A Nhân từng nói, thức ăn của Boracay đều được thánh chủ ban phước.
Khi nghe thấy tiếng động trong nhà ăn, anh ta vội vàng chạy vào, tạp dề vẫn còn buộc trên cổ: “Linh mục, ngài… giám mục, ngài đây là…?”
Hoài Thiểm rút tay khỏi mặt Thưởng Nam, đầu ngón tay anh vẫn còn vương lại chút ấm áp của nước mắt. Đã rất nhiều năm rồi anh không khóc nhưng đã chứng kiến không ít người rơi lệ. Trước khi chết, hầu hết mọi người đều khóc, có người vì sợ hãi, có người vì hối tiếc, mà dáng vẻ họ khóc thì thật xấu xí, không thể so được với một sợi tóc của linh mục.
Giám mục ngạo mạn liếc nhìn A Nhân đang bất an: “Đồ ăn của anh khó ăn đến mức làm linh mục khóc đấy. Mau cầu xin thánh chủ tha thứ cho sự vô dụng của anh đi.”
Khuôn mặt trẻ trung của A Nhân tái nhợt nhưng vị giám mục Hoài Thiểm sau đi đã dọa người ta thì phóng khoáng rời đi từ lâu.
Trong căn phòng khách trống trải, A Nhân hỏi Thưởng Nam bằng giọng khổ sở: “Linh mục, thật sự khó ăn lắm sao?”
Mặc dù giám mục Hoài Thiểm đã ăn sạch thức ăn của anh ta nhưng điều đó không quan trọng vì anh ta phục vụ cho linh mục. Đĩa thức ăn trước mặt linh mục gần như chưa hề được động tới. A Nhân rất lo lắng, bởi công việc bếp trợ lễ không dễ dàng có được, anh ta còn một người vợ đang mang thai và một người mẹ ốm yếu cần chăm sóc. Anh ta cần công việc này, cũng như sự che chở của thánh chủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT