Kỳ Thiện cũng đã hiểu khá rõ Thẩm Đường, chỉ cần liếc thấy ánh mắt cô thoáng qua là biết ngay trong đầu cô đang nghĩ gì đó mờ ám: “Chuyện này là chuyện cũ rồi, nếu sau này có cơ hội, có lẽ ta sẽ kể cho ngươi nghe.”

Ý tứ rõ ràng là, hắn có thể nói, nhưng Thẩm Đường không được phép hỏi han.

Thẩm Đường bĩu môi, cô rút cây chống cửa sổ ra, ngay lập tức cánh cửa sổ đang mở sập xuống cái rầm.

Còn nghe loáng thoáng tiếng Thẩm tiểu lang quân lầm bầm: "Không nói thì không nói, ai thèm quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của ngươi." Kỳ Thiện nghe mà chỉ biết lắc đầu, cười khẽ.

“Thẩm tiểu lang quân... vẫn còn tính khí trẻ con.”

Kỳ Thiện thở dài, bắt đầu mở hành lý ra sắp xếp.

Vừa dọn được một nửa, ngoài cửa đã in bóng dáng của bà lão.

Bà nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng, Kỳ Thiện lên tiếng: “Vào đi.”

Bà lão mở cửa, mang khay thức ăn tối trên một cái thực án thấp cùng với đèn dầu vào. Thấy vậy, Kỳ Thiện liền đứng dậy, bước lên đón: “Những việc này sao có thể để ngài làm được? Để ta giúp.”

Bà lão khẽ nghiêng người tránh đi, cười nói: “Kỳ lang quân cứ ngồi đi, lão bà này vẫn còn nhanh nhẹn lắm, sao không làm nổi chút việc chứ?”

Bà đặt khay thức ăn xuống rồi nhanh nhẹn dọn dẹp giường chiếu.

Sau khi lo liệu xong xuôi, Kỳ Thiện lấy vài mảnh bạc vụn ra từ trong túi tiền rồi đưa cho bà lão, nói: “Đây là phí sinh hoạt của chúng ta khi lưu trú tại quý phủ, xin lão phu nhân hãy nhận cho.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

“Không được đâu—”

Bà lão không chút nghĩ ngợi liền từ chối ngay.

Nếu không có vị lang quân này thì xương cốt của lão phu thê bà đã lạnh đi từ bốn, năm năm trước rồi, làm gì còn có thể yên ổn sống ở đây?

Không chỉ như thế—

Con đường phía trước của vị lang quân này cũng đã bị hủy hoại hết cả rồi.

Bà lắc đầu nói: “Số tiền này chúng ta không thể nhận được.”

Nhưng Kỳ Thiện lại rất kiên quyết, đẩy lại số bạc đến rồi nói: “Việc nào ra việc đó, nếu lão phu nhân không nhận, hai người bọn ta cũng không thể tiếp tục an tâm ở lại.” Nói rồi, hắn còn định thu dọn lại hành lý để ra đi.

Sau một hồi thuyết phục qua lại, cuối cùng bà lão cũng miễn cưỡng nhận số bạc.

Bà nhìn bóng dáng của vị lang quân in trên cánh cửa gỗ, chỉ biết thở dài.

Vì cả ngày đi đường khá mệt mỏi, Thẩm Đường vừa nằm lên gối gỗ đã ngủ ngay tắp lự, một đêm không mộng mị, chẳng biết rằng bên phòng kia, đèn dầu vẫn thắp sáng cả đêm.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa mới dần ló dạng.

Thẩm Đường tỉnh dậy đúng giờ như thường lệ.

Cô lấy chiếc ống trúc tự chế ra, xuống sân lấy nước sạch rồi ngồi xuống bậc thềm làm vệ sinh cá nhân. Kỳ Thiện vừa trở về thì trông thấy Thẩm tiểu lang quân ngồi đó, tư thế đầy phóng khoáng, cúi người đánh răng súc miệng. ( truyện trên app T Y T )

Hắn đưa cho cô một gói đồ.

“Đây, bữa sáng. Ăn lúc còn nóng đi.”

“Cảm ơn.” Thẩm Đường vốc nước lạnh lên mặt, cơn buồn ngủ liền biến mất. Cô vừa cắn một miếng bánh nóng hổi, vừa liếc thấy Kỳ Thiện ngồi xuống bên cạnh, liền hỏi: “Nguyên Lương, ngươi có biết giáo phường của Hiếu Thành nằm ở đâu không?”

Kỳ Thiện đang định mở lời: “...???”

Hắn suýt nữa thì nghẹn thở.

Mặt hắn tối sầm lại, hỏi: “Thẩm tiểu lang quân mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến việc đến giáo phường tìm thú vui rồi sao? Đó không phải nơi dành cho ngươi.”

Ăn chơi sa đọa, không đáng chút nào!

“Nguyên Lương đang nghĩ gì mà đen tối thế? Ta chỉ muốn đến giáo phường tìm một người, xem nàng ấy dạo này thế nào thôi.” Thẩm Đường cười tủm tỉm nói: "Dù sao cũng nhờ nàng ấy mà ta mới quyết định mạo hiểm bỏ trốn sớm như vậy. Mà cũng nhờ vậy, ta mới gặp được ngươi.”

Kỳ Thiện nghĩ ngợi một chút, rồi hiểu ra ý của Thẩm Đường.

“Ngươi định đi gây sự với ai à?”

Hơn phẩn nửa là một trong số những nữ quyến Cung thị bị lưu đày đen đủi kia.

Hắn lên tiếng nhắc nhở, tránh để Thẩm Đường hành động quá bồng bột mà rước họa vào thân: “Theo ta biết, nhà họ Cung vẫn còn một vị Ngũ Đại Phu đang lẩn trốn. Hắn còn chưa bị bắt thì đám phạm nhân nhà họ Cung vẫn bị theo dõi chặt chẽ. Ngươi mà đến gần, không sợ rước họa vào thân à?”

Đừng để bị bắt mà không kịp trở tay.

“Nhưng có thù mà không báo thì không phải phong cách của ta.”

Thẩm Đường nhíu mày. Cô tự thấy mình không phải kiểu người nhỏ nhen, nhưng cũng không phải kẻ ngốc đến mức bị đẩy vào hố lửa mà vẫn không tức giận—

Đó không phải là rộng lượng, mà là ngu ngốc!

Kỳ Thiện đề nghị: “Ngươi có thể dùng cách khác, gián tiếp hơn.”

Thẩm Đường hỏi: “Ví dụ như?”

Kỳ Thiện: “Ngươi tự nghĩ ra đi.”

Đây là thù của Thẩm Đường chứ không phải của hắn, ngay cả việc báo thù cũng phải nhờ người khác bày mưu tính kế thì cho dù có báo được thù cũng chẳng thỏa mãn nổi.

Thẩm Đường nghĩ ngợi một chút, lẩm bẩm: “Không được, không được, cách đó không ổn...”

“Cách nào không ổn?” Kỳ Thiện bắt đầu tò mò.

Hắn cũng muốn biết Thẩm tiểu lang quân sẽ báo thù thế nào.

Thẩm Đường ngượng ngùng quay mặt đi, không chịu nói.

Không phải vì cách đó không đủ độc, mà vì không thích hợp.

Nhất là trong thời đại loạn lạc như thế này, “lấy độc trị độc”, dùng phương pháp của kẻ thù để trả đũa lại là điều hợp lý— cùng một chuyện, kẻ chủ mưu thì làm được, lẽ nào nạn nhân lại không được phép phản kích? Dù không hợp pháp, nhưng rất hả dạ! Nhưng trớ trêu thay, kẻ thù của cô là phụ nữ, mà cô cũng là phụ nữ, nên nếu dùng cùng một cách để trả thù thì có phần hơi hạ thấp bản thân.

Cách gì hả?

Chính là bỏ tiền ra, thuê người "chăm sóc" việc làm ăn của cô ta.

Nhưng phương pháp này lại có một vấn đề—

Thẩm Đường là một con đỗ nghèo khỉ (đũy nghèo khổ).

Giáo phường không giống như những nơi khác, giá cả của những nơi như thế không hề rẻ.

Vậy nên, ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã bị cô dập tắt.

Cô thở dài: “Thôi, để nàng ta sống thêm vài ngày nữa, chờ đến khi Ngũ Đại Phu nhà họ Cung bị bắt rồi ta sẽ đến gặp nàng ta nói chuyện sau.”

Kỳ Thiện chỉ cười lắc đầu.

Ngũ Đại Phu thuộc hàng Võ Đảm cấp thứ chín.

Làm sao mà dễ dàng bắt được hắn được?

Một buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Thẩm Đường chẳng có việc gì làm. Cô đã đọc đi đọc lại mấy cuộn sách của Kỳ Thiện mấy lần, đến mức thuộc làu làu, mà xem đi xem lại cũng chẳng có gì thú vị hơn. Không có việc gì làm, đối với người hay hiếu động như cô quả là khó chịu. Thật ra, không chỉ mình cô thấy khó chịu, mà Kỳ Thiện cũng vậy.

“Nếu Thẩm tiểu lang quân thấy chán, thì ra ngoài dạo phố đi.”

Đừng quanh quẩn trước mặt hắn mà thở dài nữa, từ sáng đến giờ, hắn bị quấy nhiễu đến mức không đọc nổi một chữ.

Nghe vậy, Thẩm Đường như bừng tỉnh.

Phải rồi, Hiếu Thành này với cô còn lạ lẫm lắm. Cả một thành trì rộng lớn thế này, chắc chắn cô sẽ tìm được điều thú vị để làm, cứ ngồi yên một chỗ thì có ích gì? Cô quay lại phòng, lấy cái túi tiền nho nhỏ ra — mấy hôm nay bán mơ xanh, bánh, kẹo dọc đường, cô cũng đã tích góp được một chút tiền trinh.

Kỳ Thiện chỉ kịp dặn dò cô cẩn thận tránh sai dịch, đừng để bị lạc đường, chưa chi mà Thẩm tiểu lang quân đã biến mất như một cơn gió.

“Đúng là trẻ con.”

Kỳ Thiện ngồi xuống, lại trầm tư trước bàn — trên bàn trải ra một cuộn giấy đầy những ghi chép và suy tư, thoáng hiện lên vài từ như “Quốc tỷ”, “Đạo chư hầu”, và cả sơ đồ phòng thủ quanh Hiếu Thành.

Trong khi đó, Thẩm Đường đã phóng Mô Tô ra đường.

Bên ngoài bức tường là đất hoang cằn cỗi, nhưng bên trong lại là cảnh khói bếp nghi ngút, đầy sức sống, các sạp hàng dọc hai bên đường nối tiếp nhau, tiếng rao vang lên không ngớt.

Thẩm Đường thấy gì cũng mới mẻ, cô lần lượt mua vài món đồ lặt vặt, không chút để ý mà tiền trong túi đã cạn dần.

“Vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền thôi...”

Thẩm Đường than thở trong lòng.

Nghèo đến mức này, cô đúng là làm mấy nữ xuyên không bị mất mặt rồi.

Hổ thẹn hổ thẹn _(:з∠)

Nhưng đi dạo suốt cả quãng đường, cô vẫn chưa tìm được cách kiếm sống.

Bánh, mơ xanh, kẹo... Hiếu Thành này không thiếu những thứ đó, cạnh tranh rất khốc liệt, làm ăn không dễ chút nào. Vừa đi dạo, cô chợt liếc thấy một cửa hiệu rồi đột ngột quay lại.

“Tiệm sách Chính Quang? Nhận bản thảo?”

Khà khà, cô chợt nghĩ ra một cách kiếm tiền lớn ròi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play