Chương 5: Lời Hứa Tan Vỡ

Linh San ngồi bất động trong căn phòng tối tăm, ánh đèn dầu lập lòe phản chiếu nỗi bất an trong lòng nàng. Tử Minh đã đi, để lại sau lưng một khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy. Nàng lắng nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, như thể âm thanh ấy đang nhắc nhở nàng về những lời hứa đã trao, những ký ức ngọt ngào mà giờ đây như một vết thương sâu hoắm.

 

---

Nàng đứng dậy, quyết định rời khỏi phòng để tìm không gian tĩnh lặng. Hàng lang dài dẫn ra sân vận động, nơi tiếng hò reo của đám đông vẫn vọng lại. Linh San biết rằng nàng đã chiến thắng trong những trận đấu trước, nhưng lòng nàng chỉ như một chiếc thuyền lênh đênh giữa biển cả, không biết đâu là bến bờ.

Khi nàng đến nơi, bầu không khí căng thẳng hiện rõ. Các môn phái vẫn đang bàn tán sôi nổi về những trận đấu, nhưng nàng không thể tham gia. Nàng chỉ đứng lặng lẽ, cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc. Nỗi cô đơn chồng chất khiến nàng nhớ lại những lúc cùng Tử Minh tập luyện dưới ánh trăng, khi họ cùng mơ về một tương lai tươi sáng.

“Linh San!” Một giọng nói cất lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của nàng. Đó là Liễu Vân, một đồng môn trong Cửu Thiên Môn. “Ngươi không tham gia vào các trận đấu tiếp theo sao?”

“Không,” Linh San đáp, giọng nàng yếu ớt. “Ta cần một chút thời gian.”

Liễu Vân nhìn nàng với vẻ lo lắng. “Ngươi không thể để những cảm xúc chi phối như vậy. Đây là cơ hội của ngươi, hãy nắm lấy nó!”

Nàng biết, nhưng lòng nàng lại không cho phép. Tử Minh đã nói đúng—nàng đang dần mất đi bản thân. Lời hứa giữa họ giờ như một chiếc gương vỡ, không thể ghép lại như cũ. Nàng không thể đè nén cảm xúc, nhưng cũng không thể quên đi lý tưởng mà mình đã theo đuổi.

 

---

Trong suốt buổi tối, Linh San không thể tìm ra được câu trả lời cho những thắc mắc trong lòng. Nàng trở về phòng, ngồi đối diện với gương, nhưng phản chiếu lại chỉ là hình ảnh một cô gái lạc lối. Hình bóng Tử Minh lại hiện lên trong tâm trí nàng, nhưng giờ đây, nó mang theo nỗi đau hơn là niềm vui.

“Có lẽ ta đã làm sai,” nàng tự nhủ. “Lời hứa đó đã trở thành gánh nặng.”

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, và Tử Minh xuất hiện. Nàng không ngờ hắn sẽ quay lại. “Nàng vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Hắn hỏi, nhưng giọng điệu không còn như trước—lạnh lùng và bí ẩn.

“Ta chỉ đang suy nghĩ,” Linh San đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ngươi đã trở lại để nói gì? Hay lại chỉ để nhắc nhở ta về khoảng cách giữa chúng ta?”

Hắn tiến lại gần, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng. “Ta không muốn nhắc nhở nàng về khoảng cách, mà là về những lựa chọn.”

“Lựa chọn?” Linh San cười chua chát. “Ngươi không thấy sao? Những lựa chọn đó giờ chỉ mang lại cho ta sự đau đớn. Chúng ta đã hứa sẽ không bao giờ rời xa nhau, nhưng giờ đây, mỗi bước đi của ngươi lại khiến ta cảm thấy càng lẻ loi.”

Tử Minh lặng im, như thể bị đâm trúng bởi lời nói của nàng. “Ta chưa từng muốn rời bỏ nàng, nhưng cuộc sống không cho phép ta được như vậy.”

“Nhưng ta không thể đứng nhìn ngươi từng bước tiến về phía mà ta không thể theo kịp,” nàng gắt lên, cảm giác tức giận dâng trào. “Có phải ngươi đã quên tất cả những gì chúng ta từng chia sẻ?”

“Hãy hiểu rằng cuộc sống là một cuộc chiến, và ta không thể từ bỏ những gì mình đã bắt đầu,” Tử Minh đáp, nhưng giọng hắn có phần chùng xuống.

“Nhưng giá như ngươi cũng dành thời gian để nghĩ cho ta,” Linh San nói, cảm giác nước mắt đã sắp tràn ra. “Ta không muốn trở thành một phần trong tham vọng của ngươi.”

 

---

Tử Minh tiến thêm một bước, khoảng cách giữa họ gần lại đến nỗi nàng có thể cảm nhận hơi thở của hắn. “Nàng nghĩ ta không muốn giữ lời hứa sao? Nhưng hiện tại, mọi thứ đều phức tạp hơn chúng ta tưởng.”

“Phức tạp?” Linh San bật cười, nhưng trong lòng lại đau nhói. “Khi hai người yêu nhau, tại sao lại cần phải phức tạp? Tại sao chúng ta không thể trở về như trước?”

“Tình yêu không chỉ là lời hứa, mà còn là sự hy sinh,” hắn nói, giọng đầy kiên định. “Nàng cần phải hiểu rằng nếu ta muốn đạt được điều gì đó lớn lao hơn, thì nàng cũng phải mạnh mẽ.”

“Và nếu không thì sao?” Linh San đáp, lòng tràn đầy bức bối. “Liệu lời hứa của chúng ta sẽ biến mất? Liệu chúng ta sẽ trở thành những kẻ xa lạ?”

“Có thể,” Tử Minh thừa nhận, ánh mắt hắn ánh lên sự tàn nhẫn. “Khoảng cách giữa ta và nàng, nếu không được lấp đầy bởi sự hy sinh, sẽ trở thành vĩnh viễn.”

 

---

Nước mắt chảy dài trên má Linh San, nàng không biết mình nên cười hay nên khóc. Mọi thứ giờ đã tan vỡ. “Nếu đây là cách mà ngươi muốn, thì hãy cứ đi đi,” nàng nói, giọng nghẹn ngào. “Ta sẽ không giữ chân ngươi nữa.”

Tử Minh lặng im, ánh mắt hắn như một con sói đang đứng trước ngã rẽ. Hắn biết rằng nếu đi, mọi thứ sẽ không còn như trước. Nhưng nếu ở lại, liệu họ có thể trở lại với những gì đã từng?

Hắn quay người, nhưng lại dừng lại trước khi ra khỏi cửa. “Hãy nhớ, Linh San. Lời hứa không chỉ là lời nói, mà còn là hành động. Nếu nàng thực sự muốn ta trở lại, thì hãy chứng minh cho ta thấy nàng xứng đáng.”

 

---

Và rồi, Tử Minh bước ra ngoài, để lại Linh San với nỗi đau và sự hoài nghi. Nàng nhận ra rằng, trong cuộc chiến này, lời hứa giờ đây không còn là thứ mà nàng có thể giữ vững. Khoảng cách giữa họ đã trở nên quá lớn, và không biết rằng còn có thể trở lại được hay không.

 

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play