Thưởng Nam không biết lần này Ngu Tri Bạch lại đang diễn vở gì. Cậu lặng lẽ nhìn cái chóp mũi nhỏ nhắn lộ ra của Trương Cẩu, mái tóc hơi rối và cánh tay đang ôm chặt lấy mình ngày càng khít. Thưởng Nam vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trương Cẩu rồi  khẽ hỏi: "Tôi không thân với cậu, tránh xa tôi ra."

Ngu Tri Bạch chính là Tiểu Bạch, còn Trương Cẩu bề ngoài là một kẻ theo đuổi biến thái của Thưởng Nam. Thưởng Nam cảm thấy mình nên tỏ ra vô cùng ghê tởm Trương Cẩu.

Trương Cẩu ngẩng đầu lên nhìn Thưởng Nam với ánh mắt ngây dại một lúc rồi lặng lẽ đi đến góc tường ngồi xuống. Cậu ta chọn góc tường gần Thưởng Nam nhất, cũng là nơi ánh sáng yếu nhất.

Cậu ta ngồi trong góc tối ấy, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, ánh sáng mờ mờ chiếu lên mắt cá chân lộ ra ngoài của cậu ta. Ánh sáng xuyên qua làn da trắng nhợt nhạt, lớp bụi mỏng trên nền đất trông mờ ảo.

Thưởng Nam quyết định chơi cùng với nó.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tiếng côn trùng và chim hót bên ngoài dần trở nên mờ nhạt. Qua sự thay đổi của ánh sáng, có thể nhận ra bên ngoài đang mây đen dày đặc, mọi âm thanh nhỏ nhất trong nhà kho đều có thể bị phóng đại lên gấp nhiều lần.

Thưởng Nam đứng dậy, trong túi cậu vẫn còn nửa gói khăn giấy. Sắp tới, cậu sẽ bị giam ở đây một tuần, cậu không muốn ngồi trên cái ghế này suốt cả tuần.

Hoặc cậu có thể nghiên cứu xem liệu có thể cạy được cánh cửa sắt này hay không.

Thưởng Nam hoàn toàn phớt lờ Trương Cẩu đang ngồi trong góc.

Cậu bắt đầu lục lọi đống đồ linh tinh trong nhà kho, cố tìm thứ gì đó cứng rắn để cạy cánh cửa sắt này.

Cửa sắt của nhà kho được sơn đỏ đã bị gỉ sét, cánh cửa cao bằng cả chiều cao của bức tường. Thưởng Nam nhìn thấy rõ chiếc ổ khóa sắt khổng lồ treo bên trên, cậu cũng thấy lúc mấy người kia đẩy cánh cửa vào họ phải dùng sức rất nhiều nên cậu biết khả năng cạy cửa bằng tay không là rất nhỏ.

Nhưng dù cơ hội có nhỏ đến đâu, Thưởng Nam cũng phải thử.

Thưởng Nam mặc áo khoác dày, bên trong còn mặc đồng phục, sau một hồi xoay sở, người cậu đã đẫm mồ hôi. Bụi bặm trong nhà kho bay mù mịt nhưng cậu không tìm thấy thứ gì có thể dùng để cạy cửa.

Cậu cầm trong tay một chiếc chân ghế bị gãy, đứng tại chỗ một lát rồi ném nó xuống đất rồi lấy một gói khăn giấy ra và bắt đầu chấp nhận số phận lau chùi cái giường gỗ đã mất nửa tấm ván: làm cho mình một cái ổ để nằm.

Chiếc giường này là loại giường sắt gấp, lẽ ra phải có hai tấm ván nhưng vì bị vứt ở đây nên chắc chắn không thể là thứ nguyên vẹn và có thể sử dụng được ngay, nó chỉ còn lại một nửa tấm ván, nửa kia trống trơn, chẳng còn gì. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Sau khi lau sạch nửa tấm ván, Thưởng Nam nằm xuống, quần áo vẫn còn nguyên. Cậu cảm thấy mình nên cảm ơn vì hôm nay mặc đồ rất dày, nhờ vậy mà ở nơi lạnh lẽo này không thấy lạnh lắm.

Cậu xoay người quay mặt vào tường, nhìn những vết nứt trên tường, những vết nứt lớn lộ ra lớp gạch đỏ bên trong, tường ẩm mốc bốc lên một mùi cũ kỹ và ẩm thấp.

[14: Nam Nam, cậu còn đói không?]

Thưởng Nam nhắm mắt lại nói: “Nếu không phải bắt buộc phải nói thì đừng tìm tôi, tôi phải tiết kiệm sức lực.”

Bên ngoài không một tiếng động, dù cảnh sát và trường học có tìm được cậu thì cũng cần một hai ngày và người duy nhất mà cậu có thể trông cậy, kẻ cậu thực sự tin tưởng lại xuất hiện ở đây dưới một thân phận khác. Thưởng Nam không hiểu cậu ấy, thậm chí không muốn quan tâm đến cậu ấy.

Trong suốt mấy tiếng đồng hồ bị xóc nảy trên xe, Thưởng Nam luôn nghĩ, nếu Trương Cẩu chỉ là một cái vỏ chứa,mang theo trong mình nhiều oán hận của Ngu Tri Bạch thì tính cách của nó là như thế nào?

Nó... 

Thưởng Nam trở mình, ngay lập tức hơi thở của cậu rút lại vào lồng ngực. Trước mặt cậu, chỉ cách vài phân là khuôn mặt của Trương Cẩu. Những sợi lông trên gáy của Thưởng Nam gần như ngay lập tức dựng đứng lên, một phản ứng bản năng không thể kìm nén. ( truyện trên app t.y.t )

Trương Cẩu dường như cũng không ngờ Thưởng Nam lại đột nhiên quay lại,  cậu ta chớp chớp mắt rồi lùi lại, hai tay bám vào khung sắt sau đó khẽ nói xin lỗi.

Khuôn mặt Trương Cẩu rất nhợt nhạt, Thưởng Nam biết rõ sự tồn tại của Ngu Tri Bạch nên cậu để ý những chi tiết khác biệt trên người Trương Cẩu so với con người. Trương Cẩu là một sản phẩm lỗi, vì vậy những chi tiết khác biệt trên cậu ta lại càng dễ thấy.

Trương Cẩu không có lông, nhịp thở của cậu ta nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra, đồng tử đen kịt, to hơn bình thường, đen ngòm như những con thú họ mèo trong rừng sâu. Dáng vẻ thì yếu ớt, làn da mềm mại trắng như tuyết nhưng trong mắt cậu ta không thể giấu được vẻ hoang dại và hung hãn.

Thưởng Nam lùi lại một chút, tựa lưng vào tường. Sau khi giữ được khoảng cách an toàn với Trương Cẩu, cậu hắng giọng nói: "Chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây."

Cậu nghĩ mình đã gợi ý đủ rõ ràng rồi. Ngu Tri Bạch để Trương Cẩu đến đây, không thể nào chỉ để cùng cậu nghỉ dưỡng trong nơi này được.

Trương Cẩu thoải mái nằm sấp trên khung sắt như một con mèo: “Tại sao lại phải ra ngoài?”

Thưởng Nam: "?"

Thưởng Nam: "Cậu vừa nói gì?"

“Mình không muốn ra ngoài” khuôn mặt Trương Cẩu lộ vẻ hy vọng mơ hồ và ngượng ngùng: “Ở đây với cậu, mình rất vui. Nếu ra ngoài, mình sẽ không thể ở bên cậu thế này nữa.”

...

Với Ngu Tri Bạch việc giao tiếp đã khó khăn, nhưng với Trương Cẩu giao tiếp là điều không thể.

-

Thời gian lặng lẽ trôi đến nửa đêm.

Tay chân Thưởng Nam lạnh buốt, cuộn mình thành một đống. Mặt cậu gối lên bàn tay, hơi ẩm từ bức tường thấm dần vào lỗ chân lông, cậu ngủ mơ màng, cảm thấy lạnh, thấy đói, thấy đau lưng.

Khi ý thức trở nên mơ hồ, mọi thứ xung quanh dường như trở nên chậm lại.

Vì vậy, khi Thưởng Nam nhận ra, đôi tay của Trương Cẩu đã âm thầm ôm lấy cậu từ phía sau, nhiệt độ cơ thể của Trương Cẩu không cao hơn nhiệt độ của bức tường là bao thì Thưởng Nam tỉnh dậy, bất lực dùng khuỷu tay đẩy Trương Cẩu ra: “Thả tay ra.”

Nhưng Trương Cẩu lại ôm chặt Thưởng Nam hơn, chôn mặt mình vào sau gáy của cậu, giọng nói nghèn nghẹn: “Mình không muốn.”

...

Điều khiến Thưởng Nam thực sự bắt đầu phản kháng là khi Trương Cẩu đặt một nụ hôn nhẹ thoáng qua lên sau gáy cậu khiến làn da lập tức nổi da gà.

“Trương Cẩu!” Thưởng Nam thấp giọng quát: “Biết điểm dừng đi.”

Một nam sinh đã không ăn cả ngày, giọng nói của cậu không còn sức lực thậm chí tiếng quát nghe cũng mềm mại như bông, vì vậy, vòng tay ôm cậu càng siết chặt hơn.

Trương Cẩu khẽ nói: “Cứ như thế này ở bên nhau, không tốt sao?”

Trương Cẩu ôm chặt Thưởng Nam, như đang ôm lấy một con cừu non mới sinh: “Cậu là người mà mình yêu thích nhất trên thế gian này, cậu cũng yêu mình nhất mà, đúng không?”

Bà ngoại yêu cậu ta nhưng bà càng yêu Ngu Tri Bạch là con người hơn.

Mẹ cậu yêu cậu ta nhưng bà cũng yêu Ngu Tri Bạch là con người hơn.

Ngay cả sự căm hận và oán giận của cậu ta cũng là vì Ngu Tri Bạch là con người.

Chỉ có Thưởng Nam, trong mắt cậu ấy thấy được Ngu Tri Bạch là người giấy, cậu ấy nhìn thấu được.

Thưởng Nam im lặng, trước mắt chỉ là một màu đen kịt. Hơi thở của Trương Cẩu rất yếu nhưng sự hiện diện của cậu ta lại vô cùng mạnh mẽ. Dù không nhìn thấy nhưng Thưởng Nam cũng có thể hình dung ánh mắt hiện giờ của Trương Cẩu như thế nào: u ám, dính chặt và cố chấp. Ngu Tri Bạch có nhiều ánh mắt khác nhau, ví dụ như sự quyến luyến hoặc sự rụt rè giả vờ nhưng tất cả những điều đó, Trương Cẩu không có, lột bỏ lớp vỏ của cậu ta ra thì bên trong chỉ toàn là oán hận.

Nhưng cho dù đầy oán hận, cậu ta vẫn muốn ở bên Thưởng Nam.

Sau một khoảng thời gian im lặng, Trương Cẩu lại bắt đầu không yên phận. Không chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng, đôi tay lạnh ngắt của cậu ta không một tiếng động đã lặng lẽ kéo áo của Thưởng Nam lên.

Thưởng Nam kịp thời nắm lấy cổ tay của Trương Cẩu: "Ngu Tri Bạch, mình đã bảo cậu biết điểm dừng."

Lần này, Thưởng Nam không gọi Trương Cẩu mà gọi thẳng tên Ngu Tri Bạch.

Động tác của Trương Cẩu dừng lại. Một lúc lâu sau, một giọng nói nhẹ nhàng đầy ngạc nhiên vang lên sau lưng Thưởng Nam: "Nam Nam? Sao cậu biết được?"

Thưởng Nam kiên quyết bẻ đôi tay của Trương Cẩu ra. Trên tấm giường hẹp chỉ còn một nửa tấm ván, hai nam sinh cao lớn chen chúc nhau. Dù Thưởng Nam có lùi ra xa đến đâu cũng không ích gì, cậu quay người lại rồi khẽ ngước lên nhìn khuôn mặt của Trương Cẩu, có chút xa lạ nhưng cũng có những dấu vết giống hệt Ngu Tri Bạch.

"Tôi không phải đồ ngốc" Thưởng Nam nói.

Trương Cẩu cúi đầu, giống như Ngu Tri Bạch trước đây thường cọ nhẹ vào đầu mũi của Thưởng Nam, cậu ta cũng làm y như vậy: "Vậy thì sao?"

Thưởng Nam: "Cậu không nghĩ cách ra khỏi đây sao?"

Trương Cẩu không hiểu: "Ra ngoài làm gì?"

Thưởng Nam im lặng trong giây lát, vài giây sau, cậu khẽ nói: "Ngu Tri Bạch, tôi đói rồi."

Dường như Trương Cẩu không phản ứng kịp: "Cậu nói gì?"

Thưởng Nam kéo tay của Trương Cẩu, đặt lên bụng mình rồi nói từng chữ một: "Tôi. Đói. Rồi."

Lông mi của Trương Cẩu khẽ rung rinh, cậu ta cụp mi, vẻ mặt như đang suy nghĩ.

Đúng là cậu ta muốn cùng Thưởng Nam ở đây đến khi trời đất tận cùng, chỉ có cậu ta và Thưởng Nam, không có ai khác, để Thưởng Nam hoàn toàn thuộc về cậu ta.

Nhưng cậu ta quên mất rằng Thưởng Nam là con người, phải ăn uống, thậm chí còn cần những giao tiếp xã hội đáng ghét nào đó.

Nam Nam đói rồi.

Đáng yêu quá.

Trương Cẩu là nơi chứa đựng oán hận của Ngu Tri Bạch, cậu ta không hề tốt bụng.

Khi cậu ta bị đòi hỏi, chắc chắn sẽ có điều kiện.

Trương Cẩu rút tay khỏi Thưởng Nam rồi nắm lấy cằm của cậu, khẽ hỏi: "Cậu sẽ dùng gì để trao đổi?"

Thưởng Nam rất thông minh, cậu có thể nhìn thấy rõ ánh mắt kiên định và sự cố chấp của đối phương nhưng vốn dĩ cậu đã dự liệu chuyện này sẽ xảy ra nên Thưởng Nam nhanh chóng chấp nhận.

Suy nghĩ một lúc, Thưởng Nam chủ động ngẩng mặt lên, lông mi run rẩy không ngừng, cậu nhẹ giọng nói: "Đến đi." Sau đó cậu khẽ hé miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play