Thẩm Đường bình tĩnh lại, ánh mắt vững vàng nhìn thẳng vào người thanh niên.
Cô hỏi: “Tiên sinh có thù với Cung thị sao?”
Không ngờ, câu trả lời của người thanh niên lại vượt ngoài dự đoán của cô.
Chỉ thấy hai tay người thanh niên này giấu trong ống tay áo, nửa tựa vào thân cây, mí mắt hơi rủ xuống, giọng điệu thản nhiên: “Không thù.”
Thẩm Đường: “…”
Không thù thì ngươi xen vào làm gì?
Thấy nam nhân họ Cung là muốn giết à?
Có lẽ ánh mắt của Thẩm Đường quá mức khó diễn tả khiến người thanh niên cảm thấy không vui.
“Ánh mắt đó là sao?”
Đương nhiên là ánh mắt nhìn bệnh án của người bệnh tâm thần chứ còn gì nữa!
Thẩm Đường thầm trách móc trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nói: “Nếu không có thù, vậy vì sao tiên sinh lại mang ác ý lớn đến thế?”
Người thanh niên cười nhạt: “Ngươi đã là người của Cung thị, sao có thể không biết cho được?”
Thẩm Đường: “…”
Đã bảo là đừng tùy tiện gán cho cô những cái nhân thiết kỳ quái mà!
Cô hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, nặn ra một nụ cười “hiền lành thân thiện chân thật”.
“Tiên sinh có ơn cứu mạng, tại hạ xin khắc cốt ghi tâm, nhưng có vài chuyện mong được giải thích rõ với tiên sinh.”
“Ngươi nói đi.”
“Thứ nhất, ta không phải là người của Cung thị.” Nói xong, Thẩm Đường thấy trong mắt người thanh niên ánh lên sự ngạc nhiên, cô không quan tâm hắn tin hay không, tiếp tục: "Thứ hai, ác ý của tiên sinh, ta quả thực không rõ. Thứ ba, ta càng không phải là nam tự của Cung thị…”
Người ta rõ ràng là nữ nhân hàng thật giá thật.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, thân thể chưa phát triển, chưa có đặc trưng giới tính rõ ràng, nhưng chỉ cần nhìn mặt cũng không thể nhận nhầm giới tính được chứ!
Người thanh niên chăm chú quan sát khuôn mặt của Thẩm Đường, nhìn vào mắt cô, tựa như đang cẩn thận cân nhắc tính chân thật của lời nói này.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Một lúc sau hắn mới gật đầu: “Ta tin lời này của tiểu lang quân.”
Thẩm Đường: “…”
Ngươi tin cái quần què!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đã nói là không phải nam rồi, sao tên này cứng đầu thế nhỉ!
Chẳng lẽ phải cởi quần ra chứng minh mình không có con chim nhỏ nào thì hắn mới tin à?
Người thanh niên tỏ vẻ hài hước, nói: “Tuy rằng thân thủ khá đấy, nhưng lạm dụng Văn Tâm như ngươi, đánh loạn xạ chẳng ra thể thống gì, đúng là không giống kẻ từng được đào tạo chính quy.”
Vả lại, chẳng có văn nhân chính quy nào lại đi đối đầu trực tiếp với võ nhân nhân cả.
Xét đến việc đợt lưu đày này không chỉ có người của Cung thị, hắn đoán rằng vị tiểu lang quân này có thể là một kẻ mang họ khác, nhờ có vẻ ngoài lẫn lộn nam nữ mà bị xếp vào hàng nữ quyến nên mới may mắn giữ lại được đan phủ mà không bị phá hủy.
Thẩm Đường: “…”
Cô nhất thời không biết nên phản bác từ đâu, chỉ đành nắm bắt một điểm quan trọng.
“Ngươi nói... Văn Tâm? Ta có Văn Tâm sao?”
Thân thể này thực sự có Văn Tâm ư?
Tay cô siết chặt, lòng đầy phấn khích!
Cuối cùng cô cũng thấy được chút phúc lợi dành riêng cho người xuyên không rồi.
“Ngươi thực sự không biết à?”
Thấy biểu cảm của cô không giống giả bộ, giờ đến lượt người thanh niên cảm thấy ngạc nhiên.
Thẩm Đường thành thật lắc đầu.
Cô xuyên đến thế giới này còn chưa được hai mươi tư tiếng.
Không chỉ không có ký ức của nguyên chủ mà chính mình còn bị rơi vào hoàn cảnh éo le, làm sao mà cô biết được những thứ này chứ?
Người thanh niên truy hỏi: “Nếu đã không biết mình có Văn Tâm, vậy ngôn linh ban nãy là từ đâu mà có?”
“Ngôn linh... là gì?”
“Chính là câu ‘Kiếm trong tay từ mẫu, đứa con lưu lạc bị chém’, đó là ngôn linh Văn Tâm của ngươi.”
Vừa nói, người thanh niên vừa cau mày, biểu cảm kỳ lạ.
Từ mẫu dùng kiếm chém con, nghe chẳng giống thứ ngôn linh nghiêm túc gì, nhưng thiên hạ rộng lớn, điều kỳ lạ nào mà chẳng có, có lẽ do kiến thức của hắn hạn hẹp thôi.
Thẩm Đường thật thà kể lại: “...Lúc đó trong lòng ta chỉ nghĩ làm sao để có biện pháp cứu mạng, đột nhiên câu đó hiện lên trong đầu.”
Người thanh niên: “…”
Lại càng vô lý hơn! ( truyện trên app T Y T )
Thẩm Đường lập tức lái chủ đề về điều mà mình quan tâm hơn.
“Tiên sinh vẫn chưa nói, vì sao ngươi lại căm ghét Cung thị như vậy.”
Vấn đề không có lời giải đáp giống như đang ăn dưa ngon lành mà không biết đoạn sau ra sao, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu.
Người thanh niên liếc nhìn Thẩm Đường, lạnh nhạt đáp: “Tuy không có tư thù, nhưng có mối hận mất nước.”
Nghe đến đây, Thẩm Đường lập tức ngừng ngay ý định hóng chuyện.
Đây đâu phải chuyện đùa, nếu vô ý chọc giận người ta, rất có thể hắn sẽ liều mạng với cô. Dù sao trong thời đại hiện nay, các quốc gia chia năm xẻ bảy, chiến tranh liên miên, chuyện diệt quốc rồi lập quốc là chuyện quá đỗi bình thường, ai sống đủ lâu cũng đều phải đổi quốc tịch ít nhất vài lần.
Người thanh niên có tình cảm sâu nặng với cố quốc, nhưng cũng không phải là đến mức không thể buông bỏ.
“Vậy, ngôn linh là gì?”
Thẩm Đường không khách sáo, coi người thanh niên như một “NPC* giải thích” miễn phí.
(*NPC (Non-Player Character) là một khái niệm dùng để chỉ bất kì một nhân vật nào đó trong game mà không được điều khiển bởi người chơi. NPC thường sẽ được các nhà phát triển game lập trình sẵn các thao tác, cử chỉ để giao tiếp hoặc tương tác với người chơi khi người chơi nói chuyện với họ.)
Có thể khai thác thông tin từ hắn, sao cô lại phải tự mình đi tìm tòi khắp nơi chứ?
Học miễn phí, ai mà không thích.
Người thanh niên: “…”
Hắn xác nhận lại mấy lần rằng Thẩm Đường thực sự không biết gì, những câu hỏi của cô đều là kiến thức cơ bản nên hắn cũng không ngại trả lời một vài điều.
Chỉ có điều, những kiến thức ấy cơ bản đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ rằng cô là kẻ vừa chui ra từ trong rừng sâu núi thẳm nào đó nên hắn đành bắt đầu giảng giải từ đầu.
Những lời hắn nói còn đầy đủ hơn những mảnh ký ức lộn xộn trong đầu Thẩm Đường rất nhiều.
Năm xưa, ngôi sao băng dị biệt rơi xuống, vỡ tan thành vô số mảnh, rải khắp đất trời Trung Nguyên. Người đời mải mê học văn luyện võ để hấp thụ thiên địa chi khí, trau dồi bản thân, ngoài mấy tiểu thương đầu cơ trục lợi mong làm giàu, chẳng ai chú ý đến những mảnh sao ấy. Cho đến khi một người thợ thủ công chạm khắc một trong những mảnh đá của ngôi sao đó thành ấn tỷ, dâng lên cho quốc quân.
Ngay khi quốc quân cầm lấy ấn tỷ, ánh sáng tím rực rỡ lập tức bùng lên, vô số văn tự kỳ lạ bay ra từ ấn tỷ, một phần trong số đó nhập vào đan phủ của các quan văn. Lúc này người ta mới phát hiện, một số văn tự trong ấn tỷ kết hợp với Văn Tâm hoặc Võ Đảm có thể tạo ra những sức mạnh phi thường.
Những văn tự ấy được gọi là “ngôn linh”.
Ví dụ như câu “Răng cứng sẽ gãy trước, lưỡi mềm lại tồn tại lâu dài, nhu thắng cương, yếu thắng mạnh” mà người thanh niên đã đọc ban nãy, có thể giúp một bên trong cuộc đối đầu hồi phục sức mạnh. Cùng một ngôn linh, nhưng tùy thuộc vào người sử dụng mà hiệu quả của nó sẽ khác nhau.
Từ đó về sau, những mảnh của ngôi sao băng đó trở thành vật liệu để chế tạo ấn tỷ cho các quốc gia.
Ngôn linh trong ấn tỷ quyết định trực tiếp sức mạnh của quốc gia đó, nếu quốc quân kích hoạt ấn tỷ, nó thậm chí còn có thể biến thành bảo vật trấn quốc, bảo vệ biên cương.
Nói đến đây, người thanh niên ngừng lại một lúc, lén nhìn sắc mặt của Thẩm Đường rồi thản nhiên nói tiếp: “Đô thành Trọng Đài bị phá, quốc tỷ mất tích, dân gian đồn rằng Cung thị đã giấu đi. Nhưng Cung thị bị trừng trị rồi mà vẫn không tìm thấy tung tích của quốc tỷ…”
Thẩm Đường không để ý đến chuyện quốc tỷ, mà lại—
“Trọng Đài?”
Vừa nghe xong, biểu cảm của người thanh niên trở nên phức tạp.
“...Chính là Tân Quốc trước đây, nghe nói giờ đã đổi tên thành ‘Trọng Đài’.”
Hắn nghĩ Thẩm Đường hỏi như vậy là vì trong lúc lưu đày, thông tin bị cắt đứt nên không biết Tân Quốc hiện nay đã đổi tên thành Trọng Đài, nhưng không ngờ cô chỉ đơn giản là thấy cái tên này có chút kỳ quái.
“Diệt quốc rồi còn đổi tên…”
Đây là cái thao tác gì vậy?
Người thanh niên đáp: “Là để nhục mạ.”
“Nhục mạ?”
“Phàm là tì nữ bị sai khiến bởi tì nữ khác, dân gian gọi là ‘Trọng Đài’. Đối với những người dân còn sót lại của Tân Quốc, đây hiển nhiên là một nỗi nhục nhã lớn lao.”
Còn “nô bộc của nô bộc” là gì?
Nói đơn giản thì đó chính là kẻ hèn mọn trong những kẻ hèn mọn.
Mà trong số những kẻ bị căm ghét sau khi quốc gia bị diệt vong, Cung thị chắc chắn là cái tên đứng đầu.
Chỉ cần quốc tỷ còn chưa lộ diện, cơn sóng gió này sẽ không bao giờ dừng lại.
Những điều này chỉ là để biết thêm thôi, chứ chẳng liên quan gì đến Thẩm Đường cả, cô càng quan tâm đến việc Văn Tâm của mình là gì.
Người thanh niên gợi ý: “Có thể thử đo xem.”
Văn Tâm chia làm chín bậc, chỉ khi biết được bậc của Văn Tâm, người ta mới có thể tìm ra ngôn linh thích hợp nhất cho mình.
Thẩm Đường: “Thử bằng cách nào?”