Dẫu vậy, không một ai để ý rằng chính những cái cây đã tạo nên gió.
Nơi đây đã quá hỗn loạn, một việc vô thưởng vô phạt như vậy sẽ chẳng thể thu hút được sự chú ý của bất cứ ai.

“Nh, những người đó là!”
“Đây là tình huống khẩn cấp! Nữ Vương Đại Ngàn đã tiến hành đột kích!”

Inggggggggg- Ingggggggg-
Những giọng nói bắt đầu vọng lên, kèm theo đó là tiếng còi báo hiệu.
Các lực lượng của Đế quốc gần bốn cánh cổng là hỗn loạn nhất.

“… Ng, người đó là bậc thầy kiếm sĩ của Vương quốc Roan!”
“Là, là chiêu hồn sư! Chiêu hồn sư đã xuất hiện rồi!”
“Có cả Dark Elf! Bọn họ đều thuộc lực lượng của Vương quốc Roan từng xuất hiện trong trận chiến tại Vương quốc Caro khi trước!”

Những cá thể mạnh mẽ đến từ cả Đại Ngàn lẫn Vương quốc Roan đột nhiên xuất hiện và bắt đầu tấn công lũ golem một cách tàn nhẫn.

“Cái quỷ gì vậy chứ?!”

Một cung điện tọa lạc ở trung tâm Khu 7 của Đại Ngàn, nó cũng giống như là trái tim của nơi đây vậy.
Bấy giờ, nhà giả kim vốn đang yên vị trên ngai vàng của Litana tức tốc tiến về phía cửa sổ để quan sát tình hình bên ngoài. Và rồi đập vào mắt hắn, là màn đêm đang cắt xuyên qua Khu 7, nơi vì chịu sự chi phối của Đế quốc mà tỏa sáng rực rỡ.

Dường như không còn chỗ cho tia sáng nào lọt ra nữa.

“Sa, sao chúng có thể đến được đây…!”

Luồng aura đen xé toạc cả bầu trời.
Lưới mana đen của chiêu hồn sư tựa như tấm mạng nhện mà liên tục bắn về phía một con golem.
Đoàn Dark Elf cùng các Nguyên tố của họ cũng đồng thời sử dụng mana đen để nuốt chửng những tia sáng của Đế Quốc.

“Chúng mới chỉ đưa ra tuyên bố gần đây…!”

Vương quốc Roan chỉ vừa mới thông báo rằng chúng sẽ chống lại hắc thuật, đấy không khác gì một lời tuyên chiến chống lại Đế quốc.

“Vậy mà Vương quốc Roan và Đại Ngàn đã thực sự liên minh với nhau rồi ư?”

Tên giả kim thuật sư chịu trách nhiệm cho cuộc xâm lược Đại Ngàn này ớn lạnh.

‘Sức ảnh hưởng của Vương quốc Roan đã lan rộng tới đâu rồi chứ?
Có thể phản ứng nhanh đến mức này, bọn chúng đã liên minh tự lúc nào rồi?’

Hắn hồi tưởng lại điều bàn thân đã thấy qua màn hình, ánh mắt lạnh lùng mà kiên định của Vương Thái tử Alberu.
Đó không phải là ánh mắt của một người có ý định sẽ thua cuộc.

Bíppppppp- Bíppppp-

Nghe thấy âm thanh báo động, tên giả kim thuật sư lấy ra một quả cầu từ túi áo trước ngực.
Đó là một quả cầu màu xám.
Dòng mana đen bắt đầu chảy ra từ đầu ngón tay hắn.
Hắn cũng là một hắc pháp sư.

Mana đen thắp sáng quả cầu xám và đưa tới một thông điệp.

– Phá huỷ Đại Ngàn. Sau đó thì dùng tàu bay để rút lui.

Là giọng của Adin, mặt trời tương lai của Đế quốc. Nghe giọng hắn có vẻ yếu ớt và mệt mỏi nhưng vẫn giữ được sự nghiêm túc và lạnh lùng.
Sự lo lắng bỗng chốc biến mất khỏi ánh mắt của tên giả kim thuật sư.

‘Như vậy có khi lại tốt hơn.’

Hắn lên tiếng.

“Hiện tại chúng thần có thể thấy được lực lượng của Vương Quốc Roan.”
– Vương quốc Roan?
“Vâng, thưa điện hạ. Bậc thầy kiếm sĩ cùng với chiêu hồn sư-”
– Thế thì gã tư lệnh cũng nên ở đó.

Nghe Hoàng Tử Adin nói vậy, tên giả kim thuật sư nhìn về phía người đang hiện diện ngay trung tâm Khu vực 7.
Cale Henituse. Mái tóc đỏ của cậu hiện rõ trước mắt hắn.

“Vâng, thưa điện hạ, hắn cũng ở đây.”
– Được rồi.

Adin nghiêm giọng ra lệnh.

– Cứ làm theo kế hoạch ban đầu.

Tên giả kim thuật sư cúi đầu đáp.

“Vâng, thưa điện hạ. Chúng thần sẽ thực hiện đúng theo kế hoạch.”

Họ sẽ đổ tử mana vào Khu 7 và biến nơi đây thành vùng đất chết.
Và rồi một biến số tên Cale bỗng dưng xuất hiện trong kế hoạch đó.

Tất nhiên, không thể bỏ qua sự hiện diện của Dark Elf cùng các chiêu hồn sư, thế nhưng, chỉ chừng ấy người vẫn chưa đủ để có thể ngay lập tức ngăn chặn những quả bom tử mana. Để thanh tẩy toàn bộ số tử mana đó cũng không dễ dàng gì.
Nó sẽ lấy đi không ít thời gian của chúng.

‘Càng tốt hơn nữa nếu Tư lệnh Cale dùng đến thứ sức mạnh trong lời đồn đó.’

Hắn hay tin rằng Cale Henituse đã sử dụng một tia sét rực lửa để thanh tẩy đám golem, tuyệt vọng đen và cả tử mana. Khu vực 7 sẽ bị phá huỷ đúng như mong muốn của Đế quốc nếu hắn sử dụng tia sét đó ở đây.

Chỉ thế thôi đã là đủ.
Rồi hắn rời khỏi chính điện và lệnh cho các thuộc cấp.

“Chuẩn bị đi!”

Đám thuộc hạ lập tức di chuyển.
Rồi hắn nói thêm.

“Tập trung tại tàu bay theo kế hoạch!”

Hắn ta cũng nhanh chóng tiến về phía con tàu bay tại trung tâm Khu vực 7 và tiếp lời.

“Kích nổ đống bom đi, bắt đầu từ rìa của Khu 7!”

Phần rìa của Khu 7.
Đó là nơi cư trú dành cho các cư dân của Đại Ngàn.
Nơi đó cũng gần với bốn cánh cổng dẫn tới Khu 7 không kém.

Bíppppp- Bíppppppppp-

Những khối cầu xinh đẹp được gắn trên những quả bom đang tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Tên giả kim thuật sư nở nụ cười châm chọc trong khi quan sát chúng.

Vào khoảnh khắc đó.

Đùnggggggggggggg!

Hắn nghe thấy một tiếng nổ mạnh hơn hẳn trước đây.

“Âm, âm thanh phát ra từ phía Bắc!”

Sau khi tên thuộc hạ lên tiếng, hắn liền quay người sang hướng Bắc.

“A.”

Thứ đó đang sụp đổ.
Con golem cao gần 20 mét, nó đang dần dần khuỵu xuống đất.

Hắn không nhìn lầm, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua trái tim nó.
Là Choi Han, bậc thầy kiếm thuật của Vương quốc Roan.
Thanh kiếm của cậu đã đâm thẳng qua ngực phải con golem, nơi chứa lõi của nó.

Kécccccccccccc- Khặcccccccccc-

Những tiếng kêu thét rợn người không ngừng vang lên.
Âm thanh đó khiến cơ thể tên giả kim thuật sư cũng phải run rẩy trong chốc lát.
Dù cho hắn có từng tham gia vào các thí nghiệm đi nữa, nhưng nỗi tuyệt vọng đen kia thực sự vô cùng bẩn thỉu và kinh khủng.

Vậy nhưng, những tiếng kêu thét cũng sớm dừng lại.

“… Dark Elf.”

Gã giả kim thuật sư, à không, gã hắc pháp sư, cắn môi lại.
Hai Dark Elf đẩy Choi Han sang một bên, bắt đầu kích hoạt mana và gọi các Nguyên tố đến giúp đỡ cho họ.

“Ặc!”
“Hự!”

Hai người bọn họ đặt tay lên cái lỗ được tạo ra từ đòn tấn công của Choi Han. Chỉ một lúc sau, cả hai không kiềm được mà rên rỉ và cắn chặt môi mình.

“Hự!”

Họ nghe thấy rõ ràng.
Với những người khác, những âm thanh gào thét ghê rợn đang dần biến mất, nhưng trong tâm trí hai Dark Elf lại đang vang lên những tiếng kêu khóc khác hẳn.

Là tiếng than khóc của những người đã bị chuyển hoá thành tử mana và tuyệt vọng đen.

Xìiiiii-
Họ cảm thấy như thể tay mình đang bốc cháy.
Tuy bề ngoài đôi tay bọn họ nhìn vẫn ổn, ấy vậy mà bên trong lại đang bị xáo trộn.

Hai Dark Elf cùng lúc nhớ lại những điều Tasha đã nói với họ.

“Dù có đau cũng phải cố chịu đựng. Mọi người hẳn cũng đã từng chứng kiến những người bỏ mạng khi cố vượt qua sa mạc của Vùng đất Chết! Và tiếng khóc than nơi đây lại là của những người đã phải đón nhận cái chết đau đớn gấp bội lần những người chạy trốn vì cuộc sống tốt đẹp hơn kia!”

‘Nên hãy gắng chịu đi.’

Bọn họ cắn môi, tiếp tục chịu đựng sự nhức nhối.

Họ không còn lựa chọn nào khác.

“Hộc, hộc. Hộc.”

Họ trông thấy Choi Han đang chĩa mũi kiếm của mình về phía những quân binh Đế quốc đang bao vây họ, dù cho cơ thể cậu đang run rẩy.
Toàn thân Choi Han đều phát run lên.
Có vẻ cậu đang cắn lấy môi dưới khá mạnh.

‘Cậu định sẽ tham gia vào cuộc tiến công này à?’

Cale đã hỏi như vậy ngay sau khi Alberu rời đi, lúc chỉ còn hai người họ ở đó mà thôi. Đối diện với câu hỏi hờ hững đó của Cale, Choi Han đã nghiêm túc trả lời.

‘Vâng. Cale-nim, tôi sẽ tham gia. Tôi là người thành thạo nhất trong việc xác định vị trí lõi của lũ golem, và tôi có thể phá hủy chúng.’

Cậu thêm vào.

‘Tôi sẽ không hành động như một tên ngốc gây rắc rối cho mọi người một lần nào nữa. Xin hãy tin tưởng và giao phó việc ấy cho tôi.’

Lần đầu tiên chiến đấu chống lại lũ golem và nỗi tuyệt vọng đen, Choi Han đã phải đối mặt với nỗi kinh hoàng và sợ hãi. Nếu không nhờ có Raon và Clopeh ở đó, có lẽ cậu đã khiến mọi người gặp rắc rối và làm ra hành động điên rồ nào đó.
Thế nên, lần này cậu cũng sẽ tham gia.

Đấy là thứ, dù bây giờ có cố gắng chạy trốn như thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ phải đối mặt với nó một lúc nào đó.

Trước kia, sau cùng cậu cũng phải chống lại những kẻ thù giống như ban đầu tại Dạ Lâm dù lúc trước cậu đã sợ hãi bỏ chạy khỏi chúng. Lần nào lần nấy Choi Han đều phải đối mặt với thất bại cả, nhưng rồi cậu cũng đánh bại tất cả bọn chúng.

Choi Han nắm chặt chuôi kiếm của mình.
Kể cả bây giờ, vẫn có những giọng nói đang vang lên trong tâm trí cậu.

‘Ăn nó đi.’
‘Ngươi sẽ mạnh hơn một khi nuốt trọn nỗi tuyệt vọng đó.’

Choi Han càng cắn chặt môi hơn nữa.

Tách.

Ngay lúc môi cậu khẽ bật máu.

– Choi Han! Ngươi ổn chứ? Nhân loại bảo ta tới kiểm tra tình trạng của ngươi!

Cậu nghe thấy giọng Raon trong tâm trí mình.
Đồng thời cậu nhớ đến điều cuối cùng Cale nói với cậu sau khi tuyên bố rằng bản thân cũng sẽ tham gia cuộc tiến công.

‘Cậu đã trả lại rất nhiều cho khoản tiền cơm của mình rồi. Thế nên cứ lo cho cơ thể cậu trước đi. Đừng có đi hành xử như một tên ngốc.’

Một người vẫn luôn hành động như kẻ ngốc và chẳng bao giờ chăm lo cho cơ thể mình, đã nói với cậu như vậy đấy.

‘À, một điều nữa. Con người chẳng thể mạnh mẽ một cách tuyệt đối được đâu. Vậy nên hãy ghi nhớ điều này.’

Choi Han từ từ ngừng cắn môi.

‘Được sống chính là điều tuyệt vời nhất. Tuyệt hơn nữa nếu được sống trong yên bình và hạnh phúc. Hiểu chưa?’

Cậu dùng mu bàn tay quệt đi vệt máu trên môi.
Việc chảy máu khiến cậu tỉnh táo lại đôi chút. Choi Han mỉm cười.

Lúc này, cậu nghe thấy tiếng những người đồng đội đang nói với mình. Cả hai Dark Elf lần lượt báo cáo.

“Cả lõi và tuyệt vọng đen đều đã được thanh tẩy!”
“Giờ ta chỉ cần hấp thụ tử mana nữa thôi!”
– Choi Han! Trông ngươi có vẻ ổn! Ta biết ngươi có thể làm được mà! Nhưng vẫn phải cẩn thận đấy! Ta quay về chỗ nhân loại đây!

Giọng nói ngập tràn vui vẻ của Raon khiến Choi Han phải nén bật cười, cậu gật đầu.
Tay cậu còn hơi run và có thứ gì đó vẫn đang cố gắng dụ dỗ cậu, nhưng không sao cả.
Cậu vẫn nghe thấy giọng nói của những người bạn mình, thấy họ di chuyển mỗi khi tâm trí cậu dần đánh mất cảnh giác, và không khí buổi đêm này cũng khiến cậu bình tâm lại.

“… Mình cũng phải di chuyển thôi.”

Choi Han nhanh chóng tiếp tục hành động.
Những hạn chế do sự cám dỗ của nỗi tuyệt vọng đen đặt ra, hiện giờ cũng không đến nỗi/quá tệ.

Rầmmmmmm!

Con golem đầu tiên khuỵu xuống sau lưng Choi Han ngay khi cậu di chuyển.
Hai Dark Elf nhảy qua con golem để theo sau Choi Han, xung quanh một trong hai người tỏa ra một luồng tử mana mạnh mẽ hơn.
Điều đó khiến tên giả kim thuật sư đứng đầu một lần nữa cắn chặt môi, hắn quay về phía tên thuộc cấp, tên kia lập tức báo cáo.

“Thưa ngài, việc chuẩn bị đã hoàn tất.”

Hắn nhanh chóng quay lại nhìn phần rìa của Khu vực 7.
Binh lính tại nơi đó đang gấp rút chạy về phía phi thuyền.

Một việc mà tên giả kim thuật sư không hề hay biết chính là vẫn còn một người nữa cũng nhận thức được những điều giống như hắn.

Người đó chính là Cale.
Cậu thấy rõ đám binh lính đang rút quân khỏi phần rìa Khu 7, bấy giờ cậu đang đứng ở đó, nhìn vào những kỵ sĩ và binh sĩ cũng đang quan sát cậu mà không thể tấn công.

‘Bắt đầu rồi.
Các vụ nổ sẽ đến ngay thôi.’

Ngay khi Cale nhận ra điều đó, kẻ háu ăn cất lời.

– Ta không thể thanh tẩy tuyệt vọng đen.

Cô ấy có thể ăn tử mana, nhưng không thể thanh tẩy thứ tuyệt vọng đen đi cùng nó.
Cale suy nghĩ về những gì sấm sét rực lửa đã bảo với cậu khi trước.

Tên đó nói rằng những người duy nhất có khả năng thanh tẩy tuyệt vọng đen là những Chiêu hồn sư, Dark Elf, và bản thân hắn.
Còn về tử mana thì, tất nhiên, ngay cả các linh mục cũng có thể lo được.

Bíp- Bíppp-

Nhiều âm thanh lớn vang lên từ những khối cầu được gắn trên đỉnh mấy trái bom.
Những âm thanh ấy đang dần thay đổi, bắt đầu từ những quả bom nằm tại rìa Khu 7.

Bíppppp- Bípppppppp-

Các khối cầu càng lúc càng ầm ĩ và chói sáng hơn.
Tất cả những biến đổi đều bắt đầu từ rìa Khu 7.

Cale hướng mắt về hướng những khu dân cư vẫn còn yên tĩnh.
Cậu chắc chắn rằng mọi người đều đã tỉnh dậy cả rồi.
Cậu biết những người dân nơi Đại Ngàn đây đang phải nằm yên giả chết trong nhà, thậm chí còn chẳng thể thắp lên chút ánh sáng.

Cậu thấu hiểu tất cả những gì họ đang phải trải qua hiện tại.
Cale cũng từng làm như vậy khi cậu còn là Kim Rok Soo, trốn chạy khỏi lũ quái vật, chui rúc vào đống đổ nát của một tòa nhà bị phá huỷ và giữ bản thân im lặng hết mức có thể.
Cũng từng chẳng thể yên giấc vì sợ hãi những con quái vật mạnh mẽ bên ngoài.

Thế nên cậu hiểu rất rõ.
Cale nhắm mắt lại, mặc cho kẻ thù đang ở trước mắt.

– Nhân loại, ta ở đây!

Bời vì cậu đã có Raon.
Cậu một lần nữa nghe thấy tiếng của kẻ háu ăn vang lên.

– Vậy nên ta mới nói mình chỉ có thể ăn nó, rồi bị nhuộm đen và “tử” luôn. Dù ta không thể thanh tẩy nó, không đời nào ta lại trơ mắt nhìn mặt đất hoá đen mà chẳng làm gì hết.

Trong lần gặp đầu tiên của Cale và kẻ phàm ăn, cô ấy đã nói thế này.

‘Dẫu cho có phát phì, ta nghĩ chính mình vẫn không sao từ bỏ cái hương vị này được! Thật quá bất công cho ta vì phải chết khi ăn phải những thứ dơ bẩn!’

Cậu vốn tưởng rằng cô ấy đã chết vì đói.
Nhưng giờ thì cậu đã hiểu “ăn phải những thứ dơ bẩn” trong lời cô ấy nghĩa là gì.

Cô ấy đã ăn phải thứ gì mà lại chết giữa vùng đất của đá tảng, nơi không hề có cây cối?
Và tại sao mặt đất lại hoá đen?

Cale dần cảm thấy tức giận.

‘Tại sao tất cả bọn họ đều sống những cuộc sống buồn khổ đến thế?’

Kẻ háu ăn, kẻ bủn xỉn, cuộc đời của họ thật đáng buồn.
Cậu nghĩ về cái cây đen đơn độc trên mỏm đất hoang trong khu ổ chuột. Mặc dù chẳng có gì tại đó, nhưng nền đất nơi đó không phải là thứ đất chết đã bị nhiễm độc bởi tử mana.

– Tất cả những gì ta có thể làm là trở thành một tấm khiên.

Nữ tu sĩ háu ăn đã an tĩnh bên trong thân cây đen đó suốt hơn mười ngàn năm.

– Ta không thể tự làm bất cứ thứ gì.

Cô ấy khác với Đá cuội Khổng lồ Đáng sợ. Đá tảng Vĩ đại vẫn còn có thể tấn công, nhưng cô ấy thì không thể. Thứ sức mạnh duy nhất mà cô ấy có là sức mạnh phòng thủ và bảo hộ.

Vậy nên cô luôn cần có đồng minh.
Với họ ở cạnh bên, cô mới có thể phát triển, cũng giống như một cái cây không thể tự mình lớn lên được.

Khiên.
Sức mạnh để bảo vệ thứ gì đó.
Sức mạnh mà chỉ có thể phát huy khi nó có người để bảo vệ.

Khiên Bất hoại.
Cô ấy cuối cùng đã tìm được một đồng minh mới sau hơn mười ngàn năm.

Cale Henituse.
Chờ đợi lâu đến vậy, và rồi cô đã tìm được cho mình một người mới để bảo vệ.

Phập.
Phập. Phập.

Có những âm thanh rất nhỏ vang lên giữa các tiếng nổ.

“Hơ?”

Những người dân Đại Ngàn đang khẽ quan sát tình hình bên ngoài trong khi trốn đi đều kinh ngạc mở to mắt.

Mọi thứ đang sụp đổ.

Cale nghe thấy tiếng của kẻ háu ăn.

– Rừng cây nói chúng sẽ giúp.

Từng nhánh cây nhỏ bắt đầu rơi rụng.
Và rồi…

Rầm. Rầm!
Rầm!

Những cành cây lớn cũng bắt đầu rụng xuống ngay sau đó.

Cây cối khắp cả Khu vực 7 đều đưa ra những phần cơ thể chúng để giúp đỡ. Và chỉ những người dân Đại Ngàn đang lặng lẽ nấp trong nhà mới có thể nhìn thấy việc ấy.
Những nhánh cây găm thẳng xuống mặt đất.
Đúng vào lúc đó. 

Tại nơi trung tâm Khu vực 7.
Tên giả kim thuật sư đã lên tàu bay tự lúc nào, hét lên với một tên thuộc cấp đang cầm một quả cầu màu đỏ.

“Kích nổ từ khu rìa, ngay!”
“Đã rõ! Ba!”

Khoảnh khắc tên thuộc hạ cầm khối cầu đỏ bắt đầu đếm.
Khoảnh khắc vài tên lính còn sót lại nơi rìa phân khu 7 quay mình chạy đi.

“Hai!”

Bíppppp- Bíppppp-
Khi mà những quả cầu đang phát sáng đẹp đẽ dần mất đi ánh sáng của chúng.

Tách.
Khi một tiếng tách nhỏ vang lên từ những trái bom được lắp đặt trên những bình nhiên liệu lớn hình trụ.

Lúc này đây, Cale bỗng cảm thấy thật kỳ lạ.
Cậu có thể cảm nhận được mọi thứ.
Cứ như thể những giác quan của cậu có thể chạm đến cả bốn góc của Khu 7. Nhờ có vậy, cậu mới có thể nói lên những gì kẻ háu ăn bảo cậu nói như lẽ đương nhiên.

“Hãy lớn lên.”

Mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Có điều gì đó đang xảy đến với tất cả những nhánh cây đã vì cậu mà rụng xuống từ tất cả cây cối của Khu vực 7.
Những nhánh cây đã đâm thẳng vào đất, nay đang dần lớn lên.
Như được mệnh lệnh của Cale ban cho sự sống, chúng bắt đầu di chuyển.

“C, cái quái…!”
“Khỉ gió gì…? Đám cây rừng bị cái quái gì thế?”

Rầm- rầm- rầmmmm–
Những dây leo lớn xuất hiện từ giữa những quân binh của Đế quốc.
Chúng di chuyển càng lúc càng nhanh và trở nên to lớn hơn không kém.

Soạtttt-

Những lùm cây đang rủ rỉ xào xạc.
Những cái cây đang rên rỉ nỉ non.
Không đúng, là chúng đang thét lên vang vọng.
Cale có thể nghe thấy chúng.

‘Chúng tôi đã cho cậu một phần của chúng tôi, nên là, hãy bảo vệ chúng.’

Cale đưa hai tay đáp lại rừng cây đang nói với cậu.
Và nhìn về phía những dây leo to lớn.

“Một!”

Ngay khi tên thuộc hạ của giả kim thuật sư vừa kia hét lên con số đó.

Rắc!

Quả cầu đỏ trong tay hắn phát nổ.
Ai nấy đều được chứng kiến những gì đã xảy ra khi ấy.

Những cây dây leo khổng lồ tách ra và quấn chặt lấy những quả bom tử mana.
Như thể chúng là những tấm khiên.

Không phải.
Như thể chúng là những lồng giam vậy.
Dây leo đã hoàn toàn giam chặt những trái bom tử mana.
Nó là khoảnh khắc có thể được trông thấy rõ ràng.

Bíppppp- bíp!

Ánh sáng từ những quả cầu vụt tắt, âm thanh cũng dừng lại.
Dàn bom tại nơi rìa phân khu 7 lần lượt phát nổ.

Đùnggggg! Đùnggggg! Đùnggggg!

Chất lỏng đen bắn thẳng lên trời.
Nhưng, chúng lại không thể chạm đến trời mây.

Soạtttttttttttttt-

Những dây leo chậm rãi chuyển sang màu đen.
Hàng chục, không, hàng trăm những sợi dây leo đã bị phá huỷ bởi vụ nổ đã mọc lên lại và lao về phía dòng tử mana.

Toàn bộ lực lượng của Đế quốc đồng loạt hướng mắt về một người duy nhất.
Những cây dây leo đang mọc lên từ xung quanh con người đó.

Cale nhìn về phía chúng, cậu bật cười mà cất tiếng.

“Chúc ngon miệng.”

Ăn và ăn nữa đi.
Những sợi dây leo bấy giờ đã chuyển đen đang cắn nuốt những trái bom tử mana như thể chúng là rắn.
Càng ăn nhiều, chúng càng trở nên đen tối như màn đêm.

Soạttttttttttttt-
Thế giới ngày càng tối sầm lại trong khi những cái cây vẫn tiếp tục rên rỉ.

Đây mới chỉ là màn mở đầu cho địa ngục của quân binh Đế quốc mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play