Vườn Khúc Thủy tọa lạc ở ngoại ô phía tây kinh thành, thế dựa vào núi Cảnh Minh, được xây dựng với hai vườn mười sáu viện. Hai viện đông tây lấy kỳ thạch [1] đắp thành những ngọn núi tinh xảo, tập hợp trăm hoa làm nên những khu vườn tươi tốt; trước sau mười sáu viện đều có đình, đài, lầu, các nhấp nhô như thể rồng bay phượng múa, cũng có nhà vắng phòng nhỏ để tạo không khí cổ kính trang nhã, ngay thẳng sạch sẽ; chỗ thần diệu hơn lại chính là tòa viện sau cùng, viện Tiếp Thủy, nơi có một cái hồ chứa nước cực lớn, nước từ trên núi chảy xuống được dẫn vào khắp mười sáu viện, hình thành khung cảnh phồn thịnh với hơn mười đường nước quanh co khúc khuỷu hoặc xuyên qua hoặc uốn quanh các viện, như rồng bay rắn trườn, phi thường đẹp đẽ.

Từ lúc được an bài ổn thỏa ở vườn Khúc Thủy, Thành Ngọc đã ở bên cạnh hầu hạ tổ mẫu Thái Hoàng Thái Hậu nương nương của nàng được nửa tháng.

Thái Hoàng Thái Hậu tuổi tác đã cao, không thích đi lại cũng không thích ồn ào, bởi thế liên tiếp mười lăm ngày này bọn họ chỉ an tĩnh đóng cửa ở lại viện Tùng Hạc, là một trong mười sáu viện ở đây, đọc sách, viết văn, và nghiên cứu kinh Phật, bởi vậy Thành Ngọc đã hoàn toàn bỏ lỡ hàng loạt thứ như đại yến do Hoàng đế thết đãi quần thần, Hoàng đế dẫn quần thần đi dạo quanh các viện, cùng với Hoàng đế và quần thần cùng nhau vui vẻ xem kịch xem xiếc… vốn là những trò vui mà nàng cực kỳ yêu thích.

Mà Thái Hoàng Thái Hậu một lòng hướng Phật, bởi vậy trong viện Tùng Hạc chỉ có ba bữa cơm trắng, điểm này cũng khiến Thành Ngọc cảm thấy buồn khổ. May mà còn có chị em tốt của nàng – đích nữ của Tướng quân Sùng Võ Hầu phủ, Tề Đại Tiểu thư Tề Oanh Nhi – cũng theo tổ mẫu nhà cô phụng giá đến vườn Khúc Thủy, mỗi ngày nếu rảnh đều sẽ qua đây tiếp tế cho nàng một cái chân gà hay cổ vịt.

Vào ngày thứ mười sáu, Thành Ngọc cuối cùng cũng thoát khỏi được viện Tùng Hạc. Do Hoàng đế đích thân đến viện Tùng Hạc một chuyến, trần tình với Thái Hoàng Thái Hậu, nói rằng Vương thái tử của nước Ô Na Tố mang theo ấu đệ cùng sứ thần đến triều ta, nhân buổi tiệc rượu có khoe khoang tài nghệ đánh cầu của mấy vị nữ sứ thần bên ấy, muốn Hoàng đế tổ chức một trận thi đấu cầu. Hoàng đế đã chuẩn y rồi. Mấy ngày tới, Đại Hi và Ô Na Tố sẽ có một trận đấu lớn. Bốn vị cân quắc [2] thay mặt Đại Hi đấu trận này, tuy rằng đã được Thẩm công công tuyển xong, nhưng lỡ như trong lúc thi đấu xảy ra sự cố gì, dẫu sao cũng cần người thay thế, do đó cần mượn Hồng Ngọc Quận chúa có kỹ thuật đánh cầu không tệ xuất trận.

Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã chuẩn.

Thành Ngọc theo Hoàng đế rời khỏi viện Tùng Hạc, trong lòng cực kỳ hưng phấn, bởi vậy cũng đặc biệt nói nhiều hơn.

Ví như Hoàng đế hỏi nàng: “Về trận thi đánh cầu với Ô Na Tố ấy, ngươi có biết vì sao trẫm phải đặc biệt đi xin Thái Hoàng Thái Hậu cho ngươi làm dự bị không?”

Nếu như bình thường thì nàng đã niệm tám chữ chân ngôn “Thần muội ngu xuẩn thần muội không biết”, trực tiếp nhường vũ đài đó lại cho Hoàng Đế, Hoàng đế nói cái gì thì là cái đó, bởi vì mọi người sống trong cung đều phải cúi đầu nhẫn nhịn như thế để sống mà.

Nhưng hôm nay nàng lại trả lời rất hăng hái: “Vì hoàng huynh xót cho thần muội nhỉ!” Mặt mày nàng hớn hở, “Thần muội biết Hoàng huynh thực ra chẳng hề cảm thấy kỹ thuật đánh cầu của thần muội xuất sắc chỗ nào, cũng không phải thật sự muốn thần muội đi dự bị, hoàng huynh chỉ cảm thấy thần muội ở chỗ Hoàng tổ mẫu niệm kinh mười lăm ngày, ăn uống kham khổ, cho nên cố tình lấy lý do đó cứu vớt thần muội thôi! Thần muội thực lòng cảm kích á!”

Hoàng đế nhíu mày: “Thế có biết vì sao trẫm phải đặc biệt đi cứu ngươi không?”

Nàng cong mắt cười, nói lời từ tận tâm can: “Bởi vì thần muội ngoan ngoãn hiểu chuyện!”

Hoàng đế bị nàng chọc cho bật cười: “Ngươi… mà ngoan ngoãn hiểu chuyện? Ăn nói hàm hồ!”

Nàng nhận sai nhanh hơn bất cứ ai: “Thần muội biết sai rồi.”

Hoàng đế nhìn nàng, cũng chẳng có vẻ gì tức giận, ho một tiếng, nhắc đến chính sự: “Nếu trẫm đã cứu ngươi, ngươi cũng nên giúp trẫm một việc, lần tới có gặp Đại tướng quân, đừng cáu kỉnh gây thêm phiền toái cho trẫm. Nếu ngươi làm được, thì mới đúng là hiểu chuyện, trẫm cũng yên tâm.”

Thành Ngọc không hiểu vì sao Hoàng đế lại nhắc đến Đại tướng quân, nhưng từ bộ dạng của Hoàng đế có thể thấy Hoàng đế không muốn nàng phát biểu cao kiến gì, nàng liền ngoan ngoãn không phát biểu ý kiến, chỉ gật gật đầu: “Vâng, thần muội hiểu.”

Hoàng đế thở dài: “Trẫm biết trong lòng ngươi thấy uất ức, nhưng Đại tướng quân là rường cột nước nhà, Bắc Vệ chưa trừ thẹn không thành thân, không phải là lời thề lập ra vì mỗi mình ngươi, đây là quyết tâm của Đại tướng quân, trẫm cũng hết sức cảm động, ngươi cũng nên sùng bái chuyện đó mới đúng.”

Bắc Vệ chưa trừ thẹn không thành thân. Tám chữ này nghe quen tai quá.

Thành Ngọc hồ nghi quét não qua một lần, đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ ra ngay một chuyện cũ: Khi nàng vừa mới về thành Bình An, đã có một vị Tướng quân từ hôn nàng.

Khi mẫu thân Thành Ngọc là Tĩnh An Vương phi tạ thế, một lão đạo sĩ làm pháp sự cho mẫu thân nàng từng tính toán vận mệnh cho nàng, nói rằng đời này của nàng có ba kiếp nạn: Bệnh kiếp, mệnh kiếp, và tình kiếp. Độ qua bệnh kiếp, còn có mệnh kiếp, độ qua mệnh kiếp, còn có tình kiếp, một kiếp rồi đến một kiếp, bất luận kiếp nào xảy ra chuyện bất ngờ, cũng đều nguy đến tính mạng, ba kiếp đều độ được rồi, nàng mới có thể thuận lợi sống một đời bình an. Trong mỗi loại kiếp nạn ấy, lão đạo sĩ đặc biệt chú ý đến tình kiếp, nói kiếp này hẳn là phải hòa thân gả đi xa, một khi gả đi xa, Quận chúa sẽ mất mạng.

Bởi thế Thành Ngọc chưa từng so đo tính toán bất cứ chuyện gì liên quan đến hôn nhân, với nàng mà nói, chỉ cần không phải hòa thân thì đều là hôn sự tốt. Ban đầu nàng nghe Thái Hậu ban hôn, trong phút chốc nàng cảm thấy mệnh cách của mình cuối cùng cũng mở được một con đường mới, sau đó lại nghe thấy vị Tướng quân kia cự tuyệt hôn sự này, Lê Hưởng tức giận vô cùng, nhưng nàng lại không có suy nghĩ nào khác, chỉ thấy ý trời như đao, số mệnh, chung quy cũng là số mệnh ấy.

Lúc đó nàng không cảm thấy chuyện này là chuyện gì to tát, nên cũng không để trong lòng. Không quá hai tháng, đã hoàn toàn quên sạch. Lúc này Hoàng đế nhắc đến, nàng mới nhớ ra, kỳ thực, chuyện này cũng có thể xem như đại sự.

Sau đó, linh tính mách bảo nàng rằng ở trong lòng Hoàng đế, nàng lúc này hẳn chính là một thiếu nữ u sầu lòng ôm oán hận vì bị vị Tướng quân đó từ hôn. Hơn nữa còn rành rành cho thấy vị Tướng quân kia lần này cũng bồi giá đến vườn Khúc Thủy, Hoàng đế sợ nàng gây ra chuyện gì ầm ĩ làm mất thể diện hoàng gia, khiến y tối mặt, nên mới cảnh cáo nàng trước.

Nhưng dù sao Hoàng đế cũng thấy hổ thẹn với nàng, nên cảnh cáo nàng cũng thành khẩn hẳn ra.

Này.

Này đúng là tốt quá còn gì!

Nàng lập tức nhập vai, đau đớn chùi nước mắt nói với Hoàng đế: “Cái đó… một Quận chúa bị từ hôn, thực sự… đau khổ lắm, khó thể làm người… Nhưng Hoàng huynh bảo thần muội phải an phận…” Nàng nghẹn ngào, “Thì thần muội cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.” Nàng sụt sùi rít một cái, “Nghe nói mấy ngày trước trong yến tiệc thết đãi quần thần của hoàng huynh, gánh hát được gọi tới hát diễn đều rất tuyệt, xem xong ắt giải được ưu phiền, thần muội đau lòng, ráng sức xem kịch chắc cũng giảm được một hai phần nào đó…”

Hoàng đế là một vị hoàng đế ngày thường cực kỳ sợ muội muội, mà sợ nhất chính là thấy các muội muội chùi nước mắt trước mặt mình, nghe Thành Ngọc thút thít, mí mắt đã giựt giựt một cái, nhón chân muốn chạy, miệng cũng nhanh nhảu nói: “Nếu vậy, bảo bọn họ diễn mấy vở cho ngươi xem.”

Thành Ngọc lau khóe mắt, lại bước lên trước cản đường Hoàng đế lại, cản được rồi lại tiếp tục sụt sùi: “Thần muội còn chưa nói xong mà,” Nàng lại sụt sịt rít thêm một cái, “Thần muội nhớ ra, khi xem tiết mục đó, cần phải ăn chung với một loại dưa gang được phương nam tiến cống, da mỏng thịt dày, mát ngọt mọng nước càng tốt, không biết năm nay bọn họ có tiến cống không…”

Hoàng đế bị tóm lại, da đầu tê rân, tiếp tục nhanh nhảu nói: “Sáng nay vừa mới tiến cống, lát nữa cho ngươi hai trái.”

Thành Ngọc vẫn còn lau khóe mắt, bàn tay không còn lại giơ lên năm ngón tay: “Năm trái.”

Hoàng đế hoàn toàn không muốn tiếp tục ở lại nữa: “Năm trái thì năm trái.”

Thành Ngọc được thả ra khỏi viện Tùng Hạc, ăn dưa gang Hoàng đế cho nàng, nghe kịch nói do Hoàng đế ngự phê đặc biệt diễn cho nàng xem một ngày ba lần, mỗi ngày trôi qua đều tiêu dao không gì sánh được. Kịch nghe đã chán, nàng mới nhớ ra mình là cầu thủ dự bị, còn cần phải đi trình diện trong đội đánh cầu đại diện Đại Hi thi đấu với Ô Na Tố.

Đánh cầu, là đánh mã cầu.

Thành Ngọc từ nhỏ đã chơi đá cầu, cũng chơi đánh cầu, sau vườn lầu Thập Hoa có một cái sân đánh cầu do Chu Cẩn làm cho nàng chơi, nàng thường xuyên cưỡi ngựa chạy rong ở nơi đó, khi nàng mười bốn tuổi đã có thể đánh được cầu gỗ vào khung thành bằng nhiều tư thế kiểu dáng khác nhau trong lúc ngựa phi như tên bắn, trình độ đánh cầu đã có thể xem là cực cao trong số các nữ tử. Nhưng bởi vì nàng chưa từng đánh mã cầu ở trong cung, nên Hoàng đế không biết được bản lĩnh của nàng.

Thẩm công công phí hết công sức chọn ra một đội đánh cầu tổng cộng sáu người, ngoại trừ Thành Ngọc và Tề Đại tiểu thư, còn có một vị quý nữ và ba vị nữ quan khác trong cung.

Bởi vì trận đấu đến gần, lịch luyện cầu mấy ngày này đều dày đặc. Thành Ngọc chỉ đeo cái danh, cho nên không có cơ hội luyện tập trên sân cầu. Tự nàng cũng cảm thấy nàng ngồi một bên xem thôi cũng đủ. Nàng nghĩ vậy, chiếu theo trình độ của mấy vị trên sân cầu, nếu nàng mà tùy tiện lên đó, ngoại trừ Tề Đại tiểu thư có thể tiếp được nàng, muốn không làm bốn vị tướng còn lại đánh mất tự tin cũng khó lắm, chuyện này đối với đội cầu mà nói chẳng phải chuyện gì tốt cả…

Trình độ của Tề Đại tiểu thư cũng cao hơn bốn người kia rất nhiều, cũng vì cảm giác trách nhiệm giống thế, nên cũng ít khi ra sân cầu luyện tập, nếu không đến muộn thì cũng về sớm, luyện tập cũng không nghiêm chỉnh, đại đa số thời gian đều ụp sách lên mặt ngủ khò bên cạnh Thành Ngọc. Thành Ngọc không quản, Thẩm công công cũng quản không nổi. Thẩm công công cảm thấy bản thân mình thật là khó sống.

Cứ thế luyện tập được mấy ngày, ngày kế đã là ngày thi đấu.

Cuối giờ Mùi [3], Hoàng đế dẫn theo bách quan đích thân đến sân đánh cầu ở trước điện Minh Nguyệt mà phàm là có trận đấu nào lớn thì mới mở, trên đài quan sát đã chật kín không còn chỗ ngồi.

Tam điện hạ hôm nay an tọa ở bên cạnh Quốc sư.

Mấy ngày trước Tam điện hạ phụng lệnh Hoàng đế ra đại doanh ngoài thành luyện binh, mấy đêm trước mới đến vườn Khúc Thủy, bởi vậy các sứ giả có liên quan của Ô Na Tố, cùng với các vị tiểu thư có liên quan được Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu triệu tới đây tiêu khiển, đại đa số đều không biết chàng. Nhưng một vị công tử thanh thoát thế này, tuấn lãng bất phàm như vậy, lại ngồi ở vị trí tôn quý bên phải Quốc sư, có thể thấy địa vị cực cao, tự nhiên được người ta hiếu kỳ ngưỡng mộ.

Yên Lan nhìn Liên Tống từ phía xa xa, thấy Liên Tống chưa từng đưa mắt nhìn về phía sân cầu. Quốc sư đang nói với chàng cái gì đó, chàng nghiêng đầu lắng nghe, cũng không trả lời, quạt xếp nắm trên tay lúc có lúc không gõ gõ vào tay vịn của ghế tựa.

Trái tim Yên Lan nảy lên một nhịp, trong những giấc mộng mơ hồ có liên quan đến Cửu Trùng Thiên, thỉnh thoảng nàng cũng nhìn thấy Liên Tống có dáng vẻ giống hệt thế này. Trong tất cả các loại yến hội trên Cửu Trùng Thiên, Tam điện hạ đều không tỏ vẻ gì, tiệc công quan trọng nào chàng cũng có mặt, nhưng dáng vẻ thì lúc nào cũng thế, không mảy may chú ý gì đến yến hội, đại đa số thời gian đều mang dáng vẻ lạnh nhạt dửng dưng.

Bất luận là lúc nào, hay là ở đâu, Tam điện hạ luôn là Tam điện hạ như thế. Nàng cảm thấy Tam điện hạ thế này khiến người ta khó lòng nhìn thấu, cũng khiến người ta khó lòng thoát ra được.

Cánh tay bị ai đó đụng trúng, Yên Lan xoay đầu, nhìn thấy Thập Thất Công chúa ngồi ở bên cạnh nàng. Thập Thất Công chúa cầm một cái khăn lụa che miệng lại, ghé người qua nói chuyện với nàng: “Đã lâu rồi không gặp Đại tướng quân, phong tư của Đại tướng quân vẫn thế á.” Không đợi nàng trả lời, lại thần bí nói, “Vừa rồi ta mới nói chuyện với Thập Bát muội muội hồi lâu, nhớ ra Đại tướng quân là biểu huynh của Yên Lan muội muội, thế muội muội chắc là biết, Hoàng tổ mẫu từng có ý ban hôn nha đầu Hồng Ngọc cho Đại tướng quân?”

Yên Lan không nói gì.

Thập Bát công chúa kéo ống tay áo của Thập Thất Công chúa, Thập Thất Công chúa mơ hồ không để ý: “Đều là tỷ muội, chuyện này thì có gì không tiện hỏi chứ,” Tiếp tục hỏi Yên Lan, “Chuyện này muội muội có từng nghe Đại tướng quân nói qua chưa?”

Yên Lan im lặng một lúc lâu: “Tin tức của tỷ tỷ linh thông, chuyện này em chưa nghe biểu ca nói qua bao giờ.”

Thập Thất Công chúa không tin lắm, nhíu mày nhìn Yên Lan, chỉ thấy Yên Lan trước sau im lặng, cũng không tiện tiếp tục truy vấn nữa, chừa lại lối thoát cho chính mình: “Vậy tức là Đại tướng quân đang bảo vệ thanh danh cho Hồng Ngọc mà thôi, ngược lại chứng minh Đại tướng quân là người có nghĩa khí, chẳng qua là Hoàng tổ mẫu cũng quá yêu chiều Hồng Ngọc, mới làm cho chuyện này trở nên xấu hổ thế này, hôn nhân đại sự, Đại tướng quân đương nhiên không thể chấp nhận lấy một tiểu nha đầu suốt ngày chỉ biết gây sự lại không hiểu chuyện làm phu nhân, cho nên…” Rồi che miệng cười thành tiếng.

Thập Bát Công chúa thường ngày nhát gan, nhìn Yên Lan xong rồi lại nhìn Thập Thất Công chúa, cánh môi tái nhợt, ra sức khuyên can Thập Thất Công chúa: “Thập Thất tỷ tỷ đừng nói bậy nữa, Hoàng tổ mẫu ban hôn cho Đại tướng quân, dưới công chúa cũng chỉ có quận chúa là thân phận tôn quý nhất, Đại tướng quân là trọng thần, không thể lấy công chúa, đương nhiên phải ban hôn cho Hồng Ngọc, chuyện này không phải vì Hoàng tổ mẫu yêu ai hơn hay không yêu ai hơn…”

Thập Thất Công chúa lại nói thêm cái gì, Yên Lan không để ý, tầm mắt nàng đưa đến trên sân cầu, tuy vẻ mặt vẫn luôn không sợ sóng to gió lớn, nhưng lòng đã trầm xuống từ lúc nào. Chuyện Thái Hoàng Thái Hậu ban hôn cho Tam điện hạ và Hồng Ngọc, và chuyện Tam điện hạ kháng chỉ từ hôn, đích thực nàng đều có nghe qua.

Hồng Ngọc Quận chúa, người này Yên Lan biết, là đứa bé mồ côi của nhà Tĩnh An Vương gia, bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu yêu quý Tĩnh An Vương gia, thế nên Hồng Ngọc cũng được Thái Hoàng Thái Hậu sủng ái hơn mấy phần. Hồng Ngọc vẫn còn nhỏ tuổi, mới chỉ mười sáu, nhưng dung mạo phi phàm, phong thái khuynh quốc, tính tình cũng rất hoạt bát, cho nên Hoàng đế cũng rất yêu thích Hồng Ngọc. Nhưng nàng chưa từng nói bất cứ lời nào với Hồng Ngọc.

Lúc mới nghe Thái Hoàng Thái Hậu ban hôn, đích thực nàng cũng có vài phần kinh ngạc, nhưng nàng cũng dự liệu được Tam điện hạ nhất định sẽ cự tuyệt hôn sự này.

Tiên nữ xinh đẹp chốn Cửu Trùng Thiên có ai mà không dung sắc hơn người, nhưng chưa từng thấy Tam điện hạ bị lay động, huống chi là một Hồng Ngọc. Nhưng Thái Hoàng Thái Hậu ban hôn, khiến nàng bắt đầu chân chân chính chính suy tư đến chuyện Tam điện hạ có thể có hôn nhân đại sự.

Nàng từng nghĩ qua rất nhiều lần, nhưng lần nào nghĩ đến, trái tim nàng cũng nặng trĩu, đúng như Thập Thất Công chúa đã nói, chiếu theo thông lệ triều đình, phò mã không được là trọng thần, cho nên Thái Hoàng Thái Hậu ban hôn cho Liên Tống, tuyệt đối không thể ban hôn với công chúa, nàng và Tam điện hạ không có bất kỳ cơ hội nào.

Nếu như cuộc đời này của nàng có phúc phận gì, hẳn là chỉ có mỗi một phúc phận, chính là thế gian này không có bất kỳ ai có thể có cơ hội ở bên Tam điện hạ.

Bởi vì đây là phàm thế, tất cả những người bọn họ gặp đều là phàm nhân. Thế gian này không thể có một người phàm nào có thể lay động được Tam điện hạ, khiến Tam điện hạ thà rằng phạm phải trọng tội vi phạm cấm kỵ của thiên cung cũng muốn lấy người đó làm vợ.

Mấy ngày gần đây nàng đã nhớ lại được rất nhiều chuyện cũ, nhớ được càng nhiều, nàng càng hiểu rõ Tam điện hạ nhìn như phong lưu, nhưng kỳ thực là cực vô tình.

Nhưng, chàng vô tình mới là tốt nhất.

Chung quy trước khi chàng vô tình, đối với chàng mà nói, cũng có một Trường Y được xem như đặc biệt trên thế gian này.

Mà Trường Y, có thể xem như kiếp trước của nàng.

Yên Lan không khỏi đưa mắt nghiêng về phía đối diện mà nhìn Tam điện hạ. Nàng trông thấy có ánh mắt của rất nhiều người cũng đang nhìn về phía chàng, nhưng chàng không hề đưa mắt nhìn bất cứ ai.

Vậy là đủ rồi.

Hôm nay Liên Tam đến đây không phải để xem thi đấu cầu, mà đến để làm chính sự.

Mấy ngày này, đối với chàng mà nói, chuyện được coi là chính sự chỉ có duy nhất mỗi một chuyện, chính là truy tìm Tổ Thị. Mà đầu mối có liên quan đến Tổ Thị lại chính là quyển sách sử có nhắc đến hạt sen màu đỏ của nước Nam Nhiễm.

Hạt sen đỏ này ở nơi nào, có thể Hồng Ngọc Quận chúa biết.

Việc tìm Hồng Ngọc Quận chúa hỏi chuyện này vốn dĩ đã để cho Quốc sư lo, nhưng từ lúc Quận chúa vào vườn Khúc Thủy thì liền bị nhốt trong viện Tùng Hạc. Viện Tùng Hạc là địa bàn của Thái Hoàng Thái Hậu, cần biết Thái Hoàng Thái Hậu tin Phật, nhưng Quốc sư cũng là một đạo sĩ, Phật – Đạo khác biệt, Thái Hoàng Thái Hậu và Quốc sư chồng chất oán hận rất sâu, bình thường ngay cả cửa viện Tùng Hạc Quốc sư còn không đến, chớ nói chi đến gặp Thành Ngọc.

Thấy chỗ Quốc sư thực sự khó khăn không có tiến triển, Tam điện hạ rảnh rỗi liền gánh vác việc này, cũng xem như chừa cho Quốc sư một con đường sống. Mà bởi vì Hồng Ngọc Quận chúa trong truyền thuyết hôm nay sẽ đại diện Đại Hi xuất chiến, cho nên Tam điện hạ đến đây chờ nàng.

Nhưng mãi đến khi chuông vàng ngân lên báo hiệu trận đấu bắt đầu, Hồng Ngọc cũng chưa từng xuất hiện trên sân thi đấu. Thám tử đi một lúc, khi trở về thì ghé tai Quốc sư bẩm báo một lát.

Quốc sư thuật lại tin tức mà thám tử hồi báo đến cho Tam điện hạ: “Điện hạ và tôi hôm nay phí công rồi.” Quốc sư nhíu mày, “Nghe nói tiểu Quận chúa gây họa, bị nhốt trong thư phòng của Hoàng thượng chịu phạt quỳ, có bốn hoạn quan trông coi, Hoàng thượng hạ lệnh phải quỳ đủ ba canh giờ mới được thả Quận chúa ra, nên bất luận ra sao cũng không tới kịp trận đấu này.”

Tam điện hạ chăm chú nhìn sân thi đấu, không xoay đầu lại: “Nàng gây họa gì, ngay cả thi đấu mà Hoàng thượng cũng không cho ra?”

Quốc sư im lặng hồi lâu: “Nghe nói chiều hôm qua Quận chúa nướng một đôi chim nhỏ trong viện, bị Hoàng thượng bắt gặp.”

“Nướng chim gì?” Tam điện hạ cuối cùng cũng quay đầu lại.

“Thì là nướng chim theo đúng nghĩa đen,” Quốc sư làm động tác cực kỳ sinh động, “chính là thổi lửa lên, nhổ hết lông chim, rưới dầu rồi nướng, chấm với ít bột nghệ… nướng chim thế ấy.”

Tam điện hạ có chút nghi hoặc: “Chuyện này đối với một vị Quận chúa mà nói, chỉ là nghịch ngợm chút thôi, cũng không xem là gây họa được, sao Hoàng đế lại phạt nàng?”

Quốc sư lại im lặng hồi lâu, trầm mặc một lát: “Chắc là bởi vì chim mà tiểu Quận chúa nướng chính là đôi chim yêu quý thường hay bầu bạn bên người Hoàng đế, được Hoàng đế gọi là ái phi.”

Tam điện hạ quay đầu lại nhìn sân đấu cầu, hồi lâu sau, nói: “… Ờ.”

Quốc sư xúc động nói: “Nghe nói lúc Hoàng thượng hớt hải chạy đến, một đôi ái phi của Hoàng thượng đang bị treo trên cây gỗ, bị tiểu Quận chúa nướng đến thơm mùi dầu cháy, tiểu Quận chúa còn đang hứng trí bừng bừng căn dặn người bên cạnh, đến khi ăn thì một con làm cay một con làm không cay, lúc làm cay thì phải dùng lưới để rưới gia vị, mới có thể rưới đều được.”

Tam điện hạ gật đầu: “Rất am hiểu.”

Quốc sư nói: “…” lại nói, “Nhưng việc này đối với Hoàng đế mà nói, thực sự quá tàn nhẫn, nghe nói Hoàng đế tức đến suýt hồ đồ, chỉ thẳng vào tiểu Quận chúa nói ‘thật to gan’, sau khi đích thân chôn cất đôi ái phi liền phạt tiểu Quận chúa luôn, chuyện là như thế.” Hỏi Liên Tam: “Nếu Quận chúa đã không đến được, Điện hạ còn muốn xem tiếp không?”

Tam điện hạ chống má ngồi ở đó: “Ngồi một lát đi”

Thành Ngọc cũng rất oan uổng, vạn vạn không ngờ tới có hai con chim bay vào trong viện, tùy tiện nướng một cái, lại nướng trúng một đôi ái phi của Hoàng đế. May mà từ nhỏ đến lớn nàng quỳ đã quen, quỳ trong ngự thư phòng của Hoàng đế đến khi trận đấu cầu kết thúc, cũng không có cảm giác gì, chẳng qua là đầu gối hơi đau một chút thôi.

Khi được thả ra thì trận đấu cầu đã kết thúc. Thành Ngọc chạy theo đường tắt đến đó, từ xa xa đã trông thấy Hoàng đế dẫn theo quần thần rời khỏi đài quan sát, nàng ngồi bên dưới một gây đại thụ ở gần chuồng ngựa một lúc, đợi đến khi khán giả đã thưa thớt rồi, mới áp tường chạy tới sân cầu.

Một đội người ngựa tham gia trận đấu vừa rồi vẫn còn ở trên sân, nhìn như đang cãi vã gì đó. Tề Đại tiểu thư theo lời hẹn chờ nàng ở một bên sân cầu, cách đám người đó xa hơn một chút, bên mình là con tuấn mã màu đỏ thẫm.

Ánh mắt Thành Ngọc lóe lên, nhanh chóng bước về phía Tề Đại tiểu thư, khi lướt ngang bảy tám cầu thủ còn đứng đó tranh cãi, vô tình nghe thấy mấy câu tranh luận giữa cầu thủ hai đội, đại khái là Ô Na Tố không phục trận đấu hôm nay, tuyên bố nếu không phải đội trưởng của bọn họ hôm qua ăn gì trúng thực phải nằm liệt giường, hôm nay không ra sân được, Hi Triều tuyệt đối không có khả năng chiến thắng các thứ.

Không ngờ Đại Hi thắng, Thành Ngọc vừa cảm thấy vui thay cho Hoàng đế, vừa cảm thấy trận đấu này hẳn là chẳng có gì hay ho để mà xem.

Lúc này là giờ Dậu ba khắc [4], mặt trời đã ngả về tây, trên đài quan sát chỉ còn lại vỏn vẹn một hai người, thế nhưng hai mặt đông tây trên sân cầu lại có hai luồng nhân mã, cầu thủ Ô Na Tố và Đại Hi một luồng, Thành Ngọc và Tề Đại tiểu thư cùng với người hầu cận trung thành Tiểu Đao của Tề Đại tiểu thư một luồng.

Hoàng hôn lúc nào cũng tịch mịch, nhưng trên sân cầu lại không hề tịch mịch, chủ yếu là do cầu thủ Ô Na Tố và Đại Hi vẫn mãi cãi nhau. Khi Thành Ngọc và Tề Đại tiểu thư sóng vai cùng ngắm ngựa, bọn họ đang cãi nhau; khi Thành Ngọc và Tề Đại Tiểu Thư lên ngựa men theo nửa sân cầu chạy như bay, bọn họ đang cãi nhau; khi Thành Ngọc và Tề Đại tiểu thư chạy chán rồi bắt đầu chơi trò đánh liên tiếp mười trái cầu vào khung thành trong một khắc [5], bọn họ vẫn còn đang cãi nhau; sau khi Thành Ngọc và Tề Đại tiểu thư đồng thời đánh được mười trái cầu vào khung thành trong vòng một khắc, tiếng cãi vã của bọn họ cuối cùng cũng nhỏ lại một chút; mà khi Thành Ngọc bắt đầu chơi trò ‘phi đồng tiền’, Tiểu Đao kinh ngạc phát giác, sân cầu lúc ấy đã lặng phắt như tờ, mà đám người cãi nhau toàn bộ đều vây quanh bọn họ, có người còn bao vây đằng trước họ nữa kìa.

Thành Ngọc và Tề Đại tiểu thư vốn dĩ muốn để cho đám cầu thủ có đủ không gian riêng tư mà nghiêm túc cãi nhau, nên chỉ chiếm nửa sân cầu tự chơi tự vui. Lúc này nhìn thấy đám cầu thủ vốn dĩ đang đứng ở phía đông lại nhất tề tụ hội lại đây, Tề Đại tiểu thư tuy rằng không hiểu bọn họ đang muốn làm trò trống gì, nhưng vẫn có ý tốt nhắc nhở một câu: “Có đôi khi đồng tiền bị Quận chúa đánh ra sẽ bay loạn sang chỗ khác, lùi xa một chút, cẩn thận kẻo bị thương.”

Thành Ngọc bấy giờ còn chưa phát hiện sân cầu có động tĩnh mới, nàng đang tập trung tinh thần để tuấn mã dưới chân, trượng cầu trong tay và năm đồng tiền xếp chồng lên nhau ở bên trái tuấn mã ‘vào một cảnh giới’.

Cái gọi là ‘phi đồng tiền’, chính là ám chỉ việc xếp chồng đồng tiền trên sân cầu, sau đó phi ngựa qua giơ trượng lên đánh đồng tiền, mỗi lần chỉ đánh một đồng.

Tương truyền không biết có vị thiên tài đánh cầu ở triều đại nào đó, run run rẩy rẩy chồng hơn mười đồng tiền trên sân cầu, khi thiên tài phi ngựa qua, mỗi lần giơ gậy tất đánh ra một đồng tiền, mà những đồng còn lại không bị tán loạn, còn đồng tiền nào được đánh ra đều bay về đúng một chỗ, tất cả cách xa bảy trượng, một phân không hơn, một phân không thiếu.

Thành Ngọc vẫn luôn hướng tới thần kỹ của vị thiên tài đó, một mình lặng lẽ tập luyện nhiều năm, nhưng vẫn không luyện được đến trình độ ấy. Lần gần nhất Thành Ngọc và Tề Đại tiểu thư chơi trò chơi này, là lúc trước khi đi Lệ Xuyên, lúc ấy nàng chỉ có thể khiêu chiến tới cảnh giới năm đồng tiền xếp chồng thành một cột, tuy đã có thể xem như là một gậy một đồng tiền không làm loạn các đồng còn lại, nhưng như Tề Đại tiêu thư nói, đồng tiền nàng đánh ra bay loạn xạ, hơn nữa cự ly cũng không cố định. Hôm nay khó có dịp được đến sân cầu xa xỉ trước điện Minh Nguyệt mà Tiên đế đã vung một đống tiền làm ra, nàng một lòng muốn khiêu chiến thành công cảnh giới năm đồng tiền đánh ra đều bay về cùng một hướng, thế nên chuyên chú mười phần.

Tiểu Đao mắt sắc, lùi xa đến tám trượng mà còn trông thấy thần sắc nghiêm túc của Thành Ngọc, bởi thế cô liền cẩn thận lùi ra sau thêm mấy bước nữa, hơn nữa còn có ý tốt nhắc nhở cầu thủ của Ô Na Tố đằng trước: “Quận chúa của bọn ta mà dùng sức, đồng tiền đánh ra bay xa bảy tám trượng là chuyện bình thường,” nghĩ lại còn thấy rùng mình nên bổ sung thêm một câu: “Đánh trúng người thì đau lắm đó, các người vẫn nên lùi xa hơn chút đi.”

Đứng trước mặt Tiểu Đao chính là một tiền đạo và một hậu vệ của Ô Na Tố, hậu vệ thấp bé đã lùi ra sau thêm hai bước chân, dịch đến bên cạnh Tiểu Đao, nhìn như muốn đối đáp gì đó với Tiểu Đao, nhưng vừa rồi mới cãi nhau với Đại Hi nửa ngày, cũng còn ngại vứt sĩ diện ra mở miệng, bởi vậy thần sắc có hơi bối rối. Vẫn là Tiểu Đao mở lời trước: “Cô bị đau bụng à?”

Đầu hậu vệ thấp lùn lắc như trống bỏi: “Không phải không phải.”

“Ờ.” Tiểu Đao gật gật đầu.

Hậu vệ thấp lùn nấn ná một lúc, thử thăm dò nói với Tiểu Đao: “Các cô gọi trò này là phi đồng tiền, phi đồng tiền là có ý gì, cưỡi ngựa giơ trượng đánh vào trụ tiền kia đúng không? Luyện tập khả năng nhắm trúng mục tiêu à?”

Tiểu Đao vẫn luôn quan sát thần sắc của Thành Ngọc, thấy sắc mặt Quận chúa càng lúc càng nghiêm trọng, Tiểu Đao dồi dào kinh nghiệm lại lùi ra sau thêm hai bước. Cô cũng không nghe rõ lắm hậu vệ thấp lùn này vừa mới nói cái gì, chỉ hàm hồ đáp một câu, “Ừ, phải nhắm đúng thì mới đánh trúng.”

Dường như thấy Tiểu Đao rất phối hợp, hậu vệ thấp lùn càng có lòng tin hơn: “Cái này đội trưởng của bọn tôi cũng hay luyện lắm,” vừa dè dặt vừa tự đắc nói, “Có điều trụ tiền này hơi to rồi, Quận chúa các cô nếu muốn luyện nhắm chuẩn, có thể khiêu chiến với vật gì nhỏ một chút, ví dụ như đội trưởng chúng tôi sẽ dùng một quả cầu nhỏ bằng trái nho mà luyện, với lại thị lực của đội trưởng chúng tôi tốt, kỹ thuật siêu quần, giục ngựa chạy tới, mỗi một gậy…” còn chưa nói hết câu thì sân nền dưới chân chợt động, Tiểu Đao túm lấy tiểu hậu vệ, đến khi hai người đứng vững, chỉ thấy thiếu nữ áo trắng giục ngựa chạy về phía long môn được một đoạn, giờ đang linh hoạt xoay đầu ngựa lại.

Tiểu Đao nghiêng mắt nhìn ngựa xoay đầu và trụ năm đồng tiền theo một đường thẳng, sau đó thiếu nữ đột nhiên cúi người giơ trượng giục ngựa chạy như bay, ngựa phi như tên bắn, có thế xé gió, chẳng mấy chốc đã đến gần trụ tiền. Trong giây phút trượng cầu hạ xuống, một đồng tiền bay ra, còn ngựa chạy băng băng lại không hề mảy may dừng lại, thẳng hướng về phía long môn, tiếp tục nửa vòng, sau đó lại hướng về phía trụ bốn đồng tiền còn lại.

Giống như sao băng rơi vùn vụt theo cùng một quỹ tích năm lần xẹt qua cổng trời, năm đồng tiền lần lượt năm lần được đánh ra liên tiếp.

Sân cầu nghìn bước, ngựa đạp hoàng hôn. Từ lúc Thành Ngọc bắt đầu giục ngựa, đến khi năm đồng tiền đều được đánh xong, vó ngựa không ngừng lao nhanh, bởi thế nên các vị trên sân cầu đều chỉ cảm thấy năm lần vung gậy của thiếu nữ tuyệt sắc dán mình trên lưng ngựa chỉ phát sinh trong một chốc lát. Trong gót sắt xé gió, thứ mà mọi người có thể thấy rõ nhất cũng chỉ là năm lần thiếu nữ áo trắng kia vung gậy, cùng với các đồng tiền bị đánh ra kia cuối cùng rơi xuống phương nào mà thôi.

Lấy trụ tiền làm điểm bắt đầu, năm đồng tiền bị đánh ra bay xa bảy trượng, cùng rơi xuống hướng chính đông, một phân không thừa, một phân không thiếu, xếp thành hình chữ ‘nhất’.

Toàn trường vắng lặng.

Thành Ngọc ghìm dây cương, dừng ngựa trước long môn, trông thấy một hàng đồng tiền xếp thành hình chữ ‘nhất’ ở cách đó mấy trượng, theo thói quen vén vạt áo lên lau mồ hôi, song phát hiện trên người không phải đang mặc trang phục đá cầu của nam tử, đành kéo ống tay áo tùy tiện lau một cái. Dường như nàng còn đang đắm chìm trong những cái vung gậy hết sức nhuần nhuyễn vừa rồi, không quá để tâm việc sân cầu bỗng chốc trở nên vắng lặng, chỉ là lau sạch mồ hôi trên trán xong, nàng nhàn nhã cầm trượng cầu trên tay, cưỡi trên lưng ngựa khoan thai chậm rãi hướng về phía Tề Đại tiểu thư.

Tề Đại tiểu thư choàng tỉnh vào lúc vừa thấy Thành Ngọc bước về phía mình, vỗ tay nói: “Đẹp mắt lắm.”

Nhóm cầu thủ của Đại Hi cũng hồi phục tinh thần, nhưng dường như đều bị chấn động, không những thế còn là chấn động có hơi mãnh liệt, ai nấy đều nín thở ngưng thần chăm chú nhìn Thành Ngọc.

Mà Tiểu Đao thấy qua Thành Ngọc chơi trò này biết bao nhiêu lần, vẫn luôn cảm thấy thế nào Quận chúa cũng có ngày cũng luyện thành thần kỹ như hôm nay, thế nên cũng giống như tiểu thư nhà mình, sau khi chấn động qua đi cũng có phần thản nhiên trở lại, hơn nữa còn có thể tiếp tục nói chuyện với tiểu hậu vệ của Ô Na Tố: “Đúng rồi, vừa nãy cô đang nói đến đội trưởng các cô đúng không, đội trưởng các cô thế nào?”

Mặt tiểu hậu vệ đỏ lên rồi lại trắng bệch, im lặng không nói tiếng nào mà nhìn Tiểu Đao, trùng hợp tiền đạo cao to đứng trước mặt cũng có biểu hiện mặt trắng rồi lại đỏ y như vậy, xoay người muốn đi, tiểu hậu vệ liền bước nhanh lên hai bước đi cùng với tiền đạo nhà mình.

Trong triều của Thành Quân, Quốc sư tuy rằng đã bắt đầu cáo lão dưỡng già, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ bị Hoàng đế triệu vào nghị sự. Hôm nay Hoàng đế cao hứng, sau trận đấu cầu lại triệu Quốc sư vào nghị sự. Quốc sư vào tới thư phòng vừa lúc gặp được hai tên hoạn quan bẩm báo với Hoàng đế về hướng đi của Hồng Ngọc Quận chúa, nói Quận chúa vừa hết thời gian chịu phạt quỳ liền xòe chân chạy mất, bọn họ đi theo xem mới biết, Quận chúa đã đến sân cầu.

Hoàng đế chỉ gật gật đầu, giống như trong dự liệu, cũng không nói gì thêm.

Đã biết hướng đi của Quận chúa, Quốc sư lại muốn chặn được nàng, bởi thế sau khi uống một chén trà, gã liền tìm cớ gấp rút chạy về đài quan sát.

Đã là khắc cuối giờ Dậu, ráng chiều nhuộm đỏ trời tây. Trên đài quan sát, Quốc sư kinh ngạc phát hiện Tam điện hạ vậy mà vẫn còn ngồi nguyên vị trí ban đầu.

Sân cầu vẫn chưa bị đóng lại, cũng không có trận đấu nào, chỉ có vài thiếu nữ và vài con tuấn mã chiếm cứ một góc phía tây bắc, vài người dường như đang nói chuyện gì.

Quốc sư ngồi xuống bên cạnh Tam điện hạ, nương theo ánh mắt của Tam điện hạ nhìn qua, hình ảnh thiếu nữ áo trắng đang cưỡi trên con tuấn mã màu đỏ sẫm liền đập vào mắt Quốc sư.

Quốc sư hơi bất ngờ, đó đúng thật là Hồng Ngọc Quận chúa.

Tuy rằng gã đã mấy năm chưa từng gặp lại Hồng Ngọc Quận chúa, nhưng gương mặt đó, thực sự bất luận thế nào cũng khó mà quên. Gương mặt xinh đẹp giống như bị ẩn trong nụ hoa của vài năm trước, giờ này khắc này lại như chớm nở, loại hàm súc đó vậy mà đã lớn thành một loại ý vị nói không thành lời. Hồng Ngọc Quận chúa, đã là một thiếu nữ thành niên rồi.

Quốc sư cân nhắc một chút: “Điện hạ nhận ra Hồng Ngọc Quận chúa?”

Tam điện hạ tuy trả lời gã, nhưng lại không trả lời đúng vấn đề. “Nàng nên mặc váy đỏ.” Tam điện hạ nói.

Quốc sư hoài nghi bản thân nghe nhầm, sửng người nói: “Tam điện hạ nói… gì cơ?”

Tam điện hạ không nói thêm gì nữa, chỉ chống má ngồi trên ghế tựa, từ trên nét mặt không thể biết được chàng có thái độ gì với những việc diễn ra trên sân cầu trước mặt, thậm chí là thái độ đối với Hồng Ngọc Quận chúa trước mắt, Quốc sư cảm thấy Tam điện hạ thế này thực sự khó dò, không biết chàng đang nghĩ đến chuyện gì cao thâm.

Váy trắng cũng được, nhưng nàng vẫn nên mặc loại váy trên dưới một màu đỏ thắm. Chính là thứ Tam điện hạ đang nghĩ lúc này. Có thể thấy chuyện này tuyệt đối không có điểm cao thâm gì ở đây. Mặc dù cách rất xa, nhưng chàng lại có thể thấy Thành Ngọc một thân váy trắng trên sân cầu rõ đến mười phần.

Tuấn mã nàng đang cưỡi đi được hai bước, lụa mỏng đẹp đẽ trắng muốt bên chân nàng cũng theo đó mà di động, lụa mỏng lớp lớp chồng lên nhau như làn sóng trắng dưới đêm trăng. Sóng hoa thẳng tiến một đường, bọc lấy đường eo mảnh khảnh, lại tiếp lên phía trước, bao trọn lấy cả người nàng. Lụa đẹp càng tôn thêm vẻ đẹp của nàng, quấn quanh nàng như một đóa hoa sơn trà trắng tuyết bị bao phủ bởi màn sương sớm. Đẹp, nhưng mông lung mờ ảo. Khiến nàng giống như một thiếu nữ không hiểu sự đời, ẩn ước ngây thơ. Màu trắng lúc nào cũng khiến nàng quá mức ngây thơ.

Tam điện hạ nghĩ, bởi vậy cần phải dùng màu đỏ thắm bao trùm lấy nàng, mới khiến nàng trở nên chân thực, khi màu đỏ thắm ôm trọn nàng, càng khiến cho nàng có phong vị của một cô gái. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tam điện hạ di động đến gương mặt nàng.

Gương mặt nàng hơi ửng hồng dưới vầng dương đỏ thẳm, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, giữa hai chân mày là một đóa mai rơi màu đỏ, cho thấy sáng nay nàng đã trang điểm rất tỉ mỉ. Nhưng lúc này lớp trang điểm chẳng còn bao nhiêu, chỉ có thể nhìn ra mày kẻ lối viễn sơn. Ấy thật có chút đáng tiếc. Nhưng một lớp mồ hôi mỏng trên trán, lại khiến làn da nàng như phủ một lớp phấn mỏng, còn hơn cả quét một lớp son, tự nhiên động lòng người.

Lúc ấy đang có người bên cạnh nói chuyện với nàng. Nàng có hơi nghiêng đầu, giống như rất nghiêm túc lắng nghe, sau đó liền cười. Lúc cười, hàng mi dày có hơi rủ xuống, giữ một chút, sau đó lại chậm rãi mở lên, giống như một con bướm với hai cái cánh hoa mỹ, keo kiệt khép cánh lại, sau đó lại từ từ giang cánh ra, cám dỗ người khác. Cái kiểu cười đó.

Ánh mắt Tam điện hạ bỗng nhiên thâm trầm.

Đương nhiên là nàng phi thường xinh đẹp, nhưng bởi vì tuổi nhỏ, người đời nhìn nàng, có lẽ xem nàng như một đứa trẻ. Lần đầu tiên gặp nàng, chàng cũng giống như người trên thế gian, chỉ xem nàng như một đứa trẻ xinh đẹp lạ thường. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng trong mắt chàng, đã không còn là một đứa trẻ, mà là một cô gái quyến rũ muôn hình vạn trạng. Bình tâm mà nghĩ, những lúc nàng quyến rũ thực ra cũng không nhiều lắm, mà khi nàng phô bày vẻ đẹp quyến rũ ấy, nàng thường không nhận ra. Nhưng nét quyến rũ không tự chủ như vậy, mới càng khiến người ta kinh ngạc.

Quốc sư vì thấy Tam điện hạ im lặng quá lâu, thực sự muốn hỏi chàng mấy câu về chuyện của Quận chúa, thế nên thử lên tiếng gọi chàng: “Điện hạ?”

Tam điện hạ thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn còn giống như có hơi ngẩn người, hồi lâu sau, chàng đột nhiên bật cười, chiếc quạt nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh tay vịn của ghế tựa, hỏi Quốc sư: “Kiểu trang điểm trên mặt nàng tên gì, ngươi biết không?”

Quốc sư cũng thấy hồ đồ, gã vốn nghĩ chuyện Tam điện hạ muốn nói với gã phải là làm sao để biết được hạt sen đỏ kia đã đi đến nơi nào từ chỗ của Thành Ngọc, đột nhiên nghe thấy một câu hỏi cách xa vấn đề mười vạn tám nghìn dặm này, mờ mịt lắm thay. Rất lâu sau, mới cực kỳ khó hiểu hỏi Liên Tam: “Điện hạ hỏi, cách trang điểm của… Hồng Ngọc Quận chúa?”

Tam điện hạ nhắc lại cái tên này giống như nghiền ngẫm: “Hồng Ngọc.”

Quốc sư mơ mơ hồ hồ trông về phía Thành Ngọc cách đó rất xa một hồi, dựa vào kiến thức nhờ hầu hạ ba nghìn hậu cung của Tiên đế mà tăng thêm không ít để suy đoán: “Kiểu lạc, lạc mai?”

“Kiểu lạc mai? Hồn là tuyết phách là băng, hương trời phảng phất biết chăng nơi nào, mai rơi một điểm son đào, mười phần xuân ý đâu nào ngày đông [6]”. Tam điện hạ cười cười: “Càng tôn thêm vẻ đẹp của nàng.”

Quốc sư tuy rằng là một đạo sĩ, nhưng chữ nghĩa học được cũng đủ dùng, mơ hồ cảm thấy mấy câu này vịnh mai cũng không giống vịnh mai, ngược lại giống như vịnh người. Lại nhìn Quận chúa trên sân cầu, mí mắt Quốc sư giật một cái, gương mặt kia, da sáng hơn tuyết, một đóa lạc mai đỏ sẫm điểm ở giữa đôi chân mày, không phải giống như làm tăng thêm mấy phần xuân ý trên gương mặt trông như băng tuyết khó tô khó vẽ ấy?

Tam điện hạ đứng lên, dường như dự định cứ thế mà bỏ đi.

Quốc sư lại giật mí mắt, không khỏi bước một bước theo, thành khẩn khuyên nhủ: “Điện hạ, ý định ban đầu khi ngài ngồi đợi ở đây hẳn không phải để tán dương mỹ mạo của Quận chúa chứ? Đợi ở đây lâu vậy, không phải vì muốn chặn người lại sao?”

Tam điện hạ không ngoái đầu nhìn lại: “Hôm khác đi.”

Hoàng hôn buông xuống, Quốc sư cô liêu một mình đứng dưới trời hoàng hôn, cảm thấy có áp lực mơ hồ.

——————–

[1] Kỳ thạch (奇石): Chỉ các tảng đá trong tự nhiên có hình dạng không đồng nhất.

[2] Cân quắc (巾帼): Nghĩa đen là khăn đội đầu của phụ nữ thời cổ đại, nghĩa bóng để chỉ phụ nữ.

[3] Giờ Mùi: 1 – 3h pm, cuối giờ mùi là khoảng gần 3h chiều.

[4] Giờ dậu ba khắc: Tầm khoảng 6h chiều.

[5] Một khắc: Khoảng 15 – 20 phút.

[6] Nguyên văn “Băng tiêu vi phách tuyết vi hồn, đạm nhiễm thiên hương yểu vô ngân, nhất điểm lạc mai yên chi sắc, tá dư đông nhật thập phần xuân” (冰绡为魄雪为魂, 淡染天香杳无痕, 一点落梅胭脂色, 借予冬日十分春). Để lại Hán Việt và câu gốc cho bạn đọc đối chiếu hoặc thích đọc Hán Việt. [A Tĩnh: Không biết đã là lần thứ bao nhiêu tui dịch lại câu thơ này rồi. Lạy Chúa, lần này đổi hẳn thể thơ thất ngôn thành lục bát luôn rồi, không biết khi nào tui lại vào đây dịch lại câu này nữa *khóc hay cười đây?*]

—————-

7 chém:

Lúc diễn ra màn này, trong lòng mọi người diễn biến ra sao?

Hoàng đế: Đầu đau, tim cũng đau, ái phi của ta T^T.

Yên Lan: Quá đau lòng, quá đau lòng, quá đau lòng!

Thành Ngọc: Không có Liên Tam ca ca ở bên, mỗi ngày của Thành Tiểu Ngọc tôi vẫn khoái trá như cũ.

Liên Tống: Hồn là tuyết phách là băng, hương trời phảng phất biết chăng nơi nào, mai rơi một điểm son đào, mười phần xuân ý đâu nào ngày đông.

Quốc sư: Tôi đã điếc, cũng mù luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play