Sau đó Cale nghe thấy giọng của Tasha. Một giọng nói đầy lo ngại vọng qua làn nước.
“… Tệ rồi đây. Ch- chúng ta không thể xử lý nhiều tử mana như vậy được.”
Giờ đây Tasha đang đứng giữa Litana và Choi Han, hai người không hay biết chuyện gì đang diễn ra. Cô hướng mắt về phía thuộc cấp của mình.
Dù vài người trong số họ đã bị bỏ lại ở Khu vực 8, song những người đang ở bên cạnh cô ngay lúc này đều thuộc hàng tinh anh trong các Dark Elf ở Thành phố Ngầm.
Biểu cảm trên khuôn mặt họ đều cứng lại.
Tasha cắn chặt môi.
‘… Nhiều quá.’
Cô đã ngửi thấy một hương thơm ngọt ngào lẫn chút đắng nhẹ ngay khi cả đoàn đặt chân vào Khu vực 7. Quả thật, mùi hương của tử mana rất giống với dòng chảy sức mạnh của họ.
Mới đầu cô đã rất vui khi ngửi thấy nó.
Thế nhưng vào lúc họ bước đến dòng sông, cô cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Số lượng tử mana cần hấp thụ quá khủng khiếp. Bao nhiêu sinh mạng đã nằm xuống nơi này để lượng tử mana tụ tại đây lại nhiều đến vậy chứ?
Tasha vô thức nhìn về phía Mary.
Trước đây, ông nội cô – cũng chính là thị trưởng hiện tại của Thành phố Ngầm của Dark Elf, đã kể cho cô một chút về hắc thuật.
‘Bảo vệ Mary.’
‘Sao ạ? Ông, ý ông là gì? ‘
‘Đây là mệnh lệnh của ta với tư cách là thị trưởng. Mary có thể…’
Thị trưởng Dark Elf, người đã sống hơn năm trăm năm, chớp mắt trước khi nói tiếp.
‘Đúng vậy, mọi thứ diễn ra đều theo lẽ tự nhiên của nó. Cuối cùng cũng đã đến lúc có người kế thừa di nguyện của Tử linh Thánh nhân.’
‘Tử linh Thánh nhân?
Đó là ai vậy ạ?’
Tasha không khỏi bối rối khi nghe thấy cái tên này, nhưng thị trưởng vẫn tiếp tục với một giọng nói nghiêm túc.
‘Hãy mang theo những chiến binh mạnh nhất chúng ta có. Ta cũng sẽ gửi thêm quân tiếp viện. Thay vào đó, cháu PHẢI bảo vệ Mary bằng mọi giá. Chúng ta phải bảo vệ chiêu hồn sư duy nhất trên thế giới.’
Dẫu thị trưởng không ra lệnh làm như vậy, thì chắc chắn Tasha vẫn sẽ bảo vệ Mary.
Tuy Alberu là cháu trai ruột của cô, nhưng cô lại gần gũi với Mary hơn. Tasha vẫn nhớ như in khoảnh khắc cô cứu Mary khi Mary mới mười tuổi.
“Tệ rồi đây.”
Tasha giật mình trước giọng nói đột ngột cất lên này, và lập tức quay về phía Eruhaben. Không như những Dark Elf khác, cô biết danh tính thực sự của Rồng cổ đại. Những Dark Elf khác có lẽ đang tranh luận xem lượng tử mana đồ sộ đó có phải hàng thật hay không, và vấn đề hóc búa nhất: liệu Eruhaben là Rồng hay chỉ đơn thuần là một nhân loại.
Lời nói khô khốc của Rồng cổ đại khiến Tasha bất giác nhắm chặt mắt.
“Xem ra ngay từ đầu, mục tiêu của Đế quốc là hủy diệt Đại Ngàn.”
Một giọng thảng thốt vọng qua làn nước sau một khắc nín lặng.
“… Gì cơ? Ý ngài là sao?”
Nữ Vương Đại Ngàn Litana vặn lại trong sự phẫn nộ. Lúc này Tasha mới từ tốn giải thích về thứ sức mạnh mà họ cảm nhận được ở khắp Khu vực 7.
Đồng tử của Litana lẫn Choi Han đều rung lên sau khi Tasha dứt lời.
“V, vậy, ý của cô là… Hiện giờ khắp Khu vực 7 đều bị gắn bom tử mana, và mặc dù Dark Elf có thể hấp thụ số mana đó thì vẫn sẽ rất khó để xử lý tất cả nếu chúng phát nổ lúc này ư?”
Giọng Litana run run, nét mặt cô dần đờ đẫn khi cố gắng bình tĩnh đánh giá những gì Tasha vừa nói.
“Chúng ta không thể cứu tất cả mọi người, và Khu vực 7 có khả năng sẽ bị phá hủy hoàn toàn bởi vì đống bom đó sao?”
Ngay khi Litana nói xong, giọng nói trầm thấp của vị Đại pháp sư bí ẩn truyền đến như thể đáp lại.
“Bọn chúng định tạo ra một địa ngục.”
Địa ngục.
Litana lạnh gáy ngay khoảnh khắc Eruhaben thốt ra từ đó.
Cô siết chặt lấy cây thương trong tay. Đồng thời, ánh mắt của cô khóa chặt vào một người đặc biệt.
Cale Henituse.
Ánh mắt của cô vô thức hướng về cậu thanh niên này.
‘Tại sao ta lại nhìn cậu ấy trong khi bản thân biết rõ cậu ấy không thể cho ta bất kỳ câu trả lời nào chứ?’
Chẳng ai trong chúng ta mong đợi việc này xảy ra cả.’
Ai có thể lường trước được Đế quốc muốn chôn vùi Khu vực 7 thay vì chiếm đoạt nó đây?
‘Ta có nên bảo họ chạy và phản công lại không?’
Thời điểm đó, Litana nhớ lại cách cô ra lệnh cho người của mình tuyệt đối phải án binh bất động. Cô ấy cũng nhớ về lựa chọn của mình là ở lại Khu vực 8 thay vì tấn công ngay lập tức.
“Chết tiệt!”
Hai mắt của Litana đục ngầu vì giận dữ. Nhưng đúng lúc đó, cô để ý đến biểu cảm trên gương mặt Cale.
“… Thiếu gia Cale?”
Cô không tự chủ được mà cất tiếng gọi.
Vì cậu ấy đang mỉm cười.
Cậu không thể kìm lại nổi.
Một trong những năng lực cổ đại liên tục nói vọng vào tâm trí cậu.
– Đói quá. Kỳ thực ta có thể ăn, ăn và ăn không ngừng nghỉ.
Chính Phàm ăn đã tự nhận rằng sự háu ăn của cô ấy là vô đáy.
– Ngươi còn nhớ những lời gió đã nói trước đây chứ? Gió bảo rằng, hãy sử dụng cô ấy nếu ngươi muốn tháo chạy thật xa, hoặc dùng Đá tảng Vĩ đại nếu muốn bảo vệ quê nhà của mình. Giờ ngươi hãy sử dụng ta cho việc này.
Phàm ăn đang rất nghiêm túc.
– Ở đây, ta là người duy nhất có thể “phát triển.”
Lửa, nước, gió và đất.
Những thứ đó đã hiện hữu ngay từ thuở sơ khai.
Tuy nhiên, gỗ thì khác.
– Cây cối là một thực thể sống, giống như con người vậy.
Sinh ra và chết đi, như một vòng tuần hoàn vô hạn.
– Và ta là cây “Không thể hủy diệt.”
Những cái cây bình thường có thể bị phá hủy.
Thế nhưng, Phàm ăn vốn là một sự hiện diện không thể nào tàn phá.
Vì thế cô ấy có thể phát triển không ngừng.
Cô có thể bén rễ trong lòng đất, hấp thụ ánh sáng mặt trời, không khí, nước, nhiệt độ…
Cô có thể ăn tất cả mọi thứ nhiều lần và tiếp tục lớn lên.
Cô không thể tự mình tồn tại, nhưng lại có thể đặt chân đến bất cứ nơi đâu miễn bản thân có một vật chủ để kết nối.
Và bây giờ, vật chủ đó đã được tạo ra cho Phàm ăn.
Mọi thứ cô cần đều gói gọn trong bản chứa mang tên Cale này.
– Biết tại sao ta lại chết trong vùng đất của đá tảng không?
Phàm ăn bật cười vui vẻ và lên tiếng hỏi Cale.
Ngay sau đó, cô đã tự trả lời câu hỏi của chính mình.
– Có quá ít cây ở đó. Chỉ toàn đá là đá thôi.
Cale khẽ cười khúc khích.
Thực sự là chẳng thể nhịn nổi mà.
– Ta được sinh ra ở Đại Ngàn.
Cậu lại bật cười khi nghe Phàm ăn nói.
– Hồi đó khu rừng tối om hà. Cây cối đều đen thùi lùi. Do đó nó được gọi là Dạ Lâm.
Giây phút ấy, Cale hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa mình và năng lực cổ đại đầu tiên mà cậu thu thập được khi đến thế giới này. Chủ nhân của Khiên Bất hoại đã nói với cậu rằng.
‘Thời cổ đại chẳng có những món ngon như vậy đâu. Lũ khốn tự nhận bản thân sùng bái thần linh ở Dạ Lâm toàn cho ta mấy thứ nhạt nhẽo vô vị.’
‘Dĩ nhiên là ta đã bị đuổi thẳng cổ khỏi đó. Chúng nói rằng ta quá tham ăn. Thật nhảm nhí làm sao. Về sau ta đã theo chân đồng đội của mình. Bọn ta đã lên kế hoạch uốn nắn lại thế giới.’
Cậu đã tưởng rằng cô ấy đang đề cập đến Dạ Lâm nơi mà Choi Han từng sống, nhưng hóa ra là cậu đã nhầm.
Trong thời cổ đại tồn tại một Dạ Lâm khác.
– Những gì ta đã nói với ngươi lúc đầu, còn nhớ chứ?
Cale gật đầu trước thắc mắc của Phàm ăn.
Đương nhiên là cậu vẫn nhớ rất rõ. Đó là lúc cậu có được năng lực cổ đại đầu tiên.
Vào khoảnh khắc tấm khiên được khắc trên ngực của cậu, nữ tu sĩ háu ăn đã tuyên bố.
‘Ta sẽ bảo vệ ngươi.’
Tấm khiên này đã giữ an toàn cho Cale kể từ lúc đó.
Và lần này cũng vậy, nó cũng sẽ bảo vệ cậu.
Cale lên tiếng với những người đang dán chặt mắt vào mình.
“Chúng ta sẽ tiếp tục kế hoạch ban đầu.”
Nói rồi, cậu bắt đầu hồi tưởng lại kết cấu của Khu vực 7.
Cậu đã từng trông thấy nó một lần vào lúc đến thăm cặp song sinh của Thần Mặt trời.
Tất cả người dân và các tòa nhà, bao gồm cả cung điện, đều gắn liền với cây cối. Các tòa nhà được xây dựng giữa hoặc trên các ngọn cây, khiến toàn bộ thành phố giống như một khu rừng rộng lớn.
“Thiếu gia, nếu làm vậy thì Đế quốc có thể cho nổ những quả bom tử mana, Khu vực 7 sẽ bị phá hủy mất!”
Tasha vội vàng nêu ý kiến của mình. Cale gật đầu trước khi đáp lại.
“Xin đừng lo lắng về vụ nổ.”
“… Sao?”
Cale lặp lại những lời của tấm khiên một cách trôi chảy, khiến Litana phải bối rối thốt lên.
“Tôi sẽ ăn mọi thứ để không ai bị thương.”
Cậu chuẩn bị bước lên mặt nước.
“Tử mana tuyệt đối sẽ không gây tổn hại đến khu rừng cũng như con người ở đây. Hãy tin ở tôi.”
Những thành viên trong nhóm đều nghe thấy lời của Cale.
“Chúng ta không có nhiều cơ hội, cũng chẳng biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Đây không phải là lúc để nhìn lại quá khứ đâu.”
“… Thiếu gia Cale.”
Litana cắn chặt môi và cố sắp xếp lại đống suy nghĩ rối rắm trong đầu. Cô ấy tin tưởng Cale, dù vậy, mạng sống của vô số người đang ở bên bờ vực nguy hiểm.
Ngay khoảnh khắc đó.
“Cale-nim.”
Choi Han, người luôn im lặng cuối cùng cũng xen vào.
“Cậu sẽ sử dụng năng lực cổ đại ư?”
Năng lực cổ đại. Những từ này khiến Litana rùng mình. Cô đã nghe Rosalyn và Choi Han kể về tình trạng hiện tại của Cale, thế nhưng lúc này cậu vẫn tiếp tục thúc ép bản thân mặc cho những gì đã xảy ra với cơ thể đó.
Nó khiến cô nhớ lại việc Cale đã suýt ngất sau khi dập lửa ở Khu vực 1.
Lúc ấy, cô hướng mắt về phía Cale. Còn cậu thì đang thầm cảm thán sự nhanh nhạy của Choi Han trong lúc đáp lại.
“Ừ.”
Litana cắn môi trước câu trả lời đơn giản chỉ vỏn vẹn một từ duy nhất này.
Số sinh mạng đang nằm trong Khu vực 7 của Đại Ngàn nhiều không kể xiết.
Và một cá nhân đơn độc đã chấp nhận liều mạng sống mình để cứu những người đó.
‘… Chúng ta không cách nào biết được hành động tiếp theo của Đế quốc.’
Chúng có thể phá tan Khu vực 7 và bỏ chạy ngay cả khi Đại Ngàn đang án binh bất động, bởi lẽ sự tuyên chiến từ các vương quốc khác sẽ đặt họ vào tình thế nguy hiểm.
Chúng làm vậy hòng khiến Đại Ngàn bận rộn với việc ứng phó với tình huống này mà khó lòng tham gia vào cuộc chiến, hoặc chí ít là trì hoãn việc tham chiến của họ. Có thể Đế quốc đang nhắm tới điều đó.
Rốt cuộc Litana cũng đã bình tĩnh lại.
“Chúng ta đi chứ?”
Sau khi người nắm quyền đưa ra quyết định của cô ấy, giọng nói của Raon vọng lên trong tâm trí Cale.
‘Bây giờ không có lính canh nào ở đây cả!’
Nghe vậy, Cale lập tức đạp xuống đáy sông. Chỉ một loáng sau cậu đã lao ra khỏi mặt nước.
Xìiiiiiiii-
Bụi vàng phủ lấy Cale và những người khác vào lúc họ phóng lên khỏi nơi đó.
Eruhaben đã phủ lớp tàng hình cho họ một lần nữa.
Bởi vậy nên dù cho đã rời khỏi làn nước, nhưng vẫn không một ai có thể phát hiện ra họ.
“Ha.”
Cale bật ra một tiếng chế giễu nhỏ ngay khi cậu ra khỏi.
Quả đúng như những gì Raon đã mô tả.
Có hàng trăm bể nước hình trụ được bày khắp nơi trong Khu vực 7.
Bíp- Bípppppp-
Mỗi cái đều có một quả cầu tỏa sáng tuyệt đẹp trên đỉnh. Thế nhưng những quả cầu mỹ lệ ấy lại phát ra những âm thanh hết sức quái lạ.
Bộp.
Cale đáp xuống mặt đất với một tiếng động nhỏ. Ngay lúc đó, cậu có thể nghe thấy tiếng thở não nề đến tuyệt vọng của Litana. Thật sự, không có cách nào khác để diễn tả chúng cả.
Chúng quá chói lọi.
Mặc dù tất cả các ngôi nhà trong Khu vực 7 đều tối om, không hề có lấy nổi một tia sáng… Dù cho những người dân tại Đại Ngàn lúc này có lẽ đang co rúm trong nhà, run rẩy trong cơn sợ hãi tột độ đến mức không tài nào thở nổi…
Thứ ánh sáng từ hàng trăm quả cầu đẹp đẽ ấy, ánh sáng từ tòa cung điện đã bị chiếm lĩnh bởi Đế quốc, và ánh sáng từ con tàu bay đang lơ lửng phía trên cung điện chiếu xuống khiến Khu vực 7 trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Trông diễm lệ hệt như một thành phố viễn tưởng.
Cale liếc qua một lượt, và nhanh chóng ra lệnh.
“Hãy di chuyển vị trí đi.”
Cậu không thể trông thấy bất kỳ ai trong số họ, nhưng cậu có thể cảm nhận rất rõ rằng tất cả đã bắt đầu di chuyển.
Cale quan sát bốn hướng và trung tâm trước khi tiếp lời.
“… Và tiêu diệt chúng.”
Không cần bất cứ một lời phản hồi nào.
Bộp.
Chưa đầy một giây sau, nơi đó đã vang lên những tiếng bước chân không ngừng chuyển động. Cả nhóm chia ra bốn hướng và bắt đầu kế hoạch.
– Nhân loại! Họ đang di chuyển rất nhanh! Mọi người sẽ đến vị trí của mình ngay thôi!
Nữ Vương Litana và vài Dark Elf hướng về phía Đông.
Tasha và một số Dark Elf thẳng tiến phía Tây.
Phía Nam là Mary cùng số Dark Elf tương tự.
Còn Choi Han và những Dark Elf còn lại đang lao về phía Bắc.
Đột nhiên, Cale nghe thấy một giọng nói sau lưng mình.
“Ta cũng sẽ đi. Ngươi và đứa nhóc liệu mà lo cho tốt việc của mình đấy.”
Người cuối cùng.
Con Rồng cổ đại Eruhaben từ từ bay lên không trung.
Điểm đến của ông chính là khu trung tâm.
Nhắm đến con tàu bay.
Eruhaben nhận trách nhiệm giải quyết thứ đó.
Cale mở lòng bàn tay ra. Ngay khi cuộc tấn công bắt đầu, cả nhóm sẽ không còn tàng hình nữa. Tất cả sẽ hiện lên trước mặt kẻ thù.
Một bước khác sẽ tiến hành ngay sau thời điểm mọi ánh mắt tập trung vào họ.
Bùm! Bùm! Bùm!
Lồng ngực Cale đang đập điên cuồng.
Cậu nhắm mắt lại, chậm rãi hít một hơi thật sâu.
Vùuuuuuu-
Thật rõ ràng, cậu có thể nghe thấy nó.
Tiếng lá đung đưa trong gió.
Cậu có thể cảm nhận được.
Rằng đây là một khu rừng, rằng đây là Đại Ngàn, nơi có vô số cây cối sinh sôi.
Tại nơi ấy, bỗng vang lên một âm thanh vô cùng yên tĩnh.
Xào xạc-
Không nghi ngờ gì nữa, đó là âm thanh của những chiếc lá.
Có điều, nó thật khác so với lúc trước.
Xào xạc-
Xào xạccccccc-
Xào xạc-
Tiếng động phát ra từ số cây nằm ở những vị trí mà thứ ánh sáng đẹp lạ của Đế quốc không thể chiếu tới.
Những cành cây chạm vào các tòa nhà nơi cư dân của Đại Ngàn đang ẩn náu chậm rãi bắt đầu di chuyển.
Vào thời khắc đó.
Bàaaaaaaaaang!
Hai mắt Cale mở ra.
Những gì đang diễn ra ở phía Bắc lọt vào tầm mắt cậu.
– Nhân loại! Bắt đầu rồi!
Lúc ấy, cậu thấy rõ hình ảnh một kiếm sĩ tóc đen đang bay lên phía trên con golem. Luồng aura đen ngòm lập tức phóng đến và hủy hoại nó.
Có vẻ Choi Han chính là người đầu tiên đến nơi.
Baaaaang!
Baaaaaang! Baaaaang! Baaaaaang!
Chẳng bao lâu sau, cậu cũng nghe thấy tiếng ầm ĩ phát ra từ phía Đông, phía Tây và phía Nam.
Cale cúi đầu xuống.
Cậu thấy mình đã hiện hình trở lại.
Wiiiiiiiiiiiiiiiii- Wiiiiiiiiiiiiiiiii-
Chuông báo động đột ngột vang lên từ con tàu bay bên trên Khu vực 7.
Sự tĩnh lặng của màn đêm đã bị phá hủy.
Vào khoảnh khắc Cale hướng mắt về phía con tàu, khóe môi cậu cong lên thành một đường tuyệt đẹp.
“Ta sẽ tạo ra địa ngục cho lũ các người.”
Đêm nay sẽ là đêm ác mộng đối với quân đội Đế quốc.
Xào xạccc-
Những cái cây bắt đầu nổi gió trong khu vực.