Chủ tiệm bên cạnh nghe thấy thế thì cảm thấy thích thú.

Ông ta thò đầu ra, “trêu chọc" vị khách với giọng điệu khinh miệt: “Hừ, ông già như ngươi mà cũng phân biệt được đồ của quý nhân à?”

Lại thêm một khách hàng đến mua thịt cũng góp lời.

“Chắc là lão ta thấy nhiều ‘quý nhân’ trong các lầu xanh rồi…”

Đối mặt với những lời châm chọc đầy ác ý của xung quanh, vị khách ấy vẫn giữ vẻ điềm nhiên, đôi mắt đã từng trải qua mọi sóng gió giờ chỉ còn sự bình thản.

Người bán thịt lại thấy mấy lời đó nghe cực kỳ khó chịu.

Hắn cầm con dao lóc xương lên, làm như muốn đuổi người đi.

Hắn nói với vẻ mặt dữ tợn: “Biến, biến đi, đừng có mà ở đây phá hỏng chuyện làm ăn của ta. Có mua thịt không? Không mua thì đi chỗ khác mà đứng!”

Những người thích hóng hớt cảm thấy mất hứng, bèn tản đi.

Đừng nhìn công việc của đồ tể dơ dáy cực nhọc mà nhầm, hắn lại là người có gia cảnh sung túc nhất trên con phố này, lời hắn nói cũng có sức nặng — nhà bình thường chỉ dám ăn thịt vào dịp lễ Tết, còn nhà hắn cứ vài ba hôm là đã có thịt ăn, món ăn của hắn cũng chẳng bao giờ thiếu mỡ màng.

Hàng xóm láng giềng cũng không dám dễ dàng gây hấn với hắn.

Khi đám đông giải tán, người bán thịt mới hỏi vị khách: “Ông già kia, mấy lời ông vừa nói là thật à?”

Vị khách cười: “Dĩ nhiên là thật.”

Người bán thịt tặc lưỡi suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Sao ông biết?”

Hắn thật sự tò mò, không hiểu làm sao ông già này có thể nhìn ra rằng đó là hoa ấn Văn Tâm ngay từ xa chứ không phải chỉ là vật trang trí thông thường.

Vị khách gõ ngón tay lên mặt quầy thịt, cười nói: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là nếu ngươi thua thì phải chịu thua.”

“Được, được, nếu yêm thua thì đó là chuyện tốt! Đến lúc đó, yêm sẽ mua thêm hai lạng rượu về uống mừng cùng ngươi…” Người bán thịt không bận tâm, vung tay đồng ý. Hắn làm nghề thu nhập cao, đâu có tiếc gì chút “tiền cược” đó. Trong lúc chờ đợi, hắn chống tay lên quầy gỗ, trò chuyện với vị khách: “Này, ông già, nghe ngươi nói chuyện sao mà văn vẻ quá, ngươi thật sự từng học qua sách vở sao?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Vị khách đáp: “Ta chỉ biết vài chữ thôi.”

Nghe vậy, người bán thịt lập tức hào hứng, đập tay xuống quầy: “Ông già à, ông cũng biết đấy, nhi tử của yêm sắp đến tuổi học vỡ lòng rồi…”

Vị khách nhàn nhạt hỏi hắn: “Ngươi muốn cho con mình học chữ sao?”

Người bán thịt gật đầu, nói thêm: “Không cần học nhiều đâu, yêm cũng chẳng trông mong nó làm quan, gia đình yêm sao có phúc phần làm quý nhân chứ? Ông chỉ cần dạy nó biết chút chữ, để sau này còn biết tính toán, khỏi bị người ta lừa gạt. Sau này quầy thịt này cũng sẽ là của nó…”

“Vậy nếu con ngươi có Văn Tâm hay Võ Đảm thì sao? Ngươi có sẵn lòng nuôi nó học không? Văn Tâm học văn, Võ Đảm luyện thân, phải tốn hết tiền hết bạc đấy.”

Người bán thịt chỉ cảm thấy ông già này đang trêu chọc mình, bèn nhếch môi, cúi đầu lóc thịt một cách nhanh nhẹn: “Người như bọn yêm ấy à? Con yêm làm gì mà xứng, chỉ cần học cách mổ thịt giống yêm là được rồi…”

Trong ký ức của hắn, những người có hoa ấn Văn Tâm hay Võ Đảm hổ phù đều là quý nhân, hoặc là những kẻ quyền cao chức trọng, hoặc là kẻ giàu nứt đố đổ vách, nói chung đều là những người đứng trên đỉnh xã hội. Họ có thể làm được những chuyện như phi thân trên mái nhà hay tạo ra thứ gì đó từ hư không, đó đều là khả năng của thần tiên.

Còn bọn hắn chỉ là những người bình thường sống lăn lộn trong bùn đất.

Hắn là đồ tể, thì nhi tử của hắn sau này cũng chỉ là đồ tể mà thôi.

Những điều khác ư? Hắn chẳng dám mơ đến.

Vị khách nhìn người bán thịt với ánh mắt bình thản như nước, thấy đến cả mơ tưởng một chút mà hắn cũng không dám, trong lòng cảm thấy chua xót.

Ông thở dài nói một câu: “Cơ cừu chi nghiệp*...”

(*"Cơ cừu chi nghiệp" là một thành ngữ Trung Quốc, chỉ việc "kế thừa sự nghiệp của cha ông.")

Người bán thịt không hiểu: “Gì cơ?”

“Ý là cha truyền con nối.” Vị khách giải thích: "Con nhà thợ rèn thì sẽ học nghề thợ rèn; con nhà làm cung tên thì sẽ học làm cung tên.”

Người bán thịt càng nghe càng không hiểu, nhưng hắn lại chắc chắn được một điều — ông già này đúng là biết chữ, hơn nữa là biết không ít!

Vì vậy, hắn lại càng thêm mê hoặc.

Thời buổi này, ai mà chẳng nể trọng những người biết chữ chứ? Chỉ cần ông già này đi dạy chữ cho trẻ con thì cũng đâu đến mức khổ sở thế này, sao lại bị Nguyệt Hoa Lâu mua về làm chân lặt vặt trong bếp?

Tuy người bán thịt thấy khó hiểu, nhưng vị khách này lại không muốn nói nhiều, hơn nữa khách hàng mới cũng vừa đến nên hắn đành bỏ qua chuyện đó. ( truyện trên app t.y.t )

Hắn nghĩ bụng, tối nay sẽ dẫn thằng nhóc con nhà mình đến gặp ông già này, rồi mang thêm hai cân thịt ngon, cứ ăn lòng lợn mãi thì rước bệnh vào người lúc nào chẳng hay.

Cùng lúc đó, tên côn đồ đã dẫn Thẩm Đường đi xa.

Ban đầu, gã dẫn cô đi theo đường lớn, chờ đến khi Thẩm Đường xao nhãng, cảnh giác giảm xuống thì gã liền đề nghị rẽ vào con hẻm để “đi đường tắt”.

Càng đi càng vào sâu, càng đi càng vắng vẻ.

Thẩm Đường bắt đầu cảm thấy bất an rõ rệt.

Cô hỏi gã: “Còn cách xa khách điếm không?”

Gã đáp: “Sắp đến rồi.”

Đi thêm hai ngõ nữa, Thẩm Đường lại hỏi. “Ngươi chắc chắn là đi đúng đường chứ?”

Gã tỏ ra mất kiên nhẫn, lúc này khoảng cách đến nơi đã không còn xa, gã tự tin rằng mình chẳng còn gì phải sợ nữa, liền gằn giọng doạ nạt: “Đã nói sắp đến rồi, tiểu nương tử sốt ruột làm gì?”

Thẩm Đường cảm thấy không ổn, hoảng hốt nói: “Ta muốn quay lại…”

Gã côn đồ cười hềnh hệch, không thèm dừng lại: “Muộn rồi!”

Gã đạp mạnh cánh cửa, gọi lớn vào trong sân: “Có mối rồi!”

Đó là một sân nhà hẻo lánh dơ bẩn, tường bao quanh nứt nẻ, cỏ dại mọc um tùm, bên trong còn vang lên tiếng nói chuyện mơ hồ.

Thẩm Đường định trèo xuống khỏi lưng con la để bỏ chạy.

Nhưng vừa chạm đất, còn chưa kịp đứng vững đã bị gã côn đồ đẩy mạnh vào trong sân. Cô mất thăng bằng, loạng choạng mấy bước rồi quay lại nhìn thấy một nam một nữ đang đi ra từ trong sân.

Người phụ nữ lên tiếng: “Một cô nương xinh xắn quá nhỉ, Lại Đầu, ngươi lừa được ở đâu ra vậy, da dẻ trắng trẻo non mềm quá...”

Nói xong, ả ta còn đưa tay định véo má Thẩm Đường.

Thẩm Đường hoảng sợ né tránh, trừng mắt nhìn gã đàn ông tên “Lại Đầu”: “Ngươi, ngươi không phải do Nguyên Lương gọi tới sao?”

Lại Đầu không thèm đếm xỉa đến cô, chỉ cười khẩy đáp: “Nói vài câu là ngoan ngoãn đi theo rồi, có khuôn mặt đẹp nhưng đầu óc lại ngu ngốc.”

Người đàn ông bên cạnh ả đàn bà kia tiến tới ngắm nghía gương mặt của Thẩm Đường, cô sợ hãi lùi lại, nước mắt chực trào.

Gã đàn ông liếm môi, cười nham hiểm: “Con gái thì cần gì thông minh? Con gái mà biết nhiều quá thì sao mà bọn ta làm ăn được? Tối nay đem cô ta đến Nguyệt Hoa Lâu xem sao, bên đó đang giục tìm hàng đẹp đấy.”

Người phụ nữ lơ đi lời nói đầy ác ý của gã: “Nguyệt Hoa Lâu? Không phải nơi đó chỉ toàn là các tiểu quan thôi sao, họ muốn một cô nương để làm gì?”

Lại Đầu và gã đàn ông nhìn nhau, nụ cười đồi bại hiện rõ trên khuôn mặt.

Ánh mắt họ giao nhau, hiểu ý mà chẳng cần nói thêm lời nào.

“Ngươi không hiểu đâu, người ta cần gì, mình cứ đưa đến thôi.”

“Đúng vậy, phụ nữ bớt lo chuyện này đi.”

Lại Đầu đẩy vai Thẩm Đường, chuẩn bị nhốt cô vào căn phòng tối đen bẩn thỉu, hôi hám không tả nổi.

Thẩm Đường nhanh nhẹn lách người thoát khỏi cú đẩy của gã.

Cô vừa nhục nhã vừa giận dữ, nghiến răng: “Các ngươi dám bán ta sao?”

Ả đàn bà cười khẩy, ánh mắt bỗng sắc lạnh, vươn tay định véo vào da thịt Thẩm Đường, giọng điệu đầy vẻ đe doạ: “Đừng nói là ngươi, dù có là nữ nhi của Thiên Vương lão tử đến đây, bọn ta cũng bán được. Biết điều đi, không thì khổ đấy!”

Thẩm Đường lập tức lách người né qua cột trụ, vừa lẩn tránh, ánh mắt vừa ửng đỏ, miệng không ngừng mắng: “Các ngươi làm vậy không sợ trời phạt sao?”

Thấy cô càng chạy càng liều, ba người định phối hợp để bắt cô lại, rồi dạy cho một bài học nhớ đời.

“Trời phạt?” Lại Đầu nhổ nước bọt, chửi rủa: “Lão tử chính là trời!”

“Nguyên Lương, cứu ta!”

Gã đàn ông nói: “Gào rách cổ họng cũng chẳng ai đến cứu đâu!”

Con nhóc này đúng là trơn như lươn, khó mà bắt được.

“Ta sợ quá đi mất!”

Giọng Thẩm Đường run rẩy, nghe như muốn khóc.

Sân không lớn lắm, chẳng mấy chốc Thẩm Đường đã bị ba người dồn vào góc tường, trông cô tiểu nương tử như muốn bật khóc, đôi vai nhỏ run lên.

Ngay khoảnh khắc sau đó, nét sợ hãi trên gương mặt cô biến mất.

“Nói chơi thôi!”

Cô đạp chân lấy đà, xoay người tung cước đá quét ngang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play