Với sự hiểu biết về Thẩm Đường của mình, Kỳ Thiện rất rõ rằng Thẩm tiểu lang quân không phải là kiểu người chịu ngồi yên một chỗ. Lo sợ cô sẽ gây ra chuyện rắc rối, hắn vội vàng giải quyết công việc rồi lập tức quay về. Kết quả là—
Người đâu?
Thẩm tiểu lang quân lớn như vậy, sao tự dưng lại biến mất rồi?
Kỳ Thiện đứng yên tại chỗ, sắc mặt thoáng xanh.
Đang băn khoăn không biết Thẩm Đường bị mẹ mìn bắt đi hay chính cô đi bắt mẹ mìn thì bên tai hắn vang lên một giọng nam trầm lạ lẫm.
“Vị này có phải là Kỳ Thiện, Kỳ lang quân?”
“Chào lão trượng, đúng vậy, tại hạ chính là Kỳ Thiện.”
Kỳ Thiện cố gắng kìm nén sự lo lắng, chắp tay cúi chào người vừa tới.
Hành lễ xong, hắn thẳng lưng lên, âm thầm quan sát người đối diện — tóc hoa râm, dung nhan lộ rõ sự già nua, khuôn mặt phong sương, có lẽ đã ngoài bốn, năm mươi, mặc chiếc áo nâu đã ngả màu, chân mang đôi giày rơm cũ. Những chi tiết này chưa đủ để Kỳ Thiện cảm thấy tò mò, điều khiến hắn ngạc nhiên chính là phong thái nho nhã, điềm đạm của người này, đôi mắt đen tuyền ấy lại trong trẻo đến không hợp với tuổi tác của ông.
Kỳ Thiện hạ tầm mắt, dừng ở đôi tay của người đối diện.
Đó là một đôi bàn tay thô ráp, đầy những vết nứt nẻ chai sần, đang xách theo vài gói thực phẩm được bọc trong lá sen. Chủ nhân của đôi tay này hẳn là người phải làm lụng vất vả trong thời gian dài, và không mấy khá giả. Những suy nghĩ rối ren này lướt nhanh qua tâm trí hắn, rồi dần dần trở nên rõ ràng.
Hắn thản nhiên hỏi: “Làm sao lão trượng biết được tên của ta?”
Người kia mỉm cười hòa nhã: “Là vị tiểu lang họ Thẩm nói cho ta biết.”
Kỳ Thiện vừa nghe đã biết ngay “vị tiểu lang họ Thẩm” là ai.
Nỗi lo lắng đè nén trong lòng cũng tan biến, hắn hỏi tiếp: “Vậy vị tiểu lang kia có để lại lời nhắn nào không?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Có, cậu ấy nói rằng ‘ra ngoài thành làm việc, sẽ sớm quay về’.”
Kỳ Thiện nghe mà chẳng biết nói gì. Thẩm tiểu lang quân đâu có biết đường, trước đây cũng chưa từng tới Hiếu Thành, cô ra khỏi thành thì làm gì được?
Hắn lại hỏi thêm: “Có nói làm việc gì không?”
Người đối diện đáp: “Thay trời hành đạo, trừng trị kẻ ác.”
Kỳ Thiện: “……???”
Gương mặt hắn đầy vẻ nghi hoặc, không đúng, sao câu này nghe cứ sai sai, cứ như là những lời giáo lý tà đạo mà mấy tên loạn dân hay rao giảng ấy?
Người kia lại nói tiếp: “Thẩm lang quân lo rằng Kỳ lang quân sẽ tìm không thấy mình nên đặc biệt nhờ ta đứng đây đợi, để Kỳ lang quân khỏi lo lắng.”
Kỳ Thiện thở dài một hơi đầy bực bội: “Ta lo cho cậu ấy sao? Cùng lắm là lo lắng cậu ấy gây chuyện mà thôi…”
Người đối diện khẽ mím môi, giấu đi nụ cười nhạt trên khóe môi.
Phải nói, đánh giá này cũng khá chuẩn xác.
Khi Kỳ Thiện nghe kể lại “câu chuyện ly kỳ” của Thẩm Đường trong khoảng thời gian vừa qua, sắc mặt hắn thoáng mất tự chủ — hắn mới chỉ rời đi hơn một canh giờ mà tiểu lang quân này đã gây chuyện đến mức này sao? Nhưng chuyện đã lỡ rồi, nói gì nữa cũng vô ích.
Kỳ Thiện vừa trò chuyện vừa chờ Thẩm Đường trở lại.
Dù bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm đạm nhưng trong lòng hắn lại đầy nghi hoặc.
Người này có vẻ ngoài của một kẻ bần hàn, nhưng phong thái và cách nói chuyện lại giống như một người xuất thân từ gia đình quyền quý, từng sống trong môi trường thấm đẫm mùi trầm hương. Dù khoác trên mình chiếc áo nâu sờn cũ, đôi bàn tay đầy vết chai sạn, khí chất của ông vẫn không thay đổi.
Trong lúc nói chuyện, Kỳ Thiện tình cờ nhắc đến ngôn linh.
Hắn kể về hai loại ngôn linh quân trận mà mình đang nghiên cứu gần đây — “Chui đầu vào lưới” và “Khốn thú dụng đấu”*, cái đầu dùng để sắp xếp trận hình, lừa địch mắc bẫy, cái sau dùng để khơi dậy tinh thần của quân mình khi đang thất thế, như một nỗ lực cuối cùng để lật ngược tình thế.
("Khốn thú dụng đấu" là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là "con thú bị vây khốn vẫn còn chiến đấu." Cụm từ này được dùng để chỉ tình trạng khi một người hay một sinh vật rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, bị dồn vào đường cùng, nhưng vẫn cố gắng chống trả và chiến đấu đến cùng. Nó hàm ý rằng, dù ở trong tình thế nguy nan, người ta vẫn sẽ nỗ lực hết mình để thoát ra hoặc phản kháng, không dễ dàng bỏ cuộc.) ( truyện trên app t.y.t )
Lão trượng nghe Kỳ Thiện nói, vẻ mặt có chút đăm chiêu, không biết đang nghĩ tới điều gì, ông nói: “Chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết… Kỳ lang quân chính là dùng câu ngôn linh ‘Không thấy chim sẻ trong hàng rào, thấy diều hâu tự chui đầu vào lưới’ sao? Điều này không hay lắm.”
Kỳ Thiện có chút ngạc nhiên, hỏi: “Sao lại không hay?”
“Nó dễ bị đối thủ phá vỡ. Nếu bên kia có mưu sĩ có Văn Tâm mạnh hơn ngươi, chỉ cần dùng ‘Rút kiếm xé rách lưới, chim sẻ tự do bay’, thì trận pháp sẽ bị phá.”
Cái lưới bị kiếm xé toạc, còn giữ nổi chim sẻ sao? Khi ấy, trời cao mặc chim bay, hậu quả sẽ khó lường.
“Vậy theo lão trượng, nên làm thế nào?”
“Chi bằng dùng ‘Nhấn nước vào lửa, tự tìm đường diệt’.”
Kỳ Thiện: “……”
Nếu như “Chui đầu vào lưới” vẫn để lại chút đường sống, cho kẻ địch cơ hội “Rút kiếm xé lưới”, thì cách của lão trượng này lại là đòn chí mạng, nhắm vào việc giết sạch kẻ địch. Kỳ Thiện nhìn ông đầy ngạc nhiên, người này trông thì hiền hậu, nhưng lại có thể dễ dàng nói ra những lời đầy sát khí như thế.
“Vậy — lão trượng nghĩ sao về ‘Khốn thú dụng đấu’?”
Lão trượng tỏ vẻ không mấy quan tâm, nét mặt lạnh nhạt nhưng lại buông ra lời lẽ cực kỳ đanh thép: “Trên chiến trường, một mất một còn. Nếu mang tư tưởng ‘Khốn thú dụng đấu’, đã ra tay mà còn nương tay thì khó mà chiến thắng dài lâu.”
Kỳ Thiện: “……”
Câu nói “không thể trong mặt mà bắt hình dong” thật sự đúng.
Hắn cứ nghĩ mình đã là kẻ đi ngược dòng, không ngờ lại gặp một người còn táo bạo hơn. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì đã thấy Thẩm Đường cưỡi con la phi nước kiệu trở lại. Cô nhảy xuống đất một cái, tươi cười nói: “Nguyên Lương, để ngươi đợi lâu rồi.”
Kỳ Thiện thu lại những ý nghĩ thừa thãi, chú ý tới trang phục và đôi tay của Thẩm Đường, thấy chúng vẫn sạch sẽ, có lẽ cô vẫn chưa gây ra án mạng?
“Ngươi nói ‘thay trời hành đạo, trừng trị kẻ ác’, vậy ‘kẻ ác’ đâu?”
Thẩm Đường tựa vào lưng con la, cười tươi đáp: “Chúng ấy hả, nhanh chân lắm, chắc giờ này đã xin được bát canh của Mạnh Bà rồi.”
Kỳ Thiện: “……”
Hóa ra “kẻ ác” này còn là số nhiều.
Đúng là Thẩm tiểu lang quân cũng chẳng phải hạng hiền lành gì.
Lão trượng thấy hai người gặp nhau liền xin phép cáo từ.
Kỳ Thiện vội hỏi lão trượng hiện đang trú ở đâu, nói rằng nếu có dịp muốn được đánh cờ cùng nhau. Nhưng ông chỉ mỉm cười từ chối.
Nhìn lão trượng xách mấy gói lá sen rời đi, Kỳ Thiện cau mày nghĩ ngợi, cho đến khi Thẩm Đường giơ tay vẫy vẫy trước mắt hắn, hắn mới hoàn hồn.
“Ngươi làm gì thế?”
Kỳ Thiện khó chịu gạt tay Thẩm Đường ra.
Cô cười nói: “Ngươi có nhìn thêm thì người ta cũng chẳng quay lại đâu.”
Kỳ Thiện thì thầm: “Đáng tiếc quá.”
Thẩm Đường lấy ra hai viên kẹo, vừa nhai vừa chạy theo bước chân của Kỳ Thiện, tò mò hỏi: “Tiếc cái gì?”
Kỳ Thiện đáp: “Người này không đơn giản.”
Thẩm Đường tưởng hắn định nói gì, nhưng điều đó đến người mù cũng nhìn ra được. Cô đáp: “Giữa biển người mênh mông mà vẫn dễ dàng nhận ra, đương nhiên người đó không phải hạng tầm thường. Nhìn khí chất ông ấy không giống người thường, không biết là vì gia cảnh sa sút hay gặp biến cố nào.”
Cũng không phải cô chưa từng đoán rằng lão trượng đó là một vị ẩn sĩ “đại ẩn tại thị, tiểu ẩn tại dã”, nhưng ẩn sĩ cũng có đẳng cấp của ẩn sĩ. Dù cuộc sống có nghèo đến mấy, cũng không đến mức phải ăn những thứ mà dân thường còn chê như lòng lợn, mặc đồ rách rưới, và phải làm những công việc chân tay nặng nhọc như vậy.
(*"Đại ẩn tại thị" có nghĩa là người ẩn dật lớn thì ẩn mình giữa chốn thị thành, nơi ồn ào náo nhiệt. Những người này dù sống giữa đời thường, xung quanh là xã hội phức tạp, nhưng họ vẫn giữ được sự điềm tĩnh, không màng danh lợi, sống tự tại giữa dòng đời xô bồ.
"Tiểu ẩn tại dã" có nghĩa là người ẩn dật nhỏ thì tìm đến nơi đồng quê, núi rừng thanh bình, xa rời phố thị để sống cuộc sống yên tĩnh, tránh xa những phiền nhiễu của xã hội.)
Kỳ Thiện không nói gì thêm, Thẩm Đường hỏi tiếp: “Thấy hai người nói chuyện có vẻ hợp nhau nhỉ, bộ dạng giống như đã thân quen lâu ngày, rốt cuộc nói chuyện gì thế?”
“Ngôn linh.”
“Ông ấy có Văn Tâm?”
Kỳ Thiện đáp: “Có lẽ, đã từng có.”
Thẩm Đường: “???”
Từng có, nghĩa là bây giờ không còn nữa sao? Thẩm Đường không khỏi tò mò — nếu đến cả Kỳ Thiện còn đánh giá cao như vậy thì chắc hẳn cả hai đều “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, rốt cuộc thì lão trượng ấy đã mất Văn Tâm vì lý do gì? Có phải cũng giống như nhà họ Cung bị tịch thu gia sản, đày ra biên ải, bị ép phá hủy đan phủ, nghiền nát Văn Tâm?
Kỳ Thiện đang bước đi thì phát hiện tiếng chân của Thẩm Đường phía sau đã biến mất.
Quay đầu lại, thì thấy cô chạy tới một quầy thịt đang thu dọn, hỏi han vài câu với người bán thịt rồi quay lại.