Ngu Tri Bạch từng nói rằng đầu lưỡi của Thưởng Nam rất đẹp, có một màu đỏ nhàn nhạt.
Ngón tay của Trương Cẩu vẫn còn đặt trên cằm Thưởng Nam, đầu ngón tay vuốt ve không rời. Nó thực sự rất muốn, rất muốn...
Nhưng cuối cùng, nó chỉ ôm Thưởng Nam vào lòng: "Nó sẽ đến và xé nát mình mất."
Suy cho cùng, nó chỉ là một chiếc bình chứa.
"Mình không thể kiếm cho cậu chút đồ ăn nào." Trương Cẩu ôm Thưởng Nam đang lạnh lẽo rồi nói: "Cũng không thể làm cho cậu ấm hơn chút nào."
Bởi vì nó là sự tồn tại bẩn thỉu và tối tăm nhất trên thế gian này.
Thưởng Nam không biết Trương Cẩu đang nghĩ gì. Theo những gì cậu biết từ 14, Ngu Tri Bạch chính là Trương Cẩu và Trương Cẩu chính là Ngu Tri Bạch, đều là người giấy.
Chỉ khác một điều, Ngu Tri Bạch cao cấp hơn.
"À, mình còn một thanh socola." Trương Cẩu khó khăn lôi từ túi ra một thanh socola đã bị nghiền nát, loại sô-cô-la vài đồng mua ở tiệm tạp hóa, có mùi sữa công nghiệp. Nó bẻ một chút và đút cho Thưởng Nam ăn.
"Ngu Xá" Trương Cẩu đột nhiên nói, giọng nó rất trầm và khàn, nếu không phải Ngu Tri Bạch thì những suy nghĩ của nó chỉ lặp đi lặp lại quanh vài chuyện: "Ngu Xá là mẹ mình, bà thích mặc áo đỏ. Bà bị cha mình bỏ rơi, sau đó bà sống cùng bà ngoại và nuôi mình khôn lớn."
"Bà có rất nhiều người theo đuổi, giàu có, nghèo có, già có, trẻ có, xấu, rất xấu, vô cùng xấu cũng có. Họ đều không ngại việc Ngu Xá dẫn theo mình nhưng bà đều từ chối họ. Bà cảm thấy bà, tôi và bà ngoại sống cùng nhau đã rất hạnh phúc rồi."
"Có rất nhiều người chửi bà, sau lưng cũng chửi, trước mặt cũng chửi. Cậu có thể đoán được mà, người ta chửi phụ nữ luôn theo cùng một kiểu." Ánh mắt Trương Cẩu bình lặng, u ám: "Mình đã bị bắt nạt rất nhiều lần, từ hồi mẫu giáo, họ còn dùng kim chích lưng mình. Ngay cả giáo viên cũng ghét tôi, mỗi lần tiễn tôi ra cổng trường đều đẩy mình thật mạnh."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
"Họ thật ác độc. Ngu Xá chết rồi nhưng họ còn lật áo bà lên để nhìn, không ai cứu mình hết. Bà ngoại đến bệnh viện, trước tiên nhìn mẹ mình, bà ngoại khóc rất lâu mới nhớ ra còn có mình."
"Bác sĩ nói không cần cứu mình nữa. Lúc đó mình chưa chết nhưng mắt của mình đã bị móc ra. Bà ngoại cõng mình về, hôm đó trời mưa, bà để Ngu Xá lại trong bệnh viện rồi cõng mình đi."
"Mình nghĩ đó là lần cuối bà yêu mình đến vậy."
"Không có taxi, chúng tôi cũng không có tiền. Bà ngoại cõng mình đi hơn một giờ đồng hồ, vừa đi vừa chửi. Chửi Ngu Xá, chửi mình, chửi taxi, chửi trời đất bất công, chửi một hồi rồi lại khóc."
"Bà ngoại đặt mình xuống đất, đốt nhang, đốt giấy, bôi máu của bà lên trán mình, sau đó bà bắt đầu làm người giấy, làm một con người giấy giống hệt mình. Sáng hôm sau, mình đã biến thành nó và nó cũng trở thành mình."
"Bà ngoại bảo mình ở nhà còn bà đi đến bệnh viện một mình. Sau này mình mới biết bà làm gì, bà đi tìm bệnh viện gây chuyện rồi tìm cảnh sát gây chuyện, tiếp đến gây chuyện với kẻ đã tông chết Ngu Xá, cuối cùng bà đòi được một triệu. Bà nói Ngu Xá không thể chết vô ích."
"Đó cũng là việc cuối cùng bà có thể làm cho mình. Sau đó, bà ngày càng yếu, luôn trong trạng thái ngủ mê man, mình không còn cảm nhận được tình yêu của mình dành cho bà nữa, mình cũng không còn yêu Ngu Xá nữa, mình không còn cảm giác đói, cũng không còn cảm giác đau đớn."
Thưởng Nam cảm nhận được cơ thể Trương Cẩu đang run rẩy, giọng nó càng khàn hơn trước: "Ngu Tri Bạch?"
"Mình là một con quái vật. Cậu đoán xem, tại sao mình là quái vật?" Trương Cẩu đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, dường như nó đã bước ra khỏi bi kịch này: "Họ sẽ đều biến thành người giấy, tất cả đều sẽ biến thành người giấy."
"Gì cơ?" Thưởng Nam tưởng mình nghe nhầm.
"Mình nói họ sẽ biến thành người giấy mà" Trương Cẩu bấm nhẹ lên đôi môi đã hồi chút sắc của Thưởng Nam: "Cậu không biết đâu, mỗi lần ghế đập vào người mình, mỗi lần mình về nhà, mình phải mất rất nhiều thời gian để chữa lành những cái xương bị gãy."
"Nhưng Nam Nam à, mình sẽ không đánh trả, mình có quá nhiều oán hận, dù mình không làm gì thì họ cũng sẽ bị phản lại." Trương Cẩu cười khúc khích: "Chuyện này không liên quan đến mình."
[14: Là như này, người giấy toàn thân đều chứa đầy oán hận. Những người bắt nạt nó, bao gồm Lỗ Dương nhưng không chỉ mình Lỗ Dương, khi áp đặt bạo lực lên nó, những người này sẽ bị phản ứng bạo lực ngược lại.]
"Nhưng mình vẫn đau lắm." Mắt Trương Cẩu ướt đẫm, như một cơn mưa mù mịt vừa trút xuống, mực đen loang trong đáy mắt nó để lại một mảng ướt đẫm.
Ngón tay Thưởng Nam chạm vào nước mắt của nó, dính dính, là một giọt mực.
Trong nhà kho phủ đầy bụi bặm, trên tấm ván giường cứng lạnh, Thưởng Nam bị nó ôm chặt vào lòng, cơ thể Trương Cẩu chắn đi một phần cái lạnh đang xâm nhập.
Thưởng Nam suy nghĩ một lúc, rất lâu sau, cậu khó khăn ngẩng đầu lên rồi khẽ hôn lên mặt Trương Cẩu, một cái chạm nhẹ rồi rời đi ngay, chút hơi ấm chợt tan biến.
Trương Cẩu ngẩn người rất lâu, mực trong đáy mắt nó loang ra trở nên không đều nữa mà lộ ra vài đốm trắng xóa trên nhãn cầu. Dù không thể thay đổi ánh mắt của mình nhưng Thưởng Nam có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương đang thay đổi, giống như từ một con mèo hoang hung dữ bỗng biến thành một chú mèo con ướt sũng, run rẩy trốn dưới mái hiên sau cơn mưa lớn.
Lúc này, Thưởng Nam đã trở thành toàn bộ thế giới của nó.
Sáng sớm hôm sau, Thưởng Nam co ro trong góc, mơ màng ngủ, mũi cậu bị nghẹt nên không còn ngửi thấy mùi mốc trong nhà kho nữa.
Trên người cậu có thêm một chiếc áo, là của Trương Cẩu.
Lúc này Trương Cẩu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, nó rất gầy, khi khom lưng trông giống như một nửa dấu ngoặc đơn vậy.
"Cậu có muốn uống nước không?" Trương Cẩu không biết tìm đâu ra một cái bát sứ vỡ, miệng bát bị mẻ vài chỗ, nó lấy đầy một bát nước từ cái bể xi măng.
Thưởng Nam liếc nhìn cái bể đó, dù trong lòng hơi ghê tởm nhưng lúc này không thể bận tâm quá nhiều, cổ họng cậu khô đến mức như muốn bốc khói.
Trương Cẩu áp miệng bát lên môi Thưởng Nam, đút cho cậu uống nước.
Bên ngoài trời đã sáng, nhà kho cũng sáng sủa hơn so với ban đêm.
Thưởng Nam đói đến mức tay chân bủn rủn, không gian chật hẹp khiến cơ thể cậu rất khó chịu rồi cậu lại nằm xuống và chìm vào giấc ngủ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua rất lâu, Thưởng Nam có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình càng lúc càng thấp. Vì không có thức ăn, không có nguồn năng lượng, cậu cứ nhắm mắt mãi, sắc mặt trắng bệch đến mức còn giống người giấy hơn cả Trương Cẩu, đôi mắt sáng ngời dần mất đi ánh sáng.
“Tặng cậu một thứ.”
Trong cơn mơ màng, lòng bàn tay Thưởng Nam bị nhét vào một cuộn giấy, cậu không còn sức để mở ra xem đó là gì.
-
Trời sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng.
Cánh cửa sắt nặng nề phía sau bị đẩy mạnh, tiếng ồn ào và náo nhiệt từ bên ngoài tràn vào nhà kho như cơn lũ, ngay lập tức nhấn chìm không gian tĩnh mịch như mộ phần này.
Mưa đã ngừng từ lâu, thậm chí vài tia nắng vàng xuyên qua đám mây đen phía trên.
Cảnh sát, thầy cô, bạn học... ào ào tràn vào, Trương Cẩu không ngủ, nó không cần ngủ. Nó ngồi trên đất canh chừng Thưởng Nam, Thưởng Nam ngủ rất sâu, tay Trương Cẩu nắm chặt tay Thưởng Nam đang đặt trên mép giường. Những người kia vừa bước vào, Trương Cẩu lập tức cúi đầu xuống, nó không có con mắt mới để thay thế.
May mắn thay, chẳng ai chú ý đến nó, họ chỉ quan tâm đến việc người thừa kế nhà Thưởng có sao không.
“Chát!”
Đó là một cái tát của Đại Lệ Lệ dành cho viên cảnh sát trung niên dẫn đầu trong nhóm cảnh sát đến đây. Mắt bà đầy tia máu, giơ ngón tay chỉ vào cậu nam sinh đang co ro trên tấm ván giường: "Vô dụng, vô dụng, vô dụng!" Bà mắng ba lần, mỗi lần giọng lại cao hơn, cảm xúc mỗi lúc càng thêm rối loạn.
Mắng xong, bà lảo đảo chạy về phía Thưởng Nam, đẩy mạnh Trương Cẩu đang cúi đầu sang một bên rồi vỗ vào người Thưởng Nam: "Thưởng Nam?" "Thưởng Nam?"
"Thưởng Nam?"
Thưởng Nam không có phản ứng gì.
Đại Lệ Lệ run rẩy đưa tay ra, không chỉ bàn tay, cả người bà đều run rẩy. Bà đưa ngón tay lên trước mũi Thưởng Nam rồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới quay lại hét lên với những người phía sau: “Còn đứng đó làm gì?!”
Lần này, bà đưa cả bác sĩ, vệ sĩ nhà mình và cảnh sát đến. Ban đầu bà còn định mang theo phóng viên nhưng bị cảnh sát ngăn lại.
Mọi người đều biết tính cách thất thường của vị phu nhân này nên vội vàng tới kiểm tra cho Thưởng Nam.
“Chỉ là bất tỉnh thôi, không sao” Bác sĩ đến cùng nói: “truyền nước, chờ tỉnh lại rồi ăn chút gì là ổn...”
Ông chưa kịp nói xong, Đại Lệ Lệ đã giơ túi xách trong tay lên đánh ông hai cái: “Chỉ nhìn cái mà biết chắc à?”
Bác sĩ thở dài, bất lực nói: "Đưa người lên xe cấp cứu."
Thưởng Nam được nhân viên bệnh viện đưa lên xe cấp cứu 120. Trương Cẩu bị họ vô thức bỏ qua, những người này ào ào kéo đến rồi lại nườm nượp rời đi mang theo Thưởng Nam như một ngôi sao giữa đám đông.
Tuy vậy, rời đi cũng tốt.
Trương Cẩu ngẩng đầu lên nhìn về phía Thưởng Nam đã rời đi, cậu ta từ từ ngẩng đầu, trong mắt cậu ta sớm đã mất hết màu sắc. Người đã đi rồi, cậu ta cúi đầu, nhấc tay, hai ngón tay thon dài lần theo đường viền ngoài của mắt mà chọc vào trong hốc mắt, ngón tay cong lại sau mắt, khẽ dùng lực, một con mắt đã rơi vào lòng bàn tay, con mắt thứ hai cũng dễ dàng bị lấy ra.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Trương Cẩu ngẩng đầu, mơ hồ nhìn về phía cánh cửa.
Bóng hình chậm rãi kéo dài, gấp khúc trên tường. Người đến cuối cùng đã tiến lại gần, đường nét tinh tế mà thẳng tắp, khuôn mặt hơi tái nhợt khiến không ai có thể nghĩ cậu ấy là người không thuộc về thế giới này. Cậu ấy trông có vẻ ôn hòa, trầm lặng, bình tĩnh.
Cậu ta thong dong bước đến trước mặt Trương Cẩu, cúi mắt nhìn người ngồi trên đất, ánh sáng chiếu sau lưng cậu ấy, bóng tối phía trước che phủ Trương Cẩu khiến Trương Cẩu càng trở nên tầm thường và bình thường hơn. Đôi hốc mắt trống rỗng của cậu ta đón nhận cái nhìn chăm chú của Ngu Tri Bạch.
Ngu Tri Bạch từ từ rút tay ra khỏi túi áo, mở lòng bàn tay đưa cho Trương Cẩu, đó là một cặp mắt mới, với mạch máu và đồng tử... tất cả đều đã được vẽ xong.
"Cầm lấy đi."
"Cảm... cảm ơn."
Trương Cẩu lóng ngóng đặt đôi mắt vào trong hốc mắt của mình, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng “xì” nhỏ, cậu ta giật mình nhìn Ngu Tri Bạch gỡ xuống miếng da trên mặt mình...nói đúng hơn, đó là một tờ giấy nơi mà Thưởng Nam đã hôn trước đó.
Ngay lập tức, gió từ khe hở đó thổi vào.
Ngu Tri Bạch nhét tờ giấy đó vào túi áo khoác của mình, lấy ra một tờ mới rồi cúi người che lấp phần thiếu hụt sau đó cảm thán: "Sớm biết thế này, lẽ ra tôi nên tự đến."
Đôi môi của Trương Cẩu mím lại thành một đường thẳng, một lúc lâu sau, cậu ta mới hỏi: "Những người đó... sao rồi?"
"Ai mà biết được." Như một tiếng thì thầm không cố ý, Trương Cẩu rùng mình ớn lạnh.
Suy cho cùng, Ngu Tri Bạch mới là bản thể hoàn chỉnh, mọi thứ của nó đều xuất phát từ Ngu Tri Bạch, nó làm từ giấy, những oán hận kia cũng chỉ là hư vô nhưng điều đáng sợ thật sự là chưa bao giờ là Trương Cẩu, cũng không phải là nỗi oán hận mà Trương Cẩu chất chứa.
Cành lá tươi tốt lộ ra trên mặt đất, làm sao có thể sánh bằng những rễ cây cắm sâu dưới lòng đất, bởi lẽ phần nổi trên mặt đất phát triển ra sao, hoàn toàn phụ thuộc vào phần dưới lòng đất có thể cung cấp gì.
---
Thưởng Nam ở trong bệnh viện, cậu được đưa vào phòng bệnh VIP và đã làm hết các xét nghiệm cần thiết. Cậu không bị thương, chỉ là do không ăn uống trong thời gian dài nên cơ thể có phần mất nước.
Đại Lệ Lệ đã ở bên Thưởng Nam một lúc trong bệnh viện, thấy không có chuyện gì thật, bà yên tâm rời đi, chỉ dặn bệnh viện sau khi Thưởng Nam tỉnh lại thì báo cho bà.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, ánh đèn neon rực rỡ của thành phố chiếu sáng nửa bầu trời. Điện thoại và ba lô của cậu đã được đưa đến phòng bệnh, màn hình liên tục hiện thông báo.
Bảy giờ tối, khi y tá thay nước thuốc cho cậu, cậu từ từ mở mắt.
Y tá cúi xuống nhìn, vui mừng nói: "Cậu tỉnh rồi? Để tôi gọi bác sĩ, tiện thể thông báo cho cô Đại."
Chưa kịp để Thưởng Nam phản ứng, cô ấy đã đẩy xe điều trị ra ngoài.
Phòng bệnh rất sang trọng, nếu không chú ý một số chi tiết thì sẽ không thể nhận ra đây là bệnh viện – tường sơn màu vàng nhạt, góc phòng đặt một cây hạnh phúc xanh tốt, đây là một căn hộ, bên ngoài có đầy đủ phòng khách và bếp.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân vội vã từ hành lang vang lên. Một đám đông bác sĩ và y tá đổ xô vào, sờ nắn đầu, mặt, tay chân của Thưởng Nam, thậm chí còn dùng đèn chiếu vào mắt cậu mấy lần.
"Không có vấn đề gì cả nhưng để phòng ngừa, tốt hơn là ở lại thêm vài ngày để theo dõi." Bác sĩ cất đèn pin vào túi áo blouse trắng: "Tôi sẽ bảo người mua đồ ăn cho cậu, mấy ngày tới hãy ăn thanh đạm một chút, không thì dạ dày của cậu có thể sẽ không chịu nổi."
Thưởng Nam quá lâu không nói chuyện nên chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Một nhóm người ngay lập tức rời đi, khi đang ở hành lang, họ chú ý đến một cậu thanh niên đẹp trai và lịch lãm đang đi tới: "Cậu là...?" Hiện tại, trong bệnh viện chỉ có một bệnh nhân là thiếu gia nhà họ Thưởng.
Ngu Tri Bạch mỉm cười: "Tôi là bạn của Thưởng Nam."
Như thể chưa nói hết, dưới ánh nhìn của mọi người, cậu ấy lại thêm một câu: "Là kiểu bạn thân nhất ấy."
“……”