Khi nhận được tin tức từ viện nghiên cứu về Kỳ Lệnh thì Thưởng Nam đang đứng trên ban công ngắm sao, ngắm trăng. Đêm tối tựa như cơn say, tâm trạng của cậu không hẳn là thoải mái nhưng ít nhất cũng không còn căng thẳng nữa.
Người trong viện nghiên cứu nói rằng tối nay Kỳ Lệnh đã ăn rất nhiều, trạng thái tốt hơn trước đây rất nhiều, bảo Thưởng Nam yên tâm, có lẽ không bao lâu nữa sẽ hồi phục.
Miễn Miễn ôm một bắp ngô, ngồi trên ghế: "Kỳ Lệnh sắp về rồi à?"
"Chưa nhanh vậy đâu." Thưởng Nam khẽ nhướng mắt: "Nhớ cậu ấy à?"
Đúng như dự đoán, Miễn Miễn lập tức nhảy dựng lên: "Ai mà thèm nhớ con mèo đáng ghét đó chứ…"
Nó mắng rất khó nghe, Kỳ Lệnh cũng chửi rất khó nghe, hai đứa bọn chúng chưa bao giờ coi đối phương là người một nhà, ít nhất là trong cuộc sống thường ngày luôn như vậy, hận không thể trù cho đối phương chết đủ một trăm tám mươi kiểu. Thế nhưng khi đến thời khắc sinh tử, chúng lại nhanh chóng xem nhau như ruột thịt.
Dù cũng có thể là do Miễn Miễn đơn phương, vì lòng tốt của Kỳ Lệnh lúc nào cũng phải đặt một dấu chấm hỏi lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play