Lời nói của người phụ nữ khiến tên quan sai thoáng khựng lại.
Ngay sau đó, gã cũng ngầm hiểu ra.
Một tay gã không yên phận sờ lên phần eo mảnh mai của người phụ nữ, ánh mắt vô lễ đảo qua đảo lại trên cơ thể nàng ta.
“Hên quá, vẫn còn lại một bát, nương tử có muốn thử một chút không?”
Người phụ nữ lại hỏi: “Có còn bánh không?”
Tên quan sai giả vờ do dự, nhưng tay gã lại mơn trớn trên eo người phụ nữ.
Nhân lúc nàng ta bị thu hút sự chú ý, gã bất ngờ bóp mạnh vào chỗ hõm ở thắt lưng nàng ta.
Người phụ nữ khẽ thốt ra một tiếng rên rỉ.
Âm thanh mềm mại đó như lông vũ nhẹ nhàng khẽ cọ vào lòng người, khiến ai nghe được cũng thấy rạo rực và tê dại nơi sống lưng.
“Ái — Tiểu nương tử này có giọng nói hay thật, có khi còn câu cả linh hồn nhỏ của người khác bay đi, nếu đi vào giáo phường rồi, không chừng chẳng mấy chốc mà đã thành đầu bảng...” Tên quan sai lơi tay ra: "Bánh thì có, nhưng phải xem nương tử hầu hạ thế nào đã.”
Mặc dù người phụ nữ này trông nhếch nhác, cả người bốc lên thứ mùi khiến người khác buồn nôn, nhưng trên đường lưu đày có điều kiện khắc nghiệt, nắng nóng thế này thì ai mà chẳng hôi rình? Vả lại, tên quan sai này cũng đã lâu rồi không được chạm vào phụ nữ, có người tự nguyện dâng đến thì lại quá hợp ý gã.
Nghĩ đến đây, gã không khỏi cười thầm.
Khó trách mấy tên đồng liêu đều thích áp giải nữ phạm nhân, hóa ra không chỉ vì tiền thưởng hậu hĩnh, công việc nhàn hạ mà còn vì có thể hưởng lạc trên đường.
Nào ngờ—
Người phụ nữ nâng tay lên đặt lên mu bàn tay gã, nhẹ nhàng gạt tay gã ra trước ánh mắt ngạc nhiên của gã.
“Ngươi có ý gì đây?”
Tên quan sai định nổi nóng thì người phụ nữ ấy chậm rãi nói tiếp: “Nô gia đã sinh hai con, một nhi một nữ, xét về nhan sắc, sao mà sánh được với đám thiếu nữ tươi trẻ kia? Lo rằng mình cũng không thể hầu hạ chu toàn, chi bằng—”
Nói đoạn, nàng ta liếc về phía Thẩm Đường.
Tên quan sai vừa nghe đã hiểu ngay, bật cười: “Đúng là độc phụ! Ngươi muốn nó phục vụ, còn ngươi thì uống canh ăn bánh sao?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Nào có, lang quân không biết đấy thôi, con bé này là nữ nhi thân sinh của nô gia.”
“Nữ nhi thân sinh của ngươi?”
Nhìn biểu cảm của gã, rõ ràng là không tin.
Làm gì có người mẫu thân nào vì một bát canh, một chiếc bánh mà tự tay đẩy nữ nhi mình vào tay đàn ông để chịu nhục chứ?
“Vị lang quân trước cũng nói rồi, đã đến bước đường này, vào giáo phường chịu nhục chỉ là sớm muộn. Thà rằng để con bé giữ được chút danh tiết, còn hơn là rơi vào tay kẻ hạ tiện, cả đời mang theo sự hối tiếc. Chi bằng nhờ lang quân giúp đỡ, nếu ngài hài lòng, nó còn có thể bớt khổ trên đường một chút.”
Người phụ nữ diễn vở kịch đến nước mắt lưng tròng, không biết còn tưởng nàng ta là từ mẫu luôn rồi.
Tên quan sai bị lời nói của nàng ta làm cho mê muội.
Đúng là vận may trời cho!
Không những có thể hưởng lạc mà còn có thể làm việc thiện để tích đức?
Thẩm Đường: “……”
Ngươi có lễ phép không?
Ngươi chỉ có cái khung xương không đến hai mươi tuổi, sao lại có thể sinh ra một đứa con lớn ngồng mười mấy tuổi được?
Muốn làm tú bà hại cô thì cứ nói thẳng đi, lại còn mặt dày nhận mình là mẹ cô!
Không thể nhịn thêm được nữa!
Thẩm Đường không giả vờ ngủ nữa, từ từ tỉnh dậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Tên quan sai nhìn qua lại giữa hai người: “Sao nó lại chẳng thân thiết gì với ngươi cả?”
Người phụ nữ đáp: “Từ nhỏ đứa trẻ này đã bị tật não, khi thì điên điên khùng khùng khi thì ngu ngơ, luôn được chăm sóc cẩn thận, da dẻ trắng trẻo, mịn màng, hầu hạ người khác thì không thành vấn đề…” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Thế sao lại mang họ ‘Thẩm’ mà không phải họ ‘Cung’?”
Không phải đám nữ phạm nhân này ai cũng được tùy tiện đụng vào, tên quan sai thận trọng nhìn vết xăm phía sau tai Thẩm Đường.
Không mang họ Cung, tuổi cũng nhỏ, gã ngẫm lại danh sách phạm nhân, có lẽ chỉ là một tỳ nữ.
Người phụ nữ liền bồi thêm: “Con bé là nữ nhi của nô gia với người vong phu trước khi được nạp vào Cung phủ, đương nhiên là theo họ phụ thân. Gia chủ thấy nó cô độc không nơi nương tựa nên mới có lòng từ bi, cho phép nô gia đón nó về nuôi trong phủ.”
Tên quan sai: “……”
Nếu không phải nữ phạm nhân quan trọng thì gã cũng không ngại gì mà lấy.
Gã quyết định chọn Thẩm Đường.
Còn người phụ nữ này…
Đến Hiếu Thành vẫn còn xa, cơ hội còn nhiều.
Gã cũng “giữ lời,” thực sự cho người phụ nữ một bát canh thịt còn âm ấm và một chiếc bánh.
Sau khi dặn dò đồng liêu canh gác, gã lôi Thẩm Đường ra phía sau một ngọn đồi nhỏ.
Đêm đen như mực, chỉ có thể thấy một cái bóng lờ mờ.
Tên quan sai canh gác cười đùa: “Xong rồi thì nhớ cho huynh đệ đây hưởng ké với, đừng có ăn một mình đấy.”
“Đương nhiên rồi, ai lại quên huynh đệ chứ.”
Ngón tay Thẩm Đường nắm chặt lại, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Nếu từ chối lúc này, chắc chắn sẽ chọc giận đám quan sai, hậu quả khó lường.
Nhưng nếu là riêng tư—
Ngược lại, đây chính là cơ hội tốt nhất.
Một tên Công sĩ mạt lưu vẫn dễ đối phó hơn là cả một đám người.
Dù cô không có đủ ký ức, nhưng bản năng mách bảo cô rằng, Công sĩ mạt lưu chẳng là cái gì cả!
Ánh mắt cô khẽ động rồi cúi thấp đầu, cố gắng đóng vai một kẻ ngốc nghếch thiểu năng thật tốt.
Khi Thẩm Đường bị kéo đi, người phụ nữ đang húp canh sùm sụp, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như muốn nhìn thấu tâm can của cô khiến nàng ta nổi hết cả da gà da vịt.
Nàng ta lẩm bẩm: “Đồ điên.”
Phía sau ngọn đồi là một bãi cỏ hoang, cỏ mọc cao đến tận eo, dày đặc và ngột ngạt.
Vì Thẩm Đường được cho là “não có tật” nên tên quan sai không hề lo lắng cô sẽ bỏ chạy.
Gã quỳ một gối xuống, bàn tay run rẩy vội vàng cởi thắt lưng.
“Ặc—”
Một bóng đen lướt qua, gã còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra thì một sợi dây thừng thô ráp đã siết chặt quanh cổ gã từ phía sau.
Đánh lén!
Gã hoàn toàn không ngờ Thẩm Đường lại ra tay vào lúc này!
Nhưng dù sao gã cũng là Công sĩ mạt lưu, đối phó một nữ tù nhân định trốn thì có gì khó?
Ngay lập tức, gã vận sức Võ Đảm.
Cơ bắp trên hai tay gã phồng lên như thể to ra thêm mấy vòng, cứng cáp như đá tảng, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Sức mạnh của gã đủ để bóp nát đầu cô, bẻ gãy tay chân cô, nghiền nát xương cốt của cô.
Không tốn chút sức lực, gã đã kéo đứt sợi dây thừng, vung tay tấn công Thẩm Đường, động tác nhanh như chớp, định bắt cô ngay tức khắc, nhưng lại không ngờ Thẩm Đường ra đòn còn nhanh hơn cả gã. Cú đấm của Thẩm Đường nhanh đến mức mang theo cả tàn ảnh, nhanh, mạnh và chính xác, nhắm thẳng vào cằm của tên quan sai. Một tiếng động vang lên trong đầu gã như tiếng nước vỗ.
Thừa cơ hội, Thẩm Đường dồn toàn lực lao lên, đè gã xuống, tay kia chụp lấy cổ họng gã, không chút do dự mà bóp mạnh.
Rắc rắc—
Âm thanh xương gãy vang lên giòn giã.
Hai tiếng nứt vỡ vang lên gần như cùng lúc.
Thẩm Đường: “…”
Nhìn tên quan sai với cái đầu bị bẻ cong theo một góc quái dị, cô có một khoảnh khắc ngắn ngủi không tin vào mắt mình.
Công sĩ mạt lưu...
Chỉ đến thế thôi sao?
Chỉ đến thế thôi à?
Cô lăn qua một bên, thở gấp.
“Thế này cũng… yếu quá rồi đó chứ...”
Dù đã tận dụng lợi thế để đánh lén nhưng kết quả vẫn vượt quá mức cô mong đợi.
Giờ không phải lúc để suy nghĩ nhiều. Cô nhanh chóng lục soát trên người tên quan sai, lấy hết những thứ có giá trị và chút thức ăn còn sót lại rồi xoay người chạy trốn theo hướng ngược lại.
Giữ mạng là quan trọng nhất.
Nếu bị phát hiện và đuổi theo, trước mặt cô sẽ chỉ còn hai lựa chọn.
Một là: Cô phải một mình đối phó toàn bộ đám quan sai, bao gồm cả tên Tam đẳng Trâm Niểu bí ẩn kia — bản năng của cô nói rằng con đường này không dễ đi.
Hai là: Cô sẽ bị bắt lại, bị đánh cho đến tàn phế rồi phải chịu đựng một số phận cực kỳ thê thảm, sống không bằng chết.
Còn về người phụ nữ kia—
Đợi đấy, đến khi có cơ hội đến giáo phường ở Hiếu Thành, ta sẽ đích thân đến “thăm” ngươi!
Thẩm Đường cắn răng, nhắm một hướng mà chạy thục mạng, đến nỗi đá cuội sắc nhọn dưới chân cắt vào lòng bàn chân cô, nhưng cô vẫn không dừng bước.
Ai ngờ—
Cô vừa chạy chưa được nửa nén nhang thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập ở phía sau, càng ngày càng gần.
Tiếng vó ngựa?
Khoan đã, đội áp giải này không có ngựa mà, tiếng vó ngựa này từ đâu ra?
Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt từ lồng ngực lan tràn khắp toàn thân, Thẩm Đường lập tức nhào người lăn xuống sang bên phải. Cô vừa đứng dậy thì thấy một mũi tên cắm sâu ngay vị trí mà cô vừa đứng.
Cô nhìn theo hướng mũi tên bay tới thì thấy rõ ràng tên quan sai thủ lĩnh đang cưỡi ngựa, trên mặt hiện lên vẻ sát khí lạnh lùng.
Thẩm Đường: “...Đệch!”