“Kiếm... kiếm trong tay từ mẫu???”
Thẩm Đường ngẩn người, xác nhận lại một lần nữa rằng đó là kiếm, chứ không phải là sợi chỉ?
Hơn nữa, vế sau lại là “đứa con lưu lạc bị chém”!
“Từ mẫu” này đúng là có độc mà.
Nếu câu đầu thì vẫn còn có thể lý giải được — dù sao gặp phải một đứa con không ra gì, đến người mẹ hiền nhất cũng phải tức giận, không thì làm gì có câu “dưới gậy gộc mới dạy được con hiếu thảo” — thì câu sau đúng là đủ để làm cô chấn động cả năm!
[Mỗi giây mười tám nhát, kiếm nào cũng là chí mạng.]
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đường chính là—
Đứa con lưu lạc đó đã lạnh chưa?
Thứ văn học kinh dị không nghiêm túc thế này thật sự có thể phá giải được thế cục ư???
Cô bắt đầu nghi ngờ chính trực giác của mình.
Người cũng cảm thấy khó tin không kém là tên quan sai thủ lĩnh —người đang bị Thẩm Đường thô bạo kéo xuống khỏi lưng ngựa. Gã không ngờ mình lại bị một đứa phạm nhân chừng mười tuổi mạnh mẽ kéo gã ngã khỏi chiến mã!
Đồng thời, trong lòng gã cũng đã thật sự sinh ra sát tâm.
Hôm nay nếu không giết được tên Cung tặc này, sau này chắc chắn sẽ là mối họa lớn!
Tuân thủ quy tắc “đứng thì vững như núi, ra tay thì như sấm sét”, gã bất ngờ dồn sức mạnh vào cánh tay, giật lại mũi kích đang bị giữ chặt, rồi dùng nó đâm thẳng vào mắt trái Thẩm Đường với tốc độ nhanh như chớp.
Nhưng mà—
Mũi kích đáng lẽ phải xuyên qua xương sọ lại bị cản lại, một lực phản dội ngược lại làm gã tê buốt đến tận khớp ngón tay.
Keng!
Mũi kích va vào một lưỡi kiếm, đó là một thanh cổ kiếm sáng lấp lánh tuyết, mang vẻ ngoài giản dị mà đầy uy lực, phát ra âm thanh như tiếng rồng gầm hổ thét.
Người cầm kiếm chính là Thẩm Đường!
Thấy cảnh này, đồng tử tên quan sai thủ lĩnh co rút.
Hai bên dồn sức đối đầu, thế trận giằng co.
Điều này cũng cho Thẩm Đường một chút thời gian để thở.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô không biết nên dùng nó để đờ mờ câu “Kiếm trong tay từ mẫu” thật sự đã biến ra một thanh kiếm, hay nên xót xa vì bản thân đã phải dùng tay không chống đỡ trước đó — với một họa nô yêu nghề như cô, đôi tay chính là thứ còn quý giá hơn cả bộ não!- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Lúc nãy bị cơn giận dữ lấn át lý trí, cô đã vô thức dùng tay phải để nắm lấy mũi kích.
May mà không bị thương nặng, nếu không cả đời không cầm được bút mà vẽ thì cuộc sống này còn gì ý nghĩa nữa chứ?
Mà kẻ khiến cô bị thương—
Ánh mắt Thẩm Đường trở nên lạnh lẽo.
Hôm nay, “người mẹ hiền” là cô sẽ dạy dỗ đứa con hư hỏng này một bài học! Ngay khi hai người còn đang giằng co, Thẩm Đường bất ngờ dịch chuyển bước chân, mũi kiếm sáng loáng lướt sát qua thân kích, thu hẹp khoảng cách trong chớp mắt.
Đồng thời, cô cũng nhỏ giọng đọc thầm vế sau đầy tàn nhẫn của câu chú—
[Mỗi giây mười tám nhát, kiếm nào cũng là chí mạng.]
Ngay khi cô ra kiếm, một luồng sức mạnh vô hình nhưng mạnh mẽ hội tụ từ đan phủ vào tay phải cô, làm cho thanh kiếm nặng trịch trong tay cô trở nên nhẹ như lông hồng, cánh tay của cô như được lắp thêm mười tám động cơ mạnh mẽ, mỗi lần vung kiếm đều để lại những bóng kiếm lờ mờ.
Quả nhiên là “kiếm nào cũng là chí mạng”.
Ban đầu cô chỉ có thể vung một kiếm, giờ đã biến thành mười tám kiếm, nhát nào cũng nhắm thẳng vào điểm yếu!
Bóng kiếm và ánh kiếm đan vào nhau tạo thành một cái lưới.
Lẽ ra với đợt công kích này, đầu tên quan sai thủ lĩnh đã phải biến thành cái tổ nhím, nhưng thế giới này đúng là không hề có tí võ đức nào, lại còn cực kỳ phi khoa học—
Gã thủ lĩnh bắt chéo hai tay trước mặt, dùng cặp giáp bảo vệ tay bằng kim loại đen cứng chắc, gồng mình chịu đựng mười tám nhát kiếm.
Không hề hấn gì!
À không, cũng không thể nói là hoàn toàn không sao.
Ít nhất thì búi tóc của gã đã bị cô chém đứt.
Thấy cảnh này, Thẩm Đường suýt chút nữa đã buột miệng chửi thề.
Thế giới này còn có thể điên rồ hơn được nữa không?
Tam đẳng Trâm Niểu đã khó nhằn như vậy thì Triệt Hầu ở cấp hai mươi chắc chẳng khác gì thần tiên, phi thăng cmn luôn rồi?
Sắc mặt tên quan sai thủ lĩnh trở nên nghiêm trọng, ánh mắt càng thêm tập trung.
Đợi đến khi Thẩm Đường hơi chậm lại, gã chộp lấy cơ hội, vung tay đánh ra một quyền ảnh đỏ rực, Thẩm Đường nhanh nhẹn né tránh, quyền ảnh đập mạnh xuống đất tạo ra một cái hố lớn.
Cát bụi mù mịt làm che khuất tầm nhìn của cô.
Khi cô vừa lấy lại được tầm nhìn, một thanh đao sắc bén đã chém xuống đầu cô.
Cô chỉ kịp giơ kiếm lên đỡ, dùng toàn lực chống lại, trọng tâm hạ thấp, gồng mình đỡ lấy nhát chém.
Âm thanh chói tai của đao kiếm va chạm vang lên làm người ta ù tai, đầu óc quay cuồng.
Tên quan sai thủ lĩnh nói: “Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!”
Khí thế của gã càng lúc càng hung hăng, không ngừng dồn ép. Một trận quần thảo khiến cả hai đều tiêu hao không ít, nhưng gã vẫn chưa thể hạ gục cô.
Thẩm Đường thở gấp, mồ hôi rịn ra trên trán.
Cần biết rằng, sức mạnh của Tam đẳng Trâm Niểu gấp hai, ba lần Công sĩ mạt lưu, mỗi nhát chém của tên quan sai thủ lĩnh đều dùng hết sức lực, như muốn chém cô làm đôi. Cô có cảm giác rằng cánh tay của mình đã sắp đến giới hạn.
Vì cơn đau dồn dập, tâm trạng của cô cũng càng tệ hơn.
“Hừ, rõ ràng là ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi.”
Không được thì chính là không được, hà tất phải làm màu làm mè mà nói rằng “Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi”...
Có miệng lưỡi cũng vô dụng!
“Nhưng mà, đến đây cũng là—”
Tên quan sai thủ lĩnh không thèm để tâm đến lời khiêu khích của cô, thu lại vẻ giận dữ, kéo lê thanh đao tiến sát đến cô, rồi bất ngờ dừng lại cách cô một trượng, đôi mày nhíu chặt.
Gã hướng về phía khoảng đất trống và quát lớn.
“Ai đó? Mau ra đây!”
Thẩm Đường nghe vậy, trong lòng cảm thấy lạnh buốt.
Xung quanh còn có người khác sao? Đúng lúc này, một giọng nam trầm ấm, từ tốn vang lên bên tai cô.
Chỉ nghe người đó không nhanh không chậm nói: “Răng cứng sẽ gãy trước, lưỡi mềm lại tồn tại lâu dài, nhu thắng cương, yếu thắng mạnh.”
Tên quan sai thủ lĩnh nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.
Lời nói vừa dứt, dưới chân Thẩm Đường hiện ra một bức tranh chữ đen trắng quấn lấy nhau, những dòng chữ bay lên, từng chữ nhập vào người cô.
Chớp mắt, cô cảm thấy mình như được hồi sinh!
Cánh tay không còn đau, nhịp thở không còn loạn, sức lực cũng đã khôi phục.
Không chỉ vậy, cô còn cảm thấy mình mạnh hơn trước!
Cô có linh cảm rằng, nếu bây giờ cô ra kiếm thì sẽ không phải là mười tám kiếm mà là ba mươi sáu kiếm!
Đây rõ ràng là phe đồng minh!
Chẳng lẽ đây chính là phúc lợi muộn màng dành cho người xuyên không?
Nhìn Thẩm Đường hồi phục sức mạnh nhanh chóng, tên quan sai thủ lĩnh không nhịn được mà cũng muốn chửi thề.
Gã nghiến răng ken két vì giận.
“Cản trở công vụ, tội đáng chém đầu!”
Giọng nói của người đàn ông kia pha chút giễu cợt: “Vậy ngươi cứ chém thử xem?”
Tên quan sai thủ lĩnh vẫn không từ bỏ: “Cung thị lộng hành ngược ngạo, ngươi lại đứng chung chiến tuyến với Cung tặc, không sợ rước họa vào thân sao?”
Người đàn ông đáp lại, giọng điệu không chút lo lắng: “Vì sao Cung thị bị tru diệt, ta rõ hơn ngươi nhiều. Ai mới thực sự là tặc, còn chưa thể nói chắc đâu.” ( truyện trên app t.y.t )
Nghe vậy, tên quan sai thủ lĩnh biết mình đã hết cơ hội. Tiếp tục dây dưa chỉ càng khiến gã rơi vào thế bất lợi, phải đối đầu với cả Thẩm Đường lẫn người đàn ông bí ẩn trong bóng tối, lúc ấy khó mà giữ được mạng sống! Bất đắc dĩ, gã đành thu đao, lùi lại trước mặt Thẩm Đường rồi lui hẳn ra phía sau, đến khi khoảng cách đủ xa, gã mới không cam tâm leo lên ngựa mà bỏ đi.
Ngay lúc đó, bức tranh chữ dưới chân Thẩm Đường cũng dần biến mất.
Khi bức tranh tan biến, cơ thể vừa được tiếp thêm sức mạnh của Thẩm Đường lại trở về trạng thái cũ như lúc trước.
Thẩm Đường: “...”
Cái buff này cũng hết hạn nhanh quá vậy má?
Sau khi tình huống nguy hiểm qua đi, cô ngồi phịch xuống đất để điều chỉnh lại hơi thở, không khỏi ngạc nhiên nhìn đôi tay của mình — cô không ngờ mình lại có thể sống sót trong tình cảnh khắc nghiệt này, nhận được phúc lợi bảo vệ tân thủ và còn giữ lại được mạng sống…
Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc!
Cô tiện tay lau đi mồ hôi nóng rẫy trên trán, ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng thanh mảnh, làn môi hơi tái nhợt của một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ sau gốc cây.
Cô vội vàng đứng lên, cúi người cảm ơn: “Cảm tạ tiên sinh đã cứu mạng.”
Người thanh niên nhìn Thẩm Đường, ánh mắt hơi nheo lại, đánh giá cô một hồi rồi lạnh nhạt nói: “Cảm ơn thì miễn đi. Nếu không phải hắn ta phát hiện ra ta, lại còn la lớn lên, chỉ riêng việc ngươi là dòng dõi nam của Cung thị thôi là đã đủ để khiến ta không muốn ra tay cứu giúp, thậm chí còn muốn giết ngươi rồi.”
Thẩm Đường: “...”
Nụ cười trên môi cô dần cứng lại.
Vừa thoát khỏi miệng hổ, giờ lại rơi vào hang sói nữa sao???