34
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi…"
Tôi kéo mũ áo ngủ lên, không ngừng cúi đầu xin lỗi, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
"Thật sự xin lỗi… Tôi đảm bảo tôi không thấy gì cả… Thật đấy."
Không khí yên tĩnh như chết.
Tôi lại vội vàng cúi thấp đầu: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi."
"Tôi… Cmn tôi chỉ thuận miệng nói đùa thôi, cô thật sự làm vậy à Giản Âm?"
Kim Minh ngạc nhiên một lát, trong giọng nói tràn ngập sự không thể tin nổi: “Trời ơi, nhìn bề ngoài của cậu có vẻ hiền lành, mà cmn sao lại đen tối như vậy."
Đừng nói nữa, đừng nói nữa.
Tôi cảm giác có ánh mắt chết chóc như tia laser chiếu thẳng vào đỉnh đầu, làm đầu tôi ong ong.
Tôi ngẩng đầu lén nhìn sắc mặt Trần Ức Gia, còn u ám đáng sợ hơn tôi tưởng tượng.
Chân tôi mềm nhũn, ngã ngồi trên đất.
Trần Ức Gia nín nhịn mãi, tức giận đến đỏ cả vành tai.
Kim Minh ngớ người một hồi, hắng giọng: “Cậu còn quỳ làm gì, không cần đâu không đến mức đó đâu."
Nói xong cậu ta lập tức muốn kéo tôi lên, nhưng chỉ chạm vào một cái rồi rụt tay lại: “Sao lại ướt thế này, cậu đã ở trong đó bao lâu vậy?"
Trần Ức Gia đã cười lạnh ra tiếng.
Chân tôi càng mềm nhũn hơn.
Kim Minh bỗng thay đổi thái độ, cười he he hai tiếng: “Anh Gia thôi đi, thôi đi."
"Cậu cũng không thiệt thòi gì mà."
Kim Minh vừa nói xong lại quay đầu nhìn tôi, hỏi với giọng điệu gian manh: “Cậu đã nhìn thấy bao nhiêu rồi?"
Trần Ức Gia: "Cút ra ngoài."
35
Kim Minh bị Trần Ức Gia đá ra ngoài.
Tôi còn đang ngồi bệt trên đất, tay nắm chặt vạt áo ướt, từng giọt nước rơi xuống tí tách.
Ánh mắt Trần Ức Gia rơi vào chiếc áo ngủ ướt sũng của tôi, hít một hơi thật sâu: “Cậu có bản lĩnh thật."
Tôi khóc nức nở.
"Không phải đâu, tôi vừa tỉnh dậy đã... Đã như vậy."
Trần Ức Gia cười: “Vậy sao cậu không lên tiếng? Cậu đang nhìn cái gì?"
Tôi lau nước mắt: “Tôi không nhìn gì hết, tôi sợ, tôi không dám."
"Cậu khiêm tốn quá, còn chuyện gì mà cậu không dám nữa?"
"Nói là phòng tắm thì đúng là phòng tắm thật, lần sau sẽ là ở đâu đây?"
"Bạn Giản.” Trần Ức Gia cúi đầu, chân thành khen ngợi: “Cậu ghê gớm thật, Trần Ức Gia tôi nể cậu rồi."
Trần Ức Gia lạnh lùng như băng, cả người như một cái tủ lạnh di động.
Đông lạnh đến mức tôi không dám mở miệng.
Mau cứu tôi, mau cứu tôi, mau cứu tôi.
36
Trần Ức Gia nhìn chằm chằm tôi rất lâu. Ngay khi tôi tưởng anh sắp ném tôi vào trong, thì anh quay người trở về phòng ngủ.
Mông tôi ướt một mảng, lạnh lẽo dinh dính thật khó chịu. Tôi cựa mình một chút, cố gắng đứng dậy thì thấy chân tê cứng.
Trần Ức Gia từ phòng ngủ mang ra vài bộ quần áo sạch sẽ ném về phía tôi, lạnh lùng nói: “Đi thay đi."
Tôi ngạc nhiên nhận lấy, trên bộ quần áo này còn mang mùi hương của Trần Ức Gia.
Trần Ức Gia nhìn tôi một hồi lâu: “Còn không đứng dậy được à?"
"Tôi... Tôi tê chân quá... Có thể kéo giúp không?"
Tôi run rẩy đưa tay: “Cảm ơn anh Gia."
Trần Ức Gia thật sự bị tôi làm cho sốc đến cạn lời, lên tiếng cười nhạt: “Cậu làm nghề chọc tức người khác giỏi thật ha.”
Không phải đâu!!!
Tôi rơi nước mắt.
Tôi thật sự không đứng dậy nổi mà.
37
Trần Ức Gia nhìn tôi một lúc lâu, không vui vẻ gì mà đưa tay kéo tôi một cái.
Tôi ôm quần áo chuẩn bị đi vào phòng ngủ, lại bị Trần Ức Gia kéo về, tôi hoảng hốt quay đầu lại.
Trần Ức Gia sờ sờ chiếc áo ngủ ướt sũng của tôi: “Cậu thật sự không thấy gì à?"
Tôi lắc như trống bỏi: “Tôi không dám mà..."
Cuối cùng sắc mặt Trần Ức Gia cũng dịu xuống, tôi ôm quần áo đi khập khiễng trở về phòng ngủ.
Quần áo của Trần Ức Gia rất rộng, tôi mặc vào trông như đứa trẻ lén mặc áo của người lớn.
Khi tôi ra ngoài, sắc mặt Trần Ức Gia vẫn không dễ nhìn cho lắm. Có lẽ anh ngồi trên ghế sô pha càng nghĩ càng tức, ánh mắt nhìn tôi như muốn xé toạc tôi ra.
Tôi sợ hãi tột độ.
"Anh Gia..."
Trần Ức Gia lạnh lùng liếc tôi.
Lời giải thích mà tôi chuẩn bị trở nên vô cùng yếu ớt dưới ánh mắt đó, đến miệng chỉ hóa thành vô số câu "Rất xin lỗi".
Trần Ức Gia lạnh lùng cười một tiếng: “Bạn Giản thật sự khiến tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác đó."
"Anh Gia..." Tôi buồn bã rơi nước mắt: “Tôi thật sự đã đi chùa, không ngờ lại phát triển thành như vậy..."
"Tôi thật sự không dám mở mắt..."
"Tôi chả thấy gì cả..."
Dù tôi nói gì đi nữa, sắc mặt Trần Ức Gia cũng không khá hơn được.
Lần này tôi thật sự đã chạm tới giới hạn rồi.
Trần Ức Gia liếc tôi một cái lạnh lẽo, đưa tay mở điện thoại.
Tôi hoảng sợ tột độ, anh sẽ không gọi điện báo công an chứ: “Anh Gia..."
Trần Ức Gia hất tay tôi ra nhưng không hất được, ngước mắt nhìn tôi: “Bạn Giản, nếu cậu không buông tay thì tôi sẽ báo công an thật đấy."
Nước mắt tôi tuôn như suối.
"Anh Gia, hãy bỏ qua cho kẻ hèn này đi..."
38
Sau gần ba tiếng bị laser mạnh mẽ quét qua, cuối cùng cảm giác tức giận của Trần Ức Gia đã lắng xuống đôi chút.
Dù sao thì, sự việc này cũng không phải do tôi gây ra.
Sau khi trở về, tôi lập tức vội vàng chạy đến ngôi chùa.
Tôi thành tâm cầu nguyện hết lần này đến lần khác, mong muốn cứu vớt những chuyện xấu hổ này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến việc chinh phục nam thần, e là tôi sẽ khó sống nổi.
39
Kết quả của những lời cầu nguyện thành tâm của tôi không rõ ràng lắm.
Vào một đêm nào đó, tôi lại đột ngột chuyển đổi không gian, xung quanh hoàn toàn tối tăm.
Tôi sợ hãi siết chặt tay lại.
Âm thanh quái dị thê lương vang lên, tôi quay lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Khuôn mặt con ma đột nhiên nhảy ra từ màn hình suýt khiến tôi đăng xuất khỏi thế giới này.
Tôi hét lên một tiếng, lao sang bên cạnh theo bản năng.
Lúc đó, một tiếng "tách" vang lên.
Xung quanh bừng sáng lên.
Kim Minh đặt ngón tay trên nút công tắc, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, sau một lúc mới thốt lên một câu nhẹ nhàng: “Đậu mùa.”
“Cái này mà cũng được à.”
Cảm nhận được sự bất thường trong cánh tay, một cảm giác lạnh xộc lên từ đỉnh đầu, tôi từ từ quay đầu lại, đối diện với gương mặt điển trai gần trong gang tấc.
Sắc mặt của Trần Ức Gia thậm chí còn đáng sợ hơn cả gương mặt con ma.
Tôi buông tay ra.
Tiếng nuốt nước bọt vang lên trong phòng khách, hòa cùng nhạc nền phim kinh dị, tôi cảm thấy như mình đã lên thiên đàng.
“Anh Gia…”
Trần Ức Gia tắt TV, im lặng nhìn tôi.
Kim Minh cũng đến gần.
Tôi vô cùng xấu hổ che mặt lại: “Giết tôi đi.”
40
Có lẽ Trần Ức Gia đã quen với điều này, cảm xúc không còn mạnh mẽ như lần trước.
Anh ngồi trên sô pha, nghịch điều khiển từ xa: “Bạn Giản, không thể thoát khỏi sao?”
"Tôi cũng hoang mang lắm."
Kim Minh vuốt cằm: “Không ngờ yêu đương ôm ấp là có thật.”
"Cảm giác ôm anh Gia thế nào?"
“Không… Không dám cảm nhận.”
“Hay là thử ôm thêm lần nữa xem sao?”
Trần Ức Gia mỉm cười nhẹ.
Tôi vội vàng xua tay: “Không không không không được.”
41
Kim Minh là một trong số ít người có thể ở cùng với Trần Ức Gia. Lẽ ra hai người họ chỉ rãnh rỗi xem phim kinh dị, nhưng tôi lại xuất hiện, phá hỏng bầu không khí.
Có lẽ Trần Ức Gia cảm thấy không thoải mái, đã đi tắm để bình tĩnh lại.
Kim Minh nhìn bóng lưng của anh vào nhà tắm, như thể nhớ ra điều gì, hạ thấp giọng hỏi tôi: “Dáng người anh Gia thế nào, cậu nhìn thấy không?"
Tôi nhớ lại sự việc lần trước, hoảng hốt: “Thật sự không nhìn rõ."
Làm sao tôi dám nhìn cơ chứ.
Kim Minh cười lớn: “Sau này sẽ có nhiều cơ hội mà." ???
Cậu cậu cậu đừng nói lung tung.
Cậu ta vuốt cằm, rất nghiêm túc phân tích: “Tôi đã thấy không ít người theo đuổi, nhưng có năng lực như thế này thì cậu là người đầu tiên, phải nói tôi rất ngưỡng mộ cậu."
Cậu ta đang nói cái qq gì vậy?
Kim Minh tiến lại gần: “Làm một giao dịch nhé?"
Tôi ngẩng mắt nhìn cậu ta.
"Tôi giúp cậu theo đuổi anh Gia…" Cậu ta mở điện thoại ra: “… Cậu chỉ cần tiết lộ vị trí của ngôi chùa."
Hả?
42
Kim Minh nói rằng cậu ta có 9981 cách để theo đuổi người khác, tin cậu ta thì chắc chắn không sai.
Tôi đã tin.
Tôi đã ngây thơ tin.
43
Sau bữa tối, Trần Ức Gia có tâm trạng không được vui, đã tự mình trở về phòng ngủ.
Kim Minh không chịu rời đi, ngồi trên ghế sô pha vạch ra kế hoạch cho tôi.
"Có cái gọi là ‘gần quan được ban lộc’, trước tiên cậu cần phải ở lại đã." ?
Ở lại nhà Trần Ức Gia sao?
Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta, thật lòng cảm thấy có phần không ổn.
"Rút lại cái ánh mắt đó của cậu đi." Kim Minh liếc tôi: “Giáo sư tình cảm nổi tiếng của Đại học H đó hiểu chưa, tin tôi sẽ không thiệt đâu."
"Làm vậy có khiến anh Gia càng ghét tôi hơn không?"
"Không đâu, theo hiểu biết của tôi về anh Gia, nếu cậu ấy thật sự ghét thì đã không cho cậu lại gần, chỉ cần cái ôm vừa rồi thôi đã đủ cho cậu nghẹt thở rồi. Ít nhất tôi sống đến giờ chưa từng thấy điều này, điều đó chứng tỏ cậu vẫn có cơ hội rất lớn."
Kim Minh chống cằm, có vẻ đang suy nghĩ: “Nguyệt lão đã buộc lại bằng sợi dây sắt rồi, cậu vẫn không hiểu sao?"
Tôi bị cậu ta cổ vũ.
"Theo đuổi đàn ông thì dễ, nhưng theo đuổi anh Gia thì không phải cách bình thường nào cũng làm được."
Tôi cảm thấy lời cậu ta nói có lý.
Trần Ức Gia quả thực không dễ chinh phục.
"Vậy thì……"
Kim Minh ngả người về phía sô pha: “Cậu phải làm ngược lại." ?
"Muốn ở lại thì cậu phải có lý do khiến anh Gia không thể không nhượng bộ."
Tôi nhướng mày.
Kim Minh cong khóe mắt, khóe miệng nở nụ cười vô cùng biến thái: “Phòng tắm cũng không tệ đâu…" ???
Cái cách gì mà phá hoại vậy.
Muốn tôi chết sao.
"Tôi không nghe nữa." Tôi quay người bỏ đi, nhưng bị Kim Minh giữ lại.
Cậu ta nhìn tôi, giọng điệu kiên định: “Đừng chạy, tin tôi, chỉ cần ba lần, anh Gia sẽ không chịu nổi."
Một lần còn khó chấp nhận.
Sẽ chết người đấy.
Tôi quay lại, bi tráng nói: “Giản Âm tôi không phải là người như vậy!"
Kim Minh nhướng mày.
44
Tôi cảm thấy nhân cách của mình bị xúc phạm sâu sắc.
Mặc dù có vài lần tiếp xúc không mấy dễ chịu do tình cờ, nhưng tôi không cầu xin, cũng không nghĩ đến việc xem Trần Ức Gia tắm.
Tôi rất tức giận.
Cơn giận này kéo dài đến lần gặp mặt tiếp theo trong phòng tắm, rồi biến mất không dấu vết.
Trần Ức Gia từ từ mặc lại chiếc áo đã cởi một nửa, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào tôi ở góc phòng.
Tôi cười gượng một tiếng: “Haha, trùng hợp quá anh Gia, cần khăn tắm không?"
Anh nhíu mày: “Cậu nghĩ sao?"
Tôi ỉu xìu bước ra ngoài.
Nước mắt rơi đầy mặt.
Tại sao người chịu nhục nhã luôn là tôi.
Trần Ức Gia mạnh mẽ đóng cửa lại, tôi hít một hơi thật sâu, vừa quay người đã bắt gặp ánh mắt đầy ý nghĩa sâu xa của Kim Minh.
Cậu ta nhẹ nhàng mở miệng: “Không phải đã nói là đánh chết cũng không làm như vậy sao?"
"Tôi không nghĩ, nó tự…."
"Lại là không tự kiểm soát được." Kim Minh nheo mắt lại nhỏ hơn.
Tôi im lặng quay đầu đi.
Tôi oan ức, tôi rất oan ức.
45
Không biết mấy ngày nay bị gì, tự dưng tôi cứ biến tới biến lui liên tục.
Lần nào tôi cũng có thể xuất hiện chính xác trong phòng tắm của Trần Ức Gia.
Có sớm có muộn, lúc nào tôi cũng có thể xuất hiện đúng giờ.
Không chỉ Trần Ức Gia mà tôi cũng bắt đầu cảm thấy sợ.
Tôi không thể có một mặt tà răm như vậy chứ?
Hả?
Sinh viên đại học trong sáng, thế này có hợp không?
Cuối cùng đến lần thứ ba, Trần Ức Gia không chịu nổi nữa.
Kim Minh gác chân lên, lơ đãng nói: “Cậu có tình cảm đặc biệt với thân thể của anh Gia à."
“Có phải không thấy thì không từ bỏ ý định không?"
"Lòng tham không đáy đấy."
"Anh Gia có thể chịu đựng đấy nhỉ."
Kim Minh thêm mắm dặm muối, nói khiến Trần Ức Gia nhíu mày lại.
Cuối cùng anh thật sự đồng ý cho tôi tạm trú ở nhà anh.
Tôi đứng đó ngơ ngác, càng cảm thấy ánh mắt của Trần Ức Gia mang theo sát khí.
"Anh ấy sẽ không nhân cơ hội làm gì tôi chứ."
Kim Minh nằm thoải mái trên sô pha, gác hai chân lên bàn trà, bóc một múi cam bỏ vào miệng: “Sợ gì chứ, anh Gia đã để cậu ở nhà rồi, yên tâm là không còn xa đâu."
Nói thì dễ.
"Phải nắm bắt cho tốt nhé." Kim Minh ăn xong cam, vứt vỏ cam xuống đất, giơ tay lên uốn cong: “Để tôi dạy cậu vài chiêu."
Tôi do dự.
Tôi cứ cảm thấy ý tưởng của Kim Minh hơi không phù hợp.
Không giống như điều mà người bình thường có thể nghĩ ra.
"Tôi hiểu rõ anh Gia nhất đó."
"Theo đuổi người ta thì đều là đuổi theo, nhưng anh Gia không phải người bình thường, cậu phải có chút khác biệt."
Cậu ta nói rất bí ẩn.
Tôi trầm tư một lúc, ghé tai lại gần.
Chỉ cảm thấy nghe càng lúc càng không đúng.
"Cái này cái này cái này có ổn không?"
"Yên tâm, tôi hiểu anh Gia mà, chỉ cần làm mạnh tay là được."
Kim Minh dựa vào sô pha, nhắm mắt lại thoải mái: “Đi đi, chinh phục đi."