Chương 4: Khoảng Cách Lớn Dần
Đại hội tiên môn cuối cùng cũng diễn ra. Khắp nơi, các môn phái danh tiếng đều đổ về Thiên Nguyên Sơn—nơi được chọn làm chiến trường cho các cuộc tranh tài. Linh San bước vào giữa biển người đông đúc, trong lòng tràn đầy sự háo hức xen lẫn nỗi lo lắng. Nàng đại diện cho Cửu Thiên Môn, phải gánh vác trách nhiệm và niềm kiêu hãnh của môn phái mình. Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, hình bóng của Tử Minh vẫn lởn vởn, khiến nàng không thể hoàn toàn tập trung.
Từ khi giao ước được lập dưới ánh trăng, nàng và Tử Minh vẫn chưa gặp lại nhau. Tuy nhiên, Linh San biết hắn sẽ không bỏ lỡ sự kiện lớn này. Ánh mắt nàng vô thức tìm kiếm hắn giữa đám đông, nhưng Tử Minh như làn khói, không để lại dấu vết. Điều này càng khiến nàng cảm thấy bất an.
---
Tử Minh xuất hiện từ một ngọn đồi phía xa, đứng trên cao quan sát toàn cảnh đại hội. Hắn không có ý định tham dự ngay lập tức. Trong mắt hắn, đây chỉ là một cuộc chơi nhỏ trong đại kế hoạch của mình. Dù vậy, sự hiện diện của Linh San vẫn khiến hắn để tâm. Giao ước giữa họ là một phần trong kế hoạch, nhưng sự gắn kết ấy không thể phủ nhận. Hắn biết, càng tiến xa trên con đường này, khoảng cách giữa họ sẽ càng lớn dần.
"Đại hội này sẽ là phép thử," Tử Minh lẩm bẩm. “Xem nàng liệu có thể theo kịp ta hay không.”
Hắn vẫn đứng đó, lạnh lùng quan sát, nhưng trong lòng ẩn chứa một sự tính toán kỹ lưỡng.
---
Ngày đầu tiên của đại hội diễn ra với những màn tranh tài nảy lửa giữa các môn phái. Linh San thể hiện bản lĩnh vượt trội, chiến đấu không ngừng nghỉ, từng bước khẳng định vị trí của mình. Thế nhưng, mỗi lần nàng giành chiến thắng, trong lòng lại dấy lên một cảm giác trống rỗng. Nàng bắt đầu nhận ra rằng, dù cho chiến thắng bao nhiêu trận, sự khao khát trong lòng nàng không đơn giản chỉ là vinh quang cho Cửu Thiên Môn. Điều nàng thật sự mong muốn, lại không rõ ràng đến vậy.
Trong một trận đấu cuối ngày, Linh San đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ từ Thiên Kiếm Phái. Trận đấu căng thẳng khiến cả hai người đều bị thương, nhưng nàng vẫn là người chiến thắng. Khi bước ra khỏi chiến trường, cơ thể nàng mệt mỏi, nhưng tâm trí lại không ngừng nghĩ về Tử Minh.
Và như thể cảm nhận được sự tìm kiếm của nàng, Tử Minh bất ngờ xuất hiện. Hắn đứng ở góc khuất, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng không nói một lời. Sự xuất hiện của hắn như một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Linh San khựng lại. Dù hắn không bước ra chào hỏi, nhưng ánh mắt hắn nói lên tất cả—một ánh mắt đầy tham vọng và xa cách.
Linh San biết rằng, kể từ giao ước dưới ánh trăng, nàng đã mong đợi nhiều hơn từ Tử Minh. Nhưng lúc này, khoảng cách giữa họ dường như đã lớn hơn nàng tưởng. Hắn không còn là người mà nàng gặp gỡ lần đầu trên núi Huyền Linh, một kẻ cô độc tìm kiếm bạn đồng hành. Thay vào đó, Tử Minh giờ đây đã trở thành một kẻ đi trên con đường riêng, mà con đường đó càng ngày càng tách biệt với nàng.
“Ngươi đã thay đổi,” Linh San khẽ nói, nhưng không biết là đang nói với ai—với hắn hay với chính mình.
---
Sau trận đấu, Linh San trở về phòng nghỉ, tâm trạng hỗn loạn. Nàng ngồi lặng lẽ trước gương, nhìn vào hình bóng mờ ảo của mình dưới ánh đèn dầu. Trong đôi mắt nàng, không chỉ có sự mệt mỏi, mà còn có sự hoang mang về con đường sắp tới. Nàng nhận ra rằng, kể từ lúc gặp Tử Minh, cuộc đời nàng đã dần trôi theo một hướng mà nàng không ngờ tới. Cảm giác mất phương hướng ấy làm nàng cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Khi nàng đang trầm ngâm, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Ngươi có vẻ không được vui lắm sau chiến thắng.”
Linh San giật mình quay lại, thấy Tử Minh đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào. Hắn không còn giữ vẻ lạnh lùng như lúc ở chiến trường, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự bí ẩn khó lường.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Linh San hỏi, cảm giác lúng túng thoáng qua khi nhận ra hắn đến gần như không một tiếng động.
Tử Minh không trả lời ngay, hắn bước lại gần nàng, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt nàng. “Ta chỉ muốn xem liệu nàng có còn giữ được chính mình trong cuộc chiến này hay không.”
“Ngươi đang nói gì?” Linh San nhíu mày.
Tử Minh cười nhạt. “Linh San, nàng đã thay đổi. Không phải vì những chiến thắng, mà vì thứ nàng đang theo đuổi. Nàng có biết điều đó không?”
Linh San im lặng. Trong lòng nàng trào lên một cảm giác khó tả. Quả thực, những ngày qua, nàng không ngừng suy nghĩ về giao ước giữa họ, về sự cô đơn và tham vọng của hắn. Nhưng nàng chưa từng nghĩ mình đã thay đổi.
“Ngươi nói như thể ta không còn là chính ta nữa,” Linh San khẽ đáp, giọng nói pha chút tự trách.
Tử Minh bước thêm một bước, khoảng cách giữa họ lúc này chỉ còn trong gang tấc. “Nàng đang dần bước lên con đường mà chính nàng không nhận ra. Khoảng cách giữa ta và nàng, dù không phải ai cũng thấy, nhưng nó đang lớn dần. Và nếu nàng không nhận ra điều này sớm, có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ không còn chung một con đường nữa.”
Lời nói của Tử Minh như một lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào lòng Linh San. Nàng cảm thấy trái tim mình chùng xuống. Quả thực, từ ngày giao ước được lập, cả hai đã dần bước xa nhau—không phải về khoảng cách địa lý, mà về tâm hồn và mục tiêu.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Linh San hỏi, đôi mắt nàng ánh lên sự hoang mang và đau đớn.
Tử Minh chỉ khẽ cười, quay người bước ra khỏi phòng. “Hãy nghĩ về nó, Linh San. Hãy nghĩ thật kỹ. Bởi vì từ giờ trở đi, mỗi bước chân nàng chọn đều sẽ quyết định khoảng cách giữa ta và nàng.”
Và rồi hắn biến mất vào bóng đêm, để lại Linh San một mình với những suy nghĩ rối bời và những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
---