Thưởng Nam không biết làm thế nào để kiểm soát ánh mắt và biểu cảm khuôn mặt của mình, cậu càng không thể trả lời câu nói của Phó Vu Sinh, bộ não của cậu giống như tạm thời ngừng hoạt động vậy.
Nước mắt trên mặt đã được lau đi nhưng làn da nơi nước mắt chảy qua lại có cảm giác căng cứng hơn một chút so với những chỗ khác.
Nhưng Thưởng Nam cảm thấy toàn bộ khuôn mặt, cả lưng mình... đều đang căng cứng, không lẽ cậu đã từng bị nước mắt nhấn chìm qua một lần rồi à?
"Vậy... vậy sao." Thưởng Nam nói khô khốc nhưng phản ứng này dường như không bình thường lắm, lẽ ra cậu nên tỏ ra sợ hãi mới đúng: "Gì cơ?" Cậu cố làm ra vẻ ngạc nhiên và hơi sợ hãi.
Nhưng cậu là diễn viên và Phó Vu Sinh ở đối diện với cậu cũng là diễn viên,  hơn nữa còn là ảnh đế từng đoạt giải thưởng.
Diễn xuất của Thưởng Nam trong mắt Phó Vu Sinh chẳng khác nào một sinh viên năm nhất mới vào học viện điện ảnh rồi bị yêu cầu lên sân khấu diễn bài tập, ngây ngô đến mức vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.
Thưởng Nam nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của đối phương, dưới vẻ thản nhiên đó là một sự hứng thú và thăm dò mãnh liệt, thế nên cậu quyết định cố gắng vớt vát một chút: "Tại sao anh lại biết giấc mơ của tôi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play