21

Tôi nghĩ, việc đầu tiên khi về nhà nghỉ lễ là phải đến ngôi chùa đó một lần nữa.

Cuộc sống những ngày qua còn đặc sắc hơn cả nửa năm đại học của tôi.

Tôi vừa ôn bài, vừa phải phòng việc lại lên giường của Trần Ức Gia.

Tôi đã mất hết mặt mũi, không biết phải đối mặt với nam thần thế nào đây.

Đêm khuya, tôi thường thích ngẩng đầu góc 45 độ ngước nhìn bầu trời đêm. Đó là góc độ đau thương của tôi.

22

Có lẽ vì cuộc sống ôn tập những ngày qua quá bận rộn, tôi không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, cũng không xuất hiện ở ký túc xá nam nữa.

Sau khi thi xong môn cuối, mấy người bạn cùng phòng gần nhà đã vội vã về ngay trong đêm.

Trong ký túc xá rất yên tĩnh, tôi nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm vì mệt mỏi.

Khi rảnh rỗi, trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của Trần Ức Gia.

Cũng không biết anh đã xóa bỏ hiểu lầm về tôi chưa.

Liệu mối quan hệ này có thể hòa hoãn lại không.

Dù không thể tiến xa hơn, cũng đừng để nó cứ căng thẳng như vậy.

Tôi buồn bã rơi nước mắt. Dù sao cũng sắp đến kỳ nghỉ đông, sau kỳ nghỉ, tôi sẽ đến chùa để thu hồi nguyện vọng, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Trước khi làm điều đó.

Có lẽ tôi nên gặp anh một lần nữa nhỉ?

23

Tôi đã trở lại.

Nhưng tôi không ngờ không thấy Trần Ức Gia đâu, lại mặt đối mặt với Kim Minh đang kéo va li chuẩn bị rời đi.

Tôi: …

Kim Minh: "Đậu mè!"

Kim Minh buông va li ra, ngạc nhiên nói: “Cái cậu này, ngay cả ngày cuối cùng cũng không buông tha sao?"

Tôi nhìn quanh, không thấy bóng dáng Trần Ức Gia.

Giường của anh cũng trống không.

Không có ai còn truyền tôi đến làm gì nữa???

Kim Minh buông va li ra, ngạc nhiên nói: “Cậu thật sự kiên cmn trì đấy."

Tôi không hề.

"Nhưng cũng phải công nhận…" Kim Minh vỗ vai tôi, lấy điện thoại ra ghi chú: “Chùa nào đấy, bật mí cho tôi biết với?"

24

Tôi về nhà.

Ngày hôm sau, tôi ủ rũ đến chùa một chuyến.

Có lẽ vì ngày nghỉ nên nơi đây đặc biệt đông đúc.

Tôi thành tâm cầu nguyện, thu lại điều ước.

Nhưng ngài ấy không nghe tôi.

Vì ngày hôm sau, tôi lại ngủ thẳng trên giường của Trần Ức Gia rồi.

Trong lúc mơ màng, tôi chỉ thấy tay mình có cảm giác mịn màng, xúc cảm tốt không thể tả.

Tôi lại không nhịn được mà sờ thêm vài cái.

Cảm giác này, hơi giống với cơ bụng.

Còn là loại cực phẩm nữa.

"Sờ đủ chưa?"

Giọng nam đột ngột vang lên bên tai, ngón tay tôi dừng lại, cảm giác lạnh lẽo bất chợt xộc lên.

Tê dại.

Tê dại.

Tê dại.

Trần Ức Gia trầm mặt kìm nén bực bội, đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tôi chưa từng thấy anh tức giận đến mức này.

Tôi nhìn xuống theo ánh mắt Trần Ức Gia, ngón tay tôi còn trượt vào trong áo anh, giữ nguyên một cảnh tượng không đứng đắn.

Tôi nhướng mày.

Quả nhiên là cơ bụng.

Thậm chí đầu ngón tay tôi còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần tăng cao của anh.

Sau kỳ nghỉ đông.

Tôi lại một lần nữa…

Ngủ trên giường của Trần Ức Gia.

Trần Ức Gia cười lạnh một tiếng.

"À, à xin lỗi, xin lỗi." Tôi tỉnh lại, vội vàng rụt tay về, cảm thấy đầu óc trống rỗng, nói không thành lời.

"Cậu… Tôi, xin lỗi, tôi không cố ý…"

Trần Ức Gia lạnh mặt kéo chăn lên nửa người, hít một hơi sâu, ngước mắt nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo.

"Cậu có tài quá nhỉ."

"Khoảng cách xa như vậy cũng không ngăn được cậu thi triển làm phép à?"

"… Không phải như vậy" Tôi nghẹn ngào nói: “Tôi không kiểm soát được."

Trần Ức Gia nghiêng đầu, tiếp tục cười lạnh với tôi: “Cơ thể tôi thật sự khiến cậu mê mẩn đến vậy sao?"

Tôi khóc ròng.

A a a a.

Không phải như vậy anh trai ơi!

Tôi không phải quỷ đói hứng tình đâu.

Nhưng rõ ràng lời giải thích này quá yếu ớt, Trần Ức Gia đứng dậy kéo tôi ra ngoài.

Trần Ức Gia vốn không thích tiếp xúc với người khác, có lẽ lần này tôi đã hoàn toàn chọc giận anh. Anh mở cửa, lạnh lùng nói: “Ra khỏi nhà tôi ngay bây giờ."

Tôi lắp bắp: “Bên ngoài rất lạnh, tôi không mặc áo khoác…"

Trần Ức Gia nhoẻn miệng cười vô cùng dịu dàng: “Đừng để tôi phải nói lần thứ hai."

Bên ngoài thực sự không phải lạnh bình thường.

Tôi bọc mình trong bộ đồ ngủ hình thỏ màu hồng, đứng ở cửa run lên cầm cập.

Gió lạnh thấm vào tận xương thịt, làm môi tôi run rẩy.

Chưa đến ba phút, Trần Ức Gia mở cửa, sắc mặt vẫn không vui vẻ chút nào: “Vào đi."

Tôi ảo não chui vào trong, mới nhận ra Trần Ức Gia đã mặc quần áo đàng hoàng.

Có lẽ vì sự hiện diện của tôi, anh ở nhà cũng phải ăn mặc rất chỉnh tề.

Tôi yếu ớt thở dài một hơi.

Trần Ức Gia đứng ở cửa, đôi mắt lạnh lùng còn lạnh hơn lúc nãy nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi."

"Bạn học."

Trần Ức Gia lên tiếng.

"Rốt cuộc cậu muốn đến mức nào thì mới chịu dừng lại đây?"

Hả?

Mức độ gì?

Tôi phản ứng chậm chạp, đột nhiên nhớ lại lời nói lạnh lùng của Trần Ức Gia lúc đó.

"Cơ thể tôi thật sự khiến cậu mê mẩn đến vậy sao?"

Tôi lập tức xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu giải thích: “Tôi thực sự không muốn vậy đâu."

Trần Ức Gia cười lạnh một tiếng, bắt chước Kim Minh: “Có phải lần sau cậu tính vào thẳng phòng tắm không?"

Tôi hoảng hốt vội vàng xua tay: “Không, thật sự không phải."

25

Trần Ức Gia quay lại phòng ngủ, để tôi đứng ngượng ngùng tại chỗ. 

Tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng. 

Ai mà ngờ đến kỳ nghỉ rồi mà tôi còn có thể đuổi theo anh đến đây. 

Bình thường Trần Ức Gia đã không thích tiếp xúc với người khác, giờ lại có người lạ lẻn thẳng lên giường của anh, có thể tưởng tượng được anh khó chịu đến mức nào. 

Tôi đứng một lúc, chân tê cứng bèn di chuyển ra ghế sô pha ngồi. Tôi nhìn quanh một vòng, hơi thở phào nhẹ nhõm. 

May mà Trần Ức Gia sống một mình. 

Nếu không thì chắc tôi đã chết tại chỗ rồi. 

Không lâu sau, Trần Ức Gia lại ra ngoài. Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì, cầm một chai nước lạnh rồi quay lại phòng ngủ. 

Trong phòng rất yên tĩnh, tôi ngồi trên ghế sô pha, muốn quay về nhưng không dám gõ cửa phòng Trần Ức Gia. 

Thật là rắc rối. 

Ai da. 

Khi nào về nhà, tôi vẫn phải đi một chuyến nữa đến chùa thôi. 

26

Gần giữa trưa, tôi liếc nhìn vào phòng bếp. 

Trần Ức Gia đã bắt đầu thái thịt, từ đầu đến cuối không nói với tôi câu nào. 

Chắc anh phải ghét tôi lắm.  

Tôi rơi nước mắt buồn bã, cắn răng đi về phòng ngủ, nghĩ rằng phải nhanh chóng thoát khỏi đây. 

Giường của Trần Ức Gia thật lớn và mềm mại. 

Tôi cẩn thận nằm sát mép giường, nhắm mắt lại lẩm bẩm. 

Biến đi. 

Biến đi. 

Tôi niệm hơn một trăm lần, mở mắt ra vẫn là phòng ngủ của Trần Ức Gia. 

Tim tôi đột nhiên thắt lại. 

Giường của Trần Ức Gia không có tác dụng nữa à? 

Tôi hoảng hốt, nhắm mắt niệm chú. 

"Biến mất." 

"Biến mất!" 

Không có chút thay đổi nào. 

Tôi sốt ruột. 

"Còn không biến mất đi!" 

"Đừng biến nữa." 

Giọng nói lạnh lùng của Trần Ức Gia vang lên. Anh dựa vào cửa phòng, khoanh hai tay trước ngực. 

Lông mày tôi nhướng lên. 

Trần Ức Gia đánh giá tôi từ trên xuống dưới. Tôi bị nhìn đến run rẩy, anh mới quay đi, nói một cách tùy ý: “Không biến được thì ra ăn cơm." 

Ăn cơm? 

Trần Ức Gia gọi tôi ăn cơm? 

Tôi không nghe nhầm chứ? 

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, tôi véo mình một cái, đau đến nhe răng. 

Tốt quá. 

27

Kỹ năng nấu nướng của Trần Ức Gia rất tuyệt cà là vời. Tôi cầm bát cơm, căng thẳng không dám gắp thêm món, chỉ một mạch nhét cơm vào miệng. 

Trần Ức Gia mỉm cười dịu dàng với tôi: “Thức ăn không có độc đâu." 

"…" Tôi ngạc nhiên: “Tôi biết, tôi chỉ hơi căng thẳng thôi." 

"Căng thẳng cái gì?" Trần Ức Gia cười. 

Khi anh cười, cả người trông gần gũi hơn nhiều. Tôi thả lỏng chuẩn bị gắp đồ ăn, chỉ nghe anh tiếp tục nói: “Khi bạn Giản biến lên giường tôi kéo chăn có thấy căng thẳng đâu nhỉ." 

A a a, quả nhiên anh vẫn để bụng. 

Tôi cúi đầu thấp hơn. 

Chết tiệt. 

Trần Ức Gia nhìn có vẻ khó tiếp xúc, nhưng thực ra cực kỳ khó tiếp xúc. 

Những lời anh nói nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề gấp vạn lần những cú tấn công trực diện của Kim Minh. Tôi ăn bữa cơm này mà bị thương đầy mình. 

Tôi cầm bát cơm, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Anh Gia, có phải cậu rất ghét tôi không?" 

Trần Ức Gia lạnh lùng liếc tôi một cái: “Muốn nghe sự thật không?" 

Tôi gật đầu lia lịa. 

Trần Ức Gia đứng dậy: “Cậu rửa bát đi." 

"Rửa bát thì cậu không ghét nữa à?" 

"Rửa xong sẽ nói cho cậu biết."

28

Nói thật, tôi cảm thấy Trần Ức Gia chỉ muốn tôi rửa bát.

Nhưng tôi vẫn rất vui vẻ.

Sau khi rửa xong, tôi hớn hở đi tìm Trần Ức Gia.

Trần Ức Gia ngồi trước bàn, màn hình hiện ra trang Baidu. Tôi lại gần nhìn lướt qua, máu trong đầu tôi dâng lên. 

Anh còn nghi ngờ tôi là sinh vật lạ.

Tôi rơi nước mắt đầy bất lực. 

Trần Ức Gia quay đầu lại: “Bạn Giản, chúng ta nói chuyện một chút."

29

Anh nói, đối với tôi, không thể nói là ghét, mà chủ yếu là phức tạp.

Hai mươi năm qua, Trần Ức Gia chưa từng nghe qua, chưa từng thấy người tự dưng xuất hiện trên giường giữa đêm.

Là người trong cuộc, tôi chỉ có thể nói —tôi cũng vậy.

Trần Ức Gia từ từ thở dài, biểu cảm trên mặt anh nhiều lần thay đổi: “Bạn Giản về nhà… Hay là lại đến chùa lần nữa đi."

"Xin lỗi." Tôi buồn bã gật đầu, lại một lần nữa thành khẩn xin lỗi: “Đã mang đến cho cậu nhiều phiền phức rồi.”

"Tôi về nhà sẽ nói rõ ràng tại chùa, cố gắng hết sức để ngăn chặn."

Sắc mặt Trần Ức Gia dịu đi một chút.

"Nhưng còn cần phiền cậu một việc nhỏ." Tôi cân nhắc mở miệng.

Anh ngẩng đầu.

"Liệu có thể, ngủ cùng tôi một giấc không?" 

"?"

Sắc mặt Trần Ức Gia chậm rãi, chậm rãi trở nên nặng nề, anh đã cố nhịn nhưng không nhịn được: “Ra ngoài ngay!"

Không phải!

Không phải ý anh nghĩ đâu.

Cửa đồng "Rầm" một tiếng, tôi bị đuổi ra ngoài.

Tôi sờ lên cửa khóc thút thít: “Tôi chỉ muốn về nhà thôi mà."

30

Cuối cùng, Trần Ức Gia đen mặt nằm bên cạnh tôi.

Tôi hết sức lo lắng nhắm mắt lại.

Tôi ở bên này, Trần Ức Gia ở bên kia. 

Giường rất lớn, khoảng cách rất xa, tôi nheo mắt nằm một lúc mà không thấy có hiệu quả nào. 

Chuyện méo gì vậy?

Tôi liếc nhìn Trần Ức Gia. Anh nhắm mắt nằm yên tĩnh ở bên kia, không biết đang nghĩ gì, mi mắt hơi rung một chút.

Có lẽ do khoảng cách không đủ, tôi nghĩ. 

Nghĩ một hồi, tôi lén lút xê dịch.

Nghỉ một lúc, tôi lại nhích vào trong, cố gắng rút ngắn khoảng cách với Trần Ức Gia.

Cuối cùng, khoảng cách thu hẹp lại đến mức chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm mặt với Trần Ức Gia. Đôi mắt anh chất chứa sự lạnh lẽo: “Bạn Giản đúng là nhiều chiêu trò quá nhỉ."

Tôi hoàn toàn không dám mở miệng, lại tiến gần thêm vài cm trong không gian tĩnh lặng, cánh tay đã chạm vào cánh tay Trần Ức Gia.

Nếu không thể quay trở lại nữa thì tôi thật sự tuyệt vọng rồi. 

Biến cho bà mày đi!

Tôi mở mắt lần nữa, thấy màu hồng quen thuộc, hương thơm gần gũi.

Tôi nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm.

Trở về rồi.

May mà đã trở về. 

Nếu còn không thành công, Trần Ức Gia sắp moi tim tôi ra rồi đó. 

31

Buổi chiều, tôi lại đi đến chùa.

Tôi quỳ trên đệm, thành tâm cầu nguyện. 

Xin Nguyệt Lão, thần nhân duyên hãy giúp con. 

Xin đừng để tiếp tục xảy ra hiểu lầm nữa, hãy giải quyết triệt để sự việc này. 

32

Cũng không biết bởi vì cách cầu xin của tôi không đúng, hay là thần đã hiểu nhầm ý.

Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ, bên tai vang lên tiếng nước chảy. Tôi nhíu mày từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy hơi nóng bốc lên trước mắt, âm thanh rất vang.

Trong không gian nhỏ hẹp đóng kín này, tôi vừa quay đầu đã thấy một cảnh tượng không thể mô tả.

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân lập tức tỉnh táo, mở to mắt, đầu óc bỗng chốc choáng váng, đứng bất động tại chỗ.

Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ đang điên cuồng nhảy múa.

Chưa biết liệu việc này có giải quyết triệt để được hay không, nhưng tối nay, Giản Âm tôi phải đi đời rồi.

33

Tiếng nước chảy vẫn đang tiếp tục, tôi đứng bất động trong góc. Tôi hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể cụp mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa đóng chặt ở phía đối diện. 

Hình bóng của người đó mờ ảo trong làn hơi nóng, tôi vội vàng liếc nhanh một cái, khuôn mặt đỏ bừng vội cúi xuống. 

Thật sự, thật sự, thật sự là dáng người rất đẹp. 

Nhìn thấy mà máu dồn lên đầu. 

Mặt đất ướt một lớp nước mỏng, bắn lên bộ ngủ dần dần thấm ướt một mảng. Tôi khom người trên mặt đất, từ từ bò về phía cửa. 

Thiên lý ơi, đừng quay lại. 

Khi tôi đang bò, Trần Ức Gia bỗng dưng đưa tay tắt nước, âm thanh dòng nước ngừng lại. 

Tôi ngẩn ra, đứng chết lặng sau lưng Trần Ức Gia. 

Tắm xong rồi sao? 

Nhanh vậy sao? 

Trần Ức Gia không quay lại, khẽ ho một tiếng. Anh giơ tay đẩy một khe nhỏ ra, gọi vọng ra bên ngoài: “Kim Minh, ném cái khăn tắm ở sô pha qua đây." 

Tôi ngồi xổm xuống dưới, trượt một cái, mông lập tức ướt một mảng, ngồi cứng đờ trên mặt đất như thể bị sét đánh đùng. 

Kim Kim Kim Kim Minh? 

Không thể như vậy chứ? 

Tôi hoàn toàn không dám động đậy, thấy sắp tới cửa rồi, giờ chỉ có thể cuống cuồng lê bờ mông ướt lùi lại về góc. 

Tôi sợ lắm cả nhà ơi, tôi thực sự sợ hãi. 

Tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, giọng nói đặc biệt quen thuộc vang lên: “Anh Gia, tối nay đi đâu ăn?" 

"Tuỳ thôi." Trần Ức Gia đưa tay qua khe cửa nhận khăn tắm, thong thả lau người. 

Tôi có thể thấy bóng dáng mờ mờ bên ngoài nhà tắm, sau khi cậu ta đưa khăn tắm thì quay người định đi. 

Trái tim tôi như bị treo lên cổ họng, tay run rẩy, gan sắp vọt ra. 

Cái thằng trời đánh Kim Minh, đừng gây chuyện mà. 

Bóng dáng kia đi được hai bước, bỗng dừng lại. Cậu ta im lặng một giây, rồi gào lên rất to: “Đờ mờ!" 

Xong rồi! 

Xong rồi xong rồi xong rồi! 

Tôi không thể ở lại thêm nữa, ôm cái mông vội vã chạy về phía cửa, đúng lúc đối diện với Kim Minh đứng ngay cửa. 

Cậu ta trợn tròn mắt, đứng sững lại. 

Tôi kéo ống quần vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, chỉ nghe thấy hai giọng nói khác nhau nhưng cùng một sắc thái chói tai vang lên từ phía sau. 

"Vờ lờ?" 

"Vờ lờ?" 

Cả nhà iu ơi, chết tôi rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play