Chương 6: Đau Khổ và Sụp Đổ

Sau lời nói lạnh lùng của Tử Minh, Linh San cảm thấy như toàn bộ thế giới xung quanh mình bỗng chốc sụp đổ. Những giấc mơ và hy vọng mà nàng từng xây dựng giờ đây trở nên mờ nhạt và xa vời. Mỗi bước chân trên con đường của đại hội tiên môn đều nặng nề như mang theo những tảng đá lớn, đè nặng lên tâm hồn nàng.

Ngày thứ hai của đại hội bắt đầu với những cuộc chiến khốc liệt hơn. Linh San tham gia vào các trận đấu với tinh thần kiên cường, nhưng những thương tổn trong lòng lại khiến nàng không thể phát huy hết sức mạnh. Những đòn tấn công của đối thủ không chỉ làm nàng chao đảo về thể chất mà còn làm cho trái tim nàng rỉ máu vì nỗi đau trong tâm trí. Hình ảnh Tử Minh với ánh mắt lạnh lùng và lời nói đầy sự thật không ngừng ám ảnh nàng.

Một ngày nọ, giữa trận đấu, Linh San đối mặt với một đối thủ hung hãn từ Thiên Lân Môn. Mặc dù nàng đã cố gắng chiến đấu hết mình, nhưng sau một đòn tấn công mạnh mẽ, nàng ngã khuỵu xuống đất. Đau đớn không chỉ đến từ vết thương thể xác mà còn từ sự cảm nhận về sự thất bại. Nàng cảm thấy như mình đang dần mất đi chính mình trong những đam mê và hoài bão, không còn là người chiến đấu mạnh mẽ và tự tin như trước.

“Ngươi không sao chứ?” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là Minh Hạo, một trong những đồng môn của nàng, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Linh San mỉm cười gượng gạo. “Ta vẫn ổn. Chỉ là...”

“Chỉ là gì?” Minh Hạo hỏi, sự quan tâm hiện rõ trong đôi mắt.

“Chỉ là ta không biết mình đang làm gì nữa,” nàng thở dài, trán nhăn lại. “Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.”

Minh Hạo nhìn nàng, có điều gì đó trong ánh mắt hắn khiến Linh San cảm thấy như đang bị nhìn thấu. “Có phải ngươi đang nghĩ về Tử Minh không? Hắn đã làm cho ngươi trở nên như thế này.”

“Đừng nói về hắn,” Linh San lạnh lùng cắt ngang. “Ta tự biết mình cần gì.”

Nhưng bên trong lòng nàng, những nỗi đau chưa bao giờ tắt ngấm. Cuộc chiến trong tâm trí nàng không chỉ là sự mất mát về Tử Minh, mà còn là cuộc đấu tranh với chính bản thân, với những mong muốn và thực tế tàn khốc. Liệu nàng có thể tiếp tục con đường này mà không đánh mất chính mình?

 

---

Ngày thứ ba của đại hội, Linh San một lần nữa bước lên chiến trường. Nhưng lần này, nàng không còn là Linh San tự tin và kiêu hãnh. Thay vào đó, nàng là một người đang cố gắng tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối. Đối thủ của nàng là một cao thủ lão luyện, kẻ đã đánh bại nhiều đối thủ trước đó. Linh San cảm thấy lo lắng, nhưng đồng thời cũng tự nhủ mình phải chiến đấu hết mình vì môn phái.

Trận đấu diễn ra ác liệt. Linh San đánh vần từng chiêu thức, nhưng nàng không còn sức mạnh và động lực như trước. Sau một hồi, nàng bị đối thủ đánh trúng, ngã lăn ra đất. Một cơn đau nhói chạy dọc cơ thể, nhưng điều khiến nàng đau đớn hơn cả là hình ảnh Tử Minh hiện lên trong tâm trí, sự lạnh lùng của hắn, và khoảng cách mà hắn đã tạo ra.

Giữa lúc nàng nằm trên mặt đất, một cảm giác thất vọng tràn ngập. “Có lẽ ta không nên tham gia cuộc chiến này,” nàng thì thầm, nước mắt tuôn trào. Mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, như thể những nỗ lực của nàng chỉ là một trò đùa.

Linh San nhìn lên bầu trời, nơi ánh nắng le lói chiếu rọi, nhưng nàng cảm thấy như bị bao phủ bởi một đám mây u ám. Những khao khát và ước mơ mà nàng từng nắm giữ giờ đây đã tan biến, chỉ còn lại sự đơn độc và nỗi đau không thể nói thành lời.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng hiểu ra rằng không chỉ là Tử Minh, mà chính cuộc sống mà nàng đã chọn cũng đang dần sụp đổ. Những mộng tưởng và ước vọng bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Linh San biết rằng nếu không có ai bên cạnh, nàng sẽ không thể vượt qua khoảng cách này. Nàng đã trở thành một người lạc lối, không còn biết mình đang chạy theo cái gì và sẽ đi về đâu.

Và rồi, nàng chợt nhận ra: trong cuộc chiến không chỉ có những vết thương thể xác, mà còn có những tổn thương tâm hồn. Mọi nỗ lực, mọi khát vọng đều có thể tan vỡ, chỉ còn lại sự đau khổ và nỗi sợ hãi, chực chờ nuốt chửng nàng trong bóng tối.

 

---

Trở về phòng nghỉ, Linh San không thể ngăn được những giọt nước mắt. Nàng cảm thấy mình thật yếu đuối, không thể tự đứng vững trên đôi chân của chính mình. Nàng nhớ lại những kỷ niệm về Tử Minh, những phút giây hạnh phúc mà họ đã có, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng.

Đã bao lâu rồi nàng không cười? Nỗi đau và sự chênh vênh làm cho nàng không còn nhận ra chính mình. Linh San khép mình trong bóng tối, cầu mong cho những ngày tháng đau khổ này sớm qua đi, nhưng trong lòng nàng biết, điều đó không dễ dàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play