Trong nhà có thêm một người hay thêm hai, ba người cũng chẳng khác gì nhau. Việc chăm sóc mà Địch Thanh Ngư nói chẳng qua là dặn dò người giúp việc quan tâm đến Thưởng Nam nhiều hơn, bản thân anh là người khuyết tật, có thể chăm sóc được ai?
Địch Thanh Minh nghe thấy tiếng Vệ Kiệt trong phòng, đoán rằng Thưởng Nam đã tỉnh bèn vội vàng vòng qua Địch Thanh Ngư đang ngồi trên xe lăn đẩy cửa bước vào phòng Thưởng Nam.
Địch Thanh Ngư điều khiển xe lăn, nhanh chóng rời khỏi hành lang.
"Trời ơi, hôm nay cậu làm mình sợ muốn chết!" Địch Thanh Minh bước vào phòng với vẻ mặt lo lắng rất khoa trương mà đi lại gần giường: "Bác sĩ nói trên người cậu có khá nhiều vết trầy xước, một số còn khá nặng. Có thể dính nước nhưng sau đó phải lau khô. Dù sao thì mấy ngày tới cậu cũng không thể ra ngoài được đâu. Nắng ở Vân Thành rất gay gắt, phơi một ngày là đủ để vết thương nhiễm trùng mưng mủ."
Vệ Kiệt ngồi trên sofa, vò đầu tóc rối bù: "Mình cũng sợ muốn chết, cái dốc đó mà lăn xuống thì chắc mất nửa cái mạng. May mà không gãy xương, nếu không phải mất nửa năm để dưỡng thương."
Toàn thân Thưởng Nam đau nhức. Dù không gãy xương nhưng chỉ cần cử động ngón tay thì cả cánh tay đã đau nhói. Cậu đoán mình đã va đập mạnh, dù không nghiêm trọng nhưng chắc chắn bầm tím và sưng tấy không ít.
"Mình nghỉ ngơi vài ngày là được rồi, mấy ngày tới, các cậu cứ tự đi chơi đi." Cậu cười ngại ngùng, trông có phần yếu ớt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play