Chương mở đầu.
Tháp Tỏa Yêu sụp đổ tạo ra chấn động hủy thiên diệt địa, lúc này, cảnh trời thứ hai mươi bảy lại vắng vẻ không một tiếng người, chư thần thở dài một tiếng rồi nhất nhất bỏ đi, không ai chú ý đến Hồng Liên Tiên Tử của Dao Trì đang bị đè dưới chín tầng bảo tháp.
Nàng bị cơn đau làm thức tỉnh, lúc mở mắt ra chỉ thấy một vũng máu đỏ tươi, đôi chân rõ ràng đã bị đá Phược Ma cắt đoạn, vách tường đen đổ nát của tháp Tỏa Yêu vắt ngang trước mặt nàng. Dưới ánh trăng lạnh lẽo âm u, cơn đau như tơ nhện quấn lấy nàng thành từng tầng dày đặc, nàng giống như một con nhộng bị trói chặt không thể phá kén chui ra.
Yêu khí chưa bị chư thần cưỡng chế giống như giao long di động trên bầu trời phía đông, biến mây khói thành một màn mưa máu mù mịt, trong sông sao biển mây lúc này xuất hiện một dải tơ đỏ diễm lệ.
Cơn mưa máu rơi xuống mặt nàng, khiến cho khí lạnh của băng châm ngấm vào da thịt, mồ hôi lạnh lấm tấm tuôn ra từ thái dương của nàng, cổ họng khô khốc cũng không còn phát ra được âm thanh.
Đau đớn, đau đớn vô cùng vô tận.
Nàng không biết mình nên xin được sống hay nên xin được chết, càng không biết phải cầu được sống hay cầu được chết với ai. Đau đớn khiến nàng không thể di chuyển một phân một tấc, cho dù có muốn tự kết liễu cũng không xong.
Mưa bụi mênh mang, nàng nhớ đến bản thân tại sao lại ở nơi này, nàng và người bạn tốt Tang Tịch cùng nhau cứu người chàng yêu mến vốn đang bị nhốt trong tháp Tỏa Yêu. Xâm nhập tháp Tỏa Yêu là đại tội phải bị vĩnh viễn tước đi tiên tịch, sao nàng lại không biết chuyện đó, chẳng qua nàng kỳ vọng vào thứ vận may xưa nay làm gì cũng thuận buồm xuôi gió của mình thôi.
Có điều may mắn đến đâu cũng có ngày chấm hết.
Lần này, người được cứu thì rút lui êm đẹp, còn người đã dùng hết vận may là nàng thì không còn cách nào ngoài thay thế bọn họ nhận hết phẫn nộ vì xâm phạm chín tầng bảo tháp.
Khi bảo tháp sụp đổ, đá Phược Ma từ đỉnh tháp ầm ầm đổ xuống ba tấc đất khô trước mặt nàng, nhanh như đá tảng bị búa bén bổ đôi rồi rớt xuống như mưa rơi, nàng chỉ kịp nói câu đừng quay đầu lại.
Đừng quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc đá bị Phược Ma chia cách, chàng đang ôm cô gái đó vào lòng, cẩn thận lách qua đám khói bụi do đá vỡ. Chàng nghe lời nàng, không hề quay đầu nhìn lại.
Trên cảnh trời thứ hai mươi bảy, không còn thấy được hình dạng của thiên cung. Hai người họ có thuận lợi trốn thoát hay không, nàng hoàn toàn không biết, vì cứu họ, nàng phải đền cả mạng. Kỳ thực, nàng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm nhường này, trước khi tiến vào còn tự nói với chính mình, lần này là lần cuối cùng, chỉ cần bọn họ thoát khỏi Cửu Trùng Thiên, nàng sẽ không bao giờ phải vì tình nghĩa bạn bè mà không màng tính mạng nữa, những ngày thanh nhàn sẽ mau chóng đến thôi.
Nhưng ai biết được một câu này đã thành lời tiên tri, lần này quả nhiên là lần cuối cùng, một lần cuối cùng trong cuối cùng.
Một vị thần, mà phải chết trong tháp Tỏa Yêu, cho dù là nàng, cũng thấy có hơi mất mặt, bám vào từng mảnh đá vụn nhuốm máu để từng chút từng chút leo lên đống hoang tàn, nhưng mỗi lần cử động, đều thấy như có ngàn vạn con dao gỉ giày xéo thân thể mình.
Nàng nhìn thấy máu của chính mình uốn lượn chảy ra từ bên dưới đá Phược Ma, trực tiếp hòa vào biển Phiền Não trong như gương, nơi vết máu uốn lượn, từng đóa hoa sen đỏ nở bừng trong nháy mắt, khoảnh khắc ấy, biến toàn bộ vùng đất nơi cảnh trời thứ hai mươi bảy thành một màu đỏ thẫm diễm kiều.
Tam thiên thế giới, bất kể là hồng liên nơi nào, khi nở lần cuối cùng trong đời đều mang vẻ đẹp vô tiền khoáng hậu, huống chi nàng còn giữ vị trí Hoa Chủ, là hoa thần có địa vị cao nhất trong tứ hải bát hoang.
Nàng sắp chết rồi, chiếm hết ngàn dặm sắc xuân trên tiên cảnh, cũng chỉ vì lần hoa nở cuối cùng này thôi.
Yêu khí tản mát trên không trung đột nhiên ngưng tụ một thành hình người cực lớn, mạnh mẽ đâm vào bốn cực của lồng Địa Sát, phát ra tiếng gầm đáng sợ.
Trời tảng sáng, chính là lúc gặp ma.
Nàng vốn không trông cậy vào việc có ai đến cứu mình, lúc tỉnh lại tuy rằng cũng có một phút giây nghĩ đến, nhưng tháp Tỏa Yêu sụp đổ, vạn ma hỗn loạn, chư thần dùng lồng Địa Sát phong ấn cảnh trời thứ hai mươi bảy, rõ ràng Cửu Trùng Thiên đã không có người có khả năng trấn áp được yêu vật ngưng tụ từ oán khí cực đại của những thứ đã bị nhốt vạn vạn năm.
Nàng thực sự chấp nhận số phận rồi.
Nàng sinh ra đã không phải là tiên thai, mà là linh vật tu luyện thành tiên, vốn dĩ nên diệt thất tình, xa lục dục, cho dù lần này có may mắn được cứu, lòng nàng cũng biết rõ, chuyện này với nàng mà nói cũng là chuyện với không tới được, thế nên như vầy cũng tốt rồi.
Một đời này thực sự đã không còn gì để trông mong nữa, trèo không ra nổi tháp Thỏa Yêu cũng được, cho dù mai sau phải biến thành trò cười, nàng cũng không thể nghe thấy.
Nàng đang muốn an lòng nhắm mắt thì bất thình lình trong biển mây bao la truyền ra một tiếng sáo trầm bổng. Trong tiếng sáo, yêu khí tề tụ trên bầu trời phía đông giống như một con thú bỗng nhiên bị lưỡi đao đâm trúng chỗ yếu hại, cuồng loạn giãy giụa gầm rú. Mà đau đớn quấn quanh nàng không dứt cũng trong chớp mắt đó tiêu tan, nàng chỉ kịp mở mắt.
Trong tầm mắt mơ màng, phía bầu trời không xa đột nhiên dậy lên một cơn sóng cao ngút trời, sau con sóng trắng dường như có một cái đầu rồng sắc bạc sáng ngời óng ánh đang lượn vòng.
Nàng giơ tay muốn dụi dụi mắt, nhưng cuối cùng vẫn không đủ sức. Mà đầu sóng lớp sau dâng cao hơn lớp trước, như có thiên quân vạn mã đạp gót đến đây, những nơi yêu khí lượn qua, trong giây phút này, tựa hồ đều tan đi không còn vết tích. Màn mưa đã không còn nhuộm máu, tiếng sáo trong ngân hà hãy còn du dương, cảnh trời thứ hai mươi bảy lúc này như chốn thiên đường.
Dùng tiếng sáo tạo nên cảnh đẹp thế này, trong bốn bể tám cõi, nàng chỉ biết có một người. Nhưng người này bây giờ vốn nên khoác áo giáp, chinh chiến nơi Nam Hoang đại địa đang bị Ma tộc chiếm giữ.
Không còn kịp nghĩ thêm được gì, ánh mắt chỉ kịp đảo đến nơi xuất hiện đôi giày gấm trắng, tuy rằng mặt đất đều bị nhuốm máu, nhưng đôi giày nọ vẫn không vướng chút bụi nào, giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang trên đỉnh đầu nàng: “Ta chẳng qua chỉ mới đi có mấy ngày, nàng đã tự khiến mình thảm hại đến như vậy.”
Nàng khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn vị thần quân áo trắng đang ngồi trước mặt mình, một nụ cười gượng gạo nở ra trên khuôn mặt tái nhợt, nhưng lời vẫn nói không được tròn câu: “Chỉ là tôi cho rằng, lần này vẫn gặp… may mắn…”
Làn khói xanh chậm rãi xuất hiện, ánh mặt trời bàng bạc xuyên qua lồng Địa Sát chiếu đến một góc cảnh trời thứ hai mươi bảy, nàng nhìn không rõ được biểu cảm của chàng, chỉ cảm nhận được ngón tay lạnh băng của chàng vuốt lên một bên mặt mình: “Nàng thật sự cho rằng, những chuyện đó đều do may mắn?”
Đây là lần đầu tiên chàng nói chuyện với nàng thế này. Xưa nay, chàng chưa từng nói những lời này với nàng.
Có vẻ như trước lúc lìa đời, rất nhiều chuyện chưa từng nghĩ qua tự nhiên đều sáng tỏ. Buồn cười thay, nàng là thần tiên mà lại tin thế gian này có cái gọi là may mắn.
Bị đè dưới tháp Tỏa Yêu, thời khắc đau đớn nhất, nàng cũng chưa từng rơi nước mắt. Một đời này của nàng chưa bao giờ khóc, không phải bởi nàng kiên cường, mà chỉ là hồng liên trời sinh vô lệ. Hồng liên không có nước mắt, đau lòng thì chảy máu. Một giọt máu từ khóe mắt nàng chảy ra, trượt qua gò má tái nhợt.
Nàng hiểu ra mọi thứ quá muộn, nhưng không biết nên trả lời lại thế nào, huyết châu ngưng tụ thành một viên ngọc đỏ, rơi vào trong tay chàng. Nàng hé hé môi, cố gắng nói những lời này thành một câu hoàn chỉnh: “Nếu có kiếp sau, Tam điện hạ…”
Nàng nắm lấy tay chàng: “Nếu có kiếp sau…” Thời khắc cuối cùng đó đã đến, sen đỏ khắp mặt đất bỗng chốc lụi tàn, nhưng câu nói kia vẫn chưa kịp trọn. Ngón tay tái nhợt của nàng trượt khỏi tay chàng, khóe mắt khép chặt vẫn còn níu lại một giọt huyết châu nhỏ bé.
Chàng cúi đầu nhìn nàng, rất lâu sau, đặt viên ngọc đỏ trong tay vào lòng bàn tay lạnh ngắt của nàng, rồi siết lại: “Nếu có kiếp sau, nàng sẽ làm thế nào, Trường Y.”
Biển Phiền Não dâng lên sóng xanh ngàn thước, hoa Ưu Đàm nối tiếp nhau nở rộ trên sóng nước, đài hoa màu trắng phiêu đãng trong màn mưa. Nếu có kiếp sau. Nhưng thần tiên làm gì có kiếp sau.