Tiếng chuông từ Mô Tô dần dần vang lên gần hơn.
Sau khi hỏi thăm xong, Thẩm Đường chạy về, vẻ mặt đầy bí hiểm: “Nguyên Lương, sao không hỏi ta? Không tò mò về tin tức của vị ấy à?”
Kỳ Thiện bình thản, dùng giọng điệu điềm tĩnh mà thốt ra câu nói khiến người ta chỉ muốn siết chặt tay: “Thẩm tiểu lang quân không phải là người có thể giữ kín lời đâu.”
Thẩm Đường: “...”
Ngày nào cô cũng muốn nhảy dựng lên mà thực hiện một cuộc phẫu thuật mở sọ cho tên này.
“Cái miệng này mà sống được tới bây giờ, quả là kỳ tích.” Thẩm Đường chế giễu, nhưng Kỳ Thiện ngay cả mày cũng không động. Cô đành nói tiếp: "Theo lời của tên đồ tể, vị lão tiên sinh đó vẫn là ‘nhân vật có tiếng’ ở vùng này, họ ‘Chử’.”
Kỳ Thiện hỏi: “Chữ ‘Chử’ nào?”
Những họ phát âm giống nhau thì không thiếu.
Thẩm Đường đã hỏi kỹ tên đồ tể, đáp lại: “Chắc là chữ ‘Chử’ trong câu ‘lấy y quan mà gói lại’, ‘Chử’ trong trang y.”
Nghe thấy chữ này, Kỳ Thiện khẽ nhíu mày, nhưng vì Thẩm Đường đứng cách hắn hai bước phía sau nên không nhìn thấy.
“Họ Chử... Họ này ít thấy ở cả Tân Quốc lẫn Canh Quốc.”
Thẩm Đường tò mò hỏi: “Vậy ở quốc gia nào thì nhiều?”
Kỳ Thiện chỉ lắc đầu, không trả lời trực tiếp mà chuyển hướng câu chuyện: “Ngoài họ ra, ngươi còn nghe được gì nữa không?”
Thẩm Đường đáp: “Tên đồ tể nói vị lão tiên sinh họ Chử này bị bán làm nô lệ rẻ tiền ở chợ năm năm trước. Khi ấy có hơn ba mươi người bị bán tại Hiếu Thành. Nghe đâu ban đầu có tới hơn hai trăm người, định mang đi bán ở nơi khác, nhưng giữa đường gặp phải ôn dịch, chết gần hết, chỉ còn chừng ấy người sống sót nên bị bán ở đây. Vì từng nhiễm ôn dịch nên giá cả nô lệ cũng rất rẻ...”
Kỳ Thiện hỏi: “Năm năm trước? Chắc chắn là khoảng thời gian đó sao?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Thẩm Đường cố gắng nhớ lại lời của tên đồ tể: “Hắn cũng không chắc lắm, có thể là hơn năm năm một chút... Chử lão tiên sinh bị Nguyệt Hoa Lâu mua về làm việc, đến giờ vẫn còn ở đó. Ta còn hỏi thêm về Nguyệt Hoa Lâu là nơi nào...”
Chưa nói hết câu, Kỳ Thiện đã đáp: “Là một tửu lầu.”
Thẩm Đường chợt khựng lại, ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Kỳ Thiện, lẩm bẩm: “Sao ngươi lại biết rõ thế?”
Tửu lầu là nơi thế nào chứ? Một chỗ mà cả đàn ông lẫn phụ nữ đều có thể đến tìm vui.
Kỳ Thiện không trả lời trực tiếp, chỉ nghiêng đầu, dùng giọng như dạy dỗ trẻ nhỏ: “Thẩm tiểu lang quân còn chưa đến tuổi để hiểu những chuyện này.”
Thẩm Đường: “...”
Trong lòng cô lặng lẽ giơ ngón giữa.
Tỷ tỷ của ngươi đã thành niên 800 năm trước rồi, cảm ơn!
Kỳ Thiện hỏi tiếp: “Vậy vị lão tiên sinh đó làm gì ở Nguyệt Hoa Lâu?”
Thẩm Đường đáp: “Chắc là làm mấy việc vặt trong bếp thôi. Chử lão tiên sinh tuổi đã cao, không còn sức làm việc nặng, chỉ có thể phụ giúp rửa bát, dọn dẹp, đưa thức ăn. Ngươi nghĩ ông ấy còn có thể làm gì khác sao?”
Kỳ Thiện: “...”
Hắn cược ba văn tiền rằng Thẩm tiểu lang quân chắc chắn đã đoán nhầm.
Ngoài ra—
Kỳ Thiện vẫn giữ giọng bình thản: “Vị lão tiên sinh này có gì đó rất kỳ lạ, nhiều mâu thuẫn. Lần trước khi ta đánh cờ cùng ông ta, ta đã nhận ra ông ấy có hiểu biết sâu sắc về Văn Tâm, ít nhất cũng không kém ta. Hiếu Thành này đúng là nơi ẩn chứa nhiều nhân tài, thú vị thật.”
Thẩm Đường ngạc nhiên: “Không kém ngươi?”
“Có lẽ, còn vượt xa.”
Thẩm Đường bối rối: “Nếu có tài năng như vậy, dù có bị bán làm nô lệ, cũng không đến nỗi phải làm nhiều việc vặt trong bếp như thế chứ? Nếu ông ta muốn sống tốt hơn, chắc không phải là điều khó. Nhưng nhìn cách ông ta sống thì lại không giống.”
Cho dù là nô lệ, nhưng nếu có tài thì cũng là nô lệ có nghề.
Kỳ Thiện khẽ cười lạnh: “Ai biết ông ta nghĩ gì? Nhưng nhắc đến họ Chử, lại khiến ta nhớ đến một vụ án cũ.”
Nghe vậy, linh hồn thích hóng hớt của Thẩm Đường lập tức bừng tỉnh, cô hứng thú hỏi tiếp — theo lẽ thường, những vụ án cũ này mười phần chắc chắn có liên quan đến Chử lão tiên sinh kia.
Dù ông ấy không phải nhân vật chính thì cũng là người thân của nhân vật chính.
Đều là cùng một cái kịch bản cả!
“Vụ án gì vậy?”
Kỳ Thiện mỉm cười kể: “Trong thiên hạ có hàng trăm nước, liên hôn với nhau, quan hệ thông gia rất phổ biến. Vài năm trước, quốc lực Tân Quốc hưng thịnh, các tiểu quốc xung quanh đều tỏ lòng kính nể, không tiếc dâng tặng Vương cơ của mình vào cung Tân Quốc làm phi. Trong số đó, có một vị Vương cơ mang họ ‘Chử’.”
“Ồ, rồi sao nữa?”
Kỳ Thiện tiếp tục kể: “Vị Vương cơ họ Chử này khi vào cung Tân Quốc, lập tức được quốc chủ hết mực sủng ái, danh tiếng lẫy lừng một thời. Đến nỗi người được yêu thương nhất trước đó là “Nữ Kiều” Trịnh Kiều cũng phải nhường đường. Nghe nói Vương cơ này tài hoa hơn người, đức độ khoan dung, không lâu sau còn mang thai, rất có tiềm năng được lập làm hoàng hậu. Nhưng đến tháng thứ năm thì xảy ra chuyện sảy thai, rồi đột ngột mất tích.”
Thẩm Đường chăm chú lắng nghe từng chữ, sợ rằng sẽ bỏ sót chi tiết quan trọng.
“Ta cược là chuyện này không đơn giản chút nào.”
Kỳ Thiện gật đầu nói: “Tất nhiên là không đơn giản như vậy. Trong dân gian có nhiều lời đồn thổi, có người nói sủng phi tư thông với thị vệ rồi bị quốc chủ phát hiện, cũng có tin đồn rằng đứa con trong bụng sủng phi thực ra là của Trịnh Kiều. Không lâu sau đó, Trịnh Kiều trở về nước, Tân Quốc liền phát binh tiêu diệt cố quốc của sủng phi. Nghe nói khi diệt quốc, quốc chủ Tân Quốc còn ngầm ra lệnh tàn sát cả thành, đày đọa giới quý tộc của nước đó... Xem xét thái độ của quốc chủ Tân Quốc, có lẽ những tin đồn này cũng có phần đúng. Dĩ nhiên, cũng có khả năng Trịnh Kiều bày mưu, hãm hại sủng phi để dễ dàng trở về nước.”
Thẩm Đường “….”
Đây chẳng phải là cái gọi là 'phong thủy luân chuyển' sao?
Cô không thể không cảm thấy chuyện này có vẻ như là sự quay vòng của vận mệnh. Tân Quốc cũng từng làm chuyện diệt quốc, tàn sát dân trong thành, giày vò vương thất của người ta, không cho tù binh chút tôn nghiêm nào. Giờ đến lượt Trịnh Kiều tiêu diệt Tân Quốc, không chỉ copy lại chiêu trò của Tân Quốc trước đây, mà còn chơi đến cực kỳ mới mẻ và đa dạng, ép Vương cơ của Tân Quốc phải trần truồng đầu hàng.
Cái này gọi là “Trò giỏi hơn thầy” đó.
Sau một lúc trầm ngâm, cô tiếp tục hỏi: "Ý của Nguyên Lương là... vị Chử lão tiên sinh kia rất có khả năng là một trong số các thành viên vương thất của quốc gia nhỏ kia?"
Kỳ Thiện trả lời một cách không chắc chắn: "Cái này khó mà nói được, có thể đúng mà cũng có thể là không. Nước nhỏ bị diệt ấy, họ Chử là dòng họ lớn nhất, khả năng này có tồn tại, nhưng cũng không thể khẳng định ngay được. Chỉ có điều, chắc chắn ông ta có một mối thù hận sâu sắc với Tân Quốc."
Kỳ Thiện nhẹ nhàng thở ra một hơi, tạm thời nén lại những cảm xúc phức tạp đang lăn tăn trong lòng mình: “Tạm gác lại chuyện này. Trước mắt, Thẩm tiểu lang quân, chúng ta cần ổn định chỗ ở đã. Sau đó từ từ tìm hiểu thêm.”
“Nghe theo ngươi thôi.” Thẩm Đường nhún vai, tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hiện tại cô đang ở một nơi xa lạ, không biết gì về địa hình, cũng chẳng quen biết ai, chỉ có thể dựa vào Kỳ Thiện – vị NPC dẫn đường này.
Kỳ Thiện dẫn Thẩm Đường đến một ngôi nhà nhỏ nằm ở nơi khá hẻo lánh.
Ngôi nhà này tuy nhỏ nhưng lại đầy đủ tiện nghi, từng góc nhỏ đều toát lên sự tỉ mỉ, tinh tế của chủ nhân. Chủ nhà là một cặp lão phu thê, nhìn dáng vẻ họ cũng phải ngoài năm mươi tuổi. Ngay khi thấy Kỳ Thiện, bà lão nở một nụ cười niềm nở, đưa Thẩm Đường đến phòng của cô.
Phòng cô nằm gần sân trong, chỉ cần kéo cánh cửa gỗ ra là có thể nhìn thấy giếng trời trong vườn. Phòng của Kỳ Thiện ở ngay cạnh phòng cô. Sau khi hai lão phu thê rời đi, Thẩm Đường hỏi: “Ngươi quen hai người này?”
Cách Kỳ Thiện nói chuyện với cặp phu thê kia rất thân mật, như thể họ đã quen biết từ lâu.
Kỳ Thiện gật đầu: “Ừ, đã quen được năm sáu năm rồi.”
Thẩm Đường hơi nhíu mày.
Không biết có phải do cô đa nghi quá không, nhưng điều khiến cô chú ý chính là khoảng thời gian “năm sáu năm” mà Kỳ Thiện vừa nói.
_________
Editor có lời muốn nói:
Lú: Nói thiệt lúc mình edit bộ này, mình phải vò đầu bứt tóc, vừa khóc vừa edit, tra cứu rồi cố gắng vắt óc ra suy nghĩ cách để edit và diễn giải sao cho dễ hiểu nhát có thể. Nhưng con người mà, ít nhiều cũng sẽ có sai lầm nên mong mọi người giơ cao đánh khẽ, không yêu cũng đừng nói lời cay đắng nhé. (=①ω①=)