Đây là lần đầu tiên Thưởng Nam cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của Giang Tức. Trước đây, cơ thể của cậu ấy không chỉ lạnh băng mà còn không có chút hơi thở nào, nhưng giờ đây… tất cả đều trở nên trọn vẹn. Đôi mắt cậu ấy cũng khác trước, một màu hổ phách nhạt thuộc về Giang Tức, với các đường vân tinh xảo in hằn trong tròng mắt, Thưởng Nam có thể thấy rõ ràng.
Bên ngoài phòng.
Đồng Hỷ cảm thấy đầu óc mình rối tung lên như mấy cuộn len bị mèo con cào bới, đan xen lẫn lộn không biết đâu là đầu, đâu là đuôi.
Nghê Đình vừa nhìn vào bài tập, vừa viết vừa suy nghĩ, lại vừa nói chuyện với Đồng Hỉ: “Đàn anh Giang Tức giỏi lắm, Đồng Hỷ cậu có thể hỏi anh ấy khi cần nhé.”
Giang Tức giỏi thì không cần Nghê Đình nói, nhưng chẳng phải tất cả những lời này vốn dĩ đều nói về Giang Lâm sao? Sao bỗng dưng lại chuyển sang Giang Tức rồi?
Đồng Hỷ nhớ lại lời Nghê Đình khi cô ấy đến là Giang Lâm đã gặp tai nạn. Liên kết hai chuyện này lại, Đồng Hỷ suy đoán rằng liệu có phải chiếc xe đã cán nát thứ gì đó của Giang Tức từ trong cơ thể Giang Lâm ra rồi thứ đó đã quay về lại với cơ thể của Giang Tức. Đồng Hỷ thấy suy nghĩ này có vẻ hợp lý, chắc là lần này cậu ấy lại đoán đúng rồi.
“Hai người họ yêu nhau được bao lâu rồi?” Nghê Đình tò mò nhìn về phía phòng ngủ phụ đóng kín: “Sao Thưởng Nam trông như muốn khóc vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play