Trong sân, hai nam một nữ đều bị trói chặt hai tay ra sau lưng.

Cả ba quỳ dưới chân Thẩm Đường, run lẩy bẩy như cầy sấy.

“Vừa rồi là ai nói mình là ông trời đấy nhỉ?”

Thẩm Đường dùng gậy nâng cằm một người lên.

Cười hỏi: “Là ngươi à?”

Kẻ bị gọi tên lắc đầu lia lịa như trống bỏi, vừa lắc vừa co mình lùi về phía sau, cố gắng tránh cây gậy của Thẩm Đường nhưng lại sợ cô nổi giận. Chúng hoàn toàn không hiểu nổi tại sao mọi việc lại ra nông nỗi này, hơn nữa còn bị đánh cho u mê đầu óc, đến giờ vẫn chưa tỉnh táo.

Thẩm Đường lại dùng gậy nâng cằm một người khác lên.

“Thế là ngươi?”

Người bị hỏi chính là tên Lại Đầu đã lừa gạt cô.

“Không phải, không phải mà—”

Giọng gã đầy nghẹn ngào, lời nói lọt gió đứt đoạn, toàn thân run rẩy, nước mắt lưng tròng.

Gã có lý do để sợ hãi như vậy.

Cú đá xoay người của Thẩm Đường lúc nãy mạnh đến mức gã còn chưa kịp cảm nhận rõ cơn đau đã bị đá văng đi mất bốn, năm cái răng, mấy chiếc còn lại thì cũng lung lay sắp rụng, máu từ lợi tràn ra khắp mặt.

Diễn biến sau đó chẳng khác gì một cơn ác mộng, cả ba người lớn bị một con nhóc con đánh cho tơi bời hoa lá.

Không một chút sức phản kháng!

Thế nên mới có cảnh tượng này.

“Cũng không phải ngươi?” Thẩm Đường nhếch môi cười, cây gậy lại chỉ về người thứ ba, cũng là người phụ nữ duy nhất trong ba kẻ này: "Vậy là ngươi?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Ả ta chẳng chút do dự mà bán đứng Lại Đầu, giọng nói the thé kêu lên: “Không phải ta, thật sự không phải ta! Là Lại Đầu nói đấy!”

Ánh mắt Thẩm Đường nhìn về phía Lại Đầu, nheo mắt lạnh lùng.

“Chết đến nơi rồi còn dám nói dối, tội càng thêm nặng!”

Vừa nghe đến chữ “chết”, Lại Đầu sợ hãi đến nỗi nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng, quỳ sụp xuống đất không ngừng dập đầu cầu xin. Mới dập được ba cái thì bị Thẩm Đường dùng cây gậy chặn lại, cô lạnh lùng bảo: “Thấy ngươi còn biết hối cải, ta có thể cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội. Nói — ngoài ta ra, các ngươi đã lừa những cô gái vô tội nào khác? Họ đã đi đâu rồi?”

Cô đã kiểm tra qua, trong sân không có người nào khác bị bắt cóc.

Biết vậy thì cô chẳng phí sức làm gì.

“Đều, đều, đều, đều bị bán rồi…”

Lại Đầu sợ quá, lưỡi cứng đơ, nói năng lắp bắp.

“Bị bán? Bán đi đâu? Tổng cộng các ngươi đã bán bao nhiêu người? Đã bán được bao nhiêu tiền? Khai hết ra!” Thẩm Đường ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, chân trái duỗi thẳng, chân phải co lên để tiện đặt tay cầm gậy lên đầu gối.

Cô truy vấn dồn dập khiến ba người chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt.

Làm sao mà chúng trả lời mấy câu này đây?

Không trả lời thì chết mà trả lời thì cũng chết sớm hơn.

Hai gã đàn ông bối rối, lo sợ nói sai sẽ bị Thẩm Đường đánh vào đầu, nhưng người phụ nữ kia thì lại nghĩ ra một kế — ả đoán rằng Thẩm Đường chắc hẳn là đọc nhiều chuyện võ hiệp, ngưỡng mộ lối sống hành hiệp giang hồ, mới tí tuổi đầu đã muốn đi cứu thế giúp người.

Đối phó với kiểu người này cũng không phải không có cách.

Ả rưng rưng nước mắt: “Tiểu nương tử hiểu lầm bọn yêm rồi, bọn yêm chỉ phạm phải hai, ba lỗi lầm, thật sự không làm chuyện gì ác đức khác.”

Thẩm Đường cười nhạt: “Hai, ba lần? Lần này thôi mà đã để ta bắt gặp được, với cái vận may như này, sao các ngươi không đi mua xổ số luôn đi?”

Người phụ nữ cứng giọng khăng khăng: “Tuy bọn yêm đã bán không ít… nhưng mà cũng xem như là giúp người đấy chứ.” Ả cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Thẩm Đường, thấy cô chưa nổi giận liền vội vàng tiếp lời: "Bọn yêm bán những đứa trẻ mà thân sinh phụ mẫu chúng đồng ý bán, đã nhận tiền cả rồi. Thời buổi này, mua người chỉ tốn vài đồng, bọn yêm chỉ là nhất thời mờ mắt mới làm việc xằng bậy, sau này tuyệt đối sẽ không lặp lại nữa!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Đường nghe vậy cười khẩy: “Giúp người?”

Ả thấy Thẩm Đường vẫn chịu lắng nghe thì lập tức nhen nhóm hy vọng, cố gắng ngụy biện: “Dạo này chiến tranh loạn lạc, ai cũng khổ sở. Nhà nào sinh nhiều con thì phải nuôi biết bao nhiêu miệng ăn, làm sao mà nuôi nổi? Nếu bọn yêm không mua bán thì lũ trẻ ấy hoặc là chết đói, hoặc là bị đem đi cho nhà khác làm thức ăn. Bị bán đi còn đỡ, ít ra còn có chỗ nương thân, có cái ăn.”

Nghe ả ta lật ngược phải trái, Thẩm Đường vừa tức vừa buồn cười.

Cô dùng gậy dí vào cổ chúng, nhếch mép ra điều cảnh cáo: “Bớt nói nhảm đi, khai ra hết! Bằng không, cây gậy này sẽ xuyên qua các ngươi, đảm bảo có thể xiên thẳng từ trước ra sau, rồi đem ba đứa xâu lại thành một chuỗi.”

Cô chỉ cần dùng chút lực, đầu gậy đã để lại trên cổ người phụ nữ kia một vết bầm tím, khiến ả đau đến mức rên rỉ không ngừng.

“Yêm, yêm khai! Yêm khai hết!”

“Xin tráng sĩ tha mạng!”

Thẩm Đường lúc này mới có vẻ hài lòng.

Ở bên ngoài, người bán thịt thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài nhìn trời, càng nhìn càng lo, sốt ruột đến mức xoa tay liên tục, miệng thì thầm than thở.

“Này, ông già, rốt cuộc ngươi nói có đúng không vậy?”

Nào ngờ vị khách lại mỉm cười, nhấc bọc lá sen đã gói sẵn lên, hướng về phía cuối con phố ra hiệu, rồi nói: “Lần này, ta thắng rồi.”

Người bán thịt thò đầu ra, nheo mắt nhìn về hướng đó hồi lâu — vì làm nghề mổ thịt từ khi trời còn chưa sáng, qua năm tháng đôi mắt của hắn đã bị ảnh hưởng nặng, chỉ cần nhìn xa một chút là mọi thứ đều mờ mịt — hắn nheo đến mức mắt muốn co rút lại nhưng vẫn không thấy rõ.

Hắn chỉ cảm nhận được đám đông bên đó bắt đầu xôn xao.

Mãi đến khi Thẩm Đường đến gần hơn, hắn mới thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy vị tiểu nương tử xinh xắn đó… À không, tiểu lang quân, ngồi trên lưng con la trắng muốt, miệng đang nhai cái gì đó, vừa ăn vừa chậm rãi trở về.

Cô cầm một sợi dây, dây buộc nối liền hai gã đàn ông và một người phụ nữ—

Cả ba đều bầm dập mặt mũi, lảo đảo bước đi.

Nhưng đối với những người thường xuyên làm ăn trong khu này, thì dù bọn chúng có hóa thành tro cũng nhận ra ngay.

Thẩm Đường quay lại ngồi trên chiếc ghế gỗ trước tửu quán, vừa ngồi xuống đã búng tay một cái, ba hạt mơ xanh bay thẳng về phía ba kẻ đó, khiến cả ba đổ rầm xuống đất, đầu gối của chúng cũng đập mạnh xuống nền đất.

Âm thanh trầm đục đó khiến ai nghe thấy cũng phải lạnh sống lưng, đầu gối tưởng chừng như cũng đau nhói theo.

Thẩm Đường chỉ vào ba kẻ đang run lẩy bẩy, giọng nói tràn đầy uy lực: “Tất cả quỳ xuống, không được nhúc nhích.”

Ba kẻ đó sợ hãi, nuốt ngược tiếng rên đau vào trong, không dám hé răng phản kháng.

Vị khách đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Ông vốn nghĩ rằng Thẩm Đường sẽ ra tay giết chết những kẻ có ý đồ xấu này.

Thế nhưng, cô lại chọn cách hành xử như vậy, khiến ông không khỏi thắc mắc.

“Tiểu lang quân, sao ngươi không trực tiếp giết bọn chúng?”

Đám đông hiếu kỳ đến xem náo nhiệt dần dần tan đi, vị khách mới tiến lại gần Thẩm Đường để bắt chuyện. Thẩm Đường đang nhai dở miếng mơ, luôn miệng cằn nhằn sao Kỳ Thiện đi mãi chưa về, nghe thấy câu hỏi bèn quay đầu nhìn ông ta.

Cô chỉ vào mình, ngạc nhiên hỏi: “…Ngươi gọi ta là tiểu lang quân?”

Vị khách đáp: “Có gì không đúng sao?”

Ánh mắt ông lướt qua hoa ấn Văn Tâm bên hông cô, rồi nhanh chóng chuyển hướng đi nơi khác.

Thẩm Đường cười đáp: “Không, không có gì sai. Vị huynh đài đúng là có con mắt tinh đời đấy!”

Mọi thứ đều ổn, chỉ là mắt nhìn người của ông ta cũng tệ như Kỳ Thiện mà thôi!

Còn về câu hỏi vừa rồi của ông—

“Tại sao không giết ba kẻ đó à? Đương nhiên là bởi vì giết người phạm pháp rồi. Ta là một công dân tuân thủ pháp luật, chỉ là một hoạ sĩ yếu ớt tay không tấc sắt, làm sao mà làm những việc đẫm máu như thế được? Dù bọn chúng có đáng tội chết thì cũng nên để phủ nha Hiếu Thành xử lý…”

Nhưng lý do thực sự thì—

Cái sân đó quá hẻo lánh, chẳng có một bóng người, nếu ba kẻ đó chết ở đó, xác không ai xử lý, phơi ngoài trời chẳng mấy chốc sẽ bốc mùi, ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị của Hiếu Thành.

Hơn nữa, một hoạ sĩ mà lúc nào cũng giết người thì cũng chẳng hay ho gì.

Vậy nên cô quyết định giữ gìn đạo đức, sống và làm việc theo pháp luật.

Vị khách miễn cưỡng hiểu được lời giải thích có phần mỉa mai của cô, nói: “Nếu giao chúng cho quan phủ, không bao lâu sau chúng sẽ được thả tự do thôi.”

Thẩm Đường ngừng gặm mơ xanh, chần chừ hỏi: “Vậy… hay để lát nữa ta kéo chúng ra ngoài thành rồi xử lý?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play