Thưởng Nam thời trung học không thích nói nhiều. Cậu là kiểu người giống như Ngu Tri Bạch, có gương mặt thanh tú, thành tích xuất sắc nhưng vì tính cách trầm lặng lại bướng bỉnh nên luôn bị xem là khó gần. Khi các học sinh lớp trên cướp tiền của người khác, phần lớn người ta sẽ thà móc tiền ra để tránh bị đánh, nhưng dù có bị đánh đến bầm dập thì Thưởng Nam cũng không chịu đưa ra dù chỉ một xu.
Lúc đó, Kỳ Lệnh chưa có tên, cũng chưa hóa thành con báo lớn đáng sợ. Khi ấy nó toàn thân tuyết trắng, chỉ là một con mèo trắng nhỏ, chỉ khi đến gần hoặc vạch lông nó ra mới có thể thấy những vệt vằn màu vàng nhạt lẩn khuất dưới lớp lông mịn.
Khi nó dùng móng vuốt giúp Thưởng Nam đánh đuổi đám học sinh lớp trên bắt nạt cậu, nó chẳng bao giờ kêu meo meo. Nó chỉ đánh cho họ một trận tơi bời rồi nhẹ nhàng nhảy lên chỗ cao hơn Thưởng Nam, vẫy đuôi, kiêu ngạo mà ngỗ ngược: "Cậu yếu quá."
Đối với việc một con mèo bỗng nhiên nhảy ra giúp mình đánh đuổi kẻ bắt nạt, hơn nữa còn biết nói tiếng người, Thưởng Nam khi đó mới mười ba, mười bốn tuổi lại chẳng hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Cậu lặng lẽ bò dậy khỏi mặt đất, dùng tay áo đồng phục lau đi vệt máu mũi. Dòng máu ngang tàn vắt qua khuôn mặt, hòa với vết bầm tím nơi khóe môi, lại càng tôn lên làn da trắng như tuyết, trong suốt tựa gương.
Cậu thiếu niên kiêu hãnh nói một câu "cảm ơn", sau đó nhặt cặp sách lên rảo bước ra khỏi con hẻm.
Trời đêm sâu thẳm, ánh đèn đường mờ mờ rọi vào trong một chiếc thùng giấy cũ. Con mèo trắng nhẹ nhàng nhảy lên bức tường rào, cẩn thận lách qua từng mảnh kính vỡ cắm trên đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT