Trăng sáng mờ dần, bầu trời đêm thưa thớt sao.
Màn đêm tựa như một tầng mực đen đặc khó tan, trầm lặng và cô tịch.
Đám tù nhân đội nắng, mang gông đi bộ cả ngày, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị vắt kiệt, đến mức một chiếc bánh bột ngô nhỏ, vừa chua vừa bốc mùi, cũng trở thành mỹ vị nhân gian.
Ăn xong nằm vật ra đất, chẳng mấy chốc tiếng ngáy đã vang lên khắp nơi, đôi khi còn xen lẫn cả tiếng “tách tách” của đống củi đang cháy.
Bọn quan sai ngồi quanh đống lửa, lấy bầu rượu ra, bắt đầu nhấm nháp.
Thịt khô trong vại gốm đã được ninh đến nhừ, rắc thêm chút gia vị, hương thơm nồng đậm bốc lên, tràn ngập khắp không gian.
Đối với những tù nhân cơ thể đã suy nhược, lâu lắm rồi không được ăn no, mùi hương ấy giống như có sức quyến rũ chết người.
Thẩm Đường có thể nghe thấy rõ tiếng những người khác đang nuốt nước bọt, cùng với âm thanh “ọc ọc” từ chiếc bụng đói của họ, cô cúi đầu sờ lên cái bụng lép kẹp của mình, thầm thở dài—
Cô cũng đói.
“Muốn uống hử?” Một tên quan sai múc một bát canh từ cái vại, thổi nguội rồi định nhấp một ngụm. Gã liếc mắt thấy những ánh nhìn thèm thuồng từ các phạm nhân, trong lòng liền nảy ra ý xấu, gã liếc qua một lượt rồi cười bảo: “Canh thịt này đắt lắm đấy, muốn uống thì phải đem đồ ra đổi.”
Đám tù nhân lập tức lặng thinh.
Nghe vậy, Thẩm Đường nhướng mày, mím môi lại, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ tức giận.
Tuy cô không còn ký ức nhưng cũng không phải là kẻ ngu, ý của tên quan sai này cô hiểu rất rõ — đây đều là những nữ phạm nhân sắp bị đưa vào giáo phường, nếu trên người có chút bạc nào thì cũng đã bị tịch thu sạch, đã như thế thì còn có thể đổi bằng cái gì?
Câu trả lời rõ mồn một.
Gã quan sai vừa dứt lời, ánh mắt dâm đãng của gã quét qua đám nữ tù, như thể đang thưởng thức biểu cảm do dự và căm phẫn của họ.
Một tên khác vỗ mạnh lên đầu gã, cười mắng:
“Mi cũng không tự đái một bãi rồi tự soi mà xem mình có đủ tư cách để lên giường với họ không, đây đều là ‘quý nhân’ của Cung thị đó.”
Gã cố ý kéo dài hai chữ "quý nhân".
“Quý nhân? Quý nhân cái gì cơ?” Gã quan sai bị đập đầu liền lớn tiếng phản bác: "Là quý nhân đi đến giáo phường để hầu hạ người ta sao?”
“Đúng đấy!” Một tên thứ ba nhân lúc có hơi men cũng hùa theo: "Chẳng phải giáo phường là nơi mà ai có bạc là cũng có thể vào tiêu khiển sao? Chẳng lẽ mấy huynh đệ chúng ta lại không trả nổi mấy đồng tiền bẩn? Một người không đủ thì góp lại, không mua nổi cả đêm thì mua nửa đêm, mi một nửa nén nhang, ta một nửa nén nhang...”
“Mi coi thường ai thế hả? Thằng nào mà chỉ được nửa nén nhang thì thằng đó làm cháu!”
“Sớm muộn gì cũng phải làm chuyện đó thôi, ở đây hay đến giáo phường rồi mới làm thì có khác gì nhau đâu?”
Đối mặt với sự sỉ nhục như vậy, đám nam phạm nhân không dám phản kháng, còn những nữ phạm nhân có chút nhan sắc thì ai nấy đều lo sợ, mặt mày tái mét.
Thấy mấy tên kia càng lúc càng quá đà, gã quan sai dẫn đầu đành phải lên tiếng ngăn cản.
“Cả lũ chúng bây câm mỏ lại hết cho ta! Càng lúc càng lố bịch! Xong việc rồi, thích đến giáo phường tìm kỹ nữ nào cũng được, cần gì phải nhắm vào đám này? Giữ vững tinh thần mà canh gác cho kỹ! Lệnh từ trên xuống, để tên nào trốn thoát là chúng ta ăn không hết đâu!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đám quan sai lập tức im bặt, cho đến khi có một người thì thầm.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Đám này đã bị tước Văn Tâm, phá vỡ Võ Đảm rồi, chúng lấy gì mà trốn?”
Văn Tâm?
Võ Đảm?
Thẩm Đường lập tức bắt được hai từ này.
Đột nhiên, một cơn đau buốt đến nhức nhối bất ngờ ập đến từ sâu trong não cô.
Cô lại nghe thêm được đoạn đối thoại của một tên quan sai nịnh bợ gã thủ lĩnh, gã cười nói: “Đám tù nhân Cung thị này, dù trước kia có vẻ vang thế nào thì cũng là chuyện đã qua. Dù huynh đệ tụi ta là Công sĩ mạt lưu, nhưng ngài lại là Tam đẳng Trâm Niểu cơ mà.”
Mấy tên khác cũng hùa theo: “Đúng rồi đúng rồi, đại ca, bọn phạm nhân này hoặc là đám nữ nhi yếu ớt, hoặc là đám người bị phế, chạy thoát thế nào được?”
Công sĩ mạt lưu?
Tam đẳng Trâm Niểu?
Này lại là cái gì đây?
Thẩm Đường nhíu mày, nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội đang hành hạ, mồ hôi lạnh đã rịn ra đầy trán từ lúc nào, khuôn mặt cũng tái nhợt. Dù cô đã cố kiềm chế, nhưng những cơn co giật nhẹ vẫn khiến phạm nhân bên cạnh chú ý.
Người phụ nữ liếc cô một cái, thấy cô đang ôm đầu, bộ dạng đau đớn khó chịu liền hừ lạnh một tiếng, rồi quay lưng đi.
Nàng ta còn thầm thì một câu: “Đồ điên...”
Không biết đã qua bao lâu, cơn đau đớn này như vượt qua một ngưỡng nào đó, đột nhiên ầm một tiếng rồi dần dần tan biến như thủy triều.
Thẩm Đường như được đại xá, thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt dần dần lấy lại sự tỉnh táo.
Sau khi đầu óc ổn định, cô phát hiện trong đầu mình có thêm một đoạn ký ức xa lạ, dù mơ hồ nhưng vẫn có thể sắp xếp lại — Hai trăm năm trước, thiên hạ gần như đã định, vào một đêm mưa sao băng, có một ngôi sao băng dị biệt, tỏa ra ánh sáng tím rực rỡ, nhuộm tím khắp cả bầu trời.
Trận mưa sao băng này không chỉ làm thay đổi cục diện chiến tranh, khiến kẻ đang đứng trên bờ vực xưng bá phải nuốt hận vào trong, mà còn làm thế giới này biến đổi hoàn toàn.
Từ đó, thiên hạ vô chủ, các quân phiệt cát cứ, chư hầu khắp nơi nắm binh quyền.
Thiên hạ trở lại thời loạn thế, các nước phân chia, chiến loạn liên miên.
Dân chúng lầm than, và lúc này có người phát hiện cơ thể họ xuất hiện sự biến đổi kỳ lạ.
Người học văn, luyện võ có thể hấp thu thiên địa chi khí vào đan phủ, rèn luyện bản thân.
Đan phủ chia làm văn và võ, nếu có thể ngưng tụ thiên dịa chi khí thành đan thì đó chính là “Văn Tâm” và “Võ Đảm”, mỗi thứ đều có điểm độc đáo riêng.
Trải qua nhiều năm nghiên cứu, dần dần hình thành nên một hệ thống hoàn chỉnh.
Văn Tâm chia làm chín bậc, có thể khiến lời nói hóa thành sự thật, vô trung sinh hữu, bày binh bố trận, mưu kế định đoạt cục diện ngay trong một lời nói.
Võ Đảm có hai mươi cấp, một người đứng đầu, vạn người không thể qua, có thể một mình tung hoành giữa muôn quân, khiến người ngã ngựa đổ.
Công sĩ và Trâm Niểu đều thuộc về Võ Đảm, từ mạt lưu đến tam đẳng, còn “Triệt Hầu” là bậc cao nhất trong hai mươi cấp của Võ Đảm. Kể từ khi ngôi sao băng dị biệt xuất hiện, chỉ có ba người đạt đến cấp độ này, ai nấy đều là anh hùng tài giỏi, chống đỡ một quốc gia!
Thẩm Đường sắp xếp xong những ký ức xa lạ này, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ cạn lời.
Vì trước đó, cô còn đoán mình có thể là Văn Tâm mấy phẩm hay Võ Đảm cấp nào đó, dù bị phế cũng vẫn có thể mạnh hơn người bình thường, hy vọng có thể lợi dụng điều này để trốn thoát. Nào ngờ ý tưởng đó vừa lóe lên, trong đầu cô lại hiện ra một dòng thông tin nhỏ, đồng thời cũng dập tắt hoàn toàn hy vọng của cô—
Cô là nữ.
Mà trong thế giới này, thân thể nữ nhân giống như một cái túi thủng lỗ chỗ, dù có thể cảm nhận được thiên địa chi khí nhưng lại không thể tích tụ nó trong đan phủ, đương nhiên không thể có Văn Tâm hay Võ Đảm.
Thẩm Đường: “…Đệch mợ!”
Cái thứ sao chổi chết tiệt này cũng kỳ thị giới tính à???
Cô vừa thầm chửi rủa thì nghe tiếng gã quan sai thủ lĩnh nghiêm túc nhắc nhở bọn thuộc hạ.
“Mấy đứa các ngươi hiểu cái gì chứ?” Hắn ta được tâng bốc nên vui vẻ, nhưng cũng không quên giữ sự cảnh giác: "Cung thị bị diệt tộc, nhưng không phải ai cũng bị bắt. Nghe nói vẫn còn một vị Ngũ Đại Phu đang trốn bên ngoài, nếu gặp phải người này… hừ!”
Người mang cấp bậc Tam đẳng Trâm Niểu có thể dễ dàng đánh bại đám Công sĩ mạt lưu đến kêu cha gọi mẹ, tối tăm mặt mày. Còn Ngũ Đại Phu thuộc bậc Cửu Đẳng, Trâm Niểu mà gặp cấp bậc đó thì cũng chẳng khác nào tôn tử bị gia gia đánh cả. Nếu vị Ngũ Đại Phu đó đến giải cứu người thì bọn họ có muốn chạy cũng không được...
Dù vậy, khả năng này cũng rất thấp.
Mọi người đều hiểu ý, đồng thời cũng có chút lo lắng trong lòng.
Vì sự cố này, bọn chúng chỉ đành kìm nén ý đồ xấu xa mà không dám làm càn.
Xung quanh im lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích, Thẩm Đường đang chán nản thì bất giác cảm nhận được dây thừng buộc ở eo mình có chút động đậy rồi nghe thấy tiếng một viên đá lăn ra ngoài.
Một tên quan sai đi tới vì nghe thấy tiếng động.
Gã quát nhỏ cảnh cáo: “Định làm gì đấy?”
Người phụ nữ từng giật bánh của Thẩm Đường nuốt nước bọt, hỏi: “Quan gia, chỗ ngài còn canh thịt không?”
Thẩm Đường đang nhắm mắt, lông mày khẽ giật giật.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Hai mươi cấp Võ Đảm được tham khảo từ chế độ quân công hai mươi cấp của nhà Tần, xếp theo thứ tự từ thấp đến cao là: công sĩ, thượng tạo, trâm niểu, bất canh, đại phu, quan đại phu, công đại phu, công thừa, ngũ đại phu, tả thứ trưởng, hữu thứ trưởng, tả canh, trung canh, hữu canh, thiếu thượng tạo, đại thượng tạo, tứ xa thứ trưởng, đại thứ trưởng, quan nội hầu, triệt hầu.
Văn Tâm được phân chia dựa theo chế độ Cửu phẩm trung chính, khác với Võ Đảm có thể thăng cấp, cấp bậc của Văn Tâm trong tình huống bình thường là cố định, giống như mở blindbox, được cấp nào thì là cấp đó.
(:з」∠)
____
Editor có lời muốn nói:
Lú: Phần lời của tác giả mình edit từ raw (cũng đã bỏ qua một số phần không cần thiết) nên nếu có sai sót trong tên các cấp bậc thì mong mọi người hoan hỉ, edit về sau thấy sai thì mình sẽ quay lại sửa ở chương này sau ☆ミ(o*・ω・)ノ