56
Buổi tối, tôi thậm chí không dám nhìn Trần Ức Gia.
Sắc mặt anh cũng có vẻ hơi khác thường, cúi đầu suy nghĩ điều gì đó.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, Trần Ức Gia ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi hoảng hốt quay đi chỗ khác.
Cảm giác căng thẳng không rõ lý do này là sao vậy?
57
Sau bữa tối, tôi suy đi tính lại mãi, cuối cùng vẫn cầm một cuốn sách đi gõ cửa phòng Trần Ức Gia.
Trần Ức Gia nhìn xuống cuốn sách trong tay tôi, nghi ngờ lên tiếng.
"Chuyện kể trước khi ngủ?"
Lần này anh thực sự không nhịn được: “Bạn học Giản, có phải cậu có hiểu lầm gì với tôi không?"
Cái gì?
"Trông tôi giống người thiếu thốn tình thương lắm à?"
Hả?????
58
Xem như tôi đã hiểu, Kim Minh chính là người phát ngôn không đáng tin cậy.
Cái gì mà cha mẹ quá bận rộn, không có thời gian bên cạnh, chính là vì cảm thấy quá gò bó nên Trần Ức Gia mới chuyển ra ở riêng.
Đúng là những chiến lược vớ vẩn, toàn là giả dối.
Tôi bước ra khỏi phòng, tức giận gọi điện cho Kim Minh.
"Kim Minh, cmn cậu chạy đi chết ở đâu rồi?"
Âm thanh bên Kim Minh rất lộn xộn, kèm theo tiếng gió rít: “Cảm ơn bạn học đã gửi vị trí, tôi đi theo đuổi ước mơ đây."
"Cậu…."
Kim Minh ngừng lại một chút: “Cậu cố gắng lên! Cái lùm mía tôi không nói nữa, vali chạy mất rồi…" ?
Tôi nén giận, vừa định nổi cáu thì bỗng nghe thấy tiếng sách rơi vang lên sau lưng.
Tôi hoảng hốt quay lại, thấy Trần Ức Gia đã đứng ở cửa không biết từ lúc nào.
Anh nhìn tôi vài giây rồi lên tiếng.
"Cho nên, cậu đều là nghe Kim Minh nói à?"
Tôi nắm chặt điện thoại đã bị cúp, cảm thấy như bị bắt quả tang: “Cậu ta nói, cậu ta có cách…"
"Cậu để Kim Minh dạy cậu?" Trần Ức Gia như cười trong tức giận.
"Cậu ta nối dây tơ hồng giúp người ta, giúp mười người thì mười người đều thất bại."
"Nếu không phải vì cái mặt đó, cậu ta đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi."
"..."
Tôi vô tình nhớ đến gương mặt hết sức tự tin của Kim Minh, siết chặt tay lại.
Cứng rắn.
Nắm tay cứng rồi.
Trần Ức Gia cúi xuống nhặt cuốn sách rơi, nhìn vào dòng chữ lớn "Câu chuyện trước khi ngủ" trên bìa sách. Anh bỗng cười: “Đây cũng là cách cậu ta nghĩ ra hả?”
Tôi cứng ngắc gật đầu.
"Cậu cũng tin sao?"
"Tôi…"
Đã bắt đầu hối hận rồi.
Trần Ức Gia khen ngợi: “Thật sự rất dũng cảm."
Tôi có chút bực bội nắm chặt góc sách: “Cậu ta nói rất hiểu anh Gia…"
Trần Ức Gia mỉm cười.
Nụ cười khiến tôi rất sợ hãi.
Tôi bỗng nói: “Vậy anh Gia dạy tôi đi?"
Nói xong câu này, tôi gần như muốn cắn đứt lưỡi mình.
Bảo Trần Ức Gia dạy người ta cách chinh phục mình?
Cái đầu thiên tài nào mới hỏi ra câu hỏi như vậy chứ?
Trần Ức Gia gật đầu: “Được thôi."
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu.
Trần Ức Gia lại mỉm cười nhẹ: “Bạn học Giản, đi rửa mặt rồi ngủ đi."
59
Theo thông tin đáng tin cậy mà Kim Minh đảm bảo bằng mạng sống, chắc chắn món sườn xào chua ngọt này không sai.
Để cho Trần Ức Gia cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của tôi, giữa đêm khuya tôi đã tìm kiếm công thức và chạy vào bếp.
Một tay tôi cầm xẻng, một tay cầm dao, làm theo từng bước trong công thức, quyết tâm phải làm được món này.
Nhưng rõ ràng, tôi không thuộc kiểu những người có tài năng bẩm sinh.
Khi Trần Ức Gia tỉnh dậy giữa đêm thấy tôi trong bếp, anh nhíu mày.
"Cậu đang làm gì vậy…?"
Tôi cầm cái xẻng, im lặng vài giây, bình tĩnh nói: “Nấu ăn."
Trần Ức Gia không nói gì, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Tôi thấy được sự nghi ngờ sâu sắc từ trong ánh mắt của anh.
Đúng rồi, ai mà bình thường lại dậy giữa đêm hôm khuya khoắt để nấu ăn chứ.
Chắc chắn Trần Ức Gia càng nghĩ tôi có vấn đề.
Trần Ức Gia tiến lại nhìn thoáng qua trong nồi, chỉ một cái thôi mà sắc mặt lập tức thay đổi.
"Bạn học Giản, thực ra cậu không cần phải kiên trì như vậy đâu."
Ủa alo??
Tôi bị tổn thương sâu sắc.
60
Trần Ức Gia xắn tay áo lên, ngón tay của anh vẫn đẹp như mọi khi. Trên cổ tay buộc một sợi dây đỏ, viên đá tròn trắng sáng treo ở phía dưới, trông vô cùng đẹp mắt.
“Cậu có muốn học không?”
Tôi gật đầu: “Muốn.”
“Tại sao?” Anh vừa nói vừa liếc nhìn vào nồi: “Trước đây bạn học Giản chưa bao giờ vào bếp phải không?”
Tôi nhìn chằm chằm căn bếp lộn xộn, ngập ngừng gật đầu: “Không nhiều.”
Nhưng tôi đã hỏi Kim Minh, cậu ta khẳng định nhiều lần rằng Trần Ức Gia thích sườn xào chua ngọt, chắc chắn không sai.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, thử hỏi: “Anh Gia, cậu thích sườn xào chua ngọt đúng không?”
Trần Ức Gia giật mình, ánh mắt lóe lên: “Bạn học Giản không cần phải…”
“Có cần chứ.” Tôi mở nồi xương ra, làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh Gia thích kiểu con gái nào vậy?”
Trần Ức Gia cụp mắt không nói gì.
Tôi sốt ruột chờ đợi, tay lật sườn trong nồi càng nhanh hơn, làm nồi kêu lách cách.
Trần Ức Gia lấy cái xẻng từ tay tôi, cân nhắc một chút: “Sườn bị bạn học Giản đâm cho nát hết rồi.”
“Vậy anh Gia thích kiểu con gái nào?”
Trần Ức Gia dừng lại một chút: “Cảm giác thôi.”
Cảm giác.
Cảm giác gì?
Tôi cũng không biết lấy đâu ra can đảm, bỗng dưng tiến lại gần: “Anh Gia, cậu nhìn tôi có cảm giác không…”
Khi tôi tiến lại gần, đúng lúc Trần Ức Gia quay đầu lại, khoảng cách gần trong gang tấc, tôi ngừng thở.
Lông mi Trần Ức Gia khẽ rung, anh đứng im tại chỗ, trong chốc lát quên mất phản ứng.
Anh có làn da cực kỳ đẹp, ngũ quan ưu tú, môi đầy đặn, tôi vô thức nuốt nước bọt.
Nếu hôn xuống, chắc chắn cảm giác sẽ rất tuyệt.
Muốn hôn ghê.
Hôn một cái chắc cũng không sao nhỉ?
Không được.
Tôi lập tức phủ nhận.
Trần Ức Gia sẽ nghĩ đến việc giết tôi.
Nhưng… Tôi liếm liếm môi.
“Anh Gia, có thể hôn một cái không?”
Đồng tử Trần Ức Gia đột nhiên mở to. Anh theo phản xạ đưa một ngón tay chống vào trán tôi.
Cảm giác lành lạnh ở trán làm tôi như tỉnh mộng.
Trần Ức Gia cúi nhìn tôi, trong không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy nhịp tim đập của chính mình.
Đôi môi Trần Ức Gia hơi mở ra khép lại, lặng lẽ thốt ra vài chữ: “Cậu nói xem?”
Quả thật là trên đầu chữ "sắc" (色) có một con dao (刀).
Quá quá quá xúc phạm.
Tội lỗi, tội lỗi.
61
Tôi lại một lần nữa chọc giận Trần Ức Gia. Anh vốn định dạy tôi nấu ăn, nhưng giờ thì không còn tâm trạng nữa, quay lưng đi về phòng ngủ.
"Đừng, đừng, đừng, tôi không hôn nữa."
Tôi vội vàng kéo Trần Ức Gia, kéo được một nửa thì nhớ ra anh không thích tiếp xúc với người khác, nên lại buông lỏng tay, buồn bã nói: “Anh Gia."
"Tôi không có đầu óc, cậu đừng so đo với tôi."
Trần Ức Gia dừng bước một chút, thở dài: “Muộn rồi, lần sau đi."
Cơ hội hiếm hoi để ở riêng nuôi dưỡng tình cảm đã mất, tôi gớt nước mắt chạy về phòng ngủ.
Tôi ôm gối, chôn đầu trong chăn, rất buồn bã.
Muốn hôn thì tự nghĩ thầm thôi, sao phải nói ra chứ.
Tôi nước mắt ngắn dài, trở mình mãi không ngủ được.
Tôi nghĩ xem ngày mai phải làm gì để cứu vãn tình hình.
Nhưng không ngờ tôi vừa nhắm mắt lại, quay người một cái đã lăn vào lòng Trần Ức Gia.
Lần này tôi thật sự bị dọa sợ.
Chưa bao giờ có tình huống kỳ quái như vậy.
Trần Ức Gia cũng chưa ngủ, đang ngước mắt nhìn trần nhà. Tôi cảm nhận được cơ thể anh cứng lại, cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm u ám.
"Ha ha..."
Tôi ngượng ngùng dịch sang một bên.
"Bạn học Giản…" Trần Ức Gia ngồi dậy, chắn ánh sáng từ ánh đèn phía sau. Sắc mặt anh bị che khuất trong bóng tối không thể nhìn rõ: “Cậu thật sự rất không tuân theo chuẩn mực."
Tôi biết, tôi biết.
Tôi rưng rưng gật đầu.
Sao tôi lại có thể chính xác lăn vào lòng như vậy.
Trần Ức Gia lại yếu ớt thở dài.
"Bạn học Giản, có phải cậu có ám ảnh khó nói gì với cái giường này của tôi không?"
Tôi hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Ức Gia, chuyện này không liên quan gì đến cái giường cả.
Chủ yếu là do con người thôi.
Trần Ức Gia sờ vào viên đá tròn trên cổ tay: “Tôi thật sự rất tò mò cậu biến tới đây kiểu gì."
Tôi ôm gối, từ từ ngồi dậy, thành thật nói: “Tôi chỉ trở mình một cái đã lăn vào trong lòng anh Gia."
"…"
Trần Ức Gia không nói gì nữa.
Lý do này thật sự kỳ quặc đến mức không thể tin nổi.
Tôi im lặng một lát: “Anh Gia, Kim Minh nói, đây là sợi tơ hồng bê tông cốt thép mà Thần Tình yêu buộc."
Trần Ức Gia liếc tôi: “Cậu muốn nói gì?"
"Biết đâu có khả năng nào đó, chúng ta thực sự có duyên?"
Trần Ức Gia nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay: “Biến lại một lần nữa đi."
Hả?
62
Tôi ôm gối trở lại phòng ngủ.
Tôi nằm trên giường lăn lộn một lúc, quay đầu lại, không bất ngờ gì khi đối diện với ánh mắt của Trần Ức Gia.
Đôi mắt đen của anh hơi chớp chớp, như thể nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi, ngây ra tại chỗ vài giây.
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Anh Gia... Thấy rõ chưa?"
Trần Ức Gia nhìn tôi, rồi nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, hơi nhíu mày: “Làm lại lần nữa."
Còn phải làm lại?
Tôi lại ôm gối trở về phòng ngủ, lăn lộn thêm vài vòng. Rồi tôi lại quay người, lại xuất hiện từ không trung.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Trần Ức Gia tháo sợi dây đỏ trên cổ tay xuống: “Nó đã nhấp nháy."
Có ý gì?
"Trước khi cậu biến sang, nó sẽ nhấp nháy một cái."
Tôi nhìn sợi dây đỏ trong tay anh, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Quả nhiên là sợi dây đỏ mà Nguyệt Lão buộc sao?
Đáng tin cậy quá rồi đó.
Trần Ức Gia lật qua lật lại sợi dây đỏ trong tay, thắc mắc hừ một tiếng.
Tôi lén lút lại gần một chút: “Anh Gia, cậu đã đeo cái này lâu rồi à?"
Trần Ức Gia gật đầu.
Không hiểu sao ngực tôi bỗng dâng lên một cảm giác tự tin. Số phận đã định, người được chọn không ai khác ngoài tôi.
Tôi lại lặng lẽ dựa sát vào anh: “Anh Gia, tôi hơi sợ."
Trần Ức Gia nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm: “Bạn học Giản, lúc này cậu không nên nhân cơ hội lại gần đâu."
Tôi bị vạch trần, chỉ biết cười gượng: “Anh Gia, tôi thật sự sợ mà."
Trần Ức Gia nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ, nghiêng đầu nhìn tôi một lúc: “Bạn học Giản đang vui vẻ vì điều gì vậy?"
Tôi nhìn sợi dây đỏ trong tay anh: “Vui vì sợi dây đỏ, nó đẹp quá đi."
Càng nhìn càng thích.
Trần Ức Gia ngạc nhiên nhìn tôi một cái.
Tôi lại cười khúc khích hai tiếng, muốn lại gần, nhưng Trần Ức Gia dùng một ngón tay chạm vào trán tôi.
"Trông cậu như là đứa ngốc ấy."
Ngón tay Trần Ức Gia ấn mạnh, tôi ngã ra phía sau, nằm trên giường.
Tôi tự cười một lúc, rồi lại ngồi dậy chống cằm nhìn anh.
"Anh Gia thường thích làm gì vào thời gian rảnh?"
Trần Ức Gia sờ viên đá tròn: “Khá nhiều, không có gì là thích nhất."
Anh dừng lại một chút: “Còn cậu thì sao, bạn học Giản?"
"Thích đồ ngọt, thích kem, hồi nhỏ rất mong chờ sinh nhật."
Ánh mắt Trần Ức Gia sáng lên, như thể nhớ ra điều gì.
"Nói đi, anh Gia... Khi nào đến sinh nhật cậu?"
"... Ngày mai."
"Ngày mai thật hả?"
Nhanh vậy.
Tôi không chuẩn bị gì cả.
Tôi hoảng hốt lăn lại lên giường, đếm ngón tay mà ngẩn người.
Trần Ức Gia hừ nhẹ một tiếng.
Chủ đề kết thúc, căn phòng rơi vào im lặng.
Ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn dày đặc, Trần Ức Gia không ngủ được, tôi càng không ngủ được, lăn qua lộn lại vài vòng.
Tôi đã kiềm chế rất lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi.
"Anh Gia, hồi nhỏ cậu có bị heo cắn không?"
Trần Ức Gia ngạc nhiên: “Cậu đang nói về chú bé đần Kim Minh đó phải không?"
"Có cậu ta bị thôi chứ ai khác, mà tôi còn phải cứu cậu ta nữa…" Anh chỉ vào vị trí trên cánh tay: “Chỗ này còn bị cắn, vừa bẩn vừa hôi."
...
Quả nhiên, Kim Minh thật sự không đáng tin chút nào.
"Vậy... Hồi tiểu học cậu bị chặn đường cũng là giả?"
Trần Ức Gia nhớ lại điều gì đó, cười lạnh một tiếng.
Chắc chắn tôi đã hiểu ra điều gì đó.
Hồi tiểu học Trần Ức Gia học rất giỏi, giữ vững vị trí đầu, Kim Minh đứng thứ hai.
Cậu ta không phục.
Sau giờ học, cậu ta dẫn theo vài thằng bạn chặn đường Trần Ức Gia, muốn xả giận.
Nhưng Kim Minh không ngờ rằng Trần Ức Gia trông có vẻ gầy gò lại đánh bại bọn họ chỉ trong vài chiêu.
Kim Minh ôm mông, vừa ấm ức vừa không dám nói lời nào. Cuối cùng, cậu ta cắn răng gọi một tiếng "Anh Gia" mới được thả ra.
Tôi nghe đến đây mà nổi lên sát khí.
Tên khốn Kim Minh, thông tin tình báo hoàn toàn lệch lạc.