"Đừng có mà giả chết, mau đứng dậy!"
Mơ màng tỉnh lại, Thẩm Đường cảm giác có ai đó đá mình một cái.
Đá một cái vẫn chưa đủ, đối phương còn lầm bầm chửi rủa.
[Mẹ nó, ai đá ta đấy?]
Cơn đau khiến cô cuộn chân lại, yếu ớt mở mắt ra.
Thế giới trước mắt như thể một tấm màn che mờ ảo bị ai đó gỡ bỏ, từ mờ ảo dần dần biến thành rõ nét.
[Đã xảy ra chuyện gì vậy?]
Cơn đau như muốn nổ tung làm cô hít sâu một hơi, ngơ ngác nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh.
[Chẳng phải tối qua mình còn đang solo uống rượu với ai đó sao?]
Có vẻ như uống đến nửa chừng, biên tập viên còn gọi điện thoại giục bản thảo, cô đành cố gắng nhấc cọ vẽ trong trạng thái say xỉn…
Nhưng rồi, những gì xảy ra tiếp theo thì lại không tài nào nhớ ra nổi.
Cô chỉ biết rằng, tuyệt đối không nên là tình cảnh như thế này!
Thẩm Đường lén nhéo mạnh một cái vào cánh tay mình, đến khi cảm giác đau đớn rõ rệt truyền tới, đánh tan cả tia may mắn cuối cùng của cô.
Nhìn đôi tay xa lạ của chính mình, trong đầu cô lập tức bật ra bốn chữ—
Cô xuyên không rồi!
Đồng thời cô cũng hiểu rõ ý nghĩa của từ "xuyên không" này.
[Chẳng biết là vì uống rượu đến chết hay là do thức đêm nộp bản thảo mà chết đây.]
Càng nghĩ đầu càng đau, như có ai đó cầm búa nhỏ gõ liên tục vào trong đầu cô, đau đến nỗi Thẩm Đường vội vàng ngừng việc suy nghĩ lại.
"Mau ăn đi, ăn xong còn lên đường nữa."
Cô đang ôm đầu, cố gắng làm dịu cơn đau nhói thì bóng dáng của một người cao lớn che mất ánh nắng trên đầu cô.
Kẻ vừa tới mang một đôi giày cỏ dính bùn đen, tiện tay ném cho cô một chiếc bánh bột ngô to bằng lòng bàn tay, bên ngoài cháy sém và thô ráp. Chiếc bánh rơi trên nền đất bùn ngay cạnh tà váy của cô. Gã cũng chẳng buồn quan tâm xem cô có ăn hay không mà tiếp tục phân phát cho người kế bên.
Ngay sau đó, một bàn tay nhanh như chớp thò ra từ bên cạnh.
Bàn tay đó giật lấy chiếc bánh bột ngô ấy của cô rồi rụt lại.
Thẩm Đường chậm một nhịp, đành nghi hoặc quay sang nhìn.
Người giật bánh là một người phụ nữ tóc tai bù xù, đang dùng hai tay nhét bánh vào miệng, trông như thể một con quỷ chết đói đầu thai vào vậy.
Sợ Thẩm Đường sẽ giật lại, nàng ta nhai ngấu nghiến, đến cả bùn đất bám trên bánh mà cũng không thèm phủi, chẳng mấy chốc đã nuốt hết chiếc bánh không lớn lắm vào bụng, cuối cùng nàng ta còn thèm thuồng liếm láp mấy vụn bánh còn dính trên tay mình.
Thẩm Đường: "…"
Không biết đã bao lâu rồi mà người này còn chưa tắm rửa nữa, mái tóc vốn đen mượt giờ trở nên nhờn bóng, bết dính thành từng mảng, đường chân tóc còn đóng một lớp bụi nhờn vàng ố. Nếu đến gần một chút thì còn có thể ngửi thấy mùi hôi kỳ quái từ cơ thể nàng ta — có chút giống như mùi tất thối ủ mấy tuần trộn với mùi hoa thạch nam.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Chỉ có điểm đáng khen duy nhất chính là đường nét khuôn mặt xinh đẹp kia, dù bẩn thế nào cũng không thể che lấp được.
Thẩm Đường cố giữ bình tĩnh, nói lý lẽ: "Nữ sĩ, đó là bánh của ta."
Nhưng người phụ nữ ấy lại như điếc, chẳng buồn để ý đến cô, cứ vậy mà nhai nhồm nhoàm, tận hưởng hương vị của chiếc bánh bột ngô.
Thẩm Đường chợt nhận ra ngón tay mà nàng ta vừa liếm đã trắng bệch hơn hẳn phần da còn lại, cổ họng cô không kiềm được mà co rút khó chịu một trận.
Cô không có bệnh sạch sẽ, nhưng bị "tấn công" bởi hình ảnh như thế này ở khoảng cách gần, cô không khỏi cảm thấy khó chịu.
Người phụ nữ liếc thấy Thẩm Đường có biểu hiện khác thường, sợ cô phát điên đánh mình nên nhích mông ra xa.
Nhưng nàng ta vừa nhúc nhích thì Thẩm Đường cũng cảm nhận được một lực kéo từ phía eo mình.
Cúi đầu nhìn xuống nơi phát ra cảm giác kéo căng — đó là một sợi dây thừng cực kỳ to, sợi dây này trói chặt cô, người phụ nữ kia và những người phụ nữ đầu tóc rối bù với đủ lứa tuổi khác.
Ngẩng đầu quan sát xung quanh, cô thấy những người mặc áo tù bằng vải thô, khuôn mặt mệt mỏi rã rời, cả nam lẫn nữ, người già trẻ em gì cũng đều có.
Xung quanh còn có khoảng chục người trai tráng mặc đồng phục, giắt đao bên hông, người thì canh gác, người thì theo dõi đám tù nhân.
Khi ánh mắt họ thỉnh thoảng liếc qua những nữ tù trẻ tuổi có dáng vẻ xinh đẹp thì sẽ dừng lại ở đấy lâu hơn.
Cảnh này, đây chẳng phải là...
Là cảnh cả gia đình phạm tội bị áp giải ra pháp trường rồi bị gạch bỏ sổ hộ khẩu?
Cũng có thể là đang trên đường đi lưu đày.
Điều khác biệt ở đây chỉ là chết sớm siêu thoát sớm hay chết muộn siêu thoát muộn mà thôi.
[Ọc ọc ọc ọc...]
Chiếc bụng đói của cô bắt đầu biểu tình không đúng lúc, âm thanh vang vọng đến mức những người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Thẩm Đường ôm bụng, cơn đói khiến cô càng ngày càng tiết ra nhiều nước miếng.
Càng nuốt nước miếng, cảm giác đói lại càng thêm rõ rệt, mãnh liệt đến mức cũng không thể bỏ qua.
Thẩm Đường nhíu mày, chỉ có thể cố gắng chuyển sự chú ý để quên đi cảm giác đói — cô nhìn thấy một phạm nhân ăn quá nhanh, vì bánh quá khô cứng nên bị nghẹn cứng. Hắn ta không ngừng đấm vào ngực, cố gắng nuốt miếng bánh xuống, khuôn mặt cũng dần tái xanh.
Mọi người xung quanh thì không có gì là bất ngờ cả.
Cũng không có một ai tới vỗ lưng hay đưa nước.
Hắn ta cố gắng lê lết về phía một tên quan sai, dùng chút sức lực cuối cùng đưa tay ra cầu cứu, nhưng đến khi tắt thở, bàn tay rơi thõng xuống, kẻ kia cũng không hề có ý định giúp mà chỉ đá hắn ta vài cái rồi lẩm bẩm: "Xui xẻo!"
Sau đó, hắn ta rút dao bên hông ra, cúi người cắt một mảnh da từ nửa bên phải gần tai của người vừa chết rồi vứt vào túi vải dơ bẩn.
Thẩm Đường: "…"
“Lên đường thôi!”
“Nhanh cái chân lên!”
“Dậy mau, đừng để ông đây phải dùng roi!”
Tù nhân lần lượt đeo gông cùm nặng nề vào.
Gông của nữ tù nhỏ hơn, nặng khoảng ba mươi lăm cân, còn gông của nam tù to hơn rất nhiều, ít cũng năm mươi cân, có thể lên tới tám mươi cân.
Đám quan sai vừa thúc giục, vừa đá những phạm nhân phản ứng chậm. Nếu đá mà không chịu dậy thì chúng sẽ lập tức vung roi đánh vào người đó, mỗi một nhát roi đều mạnh mẽ, để lại vết máu dài đến cả một lóng tay, nhìn thôi cũng đã hãi hùng.
Thẩm Đường cúi đầu, lặng lẽ bước đi, cố gắng lục tìm ký ức của cơ thể này.
Kết quả cũng thật đáng buồn.
Cô không những không được hưởng "phúc lợi" của người xuyên không, không có ký ức của thân thể cũ thì cũng đã đành, đến ngay cả thân phận của chính mình cũng bị "cướp mất" — ngoại trừ việc biết mình tên là Thẩm Đường, có bút danh là "Ấu Lê," sống bằng nghề vẽ tranh, sợ bị biên tập viên thúc giục thì tất cả các ký ức còn lại của mình đều mơ hồ!
Lén lút nhìn qua đám phạm nhân và quan sai, cô thầm than: [Đen đủi, đây con mẹ nó chính là khởi đầu địa ngục rồi nhỉ?]
Đúng là xui xẻo đến mức không thể xui xẻo hơn được nữa!
Dù sao thì, giữ mạng là trên hết.
Cô nên chọn trốn giữa chừng?
Hay là đi theo đội ngũ đến nơi rồi mới tìm cách thoát thân?
Nhìn tình hình hiện tại, chẳng có lựa chọn nào là có vẻ khả quan cả.
Đội ngũ tù nhân di chuyển dưới ánh mặt trời gay gắt, trên đường có mấy người vì mệt mỏi mà ngất xỉu, mãi đến khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, họ mới được phép dừng lại nghỉ qua đêm tại chỗ.
Đám quan sai tụ lại bên nhau, nhóm lửa, lấy thịt khô ra khỏi hành lý rồi bỏ vào vại gốm mà nấu, rắc thêm một ít muối, tạo thành một nồi canh thịt thơm lừng.
Lần này Thẩm Đường nhanh nhẹn hơn, bảo vệ được chiếc bánh bột ngô của mình.
Cô ngồi phịch xuống đất, chậm rãi nhai chiếc bánh khô cứng, cô chậm rãi dùng nước bọt làm mềm nó rồi mới nuốt xuống, ánh mắt lại tập trung vào nhóm quan sai đang trò chuyện rì rầm đằng kia. Dù câu chuyện của họ có phần rời rạc nhưng cô cũng có thể ghép lại được vài thông tin quan trọng.
Những phạm nhân này đều thuộc về một gia tộc.
Họ mang họ Cung, từ cụ già đến trẻ nhỏ, thậm chí cả gia nhân trong nhà cũng không thoát, tất cả đều bị bắt.
Họ được chia thành ba nhóm, áp giải theo ba đợt tới các địa điểm khác nhau.
Đàn ông bị sung ra biên cương làm lao dịch, phụ nữ bị đày đến giáo phường ở Hiếu Thành.
Nhóm của Thẩm Đường là đợt thứ hai, phần lớn bao gồm nữ quyến và tỳ nữ của Cung phủ, trong đó có cả lão phu nhân lớn tuổi nhất, vài vị thiếu phu nhân phong thái kiều diễm, những thiếp thất trẻ trung xinh đẹp, và đám con cái với đủ mọi lứa tuổi, còn lại là gia nhân và tỳ nữ.
Cô đoán rằng, cơ thể này của mình hẳn là một tỳ nữ hoặc là một trong số những đứa con nối dõi.
Vừa nhẩm tính tuổi tác, có lẽ chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi.
Nam phạm nhân bị khắc chữ trên mặt, còn nữ phạm thì bị đánh dấu bằng hình xăm sau tai.
Nếu tù nhân qua đời trên đường thì sẽ bị cắt da mặt hoặc tai mang về làm bằng chứng như một loại đầu người.
Cô đưa tay sờ sau tai mình, quả nhiên cảm nhận được một lớp da đã kết vảy vì máu đông.
Thẩm Đường: "…Đệch!"
________
Editor có lời muốn nói:
Lú: Vì nữ chính xuyên về nên thời gian đầu sốp vẫn giữ ngôi thứ ba là “cô”, khi nào nữ chính bắt đầu chấp nhận và quen dần với thời đại này thì sốp sẽ đổi thành “nàng” cho phù hợp với ngữ cảnh.
∠( ᐛ 」∠)_