Bốn ngày chớp mắt qua đi, ngày tiếp theo chính là ngày đại cát mà Quốc sư đã đích thân chọn ra, thích hợp cho Hoàng đế ngự giá đi về phía tây. Thành Ngọc trấn giữ lầu Thập Hoa, ngày ngóng đêm trông tin tức của Liên Tam từ chỗ Nhân An Đường, ngóng đợi hết bốn ngày, nhưng chẳng đợi được gì cả, thất vọng cực kỳ.
Bỗng chỗ Tiểu Lý xảy ra ít sự cố, di dời lực chú ý của nàng.
Chuyện của Tiểu Lý, thực ra là chuyện có chút trăng hoa. Nghe nói đêm qua Trại Trân Nhi đánh đàn tỳ bà ở Lầu Mộng Tiên bỗng nhiên xuất gia làm ni cô, mà chốn đường hoa ngõ liễu có rất nhiều lời đồn, đồn rằng Tiểu Lý Đại phu ở Nhân An Đường ái mộ Trân Nhi cô nương đã được hai năm, vẫn luôn điên cuồng tích bạc giúp Trân Nhi cô nương chuộc thân.
Hoa Phi Vụ lo lắng Tiểu Lý Đại phu chịu không nổi đả kích này, thế nên đặc biệt chạy đến lầu Thập Hoa một chuyến, bảo Thành Ngọc mấy ngày này đi thăm Tiểu Lý nhiều hơn một chút. Thành Ngọc cũng thấy Hoa Phi Vụ suy nghĩ rất phải, bởi vậy mới trốn Chu Cẩn, đi thẳng đến Nhân An Đường hẹn Tiểu Lý, nghĩ rằng cùng gã đi dạo phố một lát là tốt lắm rồi. Đi dạo nhiều có thể giải ưu giải buồn mà.
Hôm nay không có bệnh nhân nào ở Nhân An Đường, khuôn mặt tuấn tú trắng như tuyết của Tiểu Lý Đại phu đích thực toát ra vẻ ưu tư, thấy Thành Ngọc đến hẹn, lại giống như sớm đã dự liệu được nàng sẽ đến đây tìm mình, không nói không rằng, đóng cửa quán, theo nàng ra khỏi cửa.
Hai người đi thẳng từ cửa Lâm An dạo đến phố Thanh Hà, từ phố Thanh Hà lại rẽ qua ngõ Thể Y mà vừa rồi mới đi qua, tòa lầu tọa lạc ở cuối ngõ Thể Y lại chính là Lầu Mộng Tiên.
Thành Ngọc và Tiểu Lý đứng trước cửa Lầu Mộng Tiên một lúc, bởi vì gió lạnh mà hắt xì hơi hai cái.
Tiểu Lý chăm chú nhìn một gốc cây hợp hoan bên cạnh lầu: “Đi tới đi lui rốt cuộc lại đi đến chỗ này.”
Thành Ngọc nghĩ, Tiểu Lý Đại phu chắc đang chuẩn bị giải bày nỗi đau với mình, lập tức vực dậy tinh thần chủ động bước đến gần Tiểu Lý.
Tiểu Lý nhìn nàng một cái, buồn bã chỉ vào gốc cây hợp hoan vừa rồi gã vừa mới chăm chú nhìn: “Còn nhớ đầu tháng một năm kia, lần đầu tiên anh gặp Trân Nhi cô nương chính là ở chỗ đó, lúc ấy nàng đang bị một công tử nhà giàu và mấy tên nô bộc hung hăng quấy rối, ép nàng đến dưới gốc cây hợp hoan kia đàn một khúc Tỳ Bà Hành.”
Thành Ngọc dựng hai lỗ tai lên nghe, không nói lời nào.
Tiểu Lý nói: “Em cũng nói gì đi chứ.”
Thành Ngọc là một thiếu nữ mê vận động thích đá cầu, thực sự không hiểu gì về chuyện phong nguyệt, cũng không hiểu được lúc đau khổ vì tình mây mờ sương tối thế này thì phải nói làm sao, nghẹn họng nửa ngày mới bật được một câu: “Ồ, trong sách cũng viết thế ấy, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân lúc nào cũng bắt đầu như vậy… thế Trân Nhi cô nương bị đám nô bộc hung hăng quấy rối… sau đó anh đến giúp nàng, hai người thế là quen nhau?”
Tiểu Lý nhìn về phía chân trời: “Ồ không, vị vương công tử nhà giàu đó thực ra là một người bạn của anh, không đụng chạm được, bọn anh chỉ cùng nhau ép Trân Nhi cô nương đàn một khúc Tỳ Bà Hành, lại ép nàng ấy đàn thêm một khúc Phi Hoa Điểm Thúy, bọn anh đều thấy nàng ấy đàn rất hay, sau đó còn thường hẹn nhau đến chỗ nàng nghe khúc.” Tiểu Lý hồi tưởng xong liền tổng kết: “Này cũng không phải ép uổng cũng không phải quen biết, anh chỉ xem như là một người tri âm của Trân Nhi cô nương thôi!”
Thành Ngọc trầm mặc, nói: “Các người… kiểu phát triển tình tiết này và kiểu phát triển tình tiết trong các câu chuyện tài tử giai nhân trong sách, thật quá khác nhau…”
Tiểu Lý khiêm tốn nói: “Cũng không có gì đặc biệt.” Dừng một lát, lại chuyển hướng câu chuyện sang người nàng: “Nếu anh đoán không nhầm, hôm nay em đến tìm anh, là vì đặc biệt muốn hỏi thăm anh làm sao để an ủi Chu Cẩn nhà em chứ gì?”
Thành Ngọc nói: “Ừ… ủa?”
Tiểu Lý sâu xa nói: “Chu Cẩn nghe anh nói Trân Nhi cô nương đàn tỳ bà rất hay, nên mỗi lần nghe anh đến Lầu Mộng Tiên đều đòi theo cho được, kỳ thực lúc đó anh đã nhìn ra Chu Cẩn đối xử với Trân Nhi cô nương rất đặc biệt rồi,” Gã gật đầu khen ngợi bản thân: “Anh quả nhiên là có mắt nhìn.” Lại ngẩng đầu nhìn Thành Ngọc: “Lần này Trân Nhi cô nương xuất gia, Chu Cẩn hiển nhiên rất đau lòng đúng không? Haiz,” Gã thở dài: “Chu Cẩn là một đấng nhân tài, Trân Nhi cô nương lại là một người sắc nghệ song tuyệt, hai người có thể tu thành chính quả cũng là một chuyện hay, nhưng có đôi khi, một đoạn duyên trần cũng không nhất định phải tu thành chính quả, lần này Trân Nhi cô nương xuất gia, anh nghĩ nàng ấy chắc hẳn đã cảm nhận được tiếng gọi của Phật duyên, nếu như Trân Nhi cô nương đã có một đoạn Phật duyên, thì duyên trần thế…” Tiểu Lý nói đến đây, lại như đồng cảm mà lắc lắc đầu: “Thực sự anh cũng không biết phải làm sao để khuyên Chu Cẩn, chỗ em mấy ngày tới cứ ngoan ngoãn nghe lời Chu Cẩn chút đi, xem thử Chu Cẩn có thể tự mình nghĩ thông suốt không.”
Thành Ngọc trầm mặc một lát rồi nói: “Cái đó, Tiểu Lý à, em cảm thấy…”
Tiểu Lý ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Y quán không thể đóng cửa quá lâu, anh phải về trước rồi,” Lại khẩn thiết dặn dò Thành Ngọc: “Cứ làm theo lời anh, nghe lời Chu Cẩn nhiều hơn một chút, đừng để Chu Cẩn phiền lòng, thầy thuốc tuy không phải thầy tâm lý, nhưng tính tình Chu Cẩn thì anh hiểu, cứ mặc Chu Cẩn đau lòng một khoảng thời gian, không chừng cũng qua thôi,” Thấy gương mặt Thành Ngọc đầy vẻ mờ mịt, suy nghĩ một lát, lại đề ra một chủ ý mới: “Hoặc là, nếu Chu Cẩn thực sự yêu thích tỳ bà, chuyện này ấy à, mấy ngày nữa có rảnh thì anh lại dẫn anh ta đến Vườn Khoái Lục rồi giới thiệu Tỳ Bà Tiên Tử Kim Tam Nương cho, vết thương lòng gì, ha ha, có vết thương lòng nào mà một chén rượu hoa không chữa được chứ?”
Thành Ngọc nói: “Em cảm thấy chuyện này có thể…”
Tiểu Lý phất tay, ngắt lời nàng: “Cho dù Chu Cẩn có kiên định hơn một chút, một chén rượu hoa không trị được dứt điểm, anh cũng không tin là mười chén rượu hoa không trị được dứt điểm, bọn anh đi mười lần, ha ha, cứ vậy mà làm thôi!” Nói xong liền vỗ vai Thành Ngọc, cảm thán một hai câu cho người bạn tốt si tình của mình, rồi cất bước ra đi.
Thành Ngọc nhìn theo bóng lưng của Tiểu Lý xa dần, trầm ngâm một khắc, cảm thấy Tiểu Lý động một tí là muốn mời Chu Cẩn đi uống mười chén rượu hoa, khả năng ôm mối tình si góp bạc giúp người thanh quan [1] chuộc thân không lớn. Còn chuyện Tiểu Lý chém đinh chặt sắt khẳng định Chu Cẩn hâm mộ Trại Trân Nhi, Thành Ngọc nhớ lại, hôm nay khi nàng chuồn ra khỏi lầu Thập Hoa, vừa lúc nghe Chu Cẩn đang nói với Diêu Hoàng về việc quốc vận thịnh suy của triều Đại Hi trăm năm sau nữa, lời lẽ hết sức thổn thức. Nàng nghĩ, nếu Chu Cẩn quả nhiên thật lòng yêu thích Trại Trân Nhi như vậy, hẳn nên dành hết toàn bộ thổn thức ấy cho chính mình, chứ còn thổn thức vì quốc vận của triều Đại Hi cái gì chứ.
Cái tình yêu tam giác giữa Chu Cẩn, Lý Mục Chu, và Trại Trân Nhi này, nàng không hiểu nổi. Nhưng nói tóm lại là, cái chuyện này hẳn là chẳng có người nào nghĩ không thông, cũng không thiệt mạng nào, nếu đã không chết người, vậy thì không có vấn đề gì cả.
Thành Ngọc nghĩ thông rồi thì muốn trở về lầu Thập Hoa, lúc ngẩng đầu lên lại thấy một màn náo nhiệt ở ngay đầu ngõ, hai chân không tự chủ được mà bước qua đó.
Hóa ra ngoài đầu ngõ có một ông lão đang chơi đùa với khỉ, hai con khỉ con vừa điêu luyện vừa linh hoạt, hấp dẫn rất nhiều người vây đến xem.
Thành Ngọc cũng vây xem một lúc, con khỉ nhỏ diễn xong một đoạn cưỡi trên bánh xe, ông lão liền cầm ngược cái mũ rơm đi xin tiền thưởng, Thành Ngọc sờ sờ ống tay áo, mới kinh hoàng phát hiện hôm nay ra khỏi cửa nàng lại quên mang theo ví tiền. Con khỉ nhỏ làm mặt quỷ với nàng, nàng chịu bị cười mỉa, mất hết hứng thú, dự định đi thẳng về lầu Thập Hoa.
Vừa hay ông trời lại đối nghịch với nàng, tất cả những món đồ chơi hấp dẫn mà ngày thường nàng tìm mãi không gặp, hôm nay lại lần lượt chất đống trên suốt dọc đường đi: Hình nhân bột xuất quỷ nhập thần của diện nhân Triệu [2], đang được bày trong một sạp bán hình nhân trên con đường nhỏ thông đến ngõ Thể Y; Đường Họa Trương [3] rời kinh đã được mấy tháng, nay đang bày một sạp bán tranh đường nho nhỏ ở sát bên chỗ bán hình nhân họ Triệu; thợ mộc Trần một tháng chỉ bày hàng có vài lần, vậy mà cũng mở cửa hàng trình diễn khóa Khổng Minh [4] mười hai mặt gã vừa mới chế tạo.
Thành Ngọc lập tức muốn chạy về nhà lấy tiền… Nhưng sau khi chạy về rồi còn có thể chuồn trở ra trước mắt Chu Cẩn không lại là chuyện không nói trước được, nghĩ nghĩ một lúc rồi lại thôi.
Nàng lê chân vào quầy hàng bán hình nhân bột, xem tới xem lui một hình nhân nhỏ đá cầu được bày trên bàn; dạo qua sạp nhỏ bán tranh đường, lại xem tới xem lui bức tranh đường vẽ đá cầu đang bày trên sạp; lưu luyến bước vào tiệm đồ gỗ của thợ mộc Trần, lại xem tới xem lui cái khóa Khổng Minh mười hai mặt. Nấn ná đứng trước cửa hàng này, nấn ná đứng trước cửa hàng kia, đứng không đến lúc mệt rồi, mới mặt ủ mày chau thong thả bước vào một quán trà gần đó. Ông chủ rất quen mặt nàng, nên mời vào trong uống chén trà.
Thành Ngọc buồn bã uống trà, uống được một nửa thì có một đứa bé trai mười hai, mười ba tuổi bất thình lình nhảy ra, sột sà sột soạt tháo cái gói đồ màu xanh trên lưng xuống rồi chất nó lên cái bàn vuông trước mặt nàng, nói là có người tặng.
Thành Ngọc không hiểu chuyện gì bèn mở gói đồ đó ra, chỉ thấy bên trong có nhiều cái hộp tinh xảo chất chồng lên nhau. Mở ra một cái, nàng trố mắt nhìn, bên trong không ngờ lại là hình nhân đá cầu vừa nãy; lại mở thêm cái nữa, bên trong không ngờ lại là tranh đường đá cầu vừa nãy; nàng run rẩy đưa tay mở một cái hộp lớn hơn một chút, khóa Khổng Minh mười hai mặt làm từ gỗ hoa lê đập vào trong mắt, dường như nàng còn thấy được dấu ngón tay của nàng còn lưu lại trên mặt khóa nữa kìa. Lại mở từng cái từng cái hộp khác ra, đều là những món đồ chơi mà nàng nhìn qua hay sờ qua hay có hứng thú khi vừa nãy dạo quanh các cửa hàng khác.
Thành Ngọc kinh hãi ngẩng đầu, muốn hỏi đứa bé trai kia, nhưng đã không thấy tung tích của nó ở đâu nữa. Ông chủ quán trà cười ha hả vươn tay chỉ đường cho nàng: “Tiểu công tử đang tìm đứa bé kia đúng không? Nhân lúc tiểu công tử đang đếm số hộp lễ vật này, đứa bé kia đã chạy vào tửu lầu ở đường đối diện, lão đây còn chưa thấy nó chạy ra, chắc giờ này vẫn còn ở trong lầu!”
Tay trái Thành Ngọc vẫn còn nắm lấy hình nhân đá cầu, vội vàng cảm ơn ông chủ, lại nhờ lão thay nàng trông chừng những cái hộp trên bàn, rảo bước ra khỏi quán trà rồi đi thẳng đến tửu lầu bên đường đối diện.
Vừa mới ra khỏi quán trà, nàng liền nhìn thấy bóng dáng của một thanh niên áo trắng đang ngồi gần cửa sổ tầng hai ở đường đối diện.
Lúc ấy vừa lúc có mây bay đến, che đi ánh nắng mặt trời chói lóa. Bên dưới vòm trời trong xanh sáng tỏ, tửu lầu trang nhã cổ kính trước mặt giống như một giai nhân chuẩn mực duyên dáng đứng trên một con đường cổ kính, một nhành cây phượng hoàng trước lầu lặng lẽ chìa đến mái hiên cửa sổ tầng hai. Thanh niên có hơi ngẩng đầu lên nhìn những cành cây cô đơn trơ trọi ấy, nửa gương mặt chàng bị cành cây che khuất, nhưng cho dù là vậy thì Thành Ngọc vẫn nhận ra người nọ là ai.
Thành Ngọc cao hứng vẫy tay với thanh niên: “Liên Tam ca ca!”
Thanh niên dường như hơi ngẩn người, sau đó mới cúi đầu nhìn nàng, nhìn một lúc, mới chống tay lên má dùng khẩu hình nói với nàng: Lên đây.
Mày mắt Thành Ngọc cong cong: “Ở đó chờ em!”
Hôm nay Tam điện hạ có vẻ như rất thanh nhàn, nhưng mười mấy ngày trước thì không có được nửa ngày nhàn nhã như thế.
Năm đó chàng đến phàm thế này, vì để thuận tiện chiếu cố Trường Y sống lại, mới nhiều lần lập kỳ công để bản thân ngồi lên cái chức vụ Đại tướng quân này. Nhưng Đại tướng quân bản triều bên ngoài thì phải cầm quân chống địch, bên trong lại phải chăm lo việc nước, lúc nào cũng bận. Mà gần đây ngoại trừ những chính vụ ấy ra, Tam điện hạ còn phải gánh thêm một chuyện khác nữa, mỗi đêm đều phải đến vùng lân cận ngoại ô kinh thành thám thính, thế nên càng bận hơn.
Cái chuyện khác này chính là chuyện tìm kiếm hành tung vết tích của thần chân thật Tổ Thị.
Thực tế thì Tam điện hạ không hề muốn nhúng tay vào cái chuyện thế này, nhưng liên quan đến thần Tổ Thị, tuy rằng chàng không muốn để ý, nhưng không thể không cân nhắc nhiều hơn.
Thần Tổ Thị có năng lực quay ngược thời gian, khi thần tính còn chưa thức tỉnh, đừng nói là Thần tộc, Quỷ tộc, Ma tộc, ngay cả Yêu tộc, một khi tìm được người thì khống chế người cũng là chuyện mười phần đơn giản. Mà bất luận là tộc nào khống chế được Tổ Thị, ấy đều là kiếp nạn với bát hoang.
Có được Tổ Thị, đồng nghĩa với có được năng lực quay ngược thời gian. Đối với Ma tộc, bọn họ nhất định sẽ muốn quay ngược lại thời đại hồng hoang, lúc ấy Thiếu Quán quân nhất thống Ma tộc xưng bá Nam Hoang, đông chế Thần tộc tây áp Quỷ tộc, Ma tộc nở mày nở mặt biết chừng nào; còn đối với Quỷ tộc, bọn chúng nhất định muốn quay lại hai vạn năm trước, lúc ấy Kình Thương quân vẫn chưa bị phong ấn, tổ chức được một Quỷ tộc có địa vị ngang hàng với Thần tộc, lúc ấy Quỷ tộc cực kỳ vinh quang; còn về Thần tộc, tuy rằng lúc này Thần tộc là tộc có sức mạnh cường thịnh nhất trong ba tộc, nhưng một khi có được Tổ Thị, Từ Chính Đế hùng tâm tráng chí ắt hẳn sẽ tính toán kế hoạch mới nào đó.
Nhìn khắp tám cõi, có thể bảo vệ Tổ Thị mà không có lòng riêng, có lẽ chỉ có hai vị thần thời hồng hoang là Đông Hoa Đế Quân của cung Thái Thần và Thượng thần Chiết Nhan ở rừng đào mười dặm. Mà nếu bàn đến hai chữ ‘trông cậy’ với loại chuyện giống thế này, chỉ có thể trông cậy vào Đông Hoa Đế Quân.
Theo tác phong làm việc của Tam điện hạ xưa nay, chàng đương nhiên muốn dẫn thứ nước họa này chảy về đông giao cho Đông Hoa Đế Quân, nhưng tiếc rằng lúc này chàng đang là một vị thần đã hạ phàm, chưa nói đến chuyện khó lòng đích thân truyền lời cho Đông Hoa Đế Quân, chiếu theo thời gian, Đế Quân bây giờ vẫn còn đang bế quan, thế nên chàng chỉ đành tự mình gánh vác cái chuyện này trước vậy.
Tam điện hạ tìm kiếm hơn mười ngày, chẳng gặt hái được gì cả, nhưng sáng hôm nay khi nhận được thiệp mời của Quốc sư Túc Cập, trong đó bất ngờ lại lộ ra chút tin tức. Quốc sư nói gần đây mới có được một quyển sách, trong sách ghi chép về một vị thần viễn cổ mà gã chưa từng nghe nói tới bao giờ, gã muốn tìm thời gian thỉnh giáo chàng một chút.
Bởi thế nên Tam điện hạ dành ra nửa ngày, xuất môn chỉ giáo Quốc sư.
Kết quả là đi nửa đường lại gặp phải Thành Ngọc.
Vào lúc ấy, kỳ thực chàng cách nàng không xa, nhưng nàng đang ngồi trước một sạp hàng nhỏ làm hình nhân, ngắm nghía một hình nhân hết sức nhập thần, vốn dĩ không chú ý đến chàng.
Tam điện hạ híp mắt nhìn nàng, bụng nghĩ: Ai đó nói trông ngóng được đi tửu lâu với chàng, đáng lẽ phải ngoan ngoãn ngồi trong nhà, từ từ chờ tin của chàng mới đúng chứ? Chàng không tin nàng, quả thật là anh minh.
Dường như nàng hết sức yêu thích hình nhân đá cầu này, tay nắm cây trâm bằng gỗ tử đàn, ngượng ngượng ngùng ngùng thương lượng với ông chủ làm hình nhân: “Tôi lấy cây trâm này đổi với hình nhân đá cầu của lão nhân gia ông được chứ?” Ông chủ không biết nhìn hàng, nhìn cây trâm đó một cái, không trả lời nàng.
Nàng lại bước đến gần ông lão hơn, tiếp tục thương lượng: “Vậy tôi đổi cây trâm này để sờ hình nhân đá cầu kia một chút có được không?” Ông lão chán ghét liếc nhìn cây trâm của nàng: “Không được sờ, sờ bẩn mất.”
Tam điện hạ đứng dưới một hàng liễu rủ sau lưng nàng mấy bước chân, lúc ấy chỉ có thể thấy được một bên mặt nàng, nhưng cho dù là vậy, chàng cũng có thể nhìn ra được rằng nàng không vui. Thấy nàng tủi thân đứng dậy từ sạp hàng trước mặt, ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn hình nhân đá cầu được bày ra, nhìn một lúc thật lâu mới lê chân đi, đi một bước còn quay đầu nhìn ba cái.
Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo công tử màu lục nhạt, tóc cột lên trên, trên trán còn đeo một cái hộ ngạch cùng màu viền trắng. Gương mặt không điểm trang, giống như một công tử chân chính. Nhưng đôi chân mày ngày thường như khói liễu ấy, đôi mắt ngày thường dường như tinh tú ấy, gương mặt ngày thường chẳng khác chi hoa buổi sớm ấy, đôi môi mỏng ngày thường hơn hẳn hoa đào mùa xuân ấy, gương mặt ấy không vì không có son phấn điểm trang tôn tạo mà mất đi nhan sắc. Mà khi gương mặt đó toát ra thần sắc cô đơn vắng lặng, thật khiến ai nhìn thấy cũng không đành lòng.
Tam điện hạ tự cho rằng bản thân là người lòng dạ sắt đá, trong tự điển của chàng chưa từng có ba chữ ‘không đành lòng’, nhưng một khắc sau, chàng dán mắt nhìn một đống lớn những hộp chất trước ngực mình, bỗng nhiên cảm thấy hết sức ngỡ ngàng, không rõ bản thân đang làm cái gì nữa.
Vừa rồi dường như chàng đi theo sau lưng Thành Ngọc, giúp nàng mua hình nhân, mua tranh đường, mua khóa mười hai mặt, còn mua tất cả những món đồ chơi mà nàng nhìn qua hay sờ tới.
Người đi đường rộn ràng tấp nập, Tam điện hạ đứng trên đường lớn, lần đầu tiên có cảm giác hoài nghi chính bản thân mình. Chàng cảm thấy những món đồ chơi mà Thành Ngọc yêu thích này, tất cả đều rất ngớ ngẩn, kém xa những thứ như tiểu tăng trong phật tháp, hoa đán khắc gỗ, tiểu tiên ngà voi chàng làm nhiều lắm, mà với phẩm vị của chàng, tại sao lại muốn mua hết những món đồ chơi này cho Thành Ngọc, đây đúng là một câu đố.
Vừa khéo có một đứa bé trai lướt qua người chàng, chàng nhắm mắt lại, nghĩ một chút, mắt không thấy tâm không phiền, liền đưa bạc cho bé trai kia bảo nó đem những món đồ loạn thất bát tao này tặng cho Thành Ngọc.
Bởi vì Thành Ngọc ba chân bốn cẳng chạy một mạch lên lầu hai, nên khi tới trước bàn Liên Tam thì không khỏi thở hổn hển.
Tam điện hạ đưa mắt lên nhìn, liền thấy hình nhân đá cầu trên tay Thành Ngọc, chân mày bất giác nhíu chặt lại. Nhưng Thành Ngọc hoàn toàn không chú ý đến thần sắc ghét bỏ trên mặt Tam điện hạ, nàng cực kỳ cao hứng cầm hình nhân kia đưa tới trước mặt chàng đánh một vòng, vui sướng biểu đạt cảm xúc: “Những món đồ này, đều là Liên Tam ca ca mua cho em hả?”
Tam điện hạ mặt không đổi sắc hơi lùi ra sau, ước chừng thực sự không muốn thừa nhận bản thân vung tiền ra mua những món đồ chơi ngớ ngẩn này, chàng không trả lời câu hỏi của Thành Ngọc, mà chuyển sang hỏi nàng: “Tại sao mỗi lần tôi gặp phải em, em đều phiền não vì tiền vậy?”
Thành Ngọc cầm hình nhân trong tay, ngồi xuống bên cạnh chàng, nghĩ một lát: “Cũng không chỉ mỗi lần anh gặp phải em,” nàng thành thật đáp: “Mỗi lần anh không gặp phải em, em cũng phiền não vì tiền.” Nàng giống như một bà lão trải qua tang thương năm tháng, thở dài một hơi: “Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, em đã phiền não vì tiền rồi.” giống như hiểu hết gian khổ nhân gian, tình đời ấm lạnh, nói: “Nhưng đời người là vậy ấy mà, có thể làm sao được?” Nói xong nàng trầm mặc một lát: “Đời người thực sự quá khổ, Liên Tam ca ca thấy đúng không?”
Tam điện hạ nhìn nàng một lúc, rút ra một xấp ngân phiếu dày chừng một tấc từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt nàng, thấy nàng ngẩn người không đưa tay ra lấy, liền nghiêng mình cất nó vào túi áo giúp nàng: “Chuyện đời người thì tôi không hiểu mấy, cũng không biết là khổ hay không khổ, em cầm tiền từ từ tiêu xài, từ từ suy nghĩ đi.”
Thành Ngọc giơ ống tay áo lên, trừng mắt nhìn ngân phiếu bên trong, động tác có chút khôi hài, giọng điệu lại tràn đầy nghi hoặc: “Đây là… cho em tiền tiêu vặt hả?”
Tam điện hạ rót cho mình một chén trà: “Đúng vậy.”
Thành Ngọc cầm tờ ngân phiếu trong tay áo, không thể tin được: “Nhưng thân biểu huynh, thân đường huynh của em, còn có Chu Cẩn, không ai cho em nhiều tiền tiêu vặt như vậy hết!”
Tam điện hạ đặt ấm trà xuống, ấm trà đụng lên mặt bàn vang lên một tiếng ‘cạch’. Chàng nhíu mày nói: “Tôi cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc bọn họ làm sao có thể nhìn em cứ mãi rầu rĩ vì tiền như vậy?”
Thành Ngọc cảm thấy không thể để Liên Tam hiểu lầm người thân của nàng đối xử với nàng hà khắc, nhẫn nại giải thích giùm họ: “Cái đó chắc cũng không trách bọn họ được, có thể vì em là một kẻ phá gia chi tử, vung tay quá trán, lúc nào cũng khiến bọn họ khó lòng phòng bị.” Nàng có hơi lắp bắp: “Nhưng Liên Tam ca ca, tiền này, nhiều quá rồi, có phải em không nên lấy…”
Tam điện hạ ngẩng đầu lên khỏi chén trà: “Đoạn đối thoại này nghe có vẻ quen tai.”
Thành Ngọc lập tức nhớ đến thái độ cứng rắn của Liên Tam khi tặng tiểu tiên ngà voi lúc ấy. “Nhưng…” Nàng thử thăm dò bằng một chữ như thế, quả nhiên không ngoài dự đoán, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Liên Tam.
Nàng rầu rĩ: “Nhưng em cứ thế này, có phải không tốt lắm không.”
“Cứ thế nào?”
Nàng úp mở hồi lâu: “Thì chính là ăn của anh, xài của anh, bây giờ còn lấy…”
Tam điện hạ nhìn nàng: “Em có tiền không?”
Khi nàng đắn đo nhắm mắt lại tính xem đã tích được bao nhiêu tiền, hàm hồ nói” “Có, có chút ít.”
Tam điện hạ thản nhiên nói: “Có chút ít, vậy xem như không có rồi.” Lại nhìn tới hình nhân đá cầu mà nàng vẫn luôn nắm trong tay: “Thích những món đồ tôi mua tặng không?”
Thành Ngọc thành thật gật đầu: “Thích, thích chứ.”
Tam điện hạ thản nhiên nói: “Vậy là rất thích rồi.” Chàng tiếp tục nói: “Muốn trả chúng nó lại không?”
Lần này nàng không lên tiếng.
Tam điện hạ nhìn nàng: “Không có tiền, lại có rất nhiều sở thích, nghĩ cho kỹ thì, ngoại trừ ăn của tôi, xài của tôi, bản thân em cảm thấy em còn làm được gì?”
Thành Ngọc nghĩ ngợi hồi lâu, không nghĩ ra có thể làm được gì.
“Haiz.” Nàng thở dài: “Bởi vậy anh nói xem, đời người thực sự khổ quá mà.”
Tam điện hạ ra chiều dứt khoát, chấm dứt chuyện này bằng một câu: “Vậy thì cứ thế đi.”
Thành Ngọc hiển nhiên cảm thấy cứ thế này thì cũng không được thỏa đáng, nàng cúi đầu nghĩ ngợi một lúc nữa, nhoài người lên bàn hỏi Liên Tam: “Thế… Liên Tam ca ca có đặc biệt yêu thích thứ gì không?” Nàng nghiêng mặt nhìn chàng, khẽ hỏi: “Em làm gì cũng đặc biệt nhanh, học cái gì cũng đặc biệt nhanh, nếu anh có thích vật gì, em sẽ học làm cho.”
Tam điện hạ nhìn nàng một lúc: “Hát khúc có học được không?”
Thành Ngọc im lặng một lúc: “Chỉ có cái đó là em học mãi cũng học không được, Liên Tam ca ca đổi cái khác đi.”
Tam điện hạ đổi lại: “Nhảy múa?”
Thành Ngọc lại im lặng một lúc: “Chỉ có hát khúc và nhảy múa là em học mãi cũng học không được, Liên Tam ca ca đổi cái khác nữa đi.”
Tam điện hạ lại đổi cái khác nữa: “Đánh đàn?”
Thành Ngọc tiếp tục im lặng một lúc: “Chỉ có hát khúc, nhảy múa, đánh đàn…”
Tam điện hạ bất đắc dĩ ngắt lời nàng: “Không phải em nói em học cái gì cũng nhanh?”
Thành Ngọc liếc nhìn chàng, lại cúi đầu, mũi chân vẽ vòng vòng dưới ghế: “Người dù thông minh bậc nào thì cũng có sở đoản mà…”
Tam điện hạ nói: “Sở đoản của em cũng nhiều thật đấy.”
Thành Ngọc tức giận mà không phản bác được, nghĩ nửa ngày rồi đề nghị: “Em bắn cung không tồi, săn một con thỏ hoang cho Liên Tam ca ca nha.”
Tam điện hạ cười cười: “Tôi bắn cung cũng không tồi, săn mãnh hổ cho em còn được.”
Thành Ngọc nghẹn lời: “Vậy… vậy em có thể nhìn qua một lần là không quên đó.”
Tam điện hạ nhíu mày: “Thực sự không nhìn ra em có năng lực nhìn qua một lần là không quên.”
Thành Ngọc nhớ lại bản thân mình lúc nào cũng quên trước quên sau trước mặt Liên Tam, dường như lần nào gặp mặt, chàng đều có thể bới ra một chuyện có liên quan đến chàng mà gần đây nàng quên mất, nàng cảm thấy khó có thể tiếp tục chủ đề này, rất bất lực phản biện cho chính mình: “Đó… em phải chú tâm vào thì mới không quên, nhưng có rất nhiều lúc… em không để tâm lắm…”
“Ồ, ra là không để tâm.” Tam điện hạ nói.
Thành Ngọc lập tức hiểu ra bản thân mình nói sai rồi, lại kiên trì sửa chữa: “Hoặc có khi uống say, hoặc có khi nghĩ đến chuyện nào đó quan trọng hơn, những lúc đó sẽ…”
Lần này Tam điện hạ tương đối khoan dung, không bắt bẻ nàng nữa, chỉ nói: “Nhưng cho dù em nhìn qua thì sẽ không quên, cũng có ý nghĩa gì với tôi chứ?” Chuyện này thực sự rất thiết thực.
Thành Ngọc cảm thấy chuyện lấy lòng Liên Tam thực sự quá khó khăn, nàng gần như vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nhớ ra còn có một tuyệt kỹ: “Vậy em… em biết thêu hoa đó!” Vì tuyệt kỹ này mà nàng gần như muốn nhảy nhót: “Liên Tam ca ca chắc không biết thêu hoa đâu nhỉ!”
Lời vừa nói xong, đã bị Liên Tam vươn tay dùng sức kéo. Nàng vừa mới uể oải nhoài người lên bàn, cả người đều không có sức lực, Liên Tam bắt lấy cánh tay kéo nàng về phía mình, nàng giống như một con bướm mơ hồ lao vào ngọn lửa, không chút ý thức, không có quy luật, cũng không hề kháng cự bổ nhào vào lòng Liên Tam.
Lúc choàng tỉnh, nàng mới phát hiện trong sảnh đường náo động ầm ĩ, hóa ra tiểu nhị bưng đồ ăn lên lúc đi qua cái bàn đằng sau bọn họ thì bị trượt té, canh rau trên tay vung vãi ra đầy đất. Vừa rồi nàng ngồi bên cạnh lối đi, may mà Liên Tam kịp thời kéo nàng qua, mới không bị bắn vào y phục.
Trong lúc hốt hoảng lại nghe Liên Tam hỏi nàng: “Em còn biết thêu hoa?”
Lúc định thần lại mới hay mình và Liên Tam đang kề sát bên nhau, tiếp đó nàng lại chấn động phát hiện bản thân đang ngồi trên đùi Liên Tam, hơi khom người lại giống như một con tôm, một tay túm chặt lấy cánh tay phải của Liên Tam, còn tay trái của Liên tam lại đang đặt ở sau lưng, vững vàng đỡ lấy sống lưng nàng.
Lúc ý thức được lúc này hẳn nên ngượng ngùng, mặt nàng dần dần đỏ lên, theo bản năng, đỏ mặt một cách vô thức, bởi vậy sắc đỏ đó càng có chút mơ hồ. Gương mặt mỹ lệ đỏ như một cánh hoa hồng, đôi mắt đen láy toát ra vẻ nghi hoặc, nhìn qua có chút xấu hổ, nhưng lại là kiểu xấu hổ rất ngây thơ.
Nàng ngồi trên đùi Liên Tam, cũng không quên trả lời câu hỏi vừa nãy của chàng: “Em biết thêu hoa đó, hơn nữa còn thêu rất đẹp.” Giọng nói dịu dàng, thoáng chút ngập ngừng, giống như từng giọt nước đọng lại.
Hiển nhiên là nàng cảm thấy không thể tin nổi biểu hiện xấu hổ bất thình lình nảy sinh của bản thân mình, lại khó hiểu ho một tiếng: “Liên Tam ca ca, thả em ra đi.” Nàng khẽ nói.
Thế nhưng Tam điện hạ không hề thả nàng ra, đôi mắt màu hổ phách của chàng tóm lấy nàng, giống như mãnh hổ vừa bắt được một con hươu sao lộng lẫy. Thành Ngọc theo bản năng cảm thấy hơi hoảng sợ, giãy giụa một cái, muốn thẳng người ngồi dậy. Tay trái của Liên Tam vẫn mạnh mẽ giữ lấy eo nàng.
Nàng cực kỳ nghi hoặc, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, không hiểu rõ động tác này là có ý gì, nhưng thắt lưng nàng nhờ động tác giãy giụa ban nãy nên được kéo thẳng ra, do đó không cần nàng ngẩng đầu, cơ hồ cũng có thể nhìn thẳng vào chàng. Khác biệt về độ cao vi diệu thế này, khiến nàng không tiếp tục thấy bản thân mình giống một con hươu sao nữa.
Cuối cùng nàng cũng dám nhìn thẳng mặt Liên Tam, còn có ánh mắt chàng. Sau đó nàng lại phát hiện trên gương mặt kia không có chút biểu cảm nào cả, một gương mặt không có biểu cảm, nhưng vào lúc nàng hướng mắt nhìn chàng, mày mắt đó bỗng dưng lại rộ lên ý cười, hơi thở ấm nóng phả ra bên tai nàng: “Nếu như biết thêu thùa, vậy thêu cho tôi một cái túi thơm đi.”
“Nhưng,” Nàng hết sức xấu hổ, chỉ xử sự theo bản năng, giọng nói vẫn mềm mại, nhưng ẩn chứa một chút oán thán, “Đừng xem thường em không hiểu chuyện chứ,” Nàng nhẹ nhàng đẩy chàng một cái, đương nhiên là không đẩy mạnh, nén giọng nghiêm túc giải thích với chàng, “Bởi vì giày nón tặng huynh trưởng, túi thơm tặng tình lang, tặng Liên Tam ca ca, thì phải tặng giày mới đúng.”
Trong đôi mắt phượng đẹp đẽ của chàng như thấp thoáng ý cười, tay phải vẫn đặt trên eo nàng như cũ, lại học theo nàng, nén giọng nói: “Nhưng tôi chỉ muốn một cái túi thơm thôi.” Sợi âm thanh lành lạnh khắc xuống tỉ mỉ, giống như một dòng suối ẩn trong đêm trăng, chỉ nhờ vào âm thanh róc rách thần bí, người ta mới ngờ ngợ biết nó đang ở nơi nào. Có một loại cảm giác âm u mờ mịt không nói thành lời.
Âm thanh đó dường như mê hoặc người khác, nàng không biết phải làm sao, chỉ đành nhẹ nhàng đẩy chàng một cái: “Liên Tam ca ca phải nói lý lẽ chứ.”
Chàng nắm lấy bàn tay nàng mới dùng để đẩy chàng, nàng đột nhiên run lên nhè nhẹ, lúc không biết nên phản ứng lại thế nào, chàng lại nhẹ nhàng buông nàng ra. “Chính sự của tôi tới rồi.” Chàng cười cười, thả nàng ra một cái ghế bên cạnh bàn, giúp nàng chỉnh lý lại nếp nhăn trên ống tay áo, “Tự đi dạo phố đi.” Lại nhặt hình nhân đá cầu bị nàng đánh rơi trên mặt đất lúc đang hỗn loạn lên đưa cho nàng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thành Ngọc rời khỏi tửu lâu mà như còn trong giấc mộng, lúc về đến quán trà mới có chút thanh tỉnh lại. Sau khi thanh tỉnh, nàng nảy sinh nghi hoặc với chính bản thân mình, theo lý mà nói thì Liên Tam ca ca chỉ là ca ca, chàng giúp nàng một lần, nàng bất cẩn ngồi trong lòng chàng, đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, sao nàng lại đỏ mặt chứ?
Nàng cau mày khảo vấn bản thân, ngồi trong quán trà mãi đến khi khách trong quán trà nhiều lên, ông chủ hiềm nàng vướng bận, nàng mới rút ra một cái kết luận phải mà như không phải. Kia có khả năng là vì lúc ấy nàng ngồi trong lòng Liên Tam giống như một con tôm, tiềm thức của bản thân nhận thấy động tác đó quá ấu trĩ quá mất mặt mà thôi.
Cho dù là cái cớ thoái thác kỳ lạ thế này, nhưng nàng vẫn thuyết phục được chính mình, còn cảm thấy thoải mái, hơn nữa còn thở phào. Quả nhiên là một thiếu nữ vô tri chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm gì trong chuyện phong nguyệt.
Chính sự của Tam điện hạ chính là Quốc sư. Sau khi Thành Ngọc đi, Tam điện hạ đang tựa cửa sổ chờ Quốc sư lại trở về là Tam điện hạ thanh lãnh mẫu mực như trước, một mình uống trà thưởng hoa, một mình trộm lấy nửa ngày trôi nổi thanh nhàn. Chẳng qua là tầm nhìn thỉnh thoảng sẽ bay sang quán trà bên đường đối diện, mãi đến khi Quốc sư ngồi trước mặt chàng, mới có chút thu liễm.
Quốc sư Túc Cập là Quốc sư do Tiên Đế sắc phong. Quốc sư bị sư phụ lừa gạt xuống núi phò tá Tiên Đế là chuyện của bốn mươi năm trước, lúc ấy tiên đế vẫn còn là một thiếu niên, Quốc sư cũng là một thiếu niên. Hôm nay, cây tùng con bên mộ phần của Tiên đế đã cao đến ba trượng rồi, Quốc sư vốn nên dần dần già đi vẫn nhác trông như một thanh niên, bởi vậy văn võ cả triều đối với Quốc sư đều phi thường kính sợ.
Nhìn gương mặt kia của gã không thể nào không kính sợ được.
Quốc sư được sư phụ gã nhặt lên túi tu đạo vào một năm hạn hán mất mùa rất nghiêm trọng. Lúc ấy Quốc sư bái sư chẳng qua cũng chỉ vì một bữa cơm nóng, một ổ chăn êm mà thôi, chưa từng nghĩ đến chuyện chứng đạo phi thăng xa vời thế ấy. Nhưng cản sao được được một bộ căn cốt tốt trời sinh, đường tu đạo của gã muốn bằng phẳng thuận lợi bao nhiêu thì liền bằng phẳng thuận lợi bấy nhiêu, thế cho nên về sau khi đã có thành tựu, gã muốn xuống núi về nhà mở một cửa hàng bán bánh ngọt, nhưng xin biết bao nhiêu lần sư phụ gã cũng không cho.
Xin đến một ngày kia chắc sư phụ cũng đã thấy phiền, thế nên sư phụ liền tiện tay ném gã vào triều đình của Tiên Đế để làm Quốc sư.
Con người Tiên Đế này, là một hoàng đế làm việc không có đạo lý. Tuy rằng bấy giờ trong triều cũng không thiếu văn quan hiền minh và võ quan dũng mãnh, nhưng Tiên Đế là một người có thể đem văn quan hiền minh và võ quan dũng mãnh sung hết tất thảy vào hậu cung, có được loại hoàng đế như vậy, muốn bảo vệ quốc triều an ổn, thật cũng chỉ đành tin vào huyền học, dựa vào Quốc sư thôi.
Bởi thế Quốc sư trong triều đình của Tiên Đế luôn có công việc rất nhiều, áp lực cũng luôn rất lớn, triều đình đồn đãi tính tình gã không được tốt, thì đúng là tính tình không được tốt mấy thật, mãi đến sau khi Tiên Đế băng hà, tính tình Quốc sư mới dần trở nên dịu dàng hơn một chút.
Sau khi Thành Quân bước lên đế vị, mang đến cho triều Đại Hi một tình cảnh mới, Thiên tử thiếu niên, sáng suốt triển vọng, đối với những chuyện liên quan đến quốc thể bản triều, bệnh khó trị thì trị, bệnh vốn có thì nuôi, tương đối có năng lực. Mà bởi vì triều đình nghiêm chỉnh, nên dần dần biến thành một triều đình trong sạch, Quốc sư cũng vui sướng trải qua những ngày an hưởng tuổi già, mỗi ngày xem ít sách cổ, nghiên cứu chút bánh ngọt, đợi đến khi triều đại của Thành Quân xử lý ổn thỏa, nếu như còn chưa có cơ duyên được phi thăng, gã sẽ về nhà mở một cửa hàng bán bánh ngọt.
Đương kim Thiên tử là một thiên tử có lòng, biết được sở thích của Quốc sư, giúp Quốc sư mở một cửa hàng bán điểm tâm tuy rằng không được, nhưng thường xuyên ban cho Quốc sư sử cổ sách quý thì có thể. Gần đây Lệ Xuyên Vương vào kinh báo cáo công tác, trình lên rất nhiều châu báu Nam Nhiễm và sách cổ Nam Nhiễm, Thiên tử liền chọn ra trong số sách cổ Nam Nhiễm đó vài quyển để tặng cho Quốc sư.
Hôm nay quyển sách Quốc sư cầm theo thỉnh giáo Tam điện hạ, chính là một quyển sách lịch sử trong số đó.
Quốc sư mở sách ra trước mặt Tam điện hạ, mời chàng xem qua, ngón tay gõ lên một chỗ, nói: “Chính là chỗ này.” Trên sách là chữ Nam Nhiễm, Túc Cập vừa dịch vừa thì thầm, “… Tổ tiên tộc Người, A Bố Thác dẫn tộc chúng di dời đến thế gian này, lúc mới đến chỉ thấy đất trời mờ mịt, không có bốn mùa, không có ngũ cốc, cũng không có sự sống, tộc chúng thấy cảnh đều khóc lóc: ‘Đời tôi đến đây là hết.’, nước mắt rơi lã chã. Chợt có thần nữ từ ánh sáng bước ra, người khoác hồng y, chân đeo chuông vàng, đẹp đẽ như mây sớm nâng lấy ráng chiều, phong thái như trăng lạnh phả ra ánh sáng trong. A Bố Thác tôn Tổ Thần là Na Lan Đa, dẫn tộc chúng đến bái lạy…”
Nhảy qua mấy hàng rồi nói tiếp: “Ngày hiến tế, Na Lan Đa cắt gió mưa làm cờ phướn hộ pháp, xén mây trắng làm cầu bắt lên trời. Cờ mây dao động, cầu trời nổi lên, trên cầu đột nhiên xuất hiện nghìn vạn mũi đao, dày đặc như răng lược. Tổ Thần Na Lan Đa cắt tóc đen, xé áo đỏ, bước chân trần lên trên mũi đao, đi đến đâu chuông vàng động đến đó, hồng liên nở rộ, cõi không mông phát sáng. Trăm dặm cầu trời, sen đỏ nở bừng vạn đóa, Na Lan Đa đi đến bên kia cầu thì chợt hóa thành luồng sáng buông xuống trời, ánh sáng như phượng hoàng rực rỡ rủ cánh, soi sáng khắp vòm trời, thế giới mênh mông đột nhiên sáng rỡ, xuất hiện bốn mùa, cây cỏ sinh sôi, chim hót thú chạy, chẳng khác gì bát hoang. Mà tộc Người gào khóc, khóc vì món quà Tổ Thần Na Lan Đa xả thân ban tặng. Tổ tiên tộc Người A Bố Thác vô cùng bi thương, đi tìm tiên thể của Tổ Thần ba tháng, nhưng chỉ tìm được một hạt sen màu đỏ,”
Quốc sư đọc đến chỗ này thì dừng lại, đang muốn mở miệng hỏi Liên Tam chuyện gã muốn hỏi, lại thấy Tam điện hạ chủ động lật trang, muốn xem sau đó thế nào. Nhưng trang này lại chỉ là một trang trống. Tam điện hạ lại lật thêm một trang nữa, trang này có chữ, nhưng trên đó lại ghi chép về một câu chuyện khác. Tam điện hạ nhíu mày, đưa mắt nhìn gã: “Thứ ngươi muốn hỏi ta là, Na Lan Đa được ghi lại trong này là ai, đúng không?”
Túc Cập nói: “Đúng vậy.”
“Na Lan Đa trong ngôn ngữ Nam Nhiễm, ta nghĩ,” Chàng dừng một chút, “Hẳn là dịch ra từ Tổ Thị.”
Một đoạn Túc Cập vừa đọc thực sự khiến Liên Tam có hơi chấn động, ghi chép có liên quan đến Tổ Thị hoàn hảo thế này, bát hoang còn không có, nếu như đem quyển sách này đến trước mặt Đông Hoa, e rằng cả Đế Quân cũng phải ghé mắt nhìn. Vậy mà Túc Cập nghiên cứu sách này đã lâu, hơn nữa còn oang oang đọc đoạn này cho Tam điện hạ nghe một lần, đến khi nghe đến hai chữ Tổ Thị, lại không hề có chút chấn động nào, ngược lại chỉ thấy hoang mang.
Tam điện hạ nhìn vẻ mặt hoang mang của Quốc sư đại nhân, nói: “Xem ra ngươi chưa từng nghe qua tục danh của thần Tổ Thị rồi.” Lại nói, “Nếu vậy trước đây ngươi cũng chưa từng nghe thấy cái tên Na Lan Đa.”
Túc Cập trầm ngâm: “Quả thực chưa nghe qua.” Nghi hoặc nói, “Có điều, chiếu theo những gì trong sách miêu tả, phàm nhân xem như được một vị quân vương tên gọi A Bố Thác mang đến thế gian này từ một nơi nào đó, nhưng khi ấy nơi này lại hết sức hoang vu, về sau có Na Lan Đa xả thân hiến tế, mới có bốn mùa ngũ cốc được trời đất hóa dục, giúp cho tộc Người có thể sinh tồn phát triển. Nói như vậy, Na Lan Đa hẳn là mẫu thần của phàm nhân chúng tôi rồi, nhưng liên quan đến trời từ đâu mà sinh, người từ đâu mà đến, các tộc tuy rằng đều có truyền thuyết khác nhau, nhưng xưa nay tôi chưa từng nghe tới truyền thuyết thế này. Trong truyền thuyết chính thống của Trung Nguyên, chính là Bàn Cổ khai thiên, huynh muội Phục Hy, Nữ Oa hòa hợp sinh ra người phàm, giúp phàm nhân điều động gió mưa, làm cho ngũ cốc phì nhiêu cũng chỉ có hai vị thần này.”
Tam điện hạ im lặng một lúc: “Theo ta biết thì thần Phục Hy và thần Nữ Oa chưa từng sinh ra loài người, nhưng vị Na Lan Đa mà tộc Nam Nhiễm nhắc đến này,” Tam điện hạ đổi cách nói, “Vị thần Tổ Thị này, lại chính là một vị tôn thần mà Thần tộc ta luôn cung phụng, cũng đích thực là mẫu thần của người phàm các ngươi.”
Túc Cập hết sức kinh ngạc.
Tam điện hạ tiếp tục lật đi lật lại hai trang ấy: “Cái này xem ra không phải bản gốc, mực còn mới, giấy cũng chưa cũ, là bản sao,” giữ lấy trang giấy trắng kia rồi nói, “Trang này là sao chép? Bản gốc của sách này có thể cho ta mượn xem được không?”
Túc Cập từng phò tá suốt triều đại của Tiên đế. Tiên đế là một kẻ trong bụng không có tí chữ nhưng lại chuộng hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, Túc Cập bị gã giày vò hơn ba mươi năm, sớm đã tập thành thói quen hễ gặp nghi vấn gì thì sẽ đem toàn bộ mười tám đời tổ tông của nghi vấn đó ra tìm hiểu cho hai năm rõ mười.
Bởi thế Tam điện hạ vừa hỏi, Quốc sư liền có câu trả lời: “Điện hạ nói không sai, đây là bản sao, nhưng Hoàng thượng ban cho, vốn chỉ có bản sao này thôi.”
Tam điện hạ còn chưa kịp hỏi, Quốc sư đại nhân đã có câu trả lời: “Lệ Xuyên vương các đời đều muốn thu phục nước Nam Nhiễm, Nam Nhiễm tiếp giáp với Lệ Xuyên, có thể nói là tộc man di thần bí nhất Tây Nam, giỏi dùng thuật cổ độc, lại giỏi kỳ môn độn giáp, bên trong nước Nam Nhiễm còn có núi đầm phong phú, thâm sâu thần bí khó dò. Nghe nói Lệ Xuyên Vương Thế tử đời này thám thính được Nam Nhiễm có một ngôi cổ mộ, trong cổ mộ tàng trữ rất nhiều sách cổ ghi lại sông núi, địa lý, những nơi kỳ lạ và thuật thần kỳ của Nam Nhiễm, thế nên sai người đi vào cổ mộ sao lại những quyển quan trọng nhất, ý định biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Ngón tay thon dài của Quốc sư điểm vào quyển sách giấy trắng chữ đen trên bàn, “Quyển này chính là một trong số những quyển được sao ra ngày đó. Nhưng nghe nói trên bản gốc có bí thuật, gặp gió thì hóa bụi, cho nên trên đời này đã không còn bản gốc, chỉ còn bản sao thôi.”
Ánh mắt Tam điện hạ dừng lại một chút trên tờ giấy trắng: “Bởi vậy, muốn biết trang này ghi lại cái gì, chỉ còn cách đi tìm người đã sao ra mà hỏi thôi?”
Túc Cập gật gật đầu: “Lệ Xuyên Vương trị kẻ dưới rất nghiêm, tuy rằng không thể thám thính được từ đó để biết ai là người chép sách, nhưng tôi càng nghiền ngẫm những chữ này thì càng thấy quen, dường như là chữ của một vị tiểu Quận chúa mà tôi từng quen biết. Vị tiểu Quận chúa đó thông minh tuyệt thế, thông thạo ngôn ngữ của nhiều tộc, có một năm còn dùng mười ba loại văn tự chép kinh cầu phúc cho Thái Hoàng Thái Hậu, trong mười ba loại văn tự này cũng có chữ Nam Nhiễm. Mà vị Quận chúa này, lúc ấy vừa vặn cũng đang du ngoạn ở Lệ Xuyên.”
Ngón tay của Tam điện hạ lúc có lúc không gõ lên một hàng chữ “Tổ tiên tộc Người A Bố Thác cực kỳ bi thương, tìm tiên thể của Tổ Thần ba tháng, chỉ tìm thấy một hạt sen màu đỏ,” thản nhiên nói: “Vậy cứ đi hỏi vị Quận chúa này xem, sau chỗ ‘hạt sen màu đỏ’, hôm đó nàng còn thấy cái gì mà quên ghi lại không.”
Quốc sư hỏi cũng lưu loát đáp cũng lưu loát lúc này lại nghẹn họng, ho một tiếng: “Cái này…”
Tam điện hạ nhướng mày.
Quốc sư đại nhân lại ho thêm tiếng nữa: “Cái này… Điện hạ tốt nhất đừng nên nói cho ai biết là ngài muốn hỏi vấn đề này, nếu chuyện ấy truyền đến tai vị Quận chúa đó, cho dù tôi có hỏi, tiểu Quận chúa cũng nhất định không cho tôi biết đâu.”
Tam điện hạ nhíu mày: “Xem ra là một Quận chúa tính tình không tốt rồi.”
Quốc sư nói: “Tiểu Quận chúa… tính tình thực ra rất tốt, nhưng đối với Điện hạ thì, có thể…”
Tam điện hạ có chút kinh ngạc: “Một thần tử ngoại triều như ta, sao lại khiến một Quận chúa được nuôi trong khuê phòng oán hận?”
Quốc sư đại nhân trầm mặc một khắc: “Điện hạ ngài từ hôn cô ấy.”
Tam điện hạ nói: “Ta…” sau đó Tam điện hạ nhớ ra, đích thực có chuyện thế này. Lúc mới về triều, Thái Hoàng Thái Hậu ban cho một hôn sự, nhưng một thiên thần như chàng thì thành hôn gì được với một phàm nhân, chàng liền cự tuyệt. Cự tuyệt xong thì quên.
Tam điện hạ nhíu mày, cũng trầm mặc một khắc, sau đó nói: “Không phải từ hôn, chỉ là cự tuyệt thôi.”
Túc Cập thở dài, rất chân thành bình luận: “Đối với cô nương nhà người ta mà nói, cũng chẳng khác gì nhau.”
———————
[1] Nguyên văn là “thanh quan nhân”: Ý chỉ các cô gái bán nghệ không bán thân chốn lầu xanh.
[2] “Diện nhân Triệu” (面人赵), trong đó “diện nhân” là một loại đồ thủ công dân gian đơn giản nhưng có tính nghệ thuật cao. Dùng bột mì, bột gạo làm nguyên liệu chủ yếu, lại cho thêm phẩm màu, parafin, mật ong, qua xử lý tránh nhiệt tránh mốc, làm thành một khối bột mềm mại đủ màu. Diện nhân Triệu lại là danh xưng của một nhà làm “diện nhân” nổi tiếng, họ Triệu. Để lại chữ Hán cho bạn đọc muốn tìm hiểu thêm có thể tự google.
[3] Đường Họa Trương (糖画张): Là một người họ Trương chuyên vẽ tranh đường, khá là nổi tiếng trong việc vẽ tranh đường, không ai biết tên gì, chỉ biết là họ Trương, nên gọi là Đường Họa Trương, sự tích về ông này thì dài nên xin cáo lỗi không dịch ra. Xin để lại nguyên chữ Hán cho bạn đọc có hứng thú có thể tự tìm hiểu.
Nói về Đường Họa (tranh đường) thì đây là một loại công nghệ vẽ tranh dân gian truyền thống của Trung Quốc, dùng đường làm nguyên liệu chủ yếu. Công cụ sử dụng có thìa và xẻng, cho đường đỏ, đường trắng cùng với một ít đường mạch nha vào bếp lò, nấu bằng lửa nóng, đến khi có thể kéo thành tơ thì có thể dùng để tạo hình.
[4] Khóa Khổng Minh là một loại trò chơi nhân gian ở Trung Quốc. Này hình dáng ra sao, chơi thế nào thì google có đầy tiếng Việt (nên TN không để lại chữ tiếng Hán làm gì). Bạn đọc có thể tự tìm hiểu nếu có hứng thú.
—————————-
7 chém:
(1) Hôm nay không có gì để lảm nhảm, viết một đoạn ngắn cho mọi người xem.
Kỳ vọng đối với ý trung nhân.
Tiểu Lý: Đối với ý trung nhân của mình, tôi có một kỳ vọng, hi vọng sau khi chúng tôi thành thân rồi, cô ấy sẽ không quản lý việc tôi ra ngoài uống rượu hoa.
Chu Cẩn: Đối với ý trung nhân của mình, ta cũng có một kỳ vọng, hi vọng sau khi bọn ta thành thân rồi, hắn không tiếp tục ra ngoài uống rượu hoa nữa.
Thành Tiểu Ngọc: Tôi, tôi, tôi đối với ý trung nhân của mình cũng có một kỳ vọng! Hy vọng sau khi chúng tôi thành thân, có thể cùng nhau ra ngoài uống rượu hoa.
Liên Tống: Nàng nghĩ hay nhỉ.
(2)
Tiểu Hoa: Hoa Chủ vậy mà biết tới mười ba loại ngôn ngữ, giỏi quá vậy!
Tiểu Lý: Xưa nay cô ấy chưa từng xuất ngoại, sao lại nghĩ đến chuyện học tới mười ba ngoại ngữ thế?
Lê Hưởng thản nhiên đáp: Bởi vì giá giúp người ta làm bài tập ngoại ngữ cao gấp năm lần làm bài tập Hán ngữ đó mà.
Thành Ngọc: Mấy cái đó đều chẳng có gì quan trọng, bất luận thế nào, Thành Tiểu Ngọc tôi tinh thông kim cổ, học được cả Đông, Tây!