt mỏi đến độ lập tức mất đi ý thức như thế… cậu ấy phải lo lắng cho tình hình đến nhường nào mà lại tỉnh dậy chỉ sau có một tiếng đồng hồ cơ chứ?’

Việc Cale lo lắng nhiều đến nỗi không thể nghỉ ngơi hẳn hoi đã khiến Litana rất bận lòng.

Cô ấy nhanh chóng bước về phía căn lều mà Cale và nhóm của Cale đang ở. Hiện giờ cung điện đang ở trong tình trạng hỗn loạn, vậy nên họ cần phải nhanh chóng dựng chiếc lều này bên cạnh cung điện.

‘… Chiêu hồn sư?’

Cô ấy có thể nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đang cúi xuống bên cạnh một cái thân cây đồng màu, người ấy đặt bàn tay của mình lên cái thân cây.
Cô tự hỏi Mary đang cúi người ở đằng đó làm gì, nhưng vì đang vội nên cô chỉ đành lướt ngang qua Mary.

“… Dạ dày của mình-”

Litana không kịp để ý đến điều mà Mary đang lầm bầm trong khi tiến thẳng đến lều của Cale.

“Hử?”

Ngay khi dừng bước trước căn lều, biểu cảm của Litana chợt trở nên kỳ quặc.
Cô ấy nghe thấy một tiếng động không ngờ đến phát ra từ sau lưng.

Kétttttt, kéttt.
Litana quay đầu lại sau khi nghe thấy tiếng của thứ gì đó như bánh xe chuyển động.

“A, người đến rồi sao thưa bệ hạ?”

Bậc thầy kiếm thuật Choi Han. Cậu ấy tiến lại gần cô trong khi đẩy một cái xe đẩy thức ăn.
Có rất nhiều thức ăn nằm yên vị trên cái xe đẩy đó.
Nó có mùi tương tự với mùi thức ăn đang tỏa ra từ bên trong căn lều.

“Chúng ta vào thôi chứ?”

Choi Han cười rạng rỡ và dẫn Litana vào trong lều.
Litana chậm rãi tiến vào theo.

“Ồ, Quý cô Lina!”

Vừa cất lời chào, Cale vừa nhét một miếng thịt bò lớn vào trong miệng.

“… Thiếu gia Cale, ngài ổn chứ?”
“Ừ, tôi hoàn toàn ổn.”

Cale đáp lại trong khi tiếp tục nhét thêm đồ ăn vào miệng.
Bằng một cách phi lý nào đó, Cale vẫn có thể tỏ ra thật tao nhã trong khi nhồi nhét cho đã miệng mình. Choi Han, Phó Đội trưởng Hilsman và Thánh tử Jack đang đứng chờ ở bên cạnh cậu ấy phòng trường hợp cậu ấy có thể cần đến thứ gì.

– Hô hô hô, có vẻ như ta cần phải cho cậu một ít tiền cơm rồi.

Litana quay đầu lại sau khi nghe thấy tiếng cười của ai đó.

“…Vương Thái tử Alberu.”
– Đã lâu không gặp.

Trên màn hình của thiết bị liên lạc bằng hình ảnh là vẻ mặt mang nét ‘chẳng thể tin nổi’ của Alberu. Anh nhìn về phía Litana rồi tiếp tục nói.

– Tôi đã nghe được tin chiến thắng của mọi người rồi. Xin chúc mừng.
“Cảm ơn. Tất cả là nhờ sự trợ giúp của quý quốc.”
– Không có gì đâu. Những vương quốc đồng minh nên giúp đỡ lẫn nhau mà. Tôi muốn thông báo cho các vương quốc đồng minh khác về tin tức tuyệt vời này, nhưng tôi lại chưa thể làm như vậy được.
“… Ngài vẫn chưa cho họ biết sao?”

Litana đã gửi tin chiến thắng ngay lập tức cho Alberu thông qua một Dark Elf.
Anh ta gần như là nhân vật trung tâm của liên minh họ, vậy nên cô đã nghĩ rằng anh ta cũng sẽ thông báo cho tất cả các vương quốc khác về điều này.

‘Vậy mà anh ta vẫn chưa cho mấy vương quốc kia biết về tin tức?
Tại sao?’

Alberu tiếp tục nói như thể trả lời cho câu hỏi của cô.

– Tư lệnh Cale đã ngăn tôi làm vậy.

‘Tư lệnh Cale làm gì cơ?
Không phải ngài ấy là người kiên quyết nhất về việc giành chiến thắng và cứu lấy Đại Ngàn sao?
Vậy thì tại sao ngài ấy lại phải giữ im lặng về chiến thắng?

Ánh mắt của cả hai người Litana và Alberu đều hướng về phía Cale. Cale lau vết nước sốt khỏi khóe miệng và nhìn hai người bọn họ.

“Tôi hiện giờ đang bất tỉnh và đang trên bờ vực của cái chết.”

– Hả?
“Gì cơ?”

Cale xoa xoa cái bụng vẫn còn đang đói của mình và tiếp tục nói sau khi nhìn thấy vẻ bối rối của Alberu và Litana.

“Cái tàu bay phát nổ, và tôi đã cố tự vệ khỏi vụ nổ bằng tấm khiên của bản thân, nhưng tôi chỉ có tự vệ được một phần, và trong lúc tự vệ lại thì cũng đã hủy đi một phần của Khu 7.”

Cale có thể trông thấy khóe miệng của Alberu đang dần nhếch lên.

– Và chính bởi vì cậu đã sử dụng năng lực cổ đại quá mức nên hiện giờ cậu đang bất tỉnh, mấp mé trên bờ vực của cái chết? Không một ai chắc về việc liệu cậu có tỉnh lại được hay không?
“Chính là như vậy.”
– Sẽ ho ra máu và run rẩy như cái video lần trước sao?
“Nghe thật là hoàn hảo.”

– Trong trường hợp đó, Cale Henituse sẽ không thể xuất hiện trên chiến trường trong một khoảng thời gian.

Khóe môi của Cale cũng chậm rãi cong lên, rồi gương mặt cậu lại trở nên nghiêm túc.

“Chúng ta đã tìm thấy một tên gián điệp ở Đại Ngàn.”

Dứt lời, cậu hướng về phía Litana với biểu cảm xin thứ lỗi, bởi cậu vừa nhắc đến một thứ gây đau đớn và xấu hổ tới Đại Ngàn. Litana chỉ gật đầu và ra hiệu cho cậu tiếp tục nói.
Cale nhanh chóng nói tiếp.

“Chúng ta chẳng thể đảm bảo rằng sẽ không có gián điệp nào tại Vương quốc Roan, Vương quốc Whipper, hoặc ở bất kỳ các vương quốc đồng minh nào khác.”

Bởi vì chỉ mải dựa dẫm vào thông tin có từ cuốn tiểu thuyết “Sự Ra đời của một Anh hùng”, cậu đã không hề nghĩ đến việc sẽ có một tên gián điệp ở Đại Ngàn.

Giờ thì Cale đã hiểu rõ rằng cuốn tiểu thuyết không thể là đáp án cho tất cả mọi thứ. Đó là lý do tại sao cậu đang hành động dựa trên kinh nghiệm cậu có với tư cách là Kim Rok Soo và Cale.

Cậu đang ngấm ngầm hành động.
Cậu hành động để có thể san phẳng mọi kẻ thù của bản thân.

Người giống với cậu nhất ở đây ngay lập tức hiểu lời cậu nói.

– Cho nên, ý cậu là chúng ta cần phải đánh lừa cả đồng minh lẫn kẻ địch của chúng ta à?

Ngay cả khi không nghe thấy câu trả lời của Cale, Alberu vẫn hiểu và nhanh chóng nghĩ ra một tin đồn để có thể lan truyền khắp Tây đại lục.

– Cale Henituse đang chênh vênh giữa sự sống và cái chết, trong tình trạng hết sức nguy hiểm. Như vậy đã đủ kịch tính chưa?

Sau đó anh thêm vào.

– Nhưng ta vẫn sẽ khẳng định tin đồn đó là một lời nói dối và giả vờ như đã sẵn sàng để gây chiến với Đế quốc vào bất cứ thời điểm nào, đúng không?

Nếu có một tin đồn lấp lửng về việc Cale Henituse đang bị thương, nhưng Vương Thái tử lại quả quyết rằng điều đó không phải là sự thật…

– Rất có thể Đế quốc sẽ thực sự bị lừa, và chúng sẽ hoàn toàn tin tưởng rằng cậu đang bị thương.

Cale nhìn về hướng Litana thay vì đáp lại lời Alberu.

“… Khu 7 đã bị tàn phá bởi vụ nổ và hỏa hoạn, trong khi ấy Tư lệnh Cale Henituse lại bị thương nặng. Đó chính là sự thật. Vậy đã đủ chưa?”

Cale mỉm cười hài lòng và gật đầu.
Bản thân Litana cũng là một người xảo trá. Cô nhanh chóng xác định được bản thân cần phải làm gì.

“Không cần lo lắng về việc rò rỉ thông tin khỏi Đại Ngàn. Chúng tôi đảm bảo sẽ giám sát chặt chẽ biên giới nơi giao với Đế quốc, bầu trời, thậm chí là bất cứ nơi nào khác cần đến sự giám sát.”
– Ta cũng sẽ đánh lừa đồng minh của chúng ta và Tây đại lục.

Alberu nói thêm trước khi hỏi Cale một câu.

– Còn cậu thì định làm gì?

Cậu nghe thấy giọng của Rồng nhỏ vang lên trong tâm trí bản thân ngay lúc đó.

– Nhân loại! Chúng ta có một cuộc gọi từ Đế quốc!

Chỉ có duy nhất một nơi ở Đế quốc sẽ gọi điện đến cho cậu.
Nơi ấy có cánh bướm nhỏ mà Cale đã gieo xuống. Thủ đô của Đế quốc.

– Đó là cuộc gọi của sát thủ đã tạc tượng con thỏ trông chả khác gì con chó gác cửa địa ngục. Sát thủ ấy gửi đến một tin nhắn!

Sát thủ – Freesia. Bà ta hiện đang chịu trách nhiệm thu thập tình báo dưới trướng Ron.

– Tin nhắn nói rằng: ‘Thiếu gia, khi nào thì cậu sẽ đến Đế quốc?’ và nó cũng nói: ‘Ngài Rex và Quý cô Hannah đang đợi cậu đấy!’

Những chú bướm mà cậu đã gieo xuống Đế quốc.
Những chú bướm này sẽ vỗ đôi cánh của chúng và tạo ra cơn bão lớn.

(Chú thích: ý là hiệu ứng cánh bướm.)

Mạng lưới tình báo của Cale hiện đang giả vờ làm linh mục ở khu ổ chuột với Freesia là người lãnh đạo.
Hiệp sĩ Mèo, ngài Rex lẫn nhà giả kim nghiện rượu cũng đang ở trong mạng lưới tình báo.
Và còn có Thái tử Valentino của Vương quốc Caro.

Và cuối cùng là Hannah – cái người không hề biết bản thân cô ấy chính là Thánh nữ hàng thật giá thật.

Adin và Arm, cả hai bọn chúng sẽ chẳng hay biết hậu phương của mình đã bị cài gián điệp từ trước.

Chúng chỉ cho rằng kẻ địch sẽ chỉ đến từ bên ngoài.
Chúng sẽ không mảy may nghi ngờ, tự nhận định rằng kẻ thù sẽ đến từ Vương quốc Whipper, Vương quốc Roan, và Đại Ngàn. Bọn chúng sẽ chỉ giữ cảnh giác với những người tiến vào thủ đô.

Tuy nhiên, kẻ địch đã nằm sẵn bên trong thuộc địa của chính chúng.
Chiếc đinh nhọn đã âm thầm trộn lẫn với những thứ khác ở trong túi của chúng, chính chiếc đinh bén nhọn ấy sẽ đâm chết chúng.

‘Và mình là người duy nhất có thể xê dịch được cái đinh đó.’

Cậu chính là người kết nối tất cả bọn họ lại với nhau.
Cale nhìn về phía của người cai trị Đại Ngàn và người trị vì Vương quốc Roan, cậu bắt đầu cất lời.
Đây sẽ là vai trò của cậu. 

“Tôi sẽ phá hủy Tháp Chuông.”

Litana chậm rãi khép hai mắt lại, như thể cô ấy đã luôn mong đợi câu trả lời này vậy. Cale tiếp tục nói.

“Cả hắc thuật và tử mana đều cực kỳ nguy hiểm trong các chiến trường quy mô lớn. Và chính vì thế, tôi nghĩ rằng phương pháp hiệu quả nhất là hành động theo một nhóm nhỏ và tấn công thẳng vào đầu não nòng cốt của kẻ địch.”

Litana nghĩ về chữ hy sinh ẩn nấp đằng sau từ ‘hiệu quả’.
Cậu ấy đã nói rằng bản thân sẽ giả vờ bị thương, nhưng thực chất cậu ta lại tự mình tiến đến nơi nguy hiểm nhất.

‘…Vương Thái tử cũng chẳng còn gì nói để nói.’

Vương Thái tử Alberu cũng đang giữ im lặng.
Hiện giờ chỉ duy nhất Alberu Crossman là người có quyền hạn chấp thuận hoặc bác bỏ kế hoạch của Cale Henituse.

Tuy nhiên, không một ai nói gì cả.
Litana mở mắt ra và nhìn xung quanh. Cô có thể thấy rõ ánh mắt của những người đứng đằng sau Cale.

Đó chính là ánh mắt của những người sẽ tiến vào Đế quốc cùng với Cale.

Litana cất lời.

“… Ca-”

Thiếu gia Cale.
Nhưng mà trước khi cô ấy kịp gọi tên của cậu ấy…

“Khụ!”

Cale đột nhiên ho khan.
Không, hình như cậu ấy đang bị mắc nghẹn.
Rồi cậu chợt nhảy dựng lên.

“Cale-nim?”
– Tư lệnh?
“Thiếu gia?”

Đương lúc mọi người đang gọi cậu trong sự sửng sốt, Cale nghe thấy một giọng nói vang lên trong tâm trí mình.

– Có vẻ như giờ đây cô nhóc ấy đang cố gắng thanh tẩy nó.

Đó chính là giọng của Háu ăn.
Thứ duy nhất có thể bị thanh tẩy ở đây là mấy cái thân cây đen.

“Đợi tôi một lúc!”

Cale nhanh chóng hét lên trước khi rời khỏi căn lều. Cale có thể trông thấy một người nào đó đang gấp gáp tiến về phía căn lều.
Cô ấy trông có vẻ cực kỳ sốc. Dù đã vấp mấy lần lên chiếc áo choàng đen nhưng cô vẫn tiếp tục chạy thẳng về phía trước.

Giờ Cale đang đối mặt với người vừa mới chạy tới ấy.

“… Mary.”

Người mặc áo choàng đen cúi gập người xuống một góc chín mươi độ.

“Tôi xin lỗi thiếu gia.”

Mary cúi người và nói bằng một giọng sửng sốt khác hẳn so với giọng nói giống hệt hệ thống định vị như mọi khi của cô ấy. Còn Cale lại nhìn về phía thân cây đằng sau Mary.

Mary không nhìn thấy ánh mắt Cale đã dời về phía sau mình, bởi vì cô ấy vẫn còn cúi đầu và tiếp tục lải nhải.
Chính bản thân cô cũng bị chuyện này làm cho kinh ngạc. Cô vốn chẳng hề muốn gây rối trong lúc Cale đang bị thương.

“Tôi không cố ý làm điều đó đâu, chỉ là-”

Mary ngập ngừng một lúc trước khi nói cho Cale biết sự thật.

“Tôi cảm thấy đói một cách quái lạ. Tôi đói, vì vậy nên…”

Câu trả lời vội vàng của Mary vang bên tai Cale.

“Mary.”
“Vâng thưa thiếu gia. Tôi vô-”
“Cô làm tốt lắm.”

Mary ngẩng đầu lên.
Cô trông thấy Cale đang mỉm cười với mình.

– Nhân loại! Nụ cười đó không hợp với ngươi lắm đâu!

Cale hoàn toàn phớt lờ lời nói của nhóc Rồng sáu tuổi và tiếp tục nói.

“Mary, cô thấy đói lắm sao?”

Cậu nhìn vào cái thân cây đen sì.
Trên thân cây có một dấu vết cùng kích cỡ với lòng bàn tay nhỏ của Mary, dấu vết đó có màu khác mà không phải là màu đen.

“…Vâng thưa cậu, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng đói bụng.”

Mary đang sốc cực kì, cô gần như lầm bầm nói ra câu trả lời. Chiếc áo choàng đen di chuyển lên xuống không ngừng, cũng chính bởi vì cô đang rất lo lắng.
Cale đưa tay chỉ toàn bộ Khu 7 với một biểu cảm hài lòng trên khuôn mặt.

“Cô có thể ăn hết bọn chúng.”

Mary có thể nhìn thấy những thân cây đen kịt, không đúng, mà là tử mana đang bao phủ lên khắp Khu 7.

“Tất cả bọn chúng là của cô.”

Cô ấy nhìn lại về phía Cale.

“Hãy làm bất cứ điều gì mà cô cảm thấy thích. Cô có thể làm mọi điều mà cô mong muốn.”

Món quà của Cale đã trao trọn đến tay Mary.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play