Những kẻ như gã đàn ông này, đã quen lăn lộn giữa đủ hạng người nên khả năng nhìn thấu lòng người của chúng ngày càng tinh tường, chỉ cần liếc mắt là có thể đoán được ai dễ bắt nạt, ai khó đụng vào. Như tiểu nương tử ngây thơ đơn thuần trước mắt, hẳn là sẽ dễ mềm lòng.
Và sự mềm lòng ấy có thể bị ép buộc bằng những lời lẽ đạo đức.
Gã càng tỏ ra rộng rãi, cho rằng việc “trễ nải công việc” là chuyện nhỏ, vì lý do “an toàn” mà sẵn sàng ở lại “đợi cùng” với tiểu nương tử, thì tiểu nương tử sẽ càng áy náy, mà một khi đã áy náy, lòng tin đối với gã sẽ tăng vọt rồi dần dần hạ bớt cảnh giác trong môi trường xa lạ này và rơi vào bẫy.
Quả nhiên, mọi việc diễn ra đúng như gã dự đoán.
Tiểu nương tử cụp mắt, rụt rè hỏi: “Thật sự không làm lỡ việc của ngươi sao?”
Gã đàn ông lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đường.
Gã cố tình chìa đôi chân với những ngón chân nứt nẻ vì bị tê cóng, để lộ đôi giày rơm đã rách nát, bùn đất đen kịt bám đầy, vừa cười ha hả vừa nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì bị chưởng quầy trừ mấy đồng thôi. Nếu vị lang quân kia không thấy cô nương đến, hẳn là hắn cũng sẽ đến tìm.”
Vẻ mặt Thẩm Đường thoáng thay đổi, đôi mắt láo liên như đang đấu tranh nội tâm, thấy vậy gã đàn ông mừng thầm trong bụng.
Vì sao gã dám nói vậy? Vì gã biết chắc rằng Kỳ Thiện sẽ không quay lại nhanh như vậy!
Nên gã chẳng lo gì chuyện lời nói dối của mình bị vạch trần.
Gã kiên nhẫn đếm thầm trong lòng, đến khi đếm đến “mười lăm” thì cô tiểu nương tử ngoan ngoãn ngồi trên ghế đã đứng lên, khẽ giọng nói: “Nếu thật sự là Nguyên Lương nhờ ngươi đến, chúng ta nên mau đi gặp hắn. Nếu chậm trễ không chỉ lỡ việc của ngươi, mà hắn lại trách mắng ta… làm phiền ngươi dẫn đường.”
Sập bẫy rồi! Trong lòng gã đàn ông mừng như mở cờ, ngoài miệng lại vội vàng đáp: “Chuyện nên làm mà, không phiền đâu, tiểu nương tử nói vậy là làm khó ta rồi.”
“Tiểu nương tử, chúng ta đi bên này.” Gã đưa tay chỉ hướng Kỳ Thiện rời đi lúc trước, đồng thời làm bộ dẫn đường và còn ân cần đón lấy dây buộc con la từ tay Thẩm Đường, lại hỏi: “Khách điếm Phương Hoa cách đây một đoạn đường, tiểu nương tử có muốn ngồi lên con la này không?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Suốt quá trình đó, gã cư xử hết sức khéo léo và nhã nhặn, vô hình chung khiến Thẩm Đường càng thêm tin tưởng rằng gã thực sự là người làm của khách điếm Phương Hoa. Thẩm Đường quả nhiên không mảy may nghi ngờ, cố gắng leo lên ngồi trên lưng con la. Gã đàn ông liếc nhìn con la qua khóe mắt, vừa dắt dây cương vừa hỏi chuyện với Thẩm Đường: “Con vật này không giống ngựa nhỉ?”
Tiểu nương tử ngoan ngoãn đáp lời mọi câu hỏi.
“Nó là con la tên Mô Tô.”
“La?”
Trong lòng gã đàn ông ngầm tính toán xem con la này có thể bán được bao nhiêu.
Dù chỉ là la chứ không phải ngựa, nhưng con la này trông cực kỳ bắt mắt, cả người trắng như tuyết, dáng cao ngang ngửa một người đàn ông trưởng thành, rõ ràng là rất quý giá. Nếu tìm được nơi tiêu thụ, có khi gã còn bán được giá cao.
Lúc này gã đàn ông dắt con la đi phía trước, chỉ để lộ cho Thẩm Đường thấy phần lưng của mình nên cũng chẳng lo lắng rằng cô nhìn ra được vẻ mặt tham lam đang tràn đầy trên mặt gã. Những người bán hàng quan sát từ xa thấy cảnh đó thì chỉ biết lắc đầu, ngán ngẩm than thở, rì rầm với nhau — có những người đã muốn tìm đường chết thì không ai cản được.
Rơi vào tay gã côn đồ này, vị tiểu nương tử kia coi như xong rồi.
Có một quầy thịt cách tửu quán hai gian hàng.
Người bán thịt thấy Thẩm Đường ngây ngô đi theo tên côn đồ, vẻ mặt lộ vẻ phức tạp, cắn răng, đặt con dao lóc xương xuống thớt rồi cầm lấy con dao mổ lợn to đùng. Nhưng khi hắn vừa bước ra khỏi quầy thịt, liền bị lão phụ thân trong quán kéo lại, ra sức nháy mắt ra hiệu.
Người bán thịt không giằng co, chỉ đứng nhìn bóng lưng Thẩm Đường ngày càng xa, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Đúng là tạo nghiệt!” Hắn dùng bàn tay dính đầy mỡ lau mặt, đè nén ý nghĩ muốn xen vào rồi chửi thề: “Cái thời buổi quái quỷ gì đây chứ!”
Không rõ là chửi tên côn đồ kia hay đang tự trách mình.
Hắn điều chỉnh lại tâm trạng, rồi quay lại quầy thịt tiếp tục công việc.
Một vị khách đang mua hàng bỗng lên tiếng.
“Vị tiểu lang quân đó sẽ không sao đâu.”
Người bán thịt ngạc nhiên: “Cái gì?”
Vị khách mỉm cười lặp lại.
“Vị tiểu lang quân đó sẽ không sao, mà kẻ định lừa gạt người ta kia, có lẽ mới phải lo lắng cho tính mạng của mình.”
Người bán thịt trợn tròn mắt, tay cầm con dao lớn chỉ vào vị khách, bực bội nói: “Ông già này nói cái quái gì thế?”
Vị khách không chút sợ hãi, điềm nhiên đáp lại bằng nụ cười: “Hay là chúng ta đánh cược một phen?”
Nghe khách nói Thẩm Đường không gặp nguy hiểm, người bán thịt cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng suy nghĩ lại thì thấy lời vị khách này đúng là nhảm nhí.
Tiểu lang quân gì chứ? Rõ ràng người vừa bị dẫn đi là một tiểu nương tử xinh xắn.
Hắn khó chịu hừ mũi: “Già mà không nên nết, mắt mờ, đầu óc cũng lú lẫn, nói toàn điều nhảm nhí, chẳng phân biệt nổi nam với nữ. Cược thì cược, nhưng cược thế nào?”
Vị khách đáp: “Tiểu lang quân đó sẽ trở về bình an trong vòng nửa canh giờ. Nếu ta thắng, hôm nay ngươi phải tặng ta phần lòng lợn.”
Người bán thịt chẳng cần suy nghĩ liền đồng ý.
Chỉ là vài cân lòng lợn chẳng ai muốn, vụ cược này chẳng đáng là bao.
Hắn khá thân với vị khách này, người làm chân lặt vặt ở nhà bếp của Nguyệt Hoa Lâu — mỗi lần đến đều mua ít lòng lợn không ai mua, người bán thịt thấy ông ta khác với những kẻ cùng hoàn cảnh, chẳng hề tỏ ra khúm núm chút nào, mà lại giống một nho sĩ hơn, có phong thái gì đó khó nói, khiến hắn thấy quý mến nên lần nào cũng cân thêm chút lòng lợn cho.
Hôm nay vẫn như thường lệ, ông ta lại tới nhưng hắn không ngờ ông ta lại nói ra mấy lời kỳ quái.
Người bán thịt hỏi: “Nếu yêm thắng thì sao?”
Vị khách cười: “Thì ta sẽ mua thêm một cân lòng lợn.”
Người bán thịt cau mày: “Cái thứ này bán thêm một cân thì yêm được thêm mấy đồng chứ? Thôi, cược thì cược!”
Một lát sau, người bán thịt cắt nửa cân xương vụn gói trong lá sen, để chung với phần lòng lợn trước đó, rồi chỉ tay vào quầy hàng nói: “Nếu người kia thật sự quay lại, phần này cũng sẽ tặng cho ông.”
Xương vụn chẳng có bao nhiêu thịt, nhưng vẫn có thể nấu một nồi canh.
Vị khách này gầy gò như bộ xương khô, người bán thịt thấy cũng thấy tội nghiệp nên thật tâm mong ông thắng, vị tiểu nương tử kia cũng an toàn, coi như mình tích chút âm đức, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Vị khách chắp tay thi lễ: “Cảm ơn nhiều.”
Người bán thịt lẩm bẩm: “Bộ dạng nhìn cũng ra dáng lắm.”
Nguyệt Hoa Lâu là nơi thế nào chứ? Là chốn ăn chơi vui thú của kẻ có tiền.
Vị khách này tự nhận mình là người làm việc nặng nhọc trong bếp, nhưng sự thật thì ông ta chỉ là nô bộc bị Nguyệt Hoa Lâu mua về — nói thẳng ra là hạng bần hàn nhất trong đám bần hàn. Ấy vậy mà còn bắt chước điệu bộ của kẻ sĩ nên thường bị người ta cười nhạo, người bán thịt cũng thấy ông ra vẻ quá. ( truyện trên app T Y T )
Nhưng hắn lại không cười nhạo.
Bởi khí chất của vị khách này thật sự khác biệt.
Nói chuyện với ông thôi cũng thấy dễ chịu.
Nửa canh giờ trôi qua, người bán thịt sốt ruột ngóng trông, liên tục liếc về phía mà Thẩm Đường và gã côn đồ biến mất rồi quay sang hỏi: “Ông già kia, sao ông cứ nói đó là tiểu lang quân? Rõ ràng là một cô gái mà?”
Vị khách không bận tâm đến lời lẽ bất kính của người bán thịt mà chỉ cười rồi chỉ tay về phía bên hông của mình.
Người bán thịt ngạc nhiên: “Gì thế? Đau lưng à?”
Vị khách đáp: “Hoa ấn Văn Tâm.”
Người bán thịt sững người: “Cái gì cơ?”
Vị khách giải thích: “Tiểu lang quân đó có một chiếc hoa ấn Văn Tâm, tuy không mạnh như những võ giả thông thường, nhưng đối phó với kẻ bình thường thì chẳng thành vấn đề.”
Người bán thịt: “...”
Là người thường, dù hắn chưa từng thấy “hoa ấn Văn Tâm” nhưng ít nhiều gì cũng nghe danh, và đương nhiên hiểu được ý nghĩa của nó.
“Sao yêm lại không nhìn thấy nhỉ?”
Người bán thịt nhớ lại mà chỉ nhớ đến gương mặt thanh tú xinh đẹp ấy.
Vị khách nói: “Chiếc hoa ấn đó trong suốt như pha lê, nếu không chú ý kỹ thì rất dễ bị bỏ qua.”
Bởi vì những người sở hữu Văn Tâm hoặc Võ Đảm thường mang theo bên mình loại hoa ấn hoặc hổ phù tương tự khi ra ngoài. Những người bình thường khó có thể phân biệt giữa hoa ấn thông thường và hoa ấn Văn Tâm ngay từ cái nhìn đầu tiên.