46
Tôi gõ cửa phòng của Trần Ức Gia.
Im lặng một lúc mới có tiếng đáp lại.
Trần Ức Gia vẫn cầm quyển sách chưa đọc xong trên tay, nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Bây giờ không phải là giờ tắm đúng không?"
...
Hình tượng của tôi đã trở thành như vậy rồi sao?
Tôi hít một hơi thật sâu, tựa vào khung cửa, hơi ngẩng cằm lên, thể hiện góc độ hoàn hảo đã được sắp đặt: “Cậu cũng thích quyển sách này à… Cậu rất biết cách thu hút sự chú ý của tôi đấy."?
Trần Ức Gia ngạc nhiên liếc tôi một cái, sắc mặt bắt đầu trở nên không bình thường.
Tôi nuốt nước bọt.
Trong tai nghe, giọng của Kim Minh vẫn đang tiếp tục: “Đờ mờ nói quá hay, tiếp tục đi."
Được thật sao?
Sao sắc mặt của anh Gia lại tái hết lại thế kia.
Tiếng thúc giục phấn khích của Kim Minh vẫn tiếp tục, tôi nín thở:
"Bây giờ… Cho cậu cơ hội… Yêu yêu yêu tôi."
Kim Minh tức giận: “Đừng có nói lắp mà."
Trần Ức Gia nhìn tôi không thể tin một lúc lâu, rồi bật cười giận dữ, anh chỉ vào cửa: “Tôi đổi ý rồi, bây giờ bạn Giản bắt xe về nhà đi."
Tôi hoảng hốt đứng thẳng người, vội cúi đầu: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi."
Trần Ức Gia lạnh lùng đóng cửa.
Tôi buồn bã rơi nước mắt.
Thật là một cách ngáo đá.
47
"Đừng nản lòng, còn hai chiêu nữa."
Kim Minh cố gắng khích lệ, cậu ta lấy một quyển sách nấu ăn từ trong áo khoác ra.
"Có câu nói rất, muốn chiếm được trái tim, trước tiên phải chiếm được dạ dày."
Tôi nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ. Ánh mắt Kim Minh kiên định, đưa cho tôi quyển sách nấu ăn không biết mò từ đâu ra.
"Cậu bảo cậu ta nấu cho cậu ăn đi."???
Đang nói cái gì dzị?
48
Kim Minh thật sự điên rồ, còn điên rồ hơn là tôi lại cầm quyển sách nấu ăn đến tìm Trần Ức Gia.
"Đến làm gì vậy?"
Tôi cầm quyển sách nháy mắt với anh: “Anh Gia, tôi đói."
Trần Ức Gia liếc tôi: “Vậy thì sao?"
"Tôi muốn ăn cơm của anh Gia nấu."
Trần Ức Gia ngạc nhiên "…Bạn Giản, kiếp trước tôi nợ cậu à?"
"Chỉ, chỉ món này thôi, được không?" Tôi mở quyển sách nấu ăn, chỉ một món cho Trần Ức Gia.
Anh cụp mắt nhìn một cái rồi ngẩng đầu nhìn tôi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng hiếm hoi gật đầu.
49
Tôi không ngờ là Trần Ức Gia có thể đồng ý.
Nhưng tôi càng không ngờ đến những lời nói cợt nhả của Kim Minh.
“Đợi anh Gia làm xong, cậu cứ bới móc món ăn đi.”????
Tôi nhìn cậu ta: “Cậu thật sự không định hại tôi chứ?”
Kim Minh ngạc nhiên: “Cậu không tin tôi sao?”
Đây không phải là vấn đề tin hay không tin, hiểu không?
Kim Minh như bị xúc phạm: “Anh Gia không dễ nấu ăn cho người khác đâu, đây đều là kết quả tôi bày mưu tính kế đấy.”
Tôi nghe thấy câu này thì hơi sốc: “Anh Gia thật sự không dễ dàng nấu ăn cho người khác hả?”
Kim Minh gõ bàn nhấn mạnh: “Bới móc.”
Tôi gớt nước mắt: “Vậy tôi là cô gái đầu tiên rồi.”
Kim Minh: “Mé.”
50
Tôi vẫn bới móc.
Trần Ức Gia đặt đũa xuống, ngẩng đầu liếc nhìn tôi: “Cậu nói gì?”
Kim Minh lầm bầm với tôi.
Tôi đặt đũa xuống, chỉ vào những món ăn nóng hổi trên bàn: “Không ngon… Chỉ có vẻ ngoài là tạm được thôi.”
Trần Ức Gia ngẩn người một chút, trong ánh mắt có chút bất ngờ.
“Được.”
Anh gật đầu, bưng đĩa quay lưng đi và đổ thẳng vào thùng rác.
“Này đừng…”
Tôi nhìn cơm trong thùng rác vẫn đang bốc hơi nóng, mùi thơm lan tỏa, hòa quyện với hương vị còn sót lại trong miệng.
Không thể không nói, thật sự rất ngon.
“Bạn Giản vẫn nên đừng làm khổ bản thân.”
“Nói sai rồi… Anh Gia.”
Trần Ức Gia không thèm quay đầu đi.
Tốt lắm, mối quan hệ không đi lên mà còn đi xuống.
Tôi quay đầu nhìn kẻ khởi xướng: “?”
Kim Minh chống cằm: “Điều này chứng tỏ có tiến triển, cậu ấy đã có cảm xúc với cậu rồi.”
Tôi nhìn cậu ta: “Cmn cậu thật sự đang đùa tôi chứ gì.”
“Không đâu,” Kim Minh giơ ba ngón tay, vẻ mặt kiên định: “Tôi thật lòng thật dạ, ước mơ của tôi là giúp nối dây tơ hồng của những người có duyên với nhau.”
“Người có duyên.”
Tôi lặp lại ba chữ này.
Kim Minh đổi tư thế nằm trên sô pha, vẫy tay với tôi: “Nể tình cậu chân thành như vậy, tôi sẽ cho cậu biết một bí mật nữa.”
Cậu ta hạ thấp giọng: “Liên quan đến quá khứ của anh Gia.”
51
Hai nhà Trần Kim là bạn thân từ nhiều thế hệ, vì vậy hai người đã ở cùng nhau từ nhỏ.
Lần đầu tiên Kim Minh thấy Trần Ức Gia, anh đang bị một nhóm học sinh lớn tuổi chặn lại ở đầu đường không cho đi.
Kim Minh tấm tắc nói: "Cậu không biết đâu, mặt của anh Gia sưng tím bầm dập, cũng may có tôi ở đó, nếu không không biết sẽ ra sao nữa. Từ đó về sau, mối quan hệ của chúng tôi đã khăng khít rồi."
Tôi ngồi trên sô pha, không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Trần Ức Gia bị chặn ở đầu đường trông như thế nào.
Cảm giác này thì có vẻ hợp với Kim Minh hơn.
"Sao anh Gia lại bị mấy anh lớn chặn lại?"
Kim Minh quay mặt đi hừ một tiếng: "Đừng có hỏi, đó không phải trọng điểm."
"Ồ, được."
"Mấy người chú Trần thường rất bận rộn, không có thời gian chơi cùng anh Gia. Cậu ấy thường ở một mình nên tính tình cũng trở nên lạnh lùng." Cậu ta nói rồi dừng lại một chút, kiêu ngạo nói tiếp: "Nhưng cũng may cậu ấy có người bạn như tôi."
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra ghi chép lại, thiếu thốn tình cảm.
Tôi nhất định phải đối xử thật tốt với anh Gia.
Kim Minh cúi đầu liếc nhìn, gật gù hài lòng: "Đúng rồi, kế hoạch chinh phục anh Gia có thể đi theo hướng này."
Cậu ta nghĩ một lúc rồi bảo: "Tối nay cậu cứ đến đầu giường cậu ấy đọc truyện cổ tích trước khi ngủ đi."
"…"
Điên hả ba?
52
Kim Minh nói liên tục suốt buổi sáng.
Tôi chăm chú lắng nghe.
Khi Kim Minh nói khô cổ họng và đứng dậy chuẩn bị rót nước, bỗng dưng cậu ta cười toe toét như thể nhớ ra điều gì thú vị, lại ngồi trở lại.
"Anh Gia có một vết sẹo ở đây." Cậu ta vỗ vỗ lên cánh tay, cười rất damdang: “Cậu biết sao không?"
Có vết sẹo.
Con trai có sẹo thì cũng bình thường mà.
Tôi thử hỏi: "Đánh nhau hả?"
Nhắc đến chuyện này Kim Minh suýt nữa thì cười ngất: "Haha, cậu tuyệt đối không thể đoán nổi đâu. Đó là lúc anh Gia còn nhỏ về quê rơi vào chuồng lợn rồi bị lợn đuổi cắn đấy."
Tôi cứng đờ cả mặt: "Hả?"
…… Anh Gia bị lợn đuổi cắn sao?
"Hahahahahahahahaha, cười chết ông đây mất."
Kim Minh đập tay xuống bàn cười cực kỳ lớn. Khi Trần Ức Gia mở cửa bước ra, lạnh lùng liếc Kim Minh một cái cậu ta mới cố gắng kiềm chế được tiếng cười, kéo tôi lại nói khẽ: "Cậu tuyệt đối không được nói là tôi nói cho cậu biết đâu."
Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta: "Tại sao?"
Kim Minh không trả lời, đứng dậy vỗ tay: "À đúng rồi, nhắc nhở một chút, anh Gia thích sườn xào chua ngọt nhất."
53
Tôi muốn triển khai kế hoạch tiếp cận anh Gia, nhưng Kim Minh kiên quyết bắt tôi phải cầm sách đến cạnh giường đọc truyện cổ tích trước khi ngủ.
Tôi cảm thấy đây không phải là việc của người bình thường có thể làm được.
Nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra cách nào khác để mối quan hệ trở nên gần gũi hơn, tôi buồn rầu đi vòng quanh bếp.
Quan tâm.
Phải quan tâm như thế nào đây.
Tôi gãi đầu, nghiêng đầu đi thì thấy một quả bưởi tròn vo.
54
Khi tôi gõ cửa phòng của Trần Ức Gia, anh ấy đang cầm sợi dây nhỏ màu đỏ, chăm chú nhìn vào nó. Những ngón tay của anh dài, khớp xương rõ ràng, sợi dây đỏ quấn quanh đầu ngón tay, vô cùng nổi bật và thu hút ánh nhìn.
Tôi vô thức sờ tay lên cổ tay của mình, dường như đã lâu rồi sợi dây đỏ này không quay lại bên tôi.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh ngẩng đầu liếc nhìn, rồi cất sợi dây đỏ đi.
"Anh Gia có ăn bưởi không, vừa bóc xong."
Tôi nâng lên một quả bưởi hình trái tim đỏ tươi mà mình đã tốn nhiều công sức để bóc cho Trần Ức Gia xem.
Trần Ức Gia cúi đầu nhìn một cái: “Bạn học Giản lại muốn làm gì đây."
Làm gì có?
Tôi đưa quả bưởi lên trước mặt anh: “Trông có đẹp không, nếm thử đi, ngọt lắm."
Trần Ức Gia gật đầu: “Xấu quá, trái tim còn méo."
Tôi ôm quả bưởi, nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, nghẹn ngào nói: “Anh Gia, tôi bóc cả buổi chiều đấy."
Trần Ức Gia nhướng mày, như thể nghe thấy điều gì thú vị: “Cả buổi chiều mà còn bóc được xấu như vậy."
Á á á đừng nói nữa.
Tôi sắp bị chê cười đến khóc rồi.
"Nhưng mà…" Trần Ức Gia nếm một miếng, ngạc nhiên nói: “Quả thật rất ngọt."
Hình như tâm trạng của anh cũng khá tốt, nghiêng đầu cười với tôi: “Vậy cảm ơn bạn học Giản."
Tôi ôm quả bưởi được yêu thương mà lo sợ: “Vậy chuyện trưa nay... Anh Gia không giận nữa chứ?"
Trần Ức Gia nhướng mày, suy nghĩ một lúc: “Điều đó quan trọng lắm à?"
Tôi thành thật nói: “Tâm trạng của anh Gia rất quan trọng đối với tôi."
Trần Ức Gia nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, suy tư một lúc mới lên tiếng: “Bạn học Giản rất thích tôi ư?"
Bị hỏi một cách thẳng thắn như vậy, tôi hơi căng thẳng: “Haha nếu nói thích thì anh Gia có ghét tôi hơn không?"
Trần Ức Gia suy nghĩ một chút: “Ghét thì không."
"Nếu bạn học Giản bình thường một chút thì cũng khá tốt."
…
Tôi, không bình thường sao?
Tôi ngơ ngác chớp mắt.
"Cậu đột nhiên xuất hiện thật sự khiến người ta đau đầu."
"À cái này haha…" Tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Đây hoàn toàn là sự cố mà."
Anh ngước mắt nhìn tôi: “Bạn học Giản đã thấy tôi ở đâu vậy?"
Tôi kể về hai lần gặp gỡ trước đó, không nhắc đến chuyện giẫm lên giày.
Trần Ức Gia im lặng một lúc.
Tôi hơi căng thẳng nhìn biểu cảm của anh, vẻ mặt hờ hững, vẫn đẹp như thường.
"Anh Gia?"
Trần Ức Gia hồi thần lại: “Tôi nhớ ra cậu rồi."
Tôi mở to mắt, ngay khi chạm mắt với Anh Gia, hàng triệu khả năng lóe lên trong đầu.
Không lẽ... Anh Gia đã sớm... Chú ý đến tôi rồi? Nhể?
Tình cảm thầm kín?
Yêu mà không được?
Ngày đêm nhớ nhung?
Tôi vui mừng khôn xiết trong lòng.
Trần Ức Gia vô thức cúi đầu nhìn đôi giày: “Cậu đã giẫm lên chân tôi một lần."
"…"
Cái này mà anh cũng nhớ được ư?
Quên đi quên đi.
55
Tôi cảm thấy vô cùng vui mừng trước sự thay đổi nhẹ nhàng trong mối quan hệ với Trần Ức Gia.
Cả buổi chiều, tôi chạy vào phòng Trần Ức Gia rất nhiều lần. Theo đúng tiêu chuẩn mẹ chăm sóc tôi, tôi đã dồn hết 200% sức lực vào việc chăm sóc anh.
Dường như Trần Ức Gia rất thích đọc sách, lúc đó anh ngồi trước bàn, cầm sách trên tay, chăm chú nhìn vào bàn đầy thức ăn mà không nói lời nào.
Khi tôi vừa định đặt đĩa sườn xào chua ngọt mà mình đã vất vả làm cả buổi lên bàn, cuối cùng Trần Ức Gia cũng không nhịn được mà ngăn lại.
"Bạn học Giản, cậu đang làm gì vậy?"
Tôi đẩy những đồ vật lộn xộn trên bàn sang một bên, dọn ra một chỗ trống nhỏ: “Món này vừa làm xong, anh Gia có muốn thử không?"
"..." Trần Ức Gia cúi mắt liếc nhìn, lông mày nhíu lại.
Sợ anh không nhận ra, tôi thì thầm nhắc nhở: “Sườn xào chua ngọt."
Lông mi của Trần Ức Gia khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn tôi, như thể có rất nhiều điều muốn nói nhưng vì lịch sự nên không nói ra, chỉ cong khóe miệng mỉm cười.
Tôi biết anh muốn nói gì.
Món này trông thật sự giống như một đống phân.
Nhưng về hương vị thì thật sự đã tốt hơn so với những lần trước.
Tôi đưa cho anh đôi đũa, ngước mắt mong chờ nhìn anh.
Khóe miệng Trần Ức Gia khẽ co giật.
Cuối cùng, anh vẫn thử một miếng, im lặng một lúc rồi nói: “Chín rồi."
Chín rồi?
"Nhưng…" Trần Ức Gia chỉ vào bàn đầy ắp món ăn: “Bạn học Giản, chiều nay cậu làm gì vậy?"
"Tôi…" Tôi nắm chặt mép áo, ngượng ngùng: “Anh Gia, thực ra do công việc nên bố mẹ tôi cũng thường không có nhiều thời gian ở bên tôi, cũng vì để chúng ta có cuộc sống tốt hơn."
Trần Ức Gia nhìn tôi, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Tôi càng nắm chặt mép áo, càng ngượng ngùng hơn: “Nếu anh Gia không ngại, tôi có thể ở bên anh Gia, gọi lúc nào cũng được."
"..." Trần Ức Gia im lặng một lúc: “Có phải chúng ta có chút hiểu lầm không, bạn Giản?"
Hả?
Hiểu lầm gì?
Tôi ngẩn ra.
Tôi hồi tưởng lại những gì vừa nói, “gọi lúc nào cũng được."
Có phải tôi quá vội vàng nên không giữ được khoảng cách không?
"Tôi không có ý gì khác…" Tôi liên tục xua tay: “Nếu anh Gia không muốn thì coi như tôi chưa nói gì."
Trần Ức Gia ngẩn ra, thu hồi ánh mắt, thở dài: “Thôi được."
Anh nhanh chóng dọn dẹp bàn một chút, nghiêng đầu nhìn tôi một lúc, trầm tư nói: “Bạn học Giản không cần phải như vậy, mọi người đều là người bình thường…"
"Anh Gia không phải." Tôi vội vàng cắt ngang: “Tôi thích anh Gia… Anh Gia không phải người bình thường, mà là người trong lòng tôi."
Tôi nói xong câu đó, không khí bỗng chốc ngưng lại một giây.
Tôi chậm lụt nhận ra, mặt đỏ bừng.
Vừa rồi tôi đã nói gì?
Sao lại đột nhiên thổ lộ tình cảm?
Thế này không phù hợp chút nào.
Rõ ràng Trần Ức Gia cũng không ngờ, cơ thể dựa vào bàn mà ngẩn ra, những gì muốn nói cũng bị nghẹn lại ở cổ họng.
Tôi đỏ mặt chạy đi.
Cái này, cái này, cái này, không phù hợp, không phù hợp.