"Sao gác đêm chỉ có một mình ngươi?"
Tên quan sai thủ lĩnh tuần tra một vòng, phát hiện người gác đêm chỉ còn lại một.
“Hắn à, có nữ phạm nhân tìm hắn, chắc giờ đang vui vẻ bên người đẹp rồi.”
Tên thuộc hạ nháy mắt, hướng về phía ngọn đồi nhỏ mà ra hiệu cho cấp trên của mình.
Chuyện thế này trên đường lưu đày chẳng hiếm gặp.
Phạm nhân muốn bớt khổ thì một là có người ở trên chỉ đích danh chăm sóc, hai là có người thân đưa tiền hối lộ. Nếu cả hai đều không có thì chỉ còn cách dùng thân mình để mua chuộc đám quan sai.
Cung thị bị trừng phạt rồi lưu đày, những mối quan hệ ngày trước cũng đều không còn tác dụng, làm gì còn ai có khả năng giúp đỡ chứ?
Với đám nữ phạm nhân nhân, chỉ còn lại một con đường duy nhất.
Đây đúng là một công việc tốt.
Tên quan sai thủ lĩnh tất nhiên biết rõ quy tắc ngầm này.
“Hắn đi bao lâu rồi?”
“Mới đây thôi.”
“Hừ, tự ý rời vị trí!”
“Nhưng mà, với tốc độ của hắn thì chắc cũng sắp xong rồi, hắn nhanh lắm, chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu.”
Nghe đến đây, tên quan sai thủ lĩnh nhếch môi, như muốn cười nhưng lại cố nhịn, giữ vẻ nghiêm túc trên mặt.
“Đợi hắn về thì báo với hắn — phạt gác đêm thêm một canh giờ!”
Chờ một lúc vẫn không thấy người quay lại.
Chẳng lẽ tên đó thực sự tìm được phương thuốc hiệu nghiệm nào, chữa được cái bệnh kín kia rồi?
Tên quan sai không ngồi yên được nữa, thấy đám phạm nhân ngủ say như chết, gã cũng không sợ bọn họ thừa cơ bỏ trốn liền lặng lẽ đứng dậy, bám theo hướng tên đồng bọn và Thẩm Đường đi qua lúc nãy.
Nghe ngóng động tĩnh, nếu hai người đó xong chuyện, hắn cũng có thể thay ca.
Nhưng khi càng đến gần ngọn đồi, gã lại cảm thấy một cơn bất an dâng lên trong lòng.
Chỗ này yên ắng một cách bất thường!
Không nghe thấy tiếng thở dốc, cũng không có tiếng va chạm hối hả, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió lùa qua cỏ dại.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Lão Chu? Lão Chu ngươi ở đâu—”
Gã cố nén sự lo lắng, vội vàng bước tới, vạch đám cỏ cao ra, gọi tên đồng bọn.
Tiếng gọi nhanh chóng bị cắt ngang.
Gã cúi đầu nhìn thứ mà mình vừa giẫm lên—
Một cánh tay!
Nhờ ánh trăng mờ, gã nhận ra thi thể có cái cổ bị vặn xoắn thành một hình dạng quỷ dị chính là “lão Chu” mà mình vừa gọi!
“Chết… chết người rồi!”
Tiếng hét thất thanh của gã khiến những quan sai khác hoảng hốt chạy đến.
Người đã chết rồi, nhưng thi thể vẫn còn ấm, mềm như người sống, chưa kịp lạnh hẳn, chứng tỏ vừa chết chưa bao lâu.
Tên quan sai thủ lĩnh kiểm tra cổ và cổ tay bị vặn gãy của lão Chu, thấy vết tích cho thấy chúng bị bẻ gãy chỉ trong một đòn, kẻ ra tay phải có sức mạnh cực kỳ đáng sợ. Mặc dù thi thể có dấu hiệu từng vận dụng Võ Đảm, nhưng hắn ta đã chết mà không kịp phản kháng, chứng tỏ kẻ tấn công mạnh hơn nhiều so với Công sĩ mạt lưu.
“Còn nữ phạm nhân kia đâu? Đã tìm thấy xác nàng ta chưa?”
Thấy xác của lão Chu bị lục soát sạch sẽ, gã quan sai nghĩ tới điều gì đó.
Tên thuộc hạ đáp lại: “Chưa… chưa tìm thấy nàng ta, chỉ có lão Chu ở đây thôi.”
Gã thủ lĩnh: “……”
Người thì chết mà nữ phạm nhân lại mất tích?
Có người đến cứu phạm nhân sao?
Ý nghĩ này khiến sắc mặt của gã đen kịt lại.
“Ngươi trở về đi, trông coi kỹ đám phạm nhân vào! Thấy có kẻ khả nghi thì giết ngay!”
“Dạ!”
Tên quan sai thủ lĩnh lần theo dấu vết mà Thẩm Đường để lại, chẳng mấy chốc đã thấy bóng người lờ mờ chạy trốn trong đêm tối.
Gã không chút do dự, giương cung bắn tên.
Mũi tên lao ra khỏi dây cung, nhắm thẳng vào lưng Thẩm Đường mà bắn.
Với mũi tên này, giết một nữ phạm nhân nhân chẳng có gì là khó.
Nào ngờ nữ phạm nhân đó như thể có mắt sau lưng, ngay lúc mũi tên sắp đến nơi, nàng ta lăn sang bên phải, né tránh trong gang tấc.
“Không ngờ còn có một con cá như ngươi lọt lưới!” Gã ghìm cương ngựa, nhảy qua đầu Thẩm Đường, chặn đường nàng lại, giận dữ nói: "Mượn tướng mạo giống nữ nhi để trà trộn vào đám nữ phạm nhân rồi thừa cơ bỏ trốn, Cung tặc tính toán cũng giỏi lắm!”
Đám nam nhân của Cung thị, bất kể tuổi tác gì cũng đều bị hủy đan phủ.
Thứ nhất là để ngăn họ bỏ trốn, thứ hai là để tránh họ quay về trả thù sau này.
Nhìn phạm nhân trước mặt đơn độc chạy trốn, chẳng có ai hỗ trợ, gã nghĩ ngay ra rằng “Thẩm Đường” này đã dùng vẻ ngoài làm mồi nhử, dụ người ra rồi bất ngờ ra tay sát hại.
Thế nhưng dù một Công sĩ mạt lưu có sơ suất thế nào, cũng không dễ dàng bị một nữ nhân giết chết. Nhìn vào vết thương trên thi thể, gã liền khẳng định kẻ đó hẳn phải có Văn Tâm hoặc Võ Đảm.
Mà đã biết là nữ thì không thể có những thứ đó, nên kẻ trước mặt chắc chắn là một nam nhân cải trang.
Một kẻ trà trộn vào đám nữ phạm nhân mà không bị phát hiện trong suốt thời gian dài như vậy, không cần nghĩ cũng biết đám người Cung thị đã bao che, bảo vệ cho “hắn”.
Như vậy, người này hẳn là có địa vị và vai trò rất quan trọng trong Cung thị. Để sổng một kẻ quan trọng như thế, gã biết mình sẽ chẳng dễ dàng ăn nói được với cấp trên.
Trong tích tắc, gã đã dựng nên một suy luận hợp lý. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thẩm Đường ngồi dậy từ dưới đất.
Cô nhổ ra một ngụm cát bám trên khóe miệng.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy lời của tên quan sai thủ lĩnh.
Cái gì mà mượn tướng mạo rồi nam giả nữ chứ?
Còn gọi cô là “Cung tặc”?
Đừng có mà khi dễ cô không có ký ức mà tùy tiện gán ghép cho cô cái thân phận nào cũng được nhé!
“Hừ, vậy ngươi muốn gì?”
Thẩm Đường vừa nói, vừa vô tình làm vết thương trên má bị kéo căng, đau nhói khiến cô hít sâu một hơi — lúc nãy né tránh quá gấp, má cô bị đá và sỏi cào rát, đau đến bỏng rát, không cần sờ cũng biết là đã chảy máu — nhưng từ đầu đến cuối đôi mắt của cô vẫn khóa chặt vào đối thủ trước mặt.
“Đi theo ta, ta sẽ giữ cái mạng chó của ngươi lại.”
Thẩm Đường nghe vậy bật cười: “Giữ mạng chó của ta? Ta thấy là ngươi đang phun ra cứt chó thì có!”
Mặt xấu như vậy mà lại nghĩ mình đẹp sao!
“Nếu không đồng ý, vậy thì—” Gã quan sai không tỏ vẻ giận dữ, chỉ chăm chú ngưng thần tụ khí, trong mắt lóe lên sát ý: "Thương, đao, kiếm, kích, cung, nỏ, mâu — Giết!”
Thẩm Đường: “…Hả?”
Cái gì cơ?
Đang yên đang lành lẩm nhẩm cái quần què gì thế?
Vừa nghĩ vậy, cô đã thấy trường cung trong tay gã quan sai thủ lĩnh đã biến thành một cây kích dài.
Chiếc kích dài gần một trượng, mũi nhọn chĩa thẳng vào mặt cô, công kích không chút nương tay.
Thẩm Đường bị bất ngờ, nhanh chóng ngả người né tránh, dùng thân pháp linh hoạt để thoát khỏi một đòn chí mạng.
Vũ khí càng dài, tầm đánh càng rộng.
Cây kích dài gần một trượng* trong tay tên quan sai thủ lĩnh, được gã vung lên như thể đang điều khiển cánh tay của chính mình, tạo ra những bóng kích đan xen chằng chịt, chẳng khác gì một lớp tường thành bất khả xâm phạm. Khi thì quét ngang, khi thì đâm thẳng, mỗi động tác đều vô cùng thành thạo, mạnh mẽ và kín kẽ, trong khi Thẩm Đường lại chỉ có hai bàn tay trắng.
(*Trượng là một đơn vị đo chiều dài trong hệ thống đo lường cổ của Trung Quốc và một số nước Á Đông. 1 trượng tương đương với 10 thước (hoặc xích). Theo hệ thống đo lường cổ, một thước có độ dài khoảng 33-35 cm nên 1 trượng sẽ bằng khoảng 3,3 - 3,5 mét.)
Trong tình thế này, đừng nói đến việc chạy thoát, ngay cả việc tránh né cũng khiến cô kiệt sức như thể đang làm một cái bia di động cho đối thủ.
Còn chuyện đọc câu chú gì đó rồi biến ra vũ khí, như thể đóng đinh khoa học vào cỗ quan tài này—
Cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao con ngựa của gã lại xuất hiện một cách bất ngờ như thế.
Thế giới này còn có thể phi khoa học hơn được nữa không???
Phập!
Mũi kích sượt qua cánh tay trái của cô, cắm sâu vào lòng đất, khiến Thẩm Đường giật mình đến dựng tóc gáy. Nếu cô phản ứng chậm hơn chút nữa, cú đâm này chắc chắn đã xuyên qua tim cô rồi!
“Thương, đao, kiếm, kích, cung nỏ...”
Ngay lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông, Thẩm Đường vừa tránh né vừa liều mình thử vận khí, lẩm nhẩm câu chú xem thử mình có thể triệu hồi ra vũ khí được hay không — dù nữ nhân thế giới này không thể luyện ra Võ Đảm hay Văn Tâm, nhưng biết đâu cô là trường hợp ngoại lệ? Là người xuyên không, gặp phải một màn mở đầu ác mộng như chơi ở chế độ địa ngục này, chắc trời cũng phải ban cho cô chút bảo hộ chứ?
Nhưng cô còn chưa nói xong, mũi kích đã một lần nữa đâm tới, buộc cô phải cắt ngang lời niệm.
Tên quan sai cười khinh miệt: “Đám sâu kiến, không biết tự lượng sức mình!”
Thẩm Đường: “……”
Cả đời này, có lẽ ngoài biên tập của cô ra, chưa ai có thể khiến cô phải tức đến nghẹn như lúc này! Khi cây kích lần nữa lao đến, cô tức giận đến mức dốc toàn lực nắm lấy mũi kích, mạnh mẽ kéo một cái.
“Đủ rồi đấy!”
Cơn giận vô danh cuộn trào trong lồng ngực, cháy bỏng, thiêu đốt, làm một đoạn văn tự đột ngột hiện ra một cách liên tục trong tâm trí cô.
Trực giác mách bảo cô rằng, đoạn văn tự này có lẽ chính là chìa khóa để phá giải tình thế trước mắt. Nội dung của nó là—
[Kiếm trong tay từ mẫu...]
_______
Editor có lời muốn nói:
Lú: Nói thật thì sốp cũng khá thích truyện tu tiên, tiên hiệp đồ đó. Sốp cũng vừa mới edit xong một bộ tiên hiệp rồi mới chuyển qua bộ này mà vẫn bị shock văn hóa như cũ vì hệ thống tu luyện mới lạ và mấy câu ngôn linh của nó.
_:(´ཀ`」 ∠):_