Chương 1: Gặp Gỡ Định Mệnh
Trên dãy núi Huyền Linh hùng vĩ, mây trắng cuồn cuộn che phủ khắp nơi, tạo nên một khung cảnh mờ ảo như chốn tiên cảnh. Linh San, tiên nữ trẻ tuổi của Cửu Thiên Môn, nhẹ nhàng lướt qua các tầng mây, hướng về phía một đỉnh núi bí ẩn nơi có tin đồn về một bảo vật linh thiêng xuất hiện. Đôi mắt nàng sáng ngời như sao, tóc đen dài tung bay trong gió, sắc thái lạnh lùng nhưng lại có vẻ đẹp thuần khiết như sương mai.
Nhiệm vụ lần này không hề đơn giản. Những lời đồn về yêu ma hoành hành đã khiến nhiều người đệ tử khác ngã xuống, nhưng Linh San không sợ hãi. Nàng được xem là thiên tài tu luyện của môn phái, luôn giữ được sự điềm tĩnh và quyết đoán trong mọi hoàn cảnh. Tâm trí nàng chỉ hướng về bảo vật đang được canh giữ trong hang động bí mật.
Khi tiến vào khu vực trung tâm của dãy núi, nàng phát hiện ra dấu vết của một cuộc chiến mới diễn ra gần đây. Nơi này loang lổ dấu tích của trận chiến, đá vỡ vụn, cây cối đổ rạp, chứng tỏ sự xuất hiện của một đối thủ mạnh mẽ. Linh San cẩn thận bước tới, đôi mắt sắc bén quan sát mọi chi tiết xung quanh.
Đúng lúc đó, một bóng người vụt qua, nhanh như một cơn gió lướt qua trước mặt nàng. Linh San kịp nhận ra luồng linh lực mạnh mẽ từ người này. Nàng giơ tay chặn lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào bóng dáng đang dừng lại trước mặt mình.
Tử Minh—một nam nhân khoác áo choàng đen, ánh mắt sắc lạnh và kiêu hãnh. Hắn không giống bất cứ ai mà Linh San từng gặp. Khí chất hắn toát lên một sự bí ẩn nhưng lại có nét hấp dẫn đầy nguy hiểm. Cả hai đối mặt trong im lặng, nhưng dường như một sợi dây vô hình đã kết nối họ ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
“Ngươi cũng đến vì bảo vật sao?” Tử Minh lên tiếng, giọng nói trầm thấp, nhưng không giấu nổi ý thăm dò.
“Phải,” Linh San đáp ngắn gọn, ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn. “Nhưng bảo vật không dành cho những kẻ có ý đồ xấu.”
Tử Minh cười nhạt, bước về phía nàng vài bước. “Linh San, tiên tử của Cửu Thiên Môn… Ta đã nghe danh nàng. Nhưng đừng vội đánh giá người khác khi chưa hiểu rõ.”
Linh San nhíu mày, không ngờ đối phương đã biết rõ về nàng. Cả hai đều không muốn đối đầu, nhưng cũng không ai chịu nhường bước. Không nói thêm lời nào, Linh San tung ra một chiêu kiếm pháp nhanh như chớp, tấn công Tử Minh. Hắn phản ứng ngay lập tức, nhẹ nhàng tránh né, rồi xuất chiêu đáp trả. Cuộc chiến giữa hai người nhanh chóng diễn ra, vừa quyết liệt nhưng cũng đầy vẻ thăm dò.
Nhưng kỳ lạ thay, trong mỗi đòn tấn công, cả Linh San và Tử Minh đều không dùng toàn lực, như thể trong lòng họ còn do dự. Linh San cảm nhận rõ sự mạnh mẽ trong mỗi chiêu thức của hắn, nhưng không hiểu vì sao, nàng không cảm thấy ác ý từ đối phương.
Sau một hồi giao đấu căng thẳng, Linh San và Tử Minh cùng dừng lại, thở nhẹ. Linh San nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn. "Ngươi đến đây rốt cuộc là vì điều gì?" nàng hỏi, giọng điệu bớt căng thẳng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Tử Minh không đáp ngay, chỉ đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm. "Bảo vật này không phải thứ ta thực sự tìm kiếm," hắn nói, giọng đầy ẩn ý. “Ta đang tìm một con đường khác, một thứ lớn hơn tất cả những bảo vật nhỏ bé mà các môn phái tranh giành.”
Linh San nhíu mày, nàng không hiểu rõ ý của hắn, nhưng cảm thấy phía sau câu nói ấy ẩn chứa điều gì đó sâu xa hơn. "Đừng để tham vọng che mờ con đường chính đạo," nàng nhắc nhở, dù trong lòng vẫn giữ sự cảnh giác.
Tử Minh nhìn nàng một lúc lâu, nụ cười thoáng qua trên môi. “Rồi một ngày nàng sẽ hiểu.”
Trước khi Linh San kịp nói thêm gì, hắn đã lướt đi như một cơn gió, biến mất vào biển mây dày đặc. Nàng đứng lại, nhìn theo hướng hắn rời đi, trong lòng có chút bất an. Cuộc gặp gỡ này chỉ là khởi đầu cho những điều lớn lao hơn, nhưng nàng không thể lường trước được rằng số phận đã sắp đặt một con đường đầy sóng gió phía trước.