7

Chạy một lúc, tôi dựa vào tường thở hổn hển, mặt đỏ bừng.

Cái này có thể giải thích thế nào đây?

Giữa đêm khuya lại xuất hiện trên giường của anh.

Trần Ức Gia sẽ nghĩ gì về tôi?

Tôi gãi đầu, trong lòng rối bời.

Xong rồi, lần này đi rồi.

Nói chuyện là một kỹ năng.

Ăn ngay nói thật?

Là tôi đi chùa cầu nguyện cho ước mơ thành hiện thực nên chỉ cần nghĩ là có thể xuất hiện trên giường cậu?

Tôi lập tức lắc đầu.

Nói ra câu đó thì thật là quá là rằm khăm.

Sắc mặt Trần Ức Gia trầm xuống, anh lại bắt đầu nghi ngờ: “Rốt cuộc cậu là cái gì."

"... Tôi thật sự là người."

Tôi sắp khóc đến nơi rồi.

Trần Ức Gia có vẻ hơi khó chịu, bình thường anh đã lạnh nhạt không biểu lộ cảm xúc, giờ lại càng rõ rệt. 

Tôi nuốt nước bọt, nói ra chuyện đi chùa dưới ánh nhìn nguy hiểm của Trần Ức Gia.

Tôi không nhắc đến những suy nghĩ không nên có của mình đối với anh. 

Nhưng Trần Ức Gia không phải là người dễ bị lừa, anh cười lạnh một tiếng: “Cậu cầu Phật thì có liên quan gì đến tôi."

Có thể thấy rõ, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Làm sao lại không liên quan cho được, tôi cầu nguyện cậu cơ mà.

Cũng không biết là do chúng tôi quá ồn ào, hay là đã đến thời gian đi vệ sinh của người anh em kia, mà giường của cậu ta phát ra tiếng động nho nhỏ. 

Tôi và Trần Ức Gia nhìn nhau, thấy rõ sự bất an trong mắt đối phương. 

Chúng tôi còn chưa kịp làm gì, thì từ giường chéo bên đối diện đã vọng đến một tiếng “ĐM!” lớn.

Xong rồi. 

Chết chắc rồi. 

10

Tình hình hiện tại, có lẽ là cực kỳ tồi tệ.

Đèn ký túc xá đã bật, mọi người đều tỉnh dậy và tụ lại xung quanh.

Tôi và Trần Ức Gia ngồi ở giữa, năm người nhìn nhau, tất cả đều im lặng.

Một lúc sau, anh bạn có nhu cầu đi vệ sinh không nhịn được nữa.

"Chờ chút, tôi đi giải quyết cái đã, đợi tôi nhé."

Trần Ức Gia không kiên nhẫn hừ một tiếng.

Tôi đưa tay ôm trán, tâm trạng phức tạp.

Chuyện này là sao đây?

11

"Được rồi, về rồi." 

Người anh em kia chạy vội về: “Bắt đầu thôi." 

Trần Ức Gia ném một cái gối qua: “Cậu hóng cái gì mà hóng hả Kim Minh.”

"Giải thích đi, giải thích đi nào." 

Kim Minh chỉ tay về phía tôi: “Mẹ nó, chuyện này là sao?” 

"Từ đâu ra? Hả? Tôi chịu luôn." 

Trần Ức Gia vẫn còn đang bối rối, không thể đưa ra lời giải thích. 

Tôi thì càng không thể nói ra. 

Một khoảng im lặng ngắn ngủi, Kim Minh không thể ngồi yên. 

"Đù mé, cmn cậu ta không nói gì. Trước khi ngủ còn làm gìg có người này, tôi thấy hơi kỳ quái rồi nha anh Gia." 

Tôi thầm nghĩ, đừng nói cậu thấy kỳ quái, tôi cũng thấy mà! 

Hai người bạn cùng phòng còn lại như vừa mới tỉnh lại từ cảnh tượng này, đồng thanh thốt lên một câu chửi thề. 

"Đệt." 

"Dựng hết tóc gáy lên rồi, anh Gia nói gì đi." 

Trần Ức Gia hít một hơi thật sâu: “Ồn quá." 

Ký túc xá im lặng. 

Rõ ràng Trần Ức Gia đã hết kiên nhẫn, kéo tôi vào toilet, đóng cửa lại. Anh quay lại nhìn tôi, lạnh nhạt nói: “Biến về đi." 

Tôi không thể tin nổi mà mở to mắt. 

Biến? 

Biến cái gì? 

Ông anh ơi, anh đang nói gì vậy?

Trần Ức Gia nhíu mày, lùi lại một bước: “Có chuyện gì sáng mai tôi sẽ tìm cậu, cậu biến về trước đi." 

"…" 

Mệ, làm sao mà tôi biến được đây. 

Tôi có phải thần tiên đâu.

Trần Ức Gia ngẩn người một lúc, như thể bừng tỉnh: “Chẳng lẽ cậu không làm được?" 

Tôi rưng rưng gật đầu: “Tôi… Không thể biến đi được." 

Trần Ức Gia hoàn toàn câm lặng. 

Tôi nghĩ, Bạch Khởi* cũng không im lặng như vậy. 

(*) Bạch Khởi là tướng lĩnh quân sự Trung Quốc cổ đại, làm việc cho nước Tần thời Chiến Quốc. Bạch Khởi được xem là một trong 4 nhà cầm quân tài ba nhất thời Chiến Quốc

12

Cuối cùng chúng tôi vẫn quay về trong ký túc xá. 

Cửa vừa mở ra, ba ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào chúng tôi. 

Thậm chí tôi còn thấy Kim Minh lặng lẽ đeo chuỗi hạt Phật. 

Tôi là người thật mà!

13

 Trần Ức Gia nhìn họ với ánh mắt khó hiểu, im lặng ngồi lại lên giường. 

Tôi đi theo Trần Ức Gia, mỗi bước đi lại khiến ba người kia nhíu mày chặt hơn chút. 

Tôi cảm thấy nếu ngay bây giờ không giải thích rõ ràng việc mình bất ngờ lẻn vào ký túc xá nam lúc nửa đêm, bị coi là một sinh vật lạ, có lẽ ngày mai tôi sẽ lên trang nhất cho xem. 

Việc đã đến nước này, tôi chỉ đành mạnh dạn nở một nụ cười dịu dàng với người anh em Kim Minh: “Tôi..." 

 "Á!!!" 

Cậu ta chưa đợi tôi lại gần đã hét to rồi nhảy ra xa. 

 ... 

Tôi ngần ngừ một giây, quay đầu lại.  

Hai người kia mặt đầy phòng bị, đồng thanh nói. 

 "Cậu đứng nguyên đó mà nói!" 

 ... Được thôi. 

Tôi xắn tay áo lên véo véo chút thịt, rồi nhảy hai cái tại chỗ, cố gắng gia tăng độ thuyết phục: “Tôi là người, thật sự là người. Tôi cùng khóa, chuyên ngành tài chính kế toán bên cạnh, có danh tính có tên tuổi, tên là Giản Âm." 

"Ngươi ngừng ngừng ngừng."

Kim Minh không nghe nổi nữa, nắm chặt chuỗi tràng hạt, tức giận nói: “Đừng nói mấy chuyện vô bổ, làm sao… Làm sao mà cậu vào được?" 

 Có thể thấy cậu ta thực sự rất muốn biết. 

Tôi lặp lại nguyên văn những gì mình đã nói với Trần Ức Gia. 

Kim Minh nhíu mày, sắc bén hỏi: “Cầu Phật có liên quan gì đến anh Gia?" 

 ... 

Câu này quen thuộc thấy mồ. 

 Tôi vô thức liếc nhìn Trần Ức Gia. 

Trần Ức Gia cũng nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt đen láy, bình thản nói: “Tôi cũng muốn biết lý do." 

 Ha ha. 

Tôi cười gượng một tiếng. 

"Thì như vậy thôi đó ha ha ha..." 

 Bốn người đều nhíu mày. 

14

Trong ký túc xá lặng im một cách quái dị, Kim Minh càng nghĩ sắc mặt càng không ổn. Cậu ta đảo mắt giữa tôi và Trần Ức Gia, đột nhiên đưa tay kéo Trần Ức Gia ra khỏi bên cạnh tôi. 

... 

 "Tôi hiểu rồi!" Kim Minh gào lên: “Tối hôm đó không phải ảo giác, mục tiêu của cô ấy là anh Gia." 

Hai người kia ngơ ngác hỏi: “Tối, tối hôm đó?" 

Vẻ mặt Kim Minh như bị xâm phạm: “Cô ấy đã chui vào..." 

 "Khụ khụ khụ khụ." 

Tôi đột ngột ho khan. 

Hai người đang hóng chuyện lập tức quay nhìn. Sau một giây suy nghĩ, bọn họ bỗng trở nên bí ẩn khó lường. 

 Tôi ho hai tiếng mang tính chiến thuật: “Thời gian không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi thôi." 

Kim Minh vỗ vai Trần Ức Gia: “Cậu không hề nhận ra gì sao?" 

Trần Ức Gia như nhớ ra điều gì, ngẩng mắt nhìn, lạnh lùng cười với tôi. 

 Tôi nắm lấy góc áo, nhìn trời giả ngu.

15

Sức sống của con trai thật sự rất mãnh liệt, tỉnh dậy giữa đêm vẫn có thể nói chuyện suốt đêm.

Trần Ức Gia yên lặng dựa vào một bên, cúi đầu không nói năng, không biết đang nghĩ gì.

Tôi cúi đầu, cũng im lặng theo.

Chỉ còn Kim Minh và hai người bạn hóng chuyện không ngừng truy hỏi: “Chị gái à, cậu có thể biểu diễn ngay tại chỗ không?"

"Bay lên trời?" Kim Minh ra hiệu: “Hay là chui xuống đất?"

Tôi không nói gì.

Có vẻ như Kim Minh không chịu buông tha, nói ra đủ kiểu kỳ lạ. Sau khi bị từ chối hết, cuối cùng cậu ta chán nản nói: “Chẳng lẽ cậu lại xuất hiện từ hư không? Xé rách không gian thời gian à?"

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, từ từ gật đầu.

Kim Minh: “…"

"Thứ dữ."

16

Thấy trời sắp sáng, hai người bạn hóng chuyện không chịu nổi nữa, lần lượt quay về giường.

Trần Ức Gia mệt mỏi xoa xoa trán, cũng ngồi về giường, im lặng nhìn tôi.

Chỉ có Kim Minh, ngồi trên ghế đối diện, nhìn chằm chằm tôi.

Tôi thực sự cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn như vậy: “Anh hai à?"

Kim Minh ánh mắt sáng rực, hạ giọng: “Tôi muốn xem cậu về kiểu gì, cậu lén cho tôi trải chút sự đời đi."

Dù cậu ta đã nói rất nhỏ, nhưng ký túc xá chỉ lớn chừng đó.

Kim Minh nói xong, hai người bạn hóng chuyện nằm xuống lại ló đầu lên.

Trần Ức Gia cũng nhìn qua với vẻ hứng thú.

"…"

Tôi bị nhìn đến phát hoảng: “Đều trong lúc ngủ mà, tôi cũng…"

Tôi cũng không thể kiểm soát được mà!

Kim Minh nhìn tôi: “Bây giờ ngủ đi." ?

Hai người bạn hóng chuyện ân cần đưa gối cho tôi.

Bốn người nhìn tôi chằm chằm.

Tôi ngủ kiểu gì được hả?

Nếu tôi có tội, xin ông trời hãy trừng phạt tôi chứ đừng để tôi gặp họ.

17

Giằng co đến cuối cùng, tôi thực sự buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau.

Hơn nữa, tôi thật sự cần phải về rồi.

Tôi chịu đựng ánh mắt dò xét của bốn chàng trai, nằm sấp trên bàn nhắm mắt lại.

Mau về đi thôi, tôi nghĩ.

Đừng để tôi phải chịu đựng thêm nữa.

Mí mắt đánh nhau, nhưng não bộ lại cực kỳ tỉnh táo. Tôi vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt to tròn của Kim Minh.

"…"

Tôi quay đầu sang bên, lại gặp ánh mắt của Trần Ức Gia.

Đêm nay anh đã nói rất nhiều, đặc biệt yên tĩnh.

Đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn tôi, không thể hiện cảm xúc gì nhưng không hiểu sao lại khiến tôi tim đập nhanh hơn.

Tôi lại hoảng hốt dời ánh mắt đi, đối diện với hai người bạn hóng chuyện…

Đời lắm mảnh sành.

18

"Hay là phải ngủ trên giường mới được?"

Tôi suy nghĩ một chút, có vẻ đúng là như vậy.

Kim Minh hào phóng nói: “Đến chỗ tôi đi."

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng dần, tôi cắn răng, nằm xuống.

Tôi lăn qua lăn lại, lại mở mắt ra.

Lại là nhóm bốn người.

"..."

Không phải đã hết hiệu lực rồi chứ, không thể nào.

Tôi hơi hoảng, đầu ngón tay giấu trong tay áo run rẩy.

Đừng làm khó tôi mà.

Kim Minh nghi ngờ nhìn chằm chằm Trần Ức Gia một lúc lâu, rồi yếu ớt nói: “Có khi nào là phải ngủ trên giường của anh Gia mới được không?"

"?"

"Liên quan gì đến chuyện này?"

Biểu cảm đầy ẩn ý của hai người ăn dưa khiến tôi cảm thấy thẹn quá hóa giận giận, như thể những suy nghĩ trong lòng tôi đã hoàn toàn bị nhìn thấu.

"Đừng có nói bậy, ngủ ở đâu cũng giống nhau mà!"

Trần Ức Gia im lặng bỗng lên tiếng, anh đứng dậy nhường chỗ, thờ ơ nhìn tôi: “Thử xem sao?"

...

Tôi quật cường nằm xuống.

Có lẽ do mấy đêm qua thường xuyên đến đây, mùi hương nhẹ nhàng trên giường thật quen thuộc.

Tôi hít một hơi, cảm giác như vừa giặt quần áo xong, thật sạch sẽ.

Trần Ức Gia cũng mang lại cảm giác sạch sẽ như vậy.

Tôi nhắm mắt lại, nhấn mạnh: “Nhìn cho kỹ, đừng có nói bậy."

Nhưng mà.

Khi tôi mở mắt ra đã thấy mình ở trong ký túc xá, cả người cứng đờ.

Về rồi sao?

Ơ hay?

Tôi nhìn chằm chằm vào ký túc xá trước mặt, tức giận mắng một câu.

Cờ lờ gờ tờ?

19

Tâm trạng tôi cả ngày không được cao, ngay cả kỳ thi cũng mơ màng.

Ra khỏi phòng thi, bạn cùng phòng kéo tôi đi về phía nhà ăn.

Tôi vẫy tay, yếu ớt nói: “Cậu đi ăn đi, tớ muốn yên tĩnh một chút."

Bạn cùng phòng ngạc nhiên: “Cậu sao vậy?"

Tôi thở dài, lại nhớ đến cảnh tượng ngượng ngùng sáng nay.

Thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra, khi tôi nằm lên giường của Trần Ức Gia thì bỗng nhiên biến mất trước ánh mắt của bốn người. Kim Minh kêu to "Thánh thần thiên địa ơi" và hình ảnh Trần Ức Gia im lặng.

Tôi vô lực nhìn lên trời, cảm thấy cả thế giới trở nên u ám.

20

Có lẽ tất cả vận may của tôi đã dùng hết vào người Trần Ức Gia, chỉ còn lại vận xui.

Tôi vừa quay người lại, nhìn thấy Trần Ức Gia và Kim Minh không xa.

Họ vừa ra khỏi lớp, đang đi về hướng căng tin.

Trần Ức Gia vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường lệ, Kim Minh thì vừa đi vừa cho tay vào túi, bước đi lắc la lắc lư.

So với Kim Minh, khí chất lạnh lùng, không ai dám lại gần của Trần Ức Gia càng nổi bật hơn.

Tôi quyết định quay lại thật nhanh, chưa đi được mấy bước thì nghe thấy một tiếng quen thuộc từ phía sau: “Á đù."

Người tôi cứng lại.

Kim Minh bước tới, đánh giá tôi từ đầu đến chân trong vài giây.

"Quả nhiên là cậu."

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm: “Có phải chỉ có giường của anh Gia mới có tác dụng không?"

Tôi ôm trán.

"Con mẹ nó chứ tôi biết ngay, cậu có ý đồ với anh Gia mà, nhỏ theo đuổi quỷ quyệt này."

Tôi?

"Cậu muốn làm gì với anh Gia?"

"Lần này là trên giường, có phải lần sau là trong phòng tắm luôn không? Hả?"

Không phải…

Xin cậu đừng nói nữa.

Trần Ức Gia đi tới, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, tôi đã thấy nụ cười lạnh lẽo trong mắt anh.

Không phải như vậy đâu!

"Tôi nghĩ cậu cần giải thích một chút." Trần Ức Gia nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng: “Về nội dung mà cậu cầu Phật."

Anh cũng nghĩ như vậy.

Tôi thật sự không có ý định chạy thẳng lên giường đâu mà.

Tôi chỉ muốn Trần Ức Gia chú ý đến tôi, chỉ cần có một chút tiếp xúc xã giao là đủ rồi.

"Xã, giao?" Trần Ức Gia nhấn mạnh từng từ: “Tiếp, xúc?"

"Xin lỗi xin lỗi." Tôi vội cúi đầu: “Đã làm phiền cậu rồi."

Tại sao mắt tôi lại rưng rưng nước mắt, bởi vì tôi còn oan ức hơn cả Thị Mầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play