1

Xung quanh là tiếng ngáy vang dội, chỉ có tôi đứng im tại chỗ như một bức tượng đá.

Haha, chắc đang mơ thôi.

Tôi nằm ngửa ra sau, đột nhiên vươn tay muốn kéo chăn trùm lên đầu.

Kéo một cái, không thấy gì.

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn, bên kia chăn có một chàng trai đang nằm.

Hơi thở anh đều đặn, khuôn mặt bình thản.

Tôi nhìn chằm chằm vào sườn mặt nghiêng trong bóng tối vài giây, ngay lập tức như bị sét đánh.

Trần Trần Trần Trần Trần Ức Gia.

Haha, chắc chắn đây là mơ, thật là táo bạo quá.

Tôi run rẩy bấm mạnh vào đùi mình, cơn đau nhói lập tức truyền đến, tay tôi run rẩy càng mạnh hơn.

Đau.

Không phải mơ.

Tôi thật sự đã ngủ trên giường của Trần Ức Gia.

Lý trí ít ỏi của tôi sụp đổ trong chớp mắt, tôi nằm im trên giường không dám thở.

Trần Ức Gia trở mình, rồi lại ngủ say.

Cái quái gì đang xảy ra vậy, hả?

Tôi rón rén đi về phía cửa, mở cửa ra, vừa thò đầu ra nửa chừng đã rụt lại.

Chết tiệt, có camera.

Không đi ra cửa được, trèo qua cửa sổ thì tầng quá cao.

Đúng lúc này, bỗng nhiên trên giường có chút động tĩnh, hình như có người sắp tỉnh dậy.

Tôi lại rón rén nằm lại trên giường, kéo một nửa cái chăn bên cạnh, nhắm mắt giả chết.

Âm thanh xỏ dép trên sàn vang lên trong bóng tối, tôi áp sát bên Trần Ức Gia, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp thở nhẹ nhàng của anh.

Đầu ngón tay tôi lại run rẩy nhẹ.

Chưa bao giờ tôi lại gần Trần Ức Gia đến vậy, tôi có chút hồi hộp.

Âm thanh nước chảy từ nhà vệ sinh vang lên rõ ràng, tôi bị chăn che kín, không thở nổi, cảm thấy hơi thở trở nên gấp gáp.

Tôi đã uống bao nhiêu nước trước khi ngủ vậy nhỉ.

Đợi một lúc, âm thanh dừng lại, tiếng cửa nhà vệ sinh mở vang lên.

Tôi nín thở, vào lúc quan trọng này, Trần Ức Gia lại động đậy.

Bước chân tiến lại gần, Trần Ức Gia có vẻ ngủ không ngon, kéo kéo chăn mà không nhúc nhích.

Tôi nắm chặt góc chăn không dám buông tay.

Âm thanh bước chân phía sau tiến lại gần, còn kèm theo một câu hỏi ngạc nhiên: “Chết tiệt, tôi hoa mắt rồi, sao anh Gia lại lớn một đống thế này?"

Trần Ức Gia bị tiếng nói này đánh thức, động đậy người muốn trở mình.

Tôi càng run hơn, không giữ được nổi góc chăn, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chăn bỗng nhiên bị lật lên.

Toang rồi, tôi nghĩ.

Tối nay không còn mặt mũi nữa.

"Thật kỳ lạ, cậu vừa đi đâu vậy Giản Âm?"

Giọng nói nữ thấp thoáng bên tai, tôi ngẩng đầu nhìn, ký túc xá quen thuộc và bạn cùng phòng trước mắt.

Cô ấy ngạc nhiên dụi mắt, như thể chưa tỉnh ngủ: “Rõ ràng là vừa rồi giường này trống."

"..."

"Cậu ngái ngủ đấy."

2

Bạn cùng phòng điên rồi, tôi cũng điên nốt.

Cô ấy nghĩ tối qua có ma, còn tôi thì cảm thấy mình bị ma ám.

Sao người sống sờ sờ có thể đột ngột xuyên không, cái này có hợp lý không?

Sáng sớm dậy, Lâm Lâm kéo tôi đi cầu bình an.

Nói đến chuyện này, tôi bỗng nhớ lại việc tuần trước theo mẹ đi chùa.

Bà ấy nói chùa này rất linh, cầu gì cũng ứng.

Lúc đó tôi cầu nguyện——

Một tia sét giáng xuống đầu, tôi nuốt nước bọt, một lúc sau vẫn không thể tin nổi.

Điều này quá vô lý.

Lâm Lâm thúc giục: “Đi thôi."

"Không đi, sắp thi rồi." Tôi vội vàng xua tay, ánh mắt lướt qua dưới gối thấy một sợi dây đỏ sáng chói.

Tôi kéo ra xem, một sợi dây đỏ tươi treo một viên đá tròn rất nhỏ.

Tròn trịa, mịn màng, cảm giác thật dễ chịu.

Đó là sợi dây đỏ mà Trần Ức Gia thường đeo ở cổ tay.

Tôi ngẩn người, sao tự dưng lại có cái này.

Cầu “đỏ” tình cũng đâu phải kiểu này. Thấy sắp đến giờ, tôi vội vàng cất sợi dây đỏ vào túi rồi đi đến thư viện.

Vì thi cuối kỳ, thư viện đông nghịt, tôi vô thức nhìn qua chỗ ngồi trống đối diện, người đó vẫn chưa đến.

Tôi cúi đầu đọc sách nhưng trong đầu toàn là chuyện tối qua, vừa thấy vô lý vừa nghĩ cách trả lại sợi dây đỏ cho Trần Ức Gia.

Trong lúc tôi mơ màng, có tiếng động nhẹ từ phía đối diện, tôi vô thức ngẩng đầu, da đầu căng lên.

Người đến chính là Trần Ức Gia.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, đặt sách lên bàn rồi cúi đầu đọc.

Trần Ức Gia có làn da rất trắng, lúc nào cũng ăn mặc sạch sẽ đơn giản, tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cổ tay đặt trên bàn.

Anh cụp mắt xem sách, vẻ xa cách giữa lông mày và mắt càng trở nên rõ ràng, lúc nào cũng có vẻ như không muốn tiếp xúc với người khác.

Tâm trí tôi vốn đã không tập trung, giờ Trần Ức Gia ngồi đối diện, tôi càng không thể học nổi.

Thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu giả vờ vô tình liếc nhìn anh.

Nghĩ xem phải làm sao để trả lại sợi dây đỏ cho chủ nhân của nó.

Có vẻ như anh cũng không quen, thường vô thức sờ cổ tay, sờ được một nửa thì ngẩn ra, rồi lại rụt tay về.

Tôi lật sách lung tung, tâm trí không ở đây.

Khi tôi chuẩn bị ngẩng đầu liếc một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trần Ức Gia.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hờ hững. Giọng điệu bình thản nhưng lạnh lùng như được một lớp băng mỏng bao phủ: “Bạn học, trên mặt tôi có chữ à?"

Tim tôi đập thình thịch, bao lâu qua, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Trần Ức Gia. Tôi hoảng hốt lắc đầu: “Không có."

Trần Ức Gia không nói thêm, như thể không muốn để ý đến tôi nữa, lại thu hồi ánh đi.

Tôi từ từ thở ra, sờ sợi dây đỏ trong túi, càng lo lắng hơn.

Quả thật, Trần Ức Gia khó tiếp xúc như lời đồn.

Hơn nữa, anh thực sự không nhớ tôi, hic hic.

3

Nếu nói ở trường không ai biết đến tôi, thì Trần Ức Gia lại là người mà ai cũng biết.  

Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt và khí chất của anh cũng đủ khiến người ta phải nhớ mãi.  

Chỉ cần có thể nói chuyện với anh một câu cũng đủ để các cô gái vui vẻ cả buổi.  

Tôi khá may mắn khi có thể nói chuyện với anh ba lần.  

Lần đầu tiên là buổi sáng, tôi ôm đồ ăn sáng cho cả ký túc xá trở về, mùa đông quá lạnh, cổng nhà ăn treo rèm dày.

Hai lớp rèm bên trong bên ngoài.

Khi tôi đang phân vân với đống đồ ăn trong tay, Trần Ức Gia đã ngẩng đầu mở rèm cửa, nhẹ nhàng nhìn lướt qua tôi.  

Tôi vội vàng lách người đi ra ngoài, gật đầu: “Cảm ơn."  

Lần thứ hai vào buổi tối bỗng dưng mất điện, giờ tự học kết thúc sớm.

Trên đường trở về ký túc xá tối đen, khi tôi đang cầm sách đi về thì bị người khác va phải, sách rơi xuống đất.

Trần Ức Gia nhặt lên, ném lại cho tôi.  

Tôi vội vàng đón lấy, gật đầu: “Cảm ơn."  

Bạn nghĩ hai lần đều là cảm ơn sao?  

Không phải.

Lần thứ ba tôi nói xin lỗi.  

Kể từ hai lần tiếp xúc trước, cảm tình của tôi dành cho Trần Ức Gia đã tăng vọt, tôi mong đợi lần gặp gỡ tiếp theo.

Nhưng từ đó về sau, tôi không còn cơ hội tiếp xúc gần với anh nữa.

Tôi cảm thấy bồn chồn trong lòng.  

Vì vậy, tôi âm thầm lên kế hoạch để xin số WeChat Trần Ức Gia, nhưng lại nhìn thấy sự lạnh lẽo vô cùng trong mắt khi anh từ chối.

Tôi càng căng thẳng hơn, không chú ý giẫm lên chân anh.  

Ngay trên đôi giày trắng của anh.  

Tôi vội cúi đầu xin lỗi: “Xin, xin, xin lỗi."  

Không thể nói sắc mặt của Trần Ức Gia khó coi, nhưng chắc chắn cũng dễ nhìn.  

Có thể nhận thấy anh muốn mắng người nhưng vẫn nhịn được. Cuối cùng anh chỉ nhếch miệng cười nhẹ rồi quay đi.  

4

Âm thanh rất khẽ kéo tôi trở lại thực tại, tôi lập tức hoàn hồn.

Trần Ức Gia gập sách lại, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.  

Tôi sờ vào sợi dây đỏ trong túi, vô thức nhìn theo bóng lưng anh.  

Bất kể nhìn từ góc độ nào, người xuất sắc cũng đều khiến người ta hài lòng. Người ta nói trời rất công bằng, vậy tại sao tôi lại không nhìn thấy Trần Ức Gia bị đóng cánh cửa nào? 

(Từ câu: Ông Trời rất công bằng, khi đóng một cánh cửa bị đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra => Trần Ức Gia hoàn hảo không có khuyết điểm)

Tôi thở dài, lấy sợi dây đỏ ra.  

Viên đá tròn vẫn giữ được hơi ấm, sờ vào rất dễ chịu.

Tôi mở cuốn sách của Trần Ức Gia, tranh thủ kẹp sợi dây vào trong sách rồi vuốt ve để bề mặt sách trở về trạng thái ban đầu, mới yên tâm ngồi lại vị trí của mình.

"Đồ trả về với chủ, đồ trả về với chủ." Tôi nhỏ giọng lầm bầm.  

Sợi dây đỏ này thực sự không phải thứ tôi mong muốn, nhưng mong rằng lần sau Trần Ức Gia ngủ vẫn sẽ vẫn buộc chặt trên tay.  

Khi ý nghĩ này xuất hiện khiến tôi thực sự cảm thấy sợ hãi.  

Lần sau là lần sau thế nào?  

Đừng để có lần sau nữa.

5

Miệng quạ đen không nên linh nghiệm quá nhanh.

Cũng không biết có phải do ban ngày nhìn thấy Trần Ức Gia hay không, mà giữa đêm tôi tỉnh dậy, âm thanh ngáy như sấm vang lên bên tai.

Tôi hoàn toàn đứng hình.

Không thể nào, lại nữa đấy à?

Tôi cảm thấy một câu chửi thề cũng không thể diễn tả hết tâm trạng của mình lúc này.

Tôi nằm im một lúc rồi bắt đầu cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh lại.

Trần Ức Gia ở ngay bên cạnh, tiếng thở rất nhẹ, khác hẳn với những gã đàn ông hôi hám khác.

Cứ nghĩ đến việc hiện tại đang nằm chung giường với Trần Ức Gia, nhịp tim tôi lại không ngừng tăng nhanh.

Trần Ức Gia à.

Nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ.

Tôi có phúc phận lớn đến vậy sao.

Tôi kích động lén lút lau nước mắt. Đúng lúc này, giường phát ra tiếng kêu cót két.

Tôi hơi giật mình, dựng tai lên cảm nhận cảm giác quen thuộc kỳ lạ này.

Tôi gần như phản xạ tự nhiên cuộn chăn lại, chui đầu vào.

Một giây sau, tiếng xỏ dép vang lên.

Xét theo phương hướng, lại là người anh em lần trước rồi.

Đi tiểu thường xuyên.

Tôi thầm nghĩ, đây không phải là dấu hiệu tốt đâu.

Cũng không biết lần này là do người anh em này quá buồn ngủ hay tôi gặp may, cậu ta không phát hiện ra cái gò đáng nghi trên giường của Trần Ức Gia.

Cậu ta lại lăn ra ngủ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi lén lút kéo một góc chăn lên, nhìn trộm anh.

Trần Ức Gia lúc ngủ có vẻ dịu dàng hơn thường ngày nhiều, thật khó để tưởng tượng rốt cuộc tại sao một người lại có thể ưu việt đến thế.

Dù ở gần như vậy, tôi cũng không dám có hành động gì.

Tôi vô thức cảm thấy Trần Ức Gia sinh ra đã là ánh sao sáng chói, tôi không dám làm ô uế anh.

Tôi nằm một lúc cũng thấy buồn ngủ. Không biết có phải do ảo giác không mà dường như trước khi ngủ, tôi thấy Trần Ức Gia chớp chớp hàng mi.

6

Sáng hôm sau, tôi ngồi trên giường với cái đầu như tổ quạ, nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mà rơi vào trầm tư.

Càng lạ lùng hơn là nó còn buộc lại rồi.

Tôi tháo sợi dây đỏ xuống, cầm trong lòng bàn tay lật đi lật lại, muốn tìm hiểu bên trong có bí ẩn gì.

Nhưng rõ ràng không nhìn ra được.

Không còn cách nào khác, tôi nhét vào túi rồi vào thư viện.

Sách đặt trước mặt mà tôi không thể đọc nổi, tôi cứ thế lẻn vào ký túc xá nam là sao nhỉ?

Tôi vắt óc suy nghĩ, phương pháp duy nhất nghĩ ra chính là, đợi thi xong, nghỉ hè tôi sẽ đến chùa một lần nữa.

Tôi thở dài, quay đầu liếc nhìn Trần Ức Gia. Tôi sờ sợi dây đỏ trong tay, thấy hơi chột dạ.

Trần Ức Gia vẫn ngồi ở vị trí hôm đó, sắc mặt không tốt cho lắm. Cuốn sách anh để trên bàn đã lâu không lật một trang nào, chắc là vì sợi dây đỏ này.

Đột nhiên tôi có một cảm giác thương cảm dâng lên. Dường như nam thần của tôi cũng khá thê thảm.

Trần Ức Gia ngồi đó không nhúc nhích, tôi cũng không dám động đậy.

Anh vừa dời tầm mắt, tôi lập tức lấy sách che mặt.

Khi Trần Ức Gia rời khỏi chỗ ngồi, tôi vội vàng bước từng bước nhỏ tiến lên, nhét sợi dây đỏ vào trong sách của anh một cách nhanh gọn lẹ.

Hôm qua Trần Ức Gia thấy tôi, sợi dây đỏ đã xuất hiện trong sách. Hôm nay tôi lại dùng chiêu cũ thì có phần hơi cố ý.

Vì vậy, hôm nay tôi tuyệt đối không thể để nam thần thấy mình.

Tôi chỉnh lại bìa sách, định rút tay lại để chạy trốn khỏi hiện trường.

Nhưng khi tay tôi vừa rút được một nửa thì bị giữ lại.

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Trần Ức Gia.

Tôi như đứng hình, cả người tê dại.

Trần Ức Gia không nói gì, tay còn lại cầm sách lên lắc lắc, sợi dây đỏ rõ ràng rơi xuống bàn.

"Lần trước cũng là cậu."

"Không... Không phải."

Trần Ức Gia buông tay, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

"Tôi nói... Là sợi dây đỏ này tự chạy đi thì cậu có tin không?"

Trần Ức Gia không nói có tin hay không, anh im lặng một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi lại: "Người ở trong ký túc xá tối qua là cậu đúng không?"

Tôi đứng đơ ra tại chỗ, cảm thấy từ đầu đến chân lạnh toát!

A a a a a.

Anh thật sự nhận ra tối qua rồi.

Trần Ức Gia nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đen như mực như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.

"Vì sao cậu lại xuất hiện ở ký túc xá nam?"

"Trên giường của tôi?"

...

Câu hỏi như một đòn chí mạng, tôi không biết nói gì. 

"Đúng đúng, xin lỗi cậu." Tôi hoảng hốt cúi người, vội vàng xách cặp chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play